Chương 2: Báo thù rửa hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng khóc, tôi đã chết, khóc còn có ích gì?" Hoàng Phủ Tử Y nhìn hồi lâu, không nhịn nổi nữa, bay tới trước mặt Sở Ngao Dư, xụ mặt khiển trách, chẳng qua, lúc này cô chỉ là một linh hồn, căn bản Sở Ngao Dư không nghe được âm thanh của cô.

"Anh đã để ý tôi như vậy, khi tôi còn sống, anh làm cái gì đi?" Hoàng Phủ Tử Y mấp máy môi, cô cũng biết đối phương không nghe được âm thanh của cô, nhưng cô vẫn muốn nói cái gì đó.

Đương nhiên Sở Ngao Dư không thể nào trả lời vấn đề này, nhưng nếu trả lời, cũng chỉ có thể nói từ thân thể của Sở Ngao Dư, từ lúc anh sinh ra, liền được chuẩn đoán được gen không thể nào bù đắp được khuyết điểm của anh, không chỉ hai chân tàn tật đi lại không tốt, lại còn có khả năng không thể sống quá ba mươi tuổi, mà dưới loại tình huống này, coi như anh cực kỳ yêu Hoàng Phủ Tử Y, cũng không thể biểu lộ nửa phần, nếu không không phải yêu cô, mà lại hại cô.

Hồi lâu, Sở Ngao Dư mới dừng rơi lệ, anh đưa tay bưng kín mặt mình, hòa hoãn cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng cô tịch lần nữa, sau đó vô cùng không muốn mà ôm thi thể Hoàng Phủ Tử Y vào trong quan tài băng, mặc cho khí lạnh, từ từ xâm nhập lòng anh.

Hoàng Phủ Tử Y chết rồi, tim Sở Ngao Dư dường như cũng chết theo đó, ngay lúc anh sắp xếp tốt cho Hoàng Phủ Tử Y, đột nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng anh phun ra, tuy anh kịp thời che kín miệng mình, nhưng vẫn có giọt máu rơi xuống mặt Hoàng Phủ Tử Y.

Sở Ngao Dư thấy cảnh này, thần sắc trở nên vội vàng, đưa tay muốn lau đi, nhưng lại ảo não phát hiện tay mình đều là máu, cũng không đi tìm khăn lau, dùng ngay quần áo mình, thận trong lau đi giọt máu trên mặt Hoàng Phủ Tử Y, Tử Y của anh, không được một chút khinh bạc.

"Anh hai, anh lại thổ huyết rồi! Em đi gọi bác sĩ!" Đúng lúc này, một tiểu bao tử trong hoa viên đi tới, tầm sáu bảy tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn trông vô cũng mềm mại, khuôn mặt nhỏ lại cố tình, bày ra vẻ nghiêm túc, lúc nhìn thấy Sở Ngao Dư thổ huyết, lập tức sưng mặt chạy ra ngoài, chân nhỏ chạy lảo đảo, trực tiếp chọc Hoàng Phủ Tử Y cười.

Tên này này có em trai, nhìn rất thú vị! Hoàng Phủ Tử Y nghĩ thần trong lòng, vô cùng vô tâm.

Mà lúc này, Sở Ngao Dư duỗi tay, giống như muốn ngăn cản em trai, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ buông xuống, đồng thời không khống chế được lại phun một ngụm máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày, đột nhiên có cảm giác bị ăn vạ, nếu nói bộ dáng này của người đàn ông không có quan hệ với cô, chính cô cũng không tin, nhưng là nói bởi vì cô, vậy coi như có chút oan uổng cô, nhìn người đàn ông này có chút không bình thường, chỉ là bây giờ hôn mê bất tỉnh, liền oan uổng cô rồi.

Nhân viên cứu hộ nhanh chóng xuất hiện, như là đã sớm chuẩn bị xong, bắt đầu cứu chữa gấp nhưng không loạn, đợi người đàn ông kia ổn định lại, liền mang đi.

Hoàng Phủ Tử Y muốn đi qua nhìn một chút, lại không có cách nào rời xa thân thể mình, chỉ có thể bị đè nén bay trên không trung, thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông được mang đi.

Một đêm trôi qua, trong hoa viên không xuất hiện bất kỳ ai, Hoàng Phủ Tử Y nghĩ, có lẽ cô đã bị quên lãng, dù sao cô cũng đã chết, về phần người đàn ông kia, có lẽ vẫn còn đang hôn mê, hi vọng sẽ không gặp chuyện xấu, miễn cho cô đã chết rồi, còn mang một cái mạng trên lưng.

Chẳng qua ý nghĩ như vậy của cô cũng không duy trì quá lâu, Sở Ngao Dư xuất hiện trong hoa viên lần nữa, chỉ là sắc mặt anh vô cùng tái nhợt, nhìn là biết bệnh vô cùng nguy kịch.

"Anh nên đi nghỉ ngơi." Hoàng Phủ Tử Y bay tới trước mặt Sở Ngao Dư, xụ mặt nói ra lời nói lạnh lùng.

Đương nhiên Sở Ngao Dư không nghe được tiếng của cô, ngược lại nhẹ nhàng cầm ngón tay của cô, lạnh lùng xen lẫn ôn nhu nói: "Bọn họ hại em, tôi sẽ báo thù cho em!"

Thi thể Hoàng Phủ Tử Y nằm trong quan tài băng, nhưng không có đậy nắp, cũng không biết thiết kế như thế nào, tuy khí lạnh bức người, lại có thể để Sở Ngao Dư chạm đến, mà lúc anh nắm chạt tay Hoàng Phủ Tử Y, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y liền run rấy.

Mà "bọn họ" trong miệng Sở Ngao Dư, rất nhanh xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, đó là một nam hai nữ, mà đều là người cô quen biết, một người không lâu trước kia đã theo đuổi cô bị cô cự tuyệt, một người cùng cô tranh đoạt vai diễn, còn một người là em họ của cô, ba người này ở cùng một chỗ, để Hoàng Phủ Tử Y cảm thấy bất ngờ lại không ngoài ý muốn.

"Anh là ai, tại sao lại bắt chúng tôi?" Người mở miệng đầu tiên là người đàn ông kia, tên là Mã Bỉnh Thừa, xem như diễn viên hạng ba, trước đây không lâu còn hợp tác cùng Hoàng Phủ Tử Y, đồng thời cũng theo đuổi Hoàng Phủ Tử Y, chẳng qua bị Hoàng Phủ Tử Y cự tuyệt.

Ánh mắt Sở Ngao Dư đảo qua mặt ba người kia, sau đó đột nhiên đưa tay, bắn một phát trúng đầu gối Mã Bỉnh Thừa, Mã Bỉnh Thừa liền quỳ xuống ngay tại chỗ, lúc này Hoàng Phủ Tử Y mới chú ý đến, không biết từ lúc nào, Sở Ngao Dư đã cầm khẩu súng lục trong tay.

"A!!!" Ba người bị bắt kêu lên thất thanh, vừa hoảng sợ muốn bỏ chạy, lại bị bốn năm hộ vệ mặc áo đen ngăn cản, không chạy trốn được, chỉ có thể nhìn Sở Ngao Dư run lẩy bẩy.

"Anh, anh muốn làm gì?" Người run rẩy hỏi chính là người đã từng cùng Hoàng Phủ Tử Y tranh đoạt nhân vật, tên cô ta là Lư Á Viện, có thể nói là đang lúc đỏ, chẳng qua bởi vì Hoàng Phủ Tử Y tồn tại, mặc kệ làm bất kỳ điều gì cũng đều bị chèn ép, bị rất nhiều fan trêu đùa gọi là "Chị hai vạn năm."

Mà ngay lúc cô ta hỏi, lại có một tiếng súng vang lên, Sở Ngao Dư nổ phát súng thứ hai không chút do dự, bắn trúng đầu gối Lư Á Viện, Lư Á Viện hét lên một tiếng, bỗng nhiên ngã trên mặt đất.

Ngay cả em họ Hoàng Phủ Tử Y là Vân Phiêu Phiêu cũng muốn mở miệng nói chuyện, lúc này lập tức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

"Cô muốn nói cái gì sao?" Vân Phiêu Phiêu không dám mở miệng, Sở Ngao Dư lại vẫn cứ hỏi cô ta, một câu âm trầm, liền dọa toàn thân Vân Phiêu Phiêu nhũn ra, ngã trên mặt đất.

"Vì, vì sao?" Lư Á Viện đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng hỏi, cho dù chết, cô ta cũng không muốn chết không minh bạch, ngược lại so với hai người kia thì dũng khí hơn nhiều.

Sở Ngao Dư lắc súng trong tay, ba người không hẹn mà cùng rụt lại, lúc này anh lạnh lùng nói: "Các người hại cô ấy, các người đều đáng chết!" Chữ chết rơi xuống, Sở Ngao Dư nổ súng lần nữa, lần này bắn trúng đầu gối Vân Phiêu Phiêu, không hề thiên vị, vị trí đều giống nhau, đủ để thấy thủ pháp bắn súng vô cùng chuẩn xác.

"Hại, hại người nào, tôi, cái gì tôi cũng không làm, hiểu lầm, đây là hiểu lầm, cái gì tôi cũng không làm..." Cuối cùng Vân Phiêu Phiêu cũng không nhịn được khóc nấc lên, nhưng không có ý nhận tội, nhưng lúc này, ba người có tật giật mình, đều có chung một ý nghĩ, đồng thời cũng chú ý tới sự tồn tại của quan tài băng.

"Mấy người, một người sinh oán hận vì không được yêu, một người lòng dạ hẹp hòi đố kị người tài, còn một người không nể tình huyết mạch tương tàn, rõ ràng cô ấy không có thương tổn bất kỳ người nào trong các người, lại bị các người hợp mưu hại chết, chẳng lẽ tôi không nên báo thù cho cô ấy sao?" Đây là câu nói dài nhất cho tới nay của Sở Ngao Dư, mỗi một chữ một câu đều mang theo sát ý lạnh lùng.

"Ai nói, anh, anh có chứng cứ không? Anh không thể vô duyên vô cớ oan uổng người tốt, sao chúng tôi có thể giết người!" Mã Bỉnh Thừa chết không thừa nhận, anh ta cảm thấy việc mình làm vô cùng bí mật, căn bản đối phương không tìm được chứng cứ.

"Chứng cứ? Không, tôi không cần chứng cứ, tôi chỉ cần biết rằng là các người làm là đủ rồi, các người hại chết cô ấy, thì chôn cùng cô ấy đi!" Sở Ngao Dư chậm rãi lắc đầu, vừa dứt lời, lập tức giơ súng trong tay lên một lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro