Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạnh Phinh Đình thấy phản ứng của anh như vậy hiển nhiên thật kinh ngạc, cô đi theo Mạnh Tranh Vanh phía sau chạy chậm truy vấn nói: "Anh, chẳng lẽ anh không ngại sao? Cô ta cư nhiên còn sẽ vì bạn trai cũ sinh khí à!"

Nháy mắt liền đi vào ngoài sảnh, Mạnh Tranh Vanh đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía em gái nhà mình, trầm giọng nói: "Đầu tiên, em phải gọi vợ của anh là chị dâu, mà không phải gọi tên cô ấy, đây là lần cuối cùng, lần sau đừng để anh nghe được."

Mạnh Phinh Đình có chút bất mãn, muốn nói cái gì, nhìn đến ánh mắt lãnh đạm kia của Mạnh Tranh Vanh cũng vội vàng im tiếng.

Cô vẫn là rất sợ anh trai, vì thế không tình nguyện gật gật đầu trả lời, "Đã biết."

"Còn nữa, Phinh Đình, nếu anh nhớ không lầm, em hiện tại cũng đang yêu đương đúng không? Em có thể bảo đảm chính mình nhất định sẽ gả cho hắn sao?" Mạnh Tranh Vanh cúi đầu sửa sang lại một chút cổ tay áo, thần sắc cũng bắt đầu nhu hòa lên, "Nếu về sau đối tượng kết hôn của em là mối tình đầu, thì có thể lại đến cùng anh nói những lời này đi."

Hiện tại đến phiên Mạnh Phinh Đình câm lặng, cô còn trẻ như vậy, sao có thể liền bảo đảm nói nhất định sẽ gả cho bạn trai, về sau khả năng chia tay tính ra chỉ sợ khá cao.

Nhìn thấy sắc mặt thay đổi của em gái nhà mình, Mạnh Tranh Vanh ở trong lòng thở dài một hơi, thanh âm cũng ôn hòa không ít, "Phinh Đình, em bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện em còn cái biết cái không, nhưng em nhớ kỹ một chút, cô ấy là chị dâu của em, là người nhà của em, nếu phát sinh chuyện như vậy hẳn phải là quan tâm, mà không phải là dị nghị nghi ngờ."

Mạnh Phinh Đình dạ một tiếng, "Kỳ thật em cũng không có ý xấu......"

Lời này nói được có chút gian nan, rốt cuộc nghĩ lại hành động vừa rồi của cô kỳ thật chính là châm ngòi chia rẽ gia đình anh.

Muốn nói cô chán ghét Hứa Nguyện, kia cũng không đến mức, chính là không quen nhìn bộ dáng cao ngạo của cô ấy, Mạnh gia so ra lại không hề kém với Hứa gia, dựa vào cái gì mà có một người lại có bộ dáng không tình nguyện gả đến nhà bọn họ.

Mạnh Tranh Vanh đưa tay ra xoa đầu tóc Mạnh Phinh Đình , "Anh biết, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, Phinh Đình, vô luận bên ngoài người ta nói cái gì, em ít nhất cũng nên đem chị dâu em trở thành người một nhà." Anh dừng một chút, lại nói: "Anh trở về phía trước, chị dâu em còn dặn dò anh phải nhớ mua quà cho em đó."

Câu này đương nhiên là Mạnh Tranh Vanh tự nói ra, chẳng qua muốn sinh hoạt an bình, chính là yêu cầu nói dối một chút.

Mạnh Phinh Đình có chút không tin nhìn về phía Mạnh Tranh Vanh, hoài nghi nói: "Có thật như vậy không anh?"

"Đương nhiên." Mạnh Tranh Vanh biểu tình thoạt nhìn không giống nói dối.

Mạnh Phinh Đình lúc này mới vừa lòng, nghĩ thầm, trước kia anh trai cũng không phải chưa có đi công tác, nhưng rất ít sẽ chủ động mua quà cho cô, lần này trở về còn đem theo quà cho cô, hẳn thật là chị dâu nhắc nhở đi?

Cô gái nhỏ này đột nhiên cảm thấy Hứa Nguyện có điểm thuận mắt.

Hai anh em một lần nữa trở lại ngoài sảnh, chỉ có mấy cái người hầu bận rộn, vừa hỏi mới biết được Hứa Nguyện cùng Ba Mạnh Mẹ Mạnh ở trong sân phơi nắng.

Mạnh Tranh Vanh cùng Mạnh Phinh Đình đi vào trong viện, chỉ thấy Hứa Nguyện đang cùng Ba Mạnh ngồi đối diện chơi cờ, Mẹ Mạnh ngồi ở một bên ngồi xem.

Hứa Nguyện đi theo bên người Hoàng Thượng hun đúc lâu như vậy, từ một cái gà mờ thất học trở nên làm các đại thần đều hoài nghi kiêng kị, trừ bỏ một trương miệng bên ngoài, vẫn là rất có chút bản lĩnh, ít nhất đối với trình độ đánh cờ của Ba Mạnh với cô hoàn toàn không đủ xem.

Theo lý mà nói, cô cùng Ba Mạnh đánh cờ không được lâu như vậy, nhưng sau khi cô quan sát ngắn ngủi, cô phát hiện Ba Mạnh là một người tích cực, nếu bị Ba Mạnh phát hiện cô cố ý làm cờ, vậy thật không đẹp, quan trọng nhất chính là, cô phát hiện Ba Mạnh khi hạ được cờ của cô trong chốc lát lúc sau hứng thú tăng vọt rất nhiều, cho nên, vấn đề là, nên như thế nào không mất cờ, lại có thể làm Ba Mạnh tận hứng đâu, đây là cái vấn đề nan giải.

Mạnh Tranh Vanh trước kia cũng bị Ba Mạnh phụ buộc học qua chơi cờ, chẳng qua anh thật sự không thích loại trò chơi này, anh cảm thấy thực chuyện nhàm chán, hiện tại nhìn Hứa Nguyện ngồi đoan chính, đâu vào đấy cùng ba ba nhà mình chơi cờ, không có một tia không được tự nhiên cùng câu thúc, tức khắc cũng vì cô mà lau mắt lại nhìn.

Mặc dù hiện tại anh và Hứa Nguyện đã kết hôn, kỳ thật hai người bọn họ quan hệ cũng cùng không thân mật, chủ yếu là mới vừa kết hôn không lâu, còn chưa có tới kịp bồi dưỡng cảm tình, anh liền đi công tác, này hai vợ chồng gần nửa tháng chia lìa, cũng đủ làm hai người lần nữa cảm thấy xa lạ.

"Chị dâu còn biết chơi cờ a?" Mạnh Phinh Đình bởi vì chột dạ, lúc này cư nhiên chủ động cùng Hứa Nguyện tiếp lời.

Hứa Nguyện chỉ là hướng cô cười cười, cũng không có trả lời.

Nếu không phải đã tới giờ cơm, Ba Mạnh thật sự muốn lôi kéo Hứa Nguyện lại đánh thêm mấy ván, ông đã thật lâu chưa có tận hứng như vậy.

Nhà ăn ở nhà cũ rất lớn, năm người ngồi ở trước bàn cơm, không gian còn có vẻ rất rộng rãi, Ba Mạnh bởi vì vui vẻ, bảo người hầu đi quầy rượu lấy cho ông một chai rượu, Hứa Nguyện yên lặng mà ăn canh, cô thoáng nhìn dạo qua một vòng trên mặt cả nhà bốn người.

Trên cơ bản có thể thăm dò rõ ràng, Mạnh gia kỳ thật chính là một gia đình bình thường, nơi này bình thường cũng chỉ là người nhà ở chung, chụ cột nhà này đương nhiên không cần phải nói chính là Ba Mạnh, Mẹ Mạnh tính tình mềm lỗ tai cũng mềm, Mạnh Phinh Đình, chính là cô tiểu thư, tính tình tùy hứng kiêu căng một chút, nhưng còn không tính quá khó chơi......

Còn về Mạnh Tranh Vanh, trước mắt còn chưa rõ anh rốt cuộc là tính cách thế nào, nhưng cô nhận thấy được người này hẳn là không phải cái loại xa xách không rõ.

Hứa Nguyện từ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn xử lý tốt quan hệ cùng mỗi người Mạnh gia, trước mắt xem ra là không quá khó khăn, nên làm cô bớt lo rất nhiều.

"Không nghĩ tới Tiểu Nguyện còn biết chơi cờ, trước kia còn thường nói trong nhà không ai chơi cùng ông, hiện tại vui vẻ chưa?" Mẹ Mạnh gắp cho Ba Mạnh một miếng đồ ăn, cười tủm tỉm mà nói.

Ba Mạnh một bên uống rượu một bên cười ha hả gật đầu.

Thật đúng là vô tâm cắm liễu liễu xanh lên a, thời điểm vừa mới đến nhà cũ, Hứa Nguyện thấy Ba Mạnh biểu tình nghiêm túc, lời nói cũng không nhiều lắm, không nghĩ tới cùng ông sau khi chơi cờ, thái độ liền thay đổi nhanh như vậy.

Ba Mạnh bình thường vốn dĩ ít khi nói cười, hôm nay tự nhiên vui vẻ như vậy, Mạnh Phinh Đình lại có chút ghen.

Nguyên bản cô là cô con gái được cả nhà sủng ái nhiều nhất, ba ba tuy rằng nghiêm túc một chút, nhưng cũng trước nay đều sẽ chưa bao giờ tức giận với cô, mẹ liền càng không cần phải nói, đối cô có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, anh tra ư, tuy rằng cô cùng anh trai tuổi chênh lệch hơi cao, nhưng hai anh em cảm tình vẫn luôn đều rất tốt, hiện tại Hứa Nguyện đánh vỡ cái cân bằng này......

Cứ cho là Mạnh Phinh Đình vẫn luôn ở trong lòng tự mình an ủi, cô hiện tại đã trưởng thành, sao có thể giống con nít ăn giấm ghen tị, nhưng không thể không thừa nhận chính là, trong lòng đích xác thực toan.

Cô buồn không hé răng cúi đầu ăn cơm, thời điểm đang ở các loại rối rắm mâu thuẫn, đột nhiên trước mặt chén sứ nhiều thêm một cái cánh gà, cô theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua đi, Hứa Nguyện đã dường như không có việc gì thu hồi chiếc đũa, dùng ngữ khí bình thường nói với cô: "Ăn nhiều một chút."

Hứa Nguyện ngữ khí bình thường, sắc mặt cũng thực bình tĩnh, tất cả đều thực tự nhiên, không có một tia ý tứ lấy lòng.

Mạnh Phinh Đình chớp chớp mắt, nhìn nhìn Hứa Nguyện, lại nhìn nhìn cánh gà trong chén, có chút không được tự nhiên nói: "Cảm ơn chị dâu."

Cùng lúc đó Mạnh Tranh Vanh lại ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyện lông mày vừa nhíu, muốn đi lấy cho anh chén canh, nhưng cố gắng khắc chế cổ xúc động này, tiếp tục cúi đầu dường như không có việc gì ăn cơm.

Tiếng ho khan của Mạnh Tranh Vanh này được Mẹ Mạnh nghe được không thể nghi ngờ là một tiếng nổ mạnh.

Những người khác đều chưa kịp phản ứng, Mẹ Mạnh chạy nhanh gọi tới người hầu: "Mau, hiện tại phòng bếp đi làm đường phèn hầm tuyết lê!"

Nói xong lời này, Mẹ Mạnh một bên đưa cho Mạnh Tranh Vanh một chén canh một bên đau lòng nói: "Cổ họng không thoải mái àh con? Còn có chỗ nào không thoải mái, có cần gọi bác sĩ Trần lại đây nhìn xem không?"

Mạnh tranh tiếp nhận chén sứ cười nói: "Lại không phải cái gì quan trọng, chỉ là cổ họng có chút khô khốc, sau hai ngày thì tốt rồi, không cần phiền toái bác sĩ Trần."

"Có gì đâu mà phiền toái, con vừa đi xa nhà nửa tháng, người lại gầy, nên để bác sĩ nhìn nhìn xem sức khoẻ, không nói nhiều mẹ đây liền đi gọi cho bác sĩ Trần, chờ cơm nước xong các con nơi nào cũng đều đừng đi, liền thành thật kiên định ở nhà ngốc!"

Hứa Nguyện vẫn luôn cũng không nói gì, như là một người trong suốt.

Bất quá, cô hiện tại nên là trong suốt.

Cô hiện tại thờ ơ, tùy ý Mẹ Mạnh phát huy vô hạn tình thương của mẹ, xong việc Mẹ Mạnh nhớ tới, nhiều lắm chỉ cảm thấy cô không quan tâm, nhưng này vừa lúc phù hợp với tính cách của nguyên chủ không phải sao?

Tiểu thư Hứa Gia sống trong nhung lụa, lớn lên trong sự cưng chiều, sao có thể sẽ bỗng trở thành một người thận trọng, Mẹ Mạnh sẽ không bởi vì chuyện này cùng cô so đo.

Nếu như tình huống vừa rồi, cô gấp không chờ nổi mà đi chiếu cố Mạnh Tranh Vanh, quan tâm đưa canh, Mẹ Mạnh sẽ có tâm tình gì?

Là mẹ, con cái không tính ba bốn mươi tuổi, kia cũng là con mình, Mạnh Tranh Vanh lại là lâu lâu mới trở về, người mà Mẹ Mạnh giờ phút này trong lòng tràn đầy quan tâm đều là anh, cô không nên không biết điều.

Tình nguyện gánh một cái không cẩn thận qua loa tên tuổi, còn hơn là làm người không biết điều.

Ăn xong bữa cơm, cũng coi như rất vui sướng, phòng bếp làm không ít đường phèn hầm tuyết lê, Hứa Nguyện cũng bị Mẹ Mạnh lôi kéo uống một chén, ngọt nhè nhẹ, hương vị thực không tồi.

Mạnh Phinh Đình cơm nước xong cũng liền chạy đến phòng mình cùng bạn trai nấu cháo điện thoại.

Công chúa nằm trên giường, Mạnh Phinh Đình ôm đại một cái gối ôm, ngón tay trắng nõn cuốn đuôi tóc mình, "Cái kia...... em cảm thấy em giống như hiểu lầm chị dâu."

Bạn trai không biết nói câu gì, Mạnh Phinh Đình ngồi dậy, theo kiểu vừa bị người vạch trần thẹn quá thành giận, "Em nào có! Chính là cảm thấy đi, cô ấy không phải là người không tốt, đương nhiên, em cũng không có nói thích cô ấy!"

Nếu hôm nay lúc Hứa Nguyện gắp đồ ăn cho cô, mà cô nhận thấy được một chút ý tứ lấy lòng, cô đều sẽ tiếp tục không quen nhìn cô ấy, chính là, Hứa Nguyện không có, Mạnh Phinh Đình cảm thấy chính mình tạm thời tìm không thấy lý do chán ghét cô chị dâu này, bất quá, còn phải chờ quan sát thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro