Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau đi làm, Hứa Nguyện cảm giác được có không ít con mắt nhân viên nhìn cô.

Khi đi vào bộ tài vụ, vừa lúc đụng phải một nam đồng nghiệp, nam đồng nghiệp này lo lắng cúi đầu, chạy nhanh đi, biểu hiện không cần đoán liền biết, phỏng chừng sau ngày hôm qua trên dưới Mạnh thị đã không ít người biết cô tới công ty làm.

Cũng may Hứa Nguyện đã đoán trước tình huống nên cũng không có luống cuống, thoải mái hào phóng cầm notebook đi vào văn phòng chị Chu, chị Chu lúc này còn chưa có tới.

Theo lý thuyết, người mới như cô nên chủ động chuẩn bị nước cho cấp trên, nhưng hiện tại cô cũng không thể làm mặc dù muốn diễn vai cô em gái nhỏ ở trước mặt chị Chu, nhưng cũng không thể quên thân phận hiện tại của mình.

Đúng lúc này, một người phụ nữ mang kính đen đẩy cửa tiến vào, đương nhiên đối với cô cung kính. Cô cũng nghe chị Chu nói qua, người này hẳn là trợ lý của chị ấy. Trợ đem cốc nước trên tay đặt lên bàn làm việc của chị Chu nói: "đây là ly nước chị Chu hay uống."

Đại khái là không biết nên xưng hô với cô như thế nào, cô gái thật cẩn thận hỏi: "Cái kia, chị có cần tôi chuẩn bị nước không?"

Hứa Nguyện nhìn cô một cái, cười nói: "Cô có thể mang cho tôi nước trà được không?"

Cùng trợ lý chị Chu tỷ làm tốt mối quan hệ là bước thứ hai, chẳng qua là không cần quá cố tình, cô muốn tìm hiểu về quan hệ giữa chị Chu và nhân viên rốt cuộc như thế nào.

Muốn biết giám đốc bộ phận cùng tiểu đoàn thể của mình quan hệ thế nào, vẫn là nên nhìn vào quan hệ nhân viên bình thường.

Trợ lý vội vàng gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Cứ như vậy, Hứa Nguyện đi theo trợ lý ra khỏi phòng giám đốc. Các đồng nghiệp cũng nhìn chăm chú về hướng các cô.

Sau một màn an tĩnh ngắn ngủi, ngay sau đó các nhân viên liền lớn nhỏ bàn về cô trợ lý kia.

"Quả nhiên bị Trần Khiết nhanh chân đến trước...... Không sao, bà đây khẳng định nhớ rõ Trần Khiết."

Lời này muốn toan liền có bao nhiêu toan.

Buổi sáng hôm nay các nhân viên ở Mạnh Thị đều đang thảo luận chuyện này, mọi người đều nói phòng tài vụ phỏng chừng sẽ trở thành bộ phận thu hút sự chú ý nhất Mạnh thị, không một ai không hâm mộ ghen tị.

"Chưa chắc đi, lão bà của tổng tài nhà mình hiện tại đi theo chị Chu, Trần Khiết lại là trợ lý chị Chu không tránh được sẽ giao tiếp. Yên tâm đi, tôi nghe người ta nói, lão bà ít nhất muốn ngốc đến khi chị Chu nghĩ sinh trở về, cũng đến hơn nữa năm."

Cùng lão bà có quan hệ tốt có thể thăng chức tăng lương được hay không, đây là dấu chấm hỏi, nhưng có thể cùng cô ấy quan hệ tốt thì trăm lợi mà không một hại sao.

Ai cũng biết, hiện tại lão bà vẫn là tiểu thư Hứa thị.

Trợ lý Trần Khiết ăn nói nhỏ nhẹ hỏi Hứa Nguyện muốn dùng trà như thế nào. Mạnh thị có phúc lợi thực tốt, đồ uống nước trà cà phê đều có, thậm chí đầu bếp nhà ăn sẽ mỗi ngày đều chuẩn bị điểm tâm ngọt cho buổi chiều trà. Một công ty có thể giữ chân nhân viên được hay không, nói trắng ra chính là phần đãi ngộ.

"Chị Chu lúc này còn chưa tới nha?" Hứa Nguyện nhâm nha ly trà, nghiêng đầu hỏi.

Trần Khiết hiện tại có thể nói là sợ, đời này cô cũng chưa nghĩ tới sẽ cùng một thiên kim tiểu thư hào môn phu nhân đứng gần như vậy. Hơn nữa Hứa Nguyện cũng là cô gái đẹp nhất cô từng thấy, hiện tại được đứng trước mặt cùng cô nói chuyện Trần Khiết có một cảm giác hư ảo.

"Chu, nhà Chị Chu cách công ty khá xa, hiện tại là giờ cao điểm......" Trần Khiết lại vội vàng bổ sung một câu, "Chị Chu rất ít khi đến trễ!"

Cách giữ gìn kính lễ với cấp trên của Trần Khiết làm Hứa Nguyện thực thích.

"Bụng Chị Chu lớn như vậy, đến trễ cũng có thể hiểu được." Hứa Nguyện nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu tôi giống cô ấy bụng lớn như vậy, khẳng định mỗi ngày đều sẽ không tới."

Trần Khiết bị Hứa Nguyện chọc cười, giống cô nói như vậy, mang thai sao có thể còn sẽ tiếp tục đi làm.

Không thể không nói, bởi vì lời nói này của Hứa Nguyện làm tâm trạng Trần Khiết cũng trở nên thả lỏng đi lên.

Phía trước cảm thấy câu nệ là bởi vì thân phận Hứa Nguyện ở đây. Nên cảm thấy quá không chân thật, mà hiện tại Hứa Nguyện nói chuyện giống như là những câu mà những đồng nghiệp khác đều sẽ nói. Đánh vỡ đi cảm xúc hư ảo, Trần Khiết cảm thấy Hứa Nguyện trở nên gần gũi hơn.

"Đến trễ có bị trừ tiền lương không?" Hứa Nguyện thuận miệng hỏi.

Trần Khiết chần chờ gật gật đầu: "Mỗi tháng thời gian đến trễ không được quá hai mươi phút, nếu qua hai mươi phút sẽ bị trừ lương."

"Như vậy a." Hứa Nguyện hướng Trần Khiết chớp chớp mắt, "Vậy cô mỗi tháng sẽ bị trừ nhiều ít a?"

"Ách, tháng trước bị trừ 50." Trần Khiết có thể ngửi được vị nước hoa nhàn nhạt trên người Hứa Nguyện, mùi hương thật dễ chịu.

Mỗi ngày đi làm tâm trạng đều giống nhau, nhưng hôm nay khác, chắc vì mùi hương thơm thoáng từ người của Hứa Nguyện làm tâm tình cô cũng lén lút lên tốt lên.

Cùng lúc đó Hứa Nguyện nhìn Trần Khiết nói: "Cô rất giống với một người tôi quen."

Trần Khiết cũng không biết là mình giống ai, chẳng lẽ là bạn cô ấy sao?

Trên thực tế, Trần Khiết rất giống một cô cung nữ mà Hứa Nguyện quen đời trước, cô cung nữ kia đi theo hầu hạ một vị phi tử không được sủng ái, bởi vì một lần ngoài ý muốn, cô cứu cô cung nữ này, khi đó cô còn chưa trở thành đại hồng nhân bên người Hoàng Thượng, cô cung nữ này thường sẽ cho cô đồ ăn ngon, sau này vô luận người khác đánh giá cô như thế nào, kiêng kị cô thậm chí là sợ cô, cái tiểu cung nữ này đều vẫn luôn đối với cô như một bằng hữu tốt.

Đời trước nếu phải nói từng có quan hệ bạn bè, cũng chính là như vậy.

Đương nhiên, cô sẽ không đem loại cảm xúc này đến trên một người xa lạ, lúc này cũng chỉ là cảm khái một chút thôi.

Chuyện đời trước cùng đời này, cô phân biệt rõ ràng.

Ách, trừ bỏ Mạnh Tranh Vanh kia.

Cùng lúc đó, Mạnh Tranh Vanh vừa đến văn phòng, liền gọi bạn tốt là quản lý nhân sự đến đây.

Tống Dục là bạn tốt của Mạnh Tranh Vanh, hắn là phó giám đốc nhân sự của Mạnh thị.

"May là hôm nay tớ dậy sớm, bằng không nếu là đến trễ khi cậu gọi tớ mà chưa đến, khẳng định sẽ bị cậu trừ tiền lương tớ." Tống Dục ăn mặc tây trang nhàn nhạt ngồi ở trên sô pha, trên tay còn cầm một khối sandwich.

Mạnh Tranh Vanh gọi hắn lại đây, chỉ vào hình một cô gái trên màn hình máy tính hỏi: "Nhân viên này cậu có biết không?"

Tống Dục cắn một sandwich, nhai nhai hai ngụm xong, "Vốn dĩ không quen biết, nhưng sau hôm qua phỏng chừng toàn bộ lãnh đạo Mạnh thị đều biết cô ta."

"Là như thế nào?" Mạnh Tranh Vanh nhướng mày hỏi

"Ngày hôm qua lão bà cậu đi theo chân người ta tới cửa nơi làm việc, vừa lúc đụng vào giám đốc bộ phận ở đó, cô ấy hỏi giám đốc kia, tối hôm qua ông giám đốc đó còn mời tớ đi ăn tốt, nhờ tớ nói giúp một vài đâu." Tống Dục nói tới đây, dừng một chút, tò mò hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này a, lão bà cậu tại sao lại theo sau cô nhân viên đó, còn hỏi tên họ người ta."

Mạnh Tranh Vanh nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười.

Xem ra Hứa Nguyện đã biết cô gái kia tên gọi là gì, cùng giám đốc bộ phận bên kia thăm dò rõ ràng, ngày hôm qua lại còn nói với anh là không biết.

Tâm cơ thật là tiểu đáng yêu.

"Rốt cuộc tên gọi là gì?" Mạnh Tranh Vanh phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc hỏi.

Tống Dục: "......Bạch Vi, làm việc trong công ty chưa lâu lắm."

Mạnh Tranh Vanh nhìn Tống Dục, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn trầm mặc một lúc, sau đó anh ngước lên nói với Tống Dục: "Nói giám đốc bộ phận đó sa thải cái cô Bạch Vi này đi."

Tống Dục suýt nữa không thể tin được chính mình lỗ tai nghe được, "Sa thải?"

"Ừ." Mạnh Tranh Vanh gật đầu, "Muốn bồi thường như thế nào, một cắt cũng không được thiếu đều phải cho cô ấy."

Anh căn bản là không có ấn tượng gì về việc nhân viên biết về sinh nhật của minh, hơn nữa còn ở trong điện thoại cùng người khác nói, dùng ngón chân nghĩ cũng biết cô ấy ôm tâm tư gì.

Nếu không phải Bạch Vi này nói cái gì đó làm Hứa Nguyện để ý, hà tất gì Hứa Nguyện muốn đi theo sau cô ta hỏi rõ ràng, lại còn có đem chuyện này nói cho anh?

Mạnh Tranh Vanh tuy rằng đối Hứa Nguyện còn không có phương diện tình cảm kia, nhưng bọn họ hiện tại đúng là vợ chồng mới cưới, vợ mới cưới của anh đã rõ ràng tỏ vẻ chán ghét đối với cô gái này, nếu anh không làm gì cả, như vậy cũng không thích hợp a.

Tống Dục đầu tiên là gật gật đầu, nhưng lại khó nén nghi hoặc hỏi: "Nên không phải vì Bạch Vi đối với cậu có ý tứ vừa lúc bị lão bà cậu phát hiện sao? Vậy nên cậu muốn sa thải người ta sao? Dù sao cậu cũng đâu có cùng cô gái kia có cái gì......"

Cách xử lý việc này thật không giống với tính cách của Mạnh Tranh Vanh, chỉ là ở trong Mạnh thị này, phỏng chừng có không ít nhân viên nữ mê muội Mạnh Tranh Vanh, chẳng lẽ đều bị sa thải a?

Bất quá để bị lão bà phát hiện, cái Bạch Vi này cũng coi như là xui xẻo đi.

Tống Dục lẩm bẩm một câu: "nhìn chung tớ cảm thấy có điểm......" Chuyện bé xé ra to? Nhưng nếu Bạch Vi thật sự nói gì đó làm Hứa Nguyện để ý, thì cũng không phải chuyện bé xé ra to.

Ai, chuyện giữa nam nữ thật phiền toái.

Mạnh Tranh Vanh sở dĩ làm như vậy, một là bởi vì Hứa Nguyện để ý, hai là bởi vì anh đã biết, ba là anh muốn Hứa Nguyện ngốc ở Mạnh thị một đoạn thời gian nữa, nên không thể làm cô cảm thấy uỷ khuất.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cô Bạch Vi vận khí không tốt, làm cho Hứa Nguyện biết tâm tư mình, chuyện vợ chồng bọn họ cũng không thể bởi vì người ngoài râu ria có xích mích.

Mạnh Tranh Vanh nhìn về phía Tống Dục, rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Ừ, tớ vẫn sẽ làm như vậy "Công và tư không phân biệt."

Tống Dục chửi thầm: Cái gì mà công và tư chẳng phân biệt, rõ ràng là vợ quản nghiêm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro