Chương 3: Mắc nợ trùng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Ngao Dư một mình bắn chết ba người kia, họ đồng loạt ngã gục, máu chảy lênh láng. Cả ba đều chết không nhắm mắt, giống như vẫn còn bàng hoàng: rõ ràng hôm qua còn ở đây mở tiệc ăn mừng, hôm nay đã bị giết chết!

Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, An Trạch Thụy chợt mở miệng hỏi: “Thiếu gia, những thi thể này nên xử lí thế nào?”

Sở Ngao Dư ho khan vài tiếng, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Lựa chỗ nào đấy xa một chút mà thiêu, đừng làm bẩn sân.” Nơi này thuộc về địa phận của Tử Y, không nên để những thứ rác rưởi này làm cho ô uế!

An Trạch Thụy vẫy tay, lập tức có người tiến lên kéo thi thể đi. Chợt thấy trong lòng vẫn chưa hết lo lắng, liền quay sang Sở Ngao Dư nói: “Thiếu gia, tối nay ông chủ và phu nhân sẽ về đến nhà, cậu cũng nên về nghỉ ngơi.”

Sở Ngao Dư trầm mặc một lát, lại ho nhẹ vài tiếng, trầm giọng nói: “Trạch Thụy, nếu như tôi chết, hãy chôn xác tôi cùng với cô ấy. Khi Tử Y còn sống, kẻ hèn mọn này không có dũng khí thổ lộ, giờ đây cô ấy mất rồi, ta nghĩ mình cũng nên bảo thủ một lần.”

Nghe xong lời này, An Trạch Thụy rơi nước mắt, hai mắt đã ửng đỏ. Anh ta há miệng thở dốc, thực chất là không biết nên nói cái gì, sức khỏe thiếu gia vốn đã không tốt, lại vừa trải qua cú sốc lớn như vậy, cả người đều đang suy sụp. Hôm qua khi bác sĩ tới chữa trị đã e ngại rằng, chỉ sợ thiếu gia lúc này đây không chịu nổi nữa…

“Mấy người đi đi, để tôi ở lại đây với cô ấy một lát.” Sở Ngao Dư phất tay, giọng nói đã yếu hẳn đi nhưng vô cùng kiên định, mọi người không dám làm phiền vì biết có cố gắng cũng vô ích, liền tự động lui ra ngoài.

Lát sau, trong hoa viên chỉ còn lại một mình Sở Ngao Dư, anh nhẹ nhàng nâng bàn tay Hoàng Phủ Tử Y, thậm chí còn không dám nắm chặt tay cô như sợ mạo phạm đến cô.

“Năm ấy em đã cứu tôi, vậy mà nay tôi lại không cứu được em, tôi chẳng phải đã quá vô dụng rồi sao?” Sở Ngao Dư thì thầm, giọng trầm hẳn xuống, giọng nói dần yếu ớt. Anh đang vô cùng  đau đớn, thân thể dần kiệt quệ, thật sự không thể chịu đựng nổi mất mát này nữa rồi... Cùng lúc đó, cảm giác ân hận vô cùng trực trào, trong đầu anh bây giờ chỉ lởn vởn 1 suy nghĩ: Hoàng Phủ Tử Y chết, tội lỗi đều là do anh.

“Tôi có lẽ cũng sắp không qua khỏi rồi. Em nói xem, sau khi chết tôi còn có thể được gặp lại em không?” Trong giọng nói Sở Ngao Dư hòa lẫn chua xót, cay đắng cùng chờ mong khắc khoải. Lúc này đây Hoàng Phủ Tử Y đang mê man cũng đang rơi vào một hồi ức xa xăm, cuối cùng cô đã nhớ ra người con trai trước mặt này là ai rồi!

Khoảng độ mười bốn năm trước, cô ở một mình trong cô nhi viện thấy nhàm chán, liền trốn đi lang thang sau núi, sau đó vô duyên vô cớ thế nào gặp phải một hoả hoạn. Đám cháy của túp lều gỗ bủa vây một cậu trai lớn hơn cô vài tuổi. Cô đã dùng rất nhiều sức lực mới cứu được cậu ta ra khỏi đám cháy, chỉ là từ đó về sau cô không còn gặp lại cậu ta nữa, mà bây giờ hình dáng cậu bé đó cùng gương mặt người con trai này mười phần giống nhau, chắc hẳn là cùng một người.

“Hóa ra anh chính là thằng nhóc đáng thương năm đó” Hồn phách Hoàng Phủ Tử Y trôi dạt trước mặt Sở Ngao Dư xúc động nói, theo sau là lời cảm thán: “Quả nhiên bây giờ so với lúc nhỏ soái khí hơn nhiều.”

Nói thế này dường như còn chưa đủ, tầm mắt dừng ở phía trên mặt nạ của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày: “Anh sở dĩ mang mặt nạ bởi vì từng bị bỏng sao?”

Nếu Sở Ngao Dư nghe được những lời này mà trả lời cô, tự khắc sẽ cho cô đáp án chính xác. Anh sở dĩ mang mặt nạ, không chỉ bởi vì bỏng, còn có một nguyên nhân nữa là do gien khuyết tật, anh từ sinh ra cơ thể đã không có năng lực tự phục hồi vết thương, thậm chí cơ thể còn đào thải mọi loại phẫu thuật, kể cả phẫu thuật ghép da tự nhiên. Vụ hỏa hoạn đó có thể nói đã làm cho anh chịu nhiều cực khổ, đau đớn về thể xác, xém chút đã làm anh mất mạng.

Sở Ngao Dư nói chuyện với thi thể Hoàng Phủ Tử Y, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y nói chuyện với Sở Ngao Dư, hai người rõ ràng đều biết đối phương sẽ không trả lời mình lại càng cố chấp nói hết cõi lòng, nghiêm túc một cách kì lạ.

Sau đó không lâu, cuối cùng Sở Ngao Dư không chịu được nữa, đột nhiên hộc máu, trong nháy mắt ngã xuống ngất đi. Linh hồn Hoàng Phủ Tử Y cũng cảm thấy cơn choáng váng ùa tới, bỗng nhiên biến mất trong không trung.

【 Nếu cô có cơ hội trùng sinh nhưng sẽ phải trả một giá đắt cho bọn ta, cô có nguyện ý trùng sinh không? 】Khi Hoàng Phủ Tử Y dần có ý thức, liền nghe văng vẳng bên tai câu hỏi này.

“Yêu cầu trả giá là gì?” Câu hỏi này có chút ngoài ý muốn, sau khi ngạc nhiên cô cũng lấy lại bình tĩnh, dùng lí trí trả lời.

【 Một khoản nợ kếch xù. 】 Tiếng hệ thống trả lời lại

“Tiền?” Dùng tiền mua mạng? Bao nhiêu tiền mới có thể mua đươc mạng của cô? Hoàng Phủ Tử Y vô cùng tự luyến, cảm thấy bản thân vô giá.

【 Là “Độ nổi tiếng’, fan đối với người họ yêu thích có thể biến ảo thành thật, sau đó cô có thể dùng ‘Độ nổi tiếng" để trả nợ. 】 hệ thống tiếp tục trả lời.

“Ngươi là ai? Ngươi được lợi ích gì trong việc này?” Hoàng Phủ Tử Y vẫn bình tĩnh như cũ, không vì muốn trùng sinh mà mất đi lí trí, cô muốn sống, vì trong lòng có lí do muốn tồn tại, nhưng không phải chỉ vì muốn tồn tại mà đánh mất tất cả mọi thứ ở kiếp trước, nếu như vậy thà chết còn hơn.

【 Ta là một phần của ‘Độ nổi tiếng’ có thể được biến đổi thành năng lượng tái sinh, ý cô thế nào, có muốn trùng sinh hay không? 】 Hệ thống trả lời dứt khoát, có cảm giác rất nghiêm túc.

Trong lòng Hoàng Phủ Tử Y vẫn có nhiều hoài nghi, cô không dễ dàng tin tưởng những gì hệ thống nói, nhưng không đợi cô đặt câu hỏi, hệ thống liền một lần nữa mở miệng:

【 Người sống mới có khả năng vô tận, cô thật sự không muốn tái sinh sao? 】

Hoàng Phủ Tử Y trầm mặc một lát, sau đó trả lời quyết đoán: “Tôi đồng ý!” Đúng như lời hệ thống, người sống mới có khả năng vô hạn, nếu cái giá phải trả chỉ là ‘Độ nổi tiếng", như vậy bất kể cái hệ thống này là gì cô đều sẵn sàng thử một phen!

【 Được, theo ý cô! 】 hệ thống trả lời máy móc, tiếng nói như có ý cười.

Ngay sau đó, Hoàng Phủ Tử Y liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức một lần nữa, rồi sau đó không biết qua bao lâu, qua cơn chấn động kịch liệt mới dần tỉnh lại.

【 Chào mừng đến với “Hệ thống trung tâm vũ trụ", hệ thống ràng buộc ……】 tiếng hệ thống lại hiện, Hoàng Phủ Tử Y dần hồi tỉnh ý thức, thậm chí có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cơ thể, chỉ là không biết tại sao lại không tài nào mở mắt được, mà ngay lúc này, âm thanh văng vẳng bên tai có chút xa lạ lại rất đỗi thân quen.

“Cô ấy thế nào rồi, thật sự không sao chứ?”

Là giọng nói của một người con trai, trầm thấp mà cuốn hút, lời nói còn mang theo sự quan tâm, lo lắng rất rõ ràng. Mà âm thanh này, không lâu trước đây cô đã từng nghe qua.

“Do quá mệt nhọc hơn nữa còn bị cảm nắng, chỉ cần chú ý một chút, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại, ngài cứ yên tâm.” Bác sĩ cung kính trả lời.

“Khi nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?” Sở Ngao Dư vẫn có chút không yên tâm, cố gắng gặng hỏi.

"Tầm 3 đến 4 tiếng sau khi cô ấy uống thuốc. ” Bác sĩ nhìn đồng hồ, lại giảng giải thêm một hồi, liền bị anh mời ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Hoàng Phủ Tử Y đang dần có lại nhận thức nhưng vẫn bất động trong trạng thái hôn mê sâu. Cô có thể nghe rất rõ tiếng hai người nói chuyện, vì thế trong suy nghĩ vẫn không khỏi bồn chồn. Thực ra đã chết, nhưng hiện giờ lại chỉ đang hôn mê, người con trai này sẽ nghĩ sao đây, không chừng sẽ cho rằng mình là xác chết sống lại?

Lúc này Hoàng Phủ Tử Y còn chưa biết, cô không phải trở về từ cõi chết, mà là trùng sinh quay lại một năm trước. Lúc ấy, Sở Ngao Dư đã thường xuyên hiện hữu trong cuộc sống của cô, chỉ là cô chưa bao giờ phát hiện ra mà thôi.

Đồng thời, khi Hoàng Phủ Tử Y đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bàn tay cô được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp, làm cho cô không khỏi tò mò về cảm xúc của người con trai ấy, khi lúc này đây anh cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ôn nhu lưu luyến như trân quý một báu vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro