Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc Mạnh Tranh Vanh ở trong phòng tắm, cũng hồi tưởng nhất cử nhất động của Hứa Nguyện vừa rồi, nghĩ đến cô bởi vì diễn quá nhập vai nên gọi anh là Hoàng Thượng, còn nói những lời nói kỳ quái, anh không nhịn được mà bật cười, thật đúng là đừng nói, cô ở phương diện diễn kịch này vẫn là rất có thiên phú, ít nhất vừa rồi kia biểu tình kia ngữ khí kia diễn cũng thật sâu.

Chỉ là anh đối giới giải trí thật sự là không mấy hảo cảm, chủ yếu là có quen biết vài nhân vật trong các công ty giải trí, nghe nói qua không ít bên trong nhiều dơ bẩn, cho nên đối bà xã của mình nếu muốn phát triển trong giới giải trí, anh sẽ không quá vui.

Đương nhiên, nếu Hứa Nguyện khăng khăng muốn đi giới giải trí chơi một chút, anh cũng không đến mức quá mức phản đối, hôm nay xem thái độ cô kiên quyết, không thể không nói Mạnh Tranh Vanh kỳ thật là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong lúc chờ Mạnh Tranh Vanh bên trong tắm, Hứa Nguyện đang ngồi trên ban công phòng ngủ xem sao trên trời tự hỏi chuyện sự đời của mình.

Cô trước kia khi còn nhỏ đi theo sư phó học mấy chữ, còn có thể đọc qua nhiều loại sách sử, cũng không phải chưa có nghe sự tình thần kỳ trên đời, chỉ là không nghĩ tới mượn xác hoàn hồn sự cư nhiên sẽ phát sinh ở trên người cô.

Xem ra đây là mệnh không nên tuyệt.

Đời trước để đạt đến cái địa vị kia, cũng nhờ Hứa Nguyện khôn khéo, không kể tâm tư suy nghĩ thế nào ngoài miệng cô vẫn luôn có thể nói ngọt. Nhưng phần lớn cũng nhờ thực lực bản thân cô.

Nếu cô bây giờ đã biến thành tiểu thư Hứa gia, phải đóng tốt vai nhân vật này, đương nhiên, thời điểm hiện tại còn phải làm tốt công tác lấy lòng một người, đó chính là Mạnh phu nhân, có trọng sinh lần này, kia đều cảm tạ liệt tổ liệt tông che chở, hiện tại chẳng qua là đồng thời hầu hạ hai vị, Hứa Nguyện thầm nghĩ chính mình vẫn là rất có đạo đức nghề nghiệp a.

Vốn dĩ hết thảy Hứa Nguyện đã suy nghĩ trước sau, trăm triệu không nghĩ tới chính là Mạnh Tranh Vanh cư nhiên cùng Hoàng Thượng có một khuôn mặt giống nhau như đúc, Hứa Nguyện vừa thấy đến gương mặt kia liền có chút nhút nhát, đây là thói quen đã thâm nhập cốt tủy, trước mắt là không thể đổi được, chỉ có thể trước chậm rãi thích ứng.

Một lát sau, Mạnh Tranh Vanh từ phòng tắm bước ra, nghe được tiếng vang, Hứa Nguyện theo bản năng mà liền phải đứng dậy hạ eo đi cung nghênh anh, cũng may kịp thời phục hồi tinh thần lại, thầm mắng chính mình một tiếng, lại thu hồi bước chân, lòng mang thấp thỏm tiếp tục ngồi ở ghế trên lù lù bất động.

"Hứa Nguyện?" Mạnh Tranh Vanh ở trong phòng ngủ không thấy được cô, liền gọi một tiếng.

Hứa Nguyện giờ phút này thân thể so ý thức càng mau, "Nô......" Nô tài ở!

Cô nhanh ngậm lại miệng, thanh âm so ra kém vừa rồi nửa phần vui sướng, thậm chí có chút cứng đờ, "Em ở ban công."

Mạnh Tranh Vanh khoác áo ngủ mới lại đây, hiện tại buổi tối có chút lạnh, nhưng còn ở có thể trong phạm vi chịu đựng được, "Em tắm rửa chưa?"

"Còn chưa có." Hứa Nguyện toàn thân đều bất động nhìn không trung, có trời mới biết cô cơ hồ là tiêu hao quá mức can đảm cho kiếp sau, mới dám ở trước Mạnh Tranh Vanh nhìn chăm chú nha, cũng không dám đứng dậy, còn thành thật kiên định ngồi.

Đương nhiên thành thật kiên định lấy tư thái nhẹ nhàng ngồi, là Hứa Nguyện bổ não.

Trên thực tế từ góc độ của Mạnh Tranh Vanh nhìn qua, cô dáng ngồi đến thẳng tắp, sắc mặt cũng thực nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng cô đang tập trung tiếp thu chính sách xã hội chủ nghĩa từ cơ quan cấp cao nhà nước.

"Vậy em cũng sớm một chút đi tắm rửa đi, hôm nay một ngày mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi trước." Mạnh Tranh Vanh nói.

"Vâng." Cùng với thanh âm rơi xuống, Hứa Nguyện một vèo đứng dậy cũng không liếc mắt Mạnh Tranh Vanh một cái liền chạy hướng về phía phòng ngủ.

Đứng ở vòi hoa sen, Hứa Nguyện lấy sữa tắm, bôi lên người, đầu óc giống như bị chia làm hai khối giống nhau, một bên chính là thoải mái cảm khái thời đại này trên phương tiện tắm rửa thật thật thích ý, bên kia thì lại nghĩ nên như thế nào cùng Mạnh Tranh Vanh ở chung.

Sự việc cùng Mạnh phu nhân này cô cần phải làm tốt, bằng không sinh hoạt đều sẽ phải bị quấy rầy.

Trước kia bởi vì Hoàng Thượng quá mức tin cậy cô, cũng không phải chưa bao giờ có nói chuyện linh tinh không căn cứ, cô mỗi lần nghe xong lúc sau, buổi tối đều sẽ cùng với Hoàng Thượng nơi cung điện quỳ xuống tự xem xét lại, đừng nói là cùng Hoàng Thượng có cái quan hệ loại này, chỉ là nếu cô vui miệng nói bậy, cô đều cảm thấy chính mình có thể bị quăng ra ngoài ngũ mã phanh thây.

Đương nhiên như vậy tự mình tẩy não còn là phi thường hữu dụng, mãi cho đến hiện tại, Hứa Nguyện trong đầu vẫn không có một phân một hào ý tưởng.

Chờ Hứa Nguyện cọ tới cọ lui từ phòng tắm ra tới, nhìn đến Mạnh Tranh Vanh đang nằm ở trên cái giường lớn kia, lại thiếu chút nữa ngất đi.

Cô tựa hồ quên mất rất một sự kiện quan trọng, đó chính là hiện tại nàng cùng Mạnh Tranh Vanh là phu vợ chồng, vợ chồng trên lý nên ngủ cùng một cái giường......

Này Mạnh Tranh Vanh nếu không phải gương mặt kia, đừng nói là ngủ, làm sự tình gì khác Hứa Nguyện đều sẽ không có cái gì tâm lý chướng ngại.

Nhưng hiện tại vừa thấy Mạnh Tranh Vanh gương mặt này, cô liền theo bản năng mà muốn a dua quỳ xuống kêu Hoàng Thượng cát tường.

Mạnh Tranh Vanh nghe được tiếng vang, hướng bên này nhìn lại đây, cùng Hứa Nguyện ánh mắt va chạm ở bên nhau, Hứa Nguyện phi thường không có cốt khí tránh né anh nhìn chăm chú.

Mạnh Tranh Vanh bình tĩnh suy nghĩ, hai người trước đó vốn dĩ không thân, lúc này còn tách ra nửa tháng, khẳng định là sẽ có cảm giác xa lạ, anh cũng không tiện mở miệng thúc giục Hứa Nguyện chạy nhanh lên giường ngủ, tiếp tục dường như không có việc gì xem email trên di động.

Chờ đến lúc đọc không dưới mười cái email, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Nguyện còn đứng ở nơi đó, tựa hồ giống như muốn đứng ở thiên hoang địa lão.

"Không mệt sao?" Mạnh Tranh Vanh mở miệng quan tâm nhắc nhở.

Hứa Nguyện đành phải không tình nguyện dịch bước chân hướng giường bên kia tới gần, cuối cùng ngồi ở trên giường, cũng cũng không dám lại động.

"Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi về nhà cũ bên kia ăn cơm.

"Mạnh Tranh Vanh nhìn thoáng qua thời gian trên di động, "Hiện tại cũng không còn sớm."

Hứa Nguyện nơi nào sẽ có ý kiến gì, lại nào dám có ý kiến gì, vội vàng xốc lên chăn, nằm xuống.

Mạnh Tranh Vanh thuận thế tắt đi tủ đầu giường đèn bàn, giường lớn hai mét, hai người lại không nằm gần nhau, ở giữa hai người thậm chí còn có thể đủ cho thêm hai người nằm.

Ở trên máy bay ngồi mười mấy tiếng đồng hồ, mặc dù Mạnh Tranh Vanh muốn cùng Hứa Nguyện trước khi ngủ nói chuyện phiếm giao lưu bồi đắp chút cảm tình, lúc này cũng không chịu nổi buồn ngủ, không một lát liền ngủ rồi.

Hứa Nguyện lỗ tai dựng lên, một chút một chút đếm tiếng hít thở của Mạnh Tranh Vanh, thấy dần dần lâu dài đều đều, liền biết anh đã ngủ rồi, thân thể cũng không khỏi thả lỏng lên.

Chính là lại thả lỏng, một khi nghĩ đến gương mặt người ngủ ở bên cạnh kia, cô toàn thân thần kinh lại căng chặt lên.

Thật là...... Đêm dài từ từ mất giấc ngủ a!!

Trong đầu một đoàn hồ nhão, Hứa Nguyện mãi cho đến sau nửa đêm mới buồn ngủ, cô chỉ có khả năng ở trên cái giường này cùng Mạnh Tranh Vanh vẫn duy trì khoảng cách xa nhất, dịch dịch liền một không cẩn thận lăn ngã đi xuống.

Cũng may trong phòng ngủ đều lót thảm lông dê thật dày, Hứa Nguyện ngã trên mặt đất cũng không cảm thấy đau, nín thở ngưng thần dựng lỗ tai quan sát Mạnh Tranh Vanh trong chốc lát, phát hiện anh không bị cô đánh thức, Hứa Nguyện cũng không dám trở lên giường ngủ, cuối cùng trực tiếp nằm ở trên thảm cuộn tròn.

Trong phòng vẫn là thực ấm áp, cứ như vậy trên mặt đất ngủ một buổi tối cũng sẽ không cảm lạnh, đối Hứa Nguyện tới nói, ngủ ở trên mặt đất cũng so với cùng Mạnh Tranh Vanh ngủ ở trên một cái giường đều tốt hơn nhiều.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại, không trong chốc lát cũng liền ngủ rồi.

Mạnh Tranh Vanh so với Hứa Nguyện ngủ sớm hơn, nên cũng thức giấc trước cô, anh ngồi dậy, anh không thấy Hứa Nguyện ở trên giường, cho rằng cô đã rời giường, liền thói quen xuống giường mang dép lê chuẩn bị đi toilet rửa mặt, nào biết mới vừa đi đến mép giường, liền nhìn đến Hứa Nguyện đang nằm trên mặt đất đang ngủ ngon lành, trong khoảng thời gian ngắn trong nội tâm Mạnh Tranh Vanh dâng lên sự áy náy xưa nay chưa từng có.

Cũng không phải là sao? Vừa mới kết hôn anh liền vì công việc phải đi công tác, vừa xong chính là nửa tháng, hiện tại hẳn là tư thế ngủ của anh không tốt, cô mới có thể ngã xuống đi, cũng không biết cô trên mặt đất ngủ đã bao lâu.

Mạnh Tranh Vanh tay mới vừa đụng tới Hứa Nguyện, đang chuẩn bị đem cô bế lên giường, nào biết cô đột nhiên mở đôi mắt ra.

"Hoàng......" Thượng!

Cũng may Hứa Nguyện kịp thời phản ứng lại đây, không có thất thố, cô một lui ba bước xa, bởi vì động tác có chút dùng sức, cái ót trực tiếp đụng vào trên tủ đầu giường, Hứa Nguyện tức khắc ôm đầu một trận nhe răng nhếch miệng.

Mạnh Tranh Vanh ngây người trong chốc lát, cũng nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt cô, khom lưng dò ra tay ra đỡ cô lên, "Dọa đến em?"

Hứa Nguyện cảm giác cái ót của mình phỏng chừng là cổ một cái bao, giận mà không dám nói gì gật gật đầu.

Đáng tiếc Mạnh Tranh Vanh không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, cũng vì trước nay chưa từng chính thức nói xin lỗi với ai, mặc dù nội tâm đã nhận định là chính mình làm cô đau, nhưng hai chữ xin lỗi nói như vậy chính là không nói ra được.

Cùng lúc đó, Mạnh phu nhân đang nghe con gái nói xấu Hứa Nguyện.

Mạnh Phinh Đình một bên ăn bữa sáng một bên nói: "Cô ta nghĩ Hứa gia có quyền có thế sao, nào có người vừa mới kết hôn liền chạy về nhà mẹ đẻ, mẹ, mẹ phải dạy bảo cô ấy, bằng không cô ấy thật sự một chút quy củ đều không có!"

"Đó là chị dâu của con, cũng xem là trưởng bối, còn không tới phiên con nói như vậy." Vừa vặn ba Mạnh vừa xuống lầu nghe thấy con gái nói một câu như vậy, một chút đều không lưu tình giáo huấn con gái.

Mạnh Phinh Đình vẫn là rất sợ ba ba, trong miệng ăn bánh bao, biểu tình rất là không vui.

"Ba con nói đúng, Hứa Nguyện mặc dù không đúng, kia cũng là chị dâu của con, chờ chị dâu đến con phải nói chuyện lễ phép với chi dâu."

Mạnh Phinh Đình nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu, "Đã biết, đều nhường con đều nhường cô ấy, thật đúng là tiểu công trúa."

Kỳ thật không cần ba Mạnh mẹ Mạnh gõ, Mạnh Phinh Đình cũng không dám chính diện dỗi Hứa Nguyện, rốt cuộc còn có anh trai, Mạnh Phinh Đình có chút nghẹn khuất, đột nhiên nghĩ đến bạn tốt ngày hôm qua cùng cô nói buôn chuyện buôn chuyện về Hứa Nguyện, tức khắc cũng tinh thần tỉnh táo, vui rạo rực nói: "Chờ họ đến con có chuyện muốn nói cho anh hai......"

Tuy rằng không nghĩ tới phải làm ngáng chân cho hôn nhân của anh trai, nhưng Mạnh Phinh Đình cảm thấy, có một số việc vẫn là cần phải để cho anh ấy biết, không thể ngày nào đó bị đeo nón xanh cũng không biết đi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro