Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trở lại biệt thự, Mạnh Tranh Vanh nói với Hứa Nguyện: "Em nghỉ ngơi một chút, điến chiều tôi gọi em, sau đó chúng ta lại cùng đi tới nha ba mẹ em ăn cơm."

Buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa cả hai đã bàn với nhau rằng bữa trưa ở nhà cũ Mạnh gia ăn, bữa chiều sẽ đến nhà Hứa trạch ăn, cả hai bên đều đối xử bình đẳng.

Cũng may Mẹ Mạnh cũng không có gì ý kiến, trong tâm cũng hy vọng Mạnh Tranh Vanh có thể cùng Hứa gia bên kia làm tốt quan hệ.

Hứa Nguyện gật gật đầu, sắc mặt hơi hiện do dự.

Mạnh Tranh Vanh đã nhìn ra, liền ôn thanh nói: "Là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Anh cho rằng cô sẽ cùng anh giải thích một chút sự kiện đâm xe kia, trên thực tế, anh cũng chờ mong cô có thể chủ động nói với anh, dù việc anh không để ý trong lòng việc "Tùy hứng" của Hứa Nguyện lần này, nhưng hiện tại làm chồng của cô, anh vẫn là thực hy vọng có thể cùng cô kéo gần quan hệ trong sự việc lần này.

Hứa Nguyện chần chờ nói: "Cái kia, anh có thể cho tôi mượn vài quyển sách đọc được không?"

Bọn họ lúc này đang đứng ở cửa thư phòng của Mạnh Tranh Vanh, Mạnh Tranh Vanh tính xử lý một chút công việc chồng chất, như thế nào cũng không nghĩ tới Hứa Nguyện sẽ đưa ra yêu cầu này.

Trước khi kết hôn, Mạnh Tranh Vanh và Hứa Nguyện một chút cũng không thân, tuy rằng anh va anh trai của cô, Hứa Nặc quan hệ thực không tồi, nhưng rốt cuộc tuổi tác giữa anh và cô khác nhau, cho nên hai người gặp nhau cũng không nhiều.

Lúc này nghe được Hứa Nguyện nói như vậy, Mạnh Tranh Vanh ngây người trong chốc lát, sau khi phục hồi lại tinh thần lại liền vội vàng gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, em muốn xem sách gì?"

Hứa Nguyện kỳ thật đối sách lịch sử linh tinh cũng không cảm thấy hứng thú, đời trước đánh giá cô như thế nào, đối cô mà nói đã không còn quan hệ.

Đương nhiên, cô cũng tự hiểu, ở dưới ngòi bút của sử quan, hình tượng của cô không cần phải nói, tuyệt đối là tiểu nhân gian trá linh tinh.

Sau khi cô chết đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn biết, hiện tại cần thiết nhất là tìm hiểu biết về thời đại này, cô muốn chậm rãi nắm giữ kỹ năng nơi này, cô mới có thể an tâm.

Hiện tại để học nhanh nhất chính là đọc sách, vừa lúc cô cũng không có gì việc gì làm.

Câu hỏi của Mạnh Tranh Vanh xem như làm khó Hứa Nguyện, vì cô cũng không biết chính mình muốn tìm sách gì để tìm hiểu thêm về thế giới này.

Cũng may Mạnh Tranh Vanh là người tâm lý, nhìn cô một cái, sau đó đẩy ra thư cửa phòng, "Bằng không em tự tìm đi."

Bất luận là thời đại nào, đối rất nhiều người mà nói, thư phòng là nơi riêng tư, Hứa Nguyện nhìn anh một cái, hỏi: "Có thể chứ?"

Mạnh Tranh Vanh cảm thấy Hứa Nguyện bây giờ so với Hứa Nguyệt mà anh biết thật là không giống nhau.

Trong ấn tượng của anh, Hứa Nguyện là một người có chút tùy hứng vì được nuông chiều vì là thiên kim tiểu thư, mà biểu hiện của Hứa Nguyện bây giờ, đối với hiểu biết của anh hoàn toàn không giống nhau.

Đứng ở trước mặt anh cô mặc dù cũng không nói nhiều, nhưng biết tiến biết lùi, hơn nữa còn có một ít câu nệ, anh có thể cảm giác được rằng loại câu nệ này của cô cũng không phải xuất từ với sợ hãi, mà là một loại...... Hình như là kính trọng.

Rốt cuộc là hiểu biết lúc trước của anh với cô có sai lầm, hay là trong khoảng thời gian anh không có ở đây đã phát sinh một chút sự tình làm cô thay đổi?

"Đương nhiên có thể."

Nghe được Mạnh Tranh Vanh khẳng định đáp án, Hứa Nguyện cũng không hề ngượng ngùng, đi theo anh vào thư phòng.

Thư phòng của Mạnh Tranh Vanh rất lớn, có hai cái giá sách rất cao rất lớn, bên trong đều chấy đầy sách, anh đi đến bàn làm việc, mở ra máy tính, sau đó nhìn Hứa Nguyện nói: "ở đây có sô pha, em có thể ngồi ở đây đọc sách."

"Vâng."

Mạnh Tranh Vanh cầm điện thoại bàn trên bàn làm việc lên, tùy ý bấm vài con số, "Nói phòng bếp chuẩn bị trà chiều cùng điểm tâm đưa vào thư phòng, ừ, tôi và phu nhân."

Sau khi gọi bàn giao công việc cho phòng bếp, Mạnh Tranh Vanh cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung làm việc, ngón tay thon dài của anh đặt ở trên bàn phím gõ, phát ra thanh âm dễ nghe.

Đời trước Hứa Nguyện đi theo Hoàng Thượng nên cũng tập cho mình thói quen cẩn thận nói nhỏ đi khẽ, cho dù cô không cần cố tình bảo trì an tĩnh, tự nhiên sẽ rất yên lặng và không phát ra âm thanh nào làm ồn đến những người xung quanh

Cô đi đến giá sách, nhìn trong chốc lát, tùy ý tìm được mấy quyển sách, liền ngồi ở trên sô pha, nghiêm túc mà đọc.

Sau khi bận rộn tập trung làm việc một lúc lâu Mạnh Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn cô, hoàng hôn từ phía bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên người cô, cho dù là ở trên sô pha, dáng ngồi của cô cũng thực đoan chính, cầm trên tay một quyển sách đang xem, động tác lật trang sách cũng phá lệ mềm nhẹ, đều không có phát ra âm thanh.

Anh tắt đi máy tính, đứng dậy đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói: "Đến giờ rồi, chúng ta có thể xuất phát, đừng làm ba mẹ em chờ lâu."

Hứa Nguyện đem tầm mắt lưu luyến không rời từ sách để qua một bên.

Đời trước cô nỗ lực mà tiếp thu tri thức, chính là biết nếu muốn bò đến càng cao, phải làm chính mình trở nên càng xuất sắc, hiện tại, cô muốn mau chóng dung nhập vào thế giới hoàn toàn mới mẻ này, vì thế đến một giây cũng không ngừng học tập mới được.

Mạnh Tranh Vanh nhìn bộ dáng này của cô liền có chút buồn cười, anh cầm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay cô nói, "Thư phòng này em có thể vào dùng bất cứ lúc nào."

Hứa Nguyện trợn tròn đôi mắt, có chút không thể tin được nhìn về phía anh.

Bởi vì bộ dáng này của cô thật sự quá đáng yêu, Mạnh Tranh Vanh thật sự không có thể nhịn xuống mà đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ vào đầu cô.

Trên người hắn có loại hương thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu, hành động thân mật như vậy, không chỉ làm Hứa Nguyện mặt đỏ, ngược lại hồn phách đều bị anh dọa bay, cô đột nhiên đứng dậy, bước đi hai bước, cô vẫn nên duy trì khoảng cách an toàn tuyệt đối với Mạnh Tranh Vanh, "Vâng, không phải anh nói có thể xuất phát sao? Vậy em đi chuẩn bị một chút."

Khi một người thẹn thùng sẽ muốn chạy trốn, tránh mặt. Mạnh Tranh Vanh vẫn là có thể phân biệt được.

Mạnh Tranh Vanh cũng không phải một người chủ động ở phương diện tình cảm nam nữ, đặc biệt là dưới tình huống khi anh đối với đối phương không có cảm tình, anh cảm thấy điều gì nên nói nên làm anh đều đã làm, anh thật sự không có thời gian dư thừa để đi tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của Hứa Nguyện.

Ngoài công việc, anh vẫn luôn có nguyên tắc "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".

Cùng với Hứa Nguyện phát triển quan hệ, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Chờ hai người đi vào Hứa trạch, Hứa Nặc luôn luôn rất ít ở nhà ăn cơm cư nhiên hôm nay cũng có mặt, Hứa Nguyện trước đó cũng nghe người giúp việc trong nhà bát quái biết được, quan hệ giữa Mạnh Tranh Vanh cùng Hứa Nặc cũng không tệ lắm, xem ra là đúng như vậy.

Ba Hứa thấy Hứa Nguyện cùng Mạnh Tranh Vanh vợ chồng hài hòa, cũng yên tâm yên lặng, ông nói không nhiều lắm, đặc biệt là ở trước mặt Mẹ Hứa, hoàn toàn đảm đương làm nhân vật phông nền.

Cũng không biết Mẹ Hứa cùng Hứa Nặc nói cái gì, sau khi cơm nước xong, Hứa Nặc đem Hứa Nguyện kéo đến một bên thang lầu bắt đầu hỏi chuyện.

Hứa Nguyện sinh ra xinh đẹp, Hứa Nặc tự nhiên cũng sẽ không kém, anh so Mạnh Tranh Vanh chỉ thấp một chút, bất quá tính toán đâu ra đấy cũng là 1mét 8, hôm nay anh mặc tây trang màu xanh biển, tóc được vuốt ngược ra sau, trên mặt thì mang một cặp mắt kính rất thư sinh, nhìn anh thoát lên một bộ dáng phong độ tinh anh của một soái ca đẹp trai.

Nhìn bộ dáng em gái nhà mình kiên nhẫn chờ đợi giáo dục, Hứa Nặc thở dài một hơi, cả nhà chỉ có anh nhất quyết không tán đồng việc hôn nhân này của em gái, không phải nói Mạnh Tranh Vanh không tốt, mà là anh cho rằng em gái nhà mình căn bản là không thể khống chế được Mạnh Tranh Vanh.

Bất quá, ý kiến của anh căn bản không quan trọng.

"Tiểu Nguyện, em thành thật nói cho anh, trong lòng em hiện tại rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

Trải qua sự kiện lần trước kia, Hứa Nặc rất là hoài nghi em gái nhà mình có thể hay không trung thành trong cuộc hôn nhân này.

Nếu thật là nói như vậy, anh thật ra rất muốn cho cô một lời khuyên, ngàn vạn ngàn vạn không nên chọc Mạnh Tranh Vanh tức giận, Mạnh Tranh Vanh nhìn thì tính tình cũng không tệ lắm, nhưng theo hiểu biết của anh, một khi đi quá giới hạn chịu đựng chấp nhận được của anh, kỳ thật là có thể trở thành một người đáng sợ

Đối với đàn ông mà nói điều không thể nhẫn nhịn nhất chính là chuyện gì? Không thể nghi ngờ chính là bị đội nón xanh.

Nếu Hứa Nguyện có một chút ý tưởng quay lại với bạn trai cũ, như vậy là làm hại đến anh chàng bạn trai cũ kia của cô, Mạnh Tranh Vanh tuyệt đối sẽ làm anh bạn kia rất khó xem.

Mạnh Tranh Vanh nhìn như là một người đàn ông lịch sự tao nhã, nhưng thực tế tính cách cùng sự tao nhã hoàn toàn không liên quan với nhau.

Tuy rằng nói là Hứa gia cũng không sợ đối đầu với Mạnh gia, nhưng không ai muốn đi đến con đường như vậy.

Điều Hứa Nặc không biết chính là, người đứng trước mặt anh sớm đã không còn là cái kia vị em gái tuỳ hướng của anh nữa rồi, Hứa Nguyện đời trước có thể ở trong cung cùng với mấy vị đại đầu sỏ nơi đó đều hỗn đến tốt, chính là vô luận thế nào cô đối với ai đều nói tốt, tuyệt không nói thật ra, tai họa là từ ở miệng mà ra, chỉ cần quản lí miệng mình, tai họa cũng không thể tìm tới.

Bất luận đối với kẻ nào chỉ nói đến lời hay mà ai khác muốn nghe. Kỹ năng này đã trở thành bản năng trong thân thể của Hứa Nguyện.

Cô biết nếu cô nói lời nói mà Hứa Nặc muốn nghe, tất nhiên cũng là Mạnh Tranh Vanh muốn nghe, nói không chừng liền sẽ truyền tới lỗ tai Mạnh Tranh Vanh .

Đối với tình trạng trước mắt, Hứa Nguyện xem như phân tích thật sự thấu triệt, hậu thuẫn của cô là Hứa gia không sai, nhưng sự hậu thuẫn này có thể hay không rất khá lại là Mạnh gia.

Mặc kệ nói như thế nào, cùng Mạnh Tranh Vanh bảo trì quan hệ tốt, đối với cô mà nói chỉ có lợi không có hại.

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyện không cần cố tình ngụy trang, trên mặt biểu tình liền tự nhiên mà chân thành lên, giọng điệu cũng giống nhau, "anh, em đã gả đến Mạnh gia, khẳng định là sinh hoạt rất tốt, người của Mạnh gia bên kia cũng đối với em rất tốt, em lại không phải là người không biết điều, anh yên tâm, chuyện đã qua, em khẳng định sẽ không lại lưu luyến quá khứ bất luận sự tình cái gì......" Cô dừng một chút, tăng thêm giọng điệu, "Bất luận là ai."

Tuy rằng thời điểm cô còn ở Hứa gia, Mẹ Hứa không có nói rõ, nhưng cô cũng có thể suy đoán được, trước đó nguyên chủ hẳn là từng có người mình thích, sự viện đâm xe cũng là vì cái người thích kia, Hứa Nặc hiện tại hỏi tới, khẳng định cũng là vì chuyện này.

Cô nếu sống sót, liền phải sống cho càng tốt.

Nếu cô cùng quá khứ của nguyên chủ có cái gì liên lụy, quả thực chính là tự hủy tương lai.

Nguyên chủ sở dĩ gả cho Mạnh Tranh Vanh, này liền đại biểu cho vấn đề cao nhất, Mạnh Tranh Vanh tuyệt đối so với người kia cực kì hiếu thắng.

Kinh nghiệm trong quá khứ cho cô biết, cùng đối nghịch với người có quyền lực hơn mình luôn có kết quả không tốt.

Cần phải khống chế bản thân, kiên định ngốc, chờ khi thời điểm chính mình so với hắn càng mạnh hơn rồi nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro