🍀Chương 19 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap mới ra lò nè cả nhả ơi. Mọi người cùng thưởng thức nhé!!🤩

Như vậy một cái tiểu nhạc đệm cũng không làm ảnh hưởng tới tâm tình mua sắm của Hứa Nguyện, Mạnh Tranh Vanh mua cho cô hai đôi giày đế bằng và một đôi giày cao gót, lại mua cho cô một túi xách, có thể nói là một vụ thu hoạch bội thu.

Hai người cùng nhau đi dạo đến lúc mặt trời sắp lặn, Hứa Nguyện còn có chút chưa đã thèm, khó trách trước kia các phi tần đó nhìn đến cống tơ lụa vải dệt còn có châu báu liền dời chân không ra.

Ngồi trên xe, Mạnh Tranh Vanh nhìn thoáng qua thời gian trên di động, "Bằng không chúng ta ở bên ngoài ăn cơm chiều đi, anh biết có một nhà hàng không tồi."

Hứa Nguyện được dẫn đi chơi đến vui vẻ, hơn nữa hôm nay đồ vật đều là Mạnh Tranh Vanh mua, cô không có chần chờ lâu lắm, liền gật gật đầu: "Được."

Dù sao đối với cô mà nói đều là cùng anh ăn cơm nên ăn bên ngoài hay trong nhà không có gì khác nhau.

Mạnh Tranh Vanh đưa Hứa Nguyện đến nhà hàng anh thường xuyên tới, bởi vì vị trí nhà hàng này rất đẹp vị trí ở trên cao nên ngồi ăn ở nhà hàng này cơ hồ có thể nhìn thấy được hơn phân nửa cảnh đêm thành phố A.

Chủ nhà hàng này cũng là bạn tốt của anh, anh thậm chí còn là nhà đầu tư có cổ đông lớn nhất vì vậy từ lúc khai trương đến giờ Mạnh Tranh Vanh luôn là khách VVIP của nhà hàng này. Giám đốc phụ trách nhìn thấy Mạnh Tranh Vanh, vội vàng tiếp đón, bọn họ được sắp xếp chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất.

Khi Hứa Nguyện ngồi xuống nhìn quanh một vòng, bàn ăn này cách các bàn ăn khác rất xa, ngồi ở chỗ này nhìn ra bên ngoài lúc này còn có thể thấy cảnh hoàng hôn bên ngoại cực kỳ đẹp, chân trời còn chút tàn lưu hoàng hôn chiếu lại không chịu rời đi, toàn bộ nhà ăn đều bị rắc lên một tầng màu cam quang, thật sự đẹp cực kỳ.

Ở trong mắt Hứa Nguyện là chiêm ngưỡng cảnh sắc hoàn mỹ, ở trong mắt Mạnh Tranh Vanh, giờ phút này chính là chậm chạp đánh giá cô.

Hôm nay cô mặc váy liền áo màu lam nhạt lá sen thiết kế cổ V làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, tóc dài mềm mại trang điểm nhẹ nhàng, da mặt trắng mịn tràn đầy collagen, tràn ngập mùi vị thiếu nữ. Mạnh Tranh Vanh nhìn cô như vậy nghĩ thầm anh thật sự đã không còn trẻ.

Bất ngờ trong đầu anh hiện lên một vấn đề, đó chính là khi anh đi cùng cô, người khác có phải hay không sẽ cho rằng cô là em gái của anh?

"Năm trước em mới tốt nghiệp sao?" Mạnh Tranh Vanh không tự chủ được liền hỏi vấn đề này.

Hứa Nguyện ngẩn ra, tình huống của nguyên chủ cơ bản cô cũng coi như không rõ lắm, hình như là năm trước tốt nghiệp, vì thế cô gật gật đầu.

"Thời điểm anh bằng tuổi em căn bản là không nghĩ tới kết hôn." Không biết có phải hay không không khí quá tốt, Mạnh Tranh Vanh thế nhưng nhịn không được muốn cùng Hứa Nguyện tiến hành tinh thần mặt câu thông.

Thốt ra lời này, kỳ thật anh cũng đã hối hận.

Liền tính anh thật sự cảm thấy tuổi mình không trẻ, ở trước mặt bà xã cũng không thể để bại lộ bộ mặt tang thương này, hơn nữa lời này nói có vẻ giống như tình sử của anh thực phong phú, thời điểm tuổi trẻ phóng khoáng......

Mạnh Tranh Vanh nghĩ trời xui đất khiến gì khi không lại đem quá khứ của mình ra làm đề tài nói chuyện, Hứa Nguyện lại nhàn nhạt trả lời: "Em cũng không."

Cô không biết hôn nhân là vật gì, càng không nghĩ tới muốn cùng người nào đó đụng độ cả đời.

Hiện tại sống lại trở thành một người khác cũng là cô may mắn, nhưng được sinh mệnh này, cô cũng muốn gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ .

Đúng vậy, đối Hứa Nguyện tới nói cùng với Mạnh Tranh Vanh làm vợ chồng, càng không bằng nói là một loại trách nhiệm.

Mạnh Tranh Vanh cũng không rõ ý tứ Hứa Nguyện, chờ vài giây lúc sau phục hồi tinh thần lại, anh cũng nở nụ cười, "...... Đúng vậy, em còn rất trẻ."

Hai người liếc nhau, Hứa Nguyện dẫn đầu dời đi tầm mắt, vô luận bọn họ giờ phút này trong lòng nghĩ cái gì, nếu hiện tại một người là Mạnh tiên sinh, một người là Mạnh phu nhân, như vậy bọn họ chính là nhất hợp phách hợp tác, đem trận hôn nhân này viên mãn tiến hành chỉ là bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Trên bàn là hai ngọn ngọn nến lung linh, đối diện hai người là dĩa bò bít tết cùng với bộ dao nĩa bóng loáng. Hứa Nguyện chưa bao giờ dùng dụng cụ này nhưng cô cũng không vội mà nhìn Mạnh Tranh Vanh cắt thịt trong chốc lát, sau đó cô ở trong lòng cân nhắc một chút có chút vụng về cầm lấy dao nĩa, trong chốc lát cũng tựa như có thể bắt chước cử chỉ của người đối diện mà bình tĩnh cắt bò bít tết trước mặt. Cô không khỏi có điểm tiểu cao hứng, tổng cảm thấy chính mình còn rất thông minh.

Mạnh Tranh Vanh còn đang do dự có nên hay không chủ động đề cập về Trần Hạo sự tình.

Vốn dĩ anh không nghĩ hỏi thăm chuyện riêng của bà xã, rốt cuộc đều đã là chuyện quá khứ, anh cũng không để ở trong lòng nhưng hiện tại tình huống bất đồng, bọn họ hôm nay đụng phải, ít nhất lòng hiếu kỳ anh vẫn phải có, nhưng là nghĩ lại nếu trực tiếp hỏi như vậy hình như không tốt lắm, hơn nữa có thể hay không ảnh hưởng đến không khí hiện tại?

Cuối cùng, ăn bò bít tết, Mạnh Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nến trên người Hứa Nguyện, quyết định vẫn là không nên hỏi.

Vô luận giờ phút này có hay không cảm tình, nếu đã là vợ chồng, tôn trọng cùng tín nhiệm là nên có.

Đúng lúc này, di động Hứa Nguyện đặt ở trên bàn vang lên, cô liếc mắt một cái, là một số điện thoại xa lạ, theo bản năng mà nhanh chóng cầm lấy di động lên nghe. Chính là không cẩn thận chạm vào làm đổ ly rượu vang đỏ, một trận luống cuống tay chân, di động không cẩn thận ấn loa ——

Đầu kia giọng nam xa lạ vang lên: "Tiểu Nguyện, là anh."

Mạnh Tranh Vanh cùng Hứa Nguyện đều là sửng sốt nhìn đối phương.

Ngay sau đó kia đầu chính là một trận trầm mặc.

Hứa Nguyện dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người gọi điện phỏng chừng chính là người quen nguyên chủ, hoặc là nói là từng có cảm tình gút mắt bằng không người này như thế nào sẽ kỳ quái như vậy?

Mạnh Tranh Vanh cũng không nói lời nào, yên lặng mà lấy khăn giấy lau tay, sau đó nói cái gì đều không nói, đôi tay hợp nắm ở bên nhau, đặt ở trên bàn cơm.

Anh nhìn chằm chằm Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện biết anh là muốn biết cô lúc này muốn làm cái gì.

Vốn dĩ nếu bình thường có người gọi đến, Hứa Nguyện khẳng định sẽ tắt loa, chính là hiện tại......

Cô phi thường tự nhiên mà đưa điện thoại di động đến hướng Mạnh Tranh Vanh đẩy đẩy, nói: "Là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Mạnh Tranh Vanh nhướng chân mày, không nghĩ tới Hứa Nguyện sẽ để anh nghe cuộc điện thoại này, cư nhiên không tắt loa.

Bên kia Trần Hạo lâm vào xấu hổ trầm mặc.

Hắn không biết chính mình vì cái gì muốn gọi điện cho cô. Thẳng thắn nói, hắn kỳ thật không có gì thể diện lại cùng Hứa Nguyện liên hệ, tuy rằng bạn bè còn có người nhà mặt ngoài chưa nói, nhưng hắn biết, những người này trong lòng là phi thường khinh bỉ hắn. Lúc Hứa Nguyện kết hôn, hắn thật là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô trước hắn một bước kết hôn, cảm giác áy náy đối cô cũng giảm đi rất nhiều. Thời gian trôi qua, bạn bè cùng người nhà cũng sẽ từ từ quên những chuyện xảy ra.

Chính là hắn chẳng thể nghĩ tới lại lần nữa đụng tới Hứa Nguyện sẽ là cảnh tượng này.

Trần Hạo đột nhiên phát hiện, Hứa Nguyện thật sự giống hắn chờ mong xem hắn trở thành người xa lạ, nhưng hắn cũng không quá cao hứng, ngược lại có một loại nói không nên lời khó chịu còn có mất mát.

Về đến nhà lúc sau hắn hoàn toàn bình tĩnh không được, cuối cùng khẽ cắn môi gọi cho Hứa Nguyện.

Muốn nói hắn hiện tại muốn một lần nữa vãn hồi tâm tư Hứa Nguyện, kia cũng không đúng, hắn đích xác đã thích người khác, chính là hắn lại không thể chấp nhận ánh mắt xa lạ kia của cô.

Trần Hạo nghĩ thầm, liền tính nếu không thành người yêu, bọn họ cũng có thể làm bạn bè. Cuộc gọi này coi như là quan tâm bằng hữu, này hẳn là không thành vấn đề đi?

"Cái kia, xe của em hẳn là không thành vấn đề gì? Lần trước anh định gọi điện hỏi thăm em một chút nhưng bận quá, em hẳn là không có bị thương đúng không?"

Lời kia vừa thốt ra, Hứa Nguyện cùng Mạnh Tranh Vanh đều biết người kia là ai.

Hứa Nguyện thực bất đắc dĩ, khoảng cách nguyên chủ đâm xe lúc sau này đều đã bao lâu? Hiện tại gọi điện thoại lại đây hỏi một chút, rõ ràng là bất an hảo tâm, liền tính không ý xấu, ít nhất cũng không phải xuất phát từ thật sự quan tâm, cô chính là nhớ rõ từ khi cô tỉnh lại biến thành Hứa Nguyện lúc sau, liền không nhận được điện thoại thăm hỏi từ người này.

Trần Hạo làm sao không biết chính mình nói lời này là tự rước lấy nhục, hơn nữa thực buồn cười, chính là hắn không có biện pháp, hắn không biết có thể sử dụng cái gì lý do đi liên hệ cô.

Đối với người như vậy, Hứa Nguyện liền một câu đều không muốn cùng hắn nhiều lời, cô ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Mạnh Tranh Vanh, theo bản năng mà trố mắt một lát.

Không biết có phải hay không ảo giác của cô, tổng cảm thấy giờ khắc này Mạnh Tranh Vanh cực kỳ giống khi Hoàng Thượng muốn tức giận, cô cực kỳ sợ gương mặt này.

Nếu không phải biết trước mắt người này không phải Hoàng Thượng......

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hứa Nguyện biểu tình đột nhiên trở nên thực nghiêm túc thậm chí là tuyệt tình, ngữ khí phá lệ lãnh ngạnh, "Ngượng ngùng, không có gì tôi cúp máy đây."

Nói xong lời này, Hứa Nguyện không lưu tình chút nào cúp điện thoại, không cho Trần Hạo nói nữa cơ hội.

Nhìn đến thái độ Hứa Nguyện như vậy, sắc mặt của Mạnh Tranh Vanh hòa hoãn đi rất nhiều.Như vậy một cái tiểu nhạc đệm cũng không làm ảnh hưởng tới tâm tình mua sắm của Hứa Nguyện, Mạnh Tranh Vanh mua cho cô hai đôi giày đế bằng và một đôi giày cao gót, lại mua cho cô một túi xách, có thể nói là một vụ thu hoạch bội thu.

Hai người cùng nhau đi dạo đến lúc mặt trời sắp lặn, Hứa Nguyện còn có chút chưa đã thèm, khó trách trước kia các phi tần đó nhìn đến cống tơ lụa vải dệt còn có châu báu liền dời chân không ra.

Ngồi trên xe, Mạnh Tranh Vanh nhìn thoáng qua thời gian trên di động, "Bằng không chúng ta ở bên ngoài ăn cơm chiều đi, anh biết có một nhà hàng không tồi."

Hứa Nguyện được dẫn đi chơi đến vui vẻ, hơn nữa hôm nay đồ vật đều là Mạnh Tranh Vanh mua, cô không có chần chờ lâu lắm, liền gật gật đầu: "Được."

Dù sao đối với cô mà nói đều là cùng anh ăn cơm nên ăn bên ngoài hay trong nhà không có gì khác nhau.

Mạnh Tranh Vanh đưa Hứa Nguyện đến nhà hàng anh thường xuyên tới, bởi vì vị trí nhà hàng này rất đẹp vị trí ở trên cao nên ngồi ăn ở nhà hàng này cơ hồ có thể nhìn thấy được hơn phân nửa cảnh đêm thành phố A.

Chủ nhà hàng này cũng là bạn tốt của anh, anh thậm chí còn là nhà đầu tư có cổ đông lớn nhất vì vậy từ lúc khai trương đến giờ Mạnh Tranh Vanh luôn là khách VVIP của nhà hàng này. Giám đốc phụ trách nhìn thấy Mạnh Tranh Vanh, vội vàng tiếp đón, bọn họ được sắp xếp chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất.

Khi Hứa Nguyện ngồi xuống nhìn quanh một vòng, bàn ăn này cách các bàn ăn khác rất xa, ngồi ở chỗ này nhìn ra bên ngoài lúc này còn có thể thấy cảnh hoàng hôn bên ngoại cực kỳ đẹp, chân trời còn chút tàn lưu hoàng hôn chiếu lại không chịu rời đi, toàn bộ nhà ăn đều bị rắc lên một tầng màu cam quang, thật sự đẹp cực kỳ.

Ở trong mắt Hứa Nguyện là chiêm ngưỡng cảnh sắc hoàn mỹ, ở trong mắt Mạnh Tranh Vanh, giờ phút này chính là chậm chạp đánh giá cô.

Hôm nay cô mặc váy liền áo màu lam nhạt lá sen thiết kế cổ V làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, tóc dài mềm mại trang điểm nhẹ nhàng, da mặt trắng mịn tràn đầy collagen, tràn ngập mùi vị thiếu nữ. Mạnh Tranh Vanh nhìn cô như vậy nghĩ thầm anh thật sự đã không còn trẻ.

Bất ngờ trong đầu anh hiện lên một vấn đề, đó chính là khi anh đi cùng cô, người khác có phải hay không sẽ cho rằng cô là em gái của anh?

"Năm trước em mới tốt nghiệp sao?" Mạnh Tranh Vanh không tự chủ được liền hỏi vấn đề này.

Hứa Nguyện ngẩn ra, tình huống của nguyên chủ cơ bản cô cũng coi như không rõ lắm, hình như là năm trước tốt nghiệp, vì thế cô gật gật đầu.

"Thời điểm anh bằng tuổi em căn bản là không nghĩ tới kết hôn." Không biết có phải hay không không khí quá tốt, Mạnh Tranh Vanh thế nhưng nhịn không được muốn cùng Hứa Nguyện tiến hành tinh thần mặt câu thông.

Thốt ra lời này, kỳ thật anh cũng đã hối hận.

Liền tính anh thật sự cảm thấy tuổi mình không trẻ, ở trước mặt bà xã cũng không thể để bại lộ bộ mặt tang thương này, hơn nữa lời này nói có vẻ giống như tình sử của anh thực phong phú, thời điểm tuổi trẻ phóng khoáng......

Mạnh Tranh Vanh nghĩ trời xui đất khiến gì khi không lại đem quá khứ của mình ra làm đề tài nói chuyện, Hứa Nguyện lại nhàn nhạt trả lời: "Em cũng không."

Cô không biết hôn nhân là vật gì, càng không nghĩ tới muốn cùng người nào đó đụng độ cả đời.

Hiện tại sống lại trở thành một người khác cũng là cô may mắn, nhưng được sinh mệnh này, cô cũng muốn gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ .

Đúng vậy, đối Hứa Nguyện tới nói cùng với Mạnh Tranh Vanh làm vợ chồng, càng không bằng nói là một loại trách nhiệm.

Mạnh Tranh Vanh cũng không rõ ý tứ Hứa Nguyện, chờ vài giây lúc sau phục hồi tinh thần lại, anh cũng nở nụ cười, "...... Đúng vậy, em còn rất trẻ."

Hai người liếc nhau, Hứa Nguyện dẫn đầu dời đi tầm mắt, vô luận bọn họ giờ phút này trong lòng nghĩ cái gì, nếu hiện tại một người là Mạnh tiên sinh, một người là Mạnh phu nhân, như vậy bọn họ chính là nhất hợp phách hợp tác, đem trận hôn nhân này viên mãn tiến hành chỉ là bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Trên bàn là hai ngọn ngọn nến lung linh, đối diện hai người là dĩa bò bít tết cùng với bộ dao nĩa bóng loáng. Hứa Nguyện chưa bao giờ dùng dụng cụ này nhưng cô cũng không vội mà nhìn Mạnh Tranh Vanh cắt thịt trong chốc lát, sau đó cô ở trong lòng cân nhắc một chút có chút vụng về cầm lấy dao nĩa, trong chốc lát cũng tựa như có thể bắt chước cử chỉ của người đối diện mà bình tĩnh cắt bò bít tết trước mặt. Cô không khỏi có điểm tiểu cao hứng, tổng cảm thấy chính mình còn rất thông minh.

Mạnh Tranh Vanh còn đang do dự có nên hay không chủ động đề cập về Trần Hạo sự tình.

Vốn dĩ anh không nghĩ hỏi thăm chuyện riêng của bà xã, rốt cuộc đều đã là chuyện quá khứ, anh cũng không để ở trong lòng nhưng hiện tại tình huống bất đồng, bọn họ hôm nay đụng phải, ít nhất lòng hiếu kỳ anh vẫn phải có, nhưng là nghĩ lại nếu trực tiếp hỏi như vậy hình như không tốt lắm, hơn nữa có thể hay không ảnh hưởng đến không khí hiện tại?

Cuối cùng, ăn bò bít tết, Mạnh Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nến trên người Hứa Nguyện, quyết định vẫn là không nên hỏi.

Vô luận giờ phút này có hay không cảm tình, nếu đã là vợ chồng, tôn trọng cùng tín nhiệm là nên có.

Đúng lúc này, di động Hứa Nguyện đặt ở trên bàn vang lên, cô liếc mắt một cái, là một số điện thoại xa lạ, theo bản năng mà nhanh chóng cầm lấy di động lên nghe. Chính là không cẩn thận chạm vào làm đổ ly rượu vang đỏ, một trận luống cuống tay chân, di động không cẩn thận ấn loa ——

Đầu kia giọng nam xa lạ vang lên: "Tiểu Nguyện, là anh."

Mạnh Tranh Vanh cùng Hứa Nguyện đều là sửng sốt nhìn đối phương.

Ngay sau đó kia đầu chính là một trận trầm mặc.

Hứa Nguyện dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người gọi điện phỏng chừng chính là người quen nguyên chủ, hoặc là nói là từng có cảm tình gút mắt bằng không người này như thế nào sẽ kỳ quái như vậy?

Mạnh Tranh Vanh cũng không nói lời nào, yên lặng mà lấy khăn giấy lau tay, sau đó nói cái gì đều không nói, đôi tay hợp nắm ở bên nhau, đặt ở trên bàn cơm.

Anh nhìn chằm chằm Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện biết anh là muốn biết cô lúc này muốn làm cái gì.

Vốn dĩ nếu bình thường có người gọi đến, Hứa Nguyện khẳng định sẽ tắt loa, chính là hiện tại......

Cô phi thường tự nhiên mà đưa điện thoại di động đến hướng Mạnh Tranh Vanh đẩy đẩy, nói: "Là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Mạnh Tranh Vanh nhướng chân mày, không nghĩ tới Hứa Nguyện sẽ để anh nghe cuộc điện thoại này, cư nhiên không tắt loa.

Bên kia Trần Hạo lâm vào xấu hổ trầm mặc.

Hắn không biết chính mình vì cái gì muốn gọi điện cho cô. Thẳng thắn nói, hắn kỳ thật không có gì thể diện lại cùng Hứa Nguyện liên hệ, tuy rằng bạn bè còn có người nhà mặt ngoài chưa nói, nhưng hắn biết, những người này trong lòng là phi thường khinh bỉ hắn. Lúc Hứa Nguyện kết hôn, hắn thật là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô trước hắn một bước kết hôn, cảm giác áy náy đối cô cũng giảm đi rất nhiều. Thời gian trôi qua, bạn bè cùng người nhà cũng sẽ từ từ quên những chuyện xảy ra.

Chính là hắn chẳng thể nghĩ tới lại lần nữa đụng tới Hứa Nguyện sẽ là cảnh tượng này.

Trần Hạo đột nhiên phát hiện, Hứa Nguyện thật sự giống hắn chờ mong xem hắn trở thành người xa lạ, nhưng hắn cũng không quá cao hứng, ngược lại có một loại nói không nên lời khó chịu còn có mất mát.

Về đến nhà lúc sau hắn hoàn toàn bình tĩnh không được, cuối cùng khẽ cắn môi gọi cho Hứa Nguyện.

Muốn nói hắn hiện tại muốn một lần nữa vãn hồi tâm tư Hứa Nguyện, kia cũng không đúng, hắn đích xác đã thích người khác, chính là hắn lại không thể chấp nhận ánh mắt xa lạ kia của cô.

Trần Hạo nghĩ thầm, liền tính nếu không thành người yêu, bọn họ cũng có thể làm bạn bè. Cuộc gọi này coi như là quan tâm bằng hữu, này hẳn là không thành vấn đề đi?

"Cái kia, xe của em hẳn là không thành vấn đề gì? Lần trước anh định gọi điện hỏi thăm em một chút nhưng bận quá, em hẳn là không có bị thương đúng không?"

Lời kia vừa thốt ra, Hứa Nguyện cùng Mạnh Tranh Vanh đều biết người kia là ai.

Hứa Nguyện thực bất đắc dĩ, khoảng cách nguyên chủ đâm xe lúc sau này đều đã bao lâu? Hiện tại gọi điện thoại lại đây hỏi một chút, rõ ràng là bất an hảo tâm, liền tính không ý xấu, ít nhất cũng không phải xuất phát từ thật sự quan tâm, cô chính là nhớ rõ từ khi cô tỉnh lại biến thành Hứa Nguyện lúc sau, liền không nhận được điện thoại thăm hỏi từ người này.

Trần Hạo làm sao không biết chính mình nói lời này là tự rước lấy nhục, hơn nữa thực buồn cười, chính là hắn không có biện pháp, hắn không biết có thể sử dụng cái gì lý do đi liên hệ cô.

Đối với người như vậy, Hứa Nguyện liền một câu đều không muốn cùng hắn nhiều lời, cô ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Mạnh Tranh Vanh, theo bản năng mà trố mắt một lát.

Không biết có phải hay không ảo giác của cô, tổng cảm thấy giờ khắc này Mạnh Tranh Vanh cực kỳ giống khi Hoàng Thượng muốn tức giận, cô cực kỳ sợ gương mặt này.

Nếu không phải biết trước mắt người này không phải Hoàng Thượng......

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hứa Nguyện biểu tình đột nhiên trở nên thực nghiêm túc thậm chí là tuyệt tình, ngữ khí phá lệ lãnh ngạnh, "Ngượng ngùng, không có gì tôi cúp máy đây."

Nói xong lời này, Hứa Nguyện không lưu tình chút nào cúp điện thoại, không cho Trần Hạo nói nữa cơ hội.

Nhìn đến thái độ Hứa Nguyện như vậy, sắc mặt của Mạnh Tranh Vanh hòa hoãn đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro