Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về nước, trước Lục Sao đi đến ngân hàng đổi không ít tiền mặt, sợ Sầm nữ sĩ nổi giận cắt hết tiền trong thẻ, như vậy hắn liền thành kẻ nghèo.

Bất quá giá quần áo trên thị trường đều không thích hợp, Lục Sao tùy tiện đi dạo mấy cửa hàng, phát hiện nếu hắn ở nước ngoài như vậy sẽ ăn xài tiền phung phí, số tiền kia không dùng được bao lâu, tiền trên người hắn sẽ sớm bị tiêu hết.

Lục Sao đứng trước nhìn đôi giày thực thích, tay vuốt cằm trầm tư, rối rắm muốn mua hay không.

Nhân viên cửa hàng đi theo phía sau Lục Sao, nhìn nam sinh tóc xoăn cả người toàn hàng hiệu không nói lời nào, cho rằng hắn không thích này đôi giày, liền cười mở miệng, "Trong tiệm còn có kiểu dáng khác, quý khách có thể nhìn xem."

Âm thanh của Nhân viên cửa hàng làm Lục Sao hoàn hồn, hắn yên lặng nhìn giày trước mặt, nghĩ tiền không có thì có thể kiếm lại, giày thích bỏ lỡ liền không có.

Vì thế Lục Sao tay lên, chỉ vào giày nói, "Giúp tôi lấy đôi giày này, rồi mấy đôi giày kia, cùng đưa đến Đình Thu."

Lục Sao báo với hắn số tầng, phòng ở, nhân viên cửa hàng trễ chút liền đưa qua.

Nhân viên cửa hàng không nghĩ tới Lục Sao ra tay hào phóng như vậy, tức khắc vui mừng ra mặt, "Vâng vâng vâng, tôi liền đi đây."

Mua sắm tựa như hắc động không đáy, một khi đã khai, thì dừng lại liền rất khó khăn. Lục Sao rõ ràng làm cho chính mình yêu cầu, tuyệt đối không thể tiêu quá nhiều, mà quần áo giày xinh đẹp quá nhiều, Lục Sao căn bản nhịn không được, cho nên chờ hắn từ khu mua sắm ra tới, tiền tiết kiệm đã dùng hết hai phần ba.

Nhìn số tiền dư lại trong bóp, Lục Sao bắt đầu phát sầu.

Đình Thu tiền  phòng phí cũng không quá rẻ, về nước Lục Sao trước tiên đặt trước cộc tiền một vòng, nói cách khác một vòng này hắn không cần lo lắng vấn đề ở lại, nhưng một vòng sau làm cho đó, làm cho Lục Sao phát sầu.

Lục gia ở Bắc thị có bất động sản, nhà cũ cũng không thể không ai ở, làm Lục gia này đồng lứa độc đinh, Lục Sao đương nhiên có thể ở. Chỉ là hắn sẽ lưu lạc đến loại tình trạng này, bản thân chính là bởi vì hắn không nghĩ bị người trong nhà phát hiện, cho nên Lục Sao không có khả năng đi đến bất động sản Lục gia.

Lục Sao thở dài, tạm thời không thèm nghĩ đến vấn đề phiền bố trí, tính toán trước tùy tiện đi dạo, chờ trời tối lại tìm cửa hàng ăn cơm.

-

Khu mua sấm ở trung tâm thương nghiệp, bên cạnh là toà nhà lớn, Lục Sao không thích loại địa phương này, cảm thấy áp lực mệt mỏi. Nhưng hắn lại không mang di động, không biết đại phương này có nơi nào để chơi, cho nên Lục Sao tự hỏi nửa ngày, quyết định giống phimthần tượng, tùy cơ lên một chiếc xe buýt, sau đó vòng quanh thành thị vài vòng.

Lục Sao đi đến trạm giao thông công cộng, cột mốc đường cũng chưa xem, liền trực tiếp lên nhanh nhất tới một chiếc xe công cộng.

Trên xe người không nhiều lắm, Lục Sao ngồi vào hàng sau cùng dựa cửa sổ vị trí, ngồi xuống sau mở ra cửa sổ.

Gió thổi vào mang theo nhiệt, Lục Sao thoải mái mà nhắm mắt lại, tùy ý tóc bị gió thổi loạn, cũng không có khép lại cửa sổ. Không khí thổi tới Lục Sao, tâm tình buồn phiền trước đó tích tụ vài ngày cũng tốt lên rất nhiều, hắn trợn mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi lại, mắt nhạy bén mà thấy rõ cột mốc đường, nghĩ tới Đỗ Tu Quân cho hắn cái kế hoạch du ngoạn.

Phụ cận có vương phủ lâu đời? Lục Sao nháy mắt tinh thần tỉnh táo.

Lục Sao đứng lên đi đến cửa sau, ở đến khi đến trạm tiếp theo, theo hành khách xuống xe, sau đó dựa theo cột mốc chỉ đường đi về phía trước, cuối cùng hắn mới tìm được cột mốc hắn mới nhìn thấy trên xe chỉ địa phương này.


Vương phủ đứng một hàng dài phía trước, bên cạnh đất trống thưa thớt đứng không ít người, có người còn ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang xem cái gì.

Lục Sao lần đầu tiên thấy cảnh này ở trong nước, cũng không rõ ràng quá trình,nhiều người xếp hàng dài như vậy, cũng đi theo chạy tới xếp hàng, cho rằng cái này cảnh khu miễn phí có thể tiến.

Lục Sao chờ mong tiến vào toà nhà chơi, ai ngờ chờ khi xếp hàng đến hắn, nhân viên công tác lại nói cho hắn là nói hắn không thể tiến vào.

Lục Sao chỉ vào người vào phía trước nói, "Bọn họ không có phiếu cũng đi vào."

"Bọn họ hẹn trước, cũng mua xong vé." Nhân viên công tác kiên nhẫn đáp, "Vừa rồi chỉ là ở kiểm tra thân phận."

Lục Sao vội nói, "Tôi cũng có thể hẹn trước."

"Không còn kịp rồi." Nhân viên công tác khách khí mà cười một cái, ý bảo Lục Sao hướng bên cạnh đi, "Du khách phía sau cùng lên."

Lục Sao lại đây chơi, nếu là cứ như vậy đi trở về, nhiều ít có chút một chuyến tay không trở về, hơn nữa nếu là không hỏi rõ ràng nên thao tác như thế nào, ngày mai tới cũng là uổng công.

Lục Sao muốn cùng nhân viên công tác hỏi thăm rõ ràng, chỉ là nhân viên công tác vội vàng kiểm tra thân phận, căn bản không rảnh phản ứng với Lục Sao, huống chi du khách nhiều, bốn phía tạp âm nhiều, càng có vẻ âm thanh Lục Sao nhỏ.

Lục Sao bị dồn đến đám người bên ngoài, hắn nhìn nhân viên công tác đang ở vội, cắn răng một cái muốn chen qua đi hỏi một chút.

Nhưng mà không đợi Lục Sao hành động, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói mang ý cười, thiếu thiếu thanh âm, "Tiểu quyển mao ngươi muốn hỏi cái gì? Hỏi ta cũng giống nhau."

Đầu tóc Lục gia đều là thẳng, nhiều năm như vậy chỉ ra Lục Sao như vậy một cái quyển mao, cho nên khi còn nhỏ trong nhà trưởng bối liền gọi Lục Sao, thường thường thấy hắn liền kêu tiểu quyển mao, cái loại âm thanh mang tiếng cười này.

Nhưng Lục Sao sĩ diện, cảm thấy bị kêu tiểu quyển mao mất mặt, liền cùng bọn học tức giận, trưởng bối sợ tới mức không dám kêu lại. Hiện giờ Lục Sao đã nhiều năm không nghe được cái xưng hô tiểu quyển mao này, thình lình nghe được, hắn vẫn là thực tức giận.

"Tôi không phải tiểu quyển mao." Lục Sao thở phì phì mà xoay người, trừng mắt đối phương nói, "Tôi có tên."

Lăng Nguyên Dã hôm nay không nhận được cảnh diễn, nghĩ tới cũng tới rồi, cứ như vậy trở về có điểm mệt, liền ở kịch trường phụ cận xoay lên.

Kịch trường phụ cận có rất nhiều cảnh điểm sự, Lăng Nguyên Dã là đã sớm biết đến, bất quá phía trước hắn vẫn luôn không cơ hội tới, hiện tại có thời gian, Lăng Nguyên Dã muốn đi dạo một vòng, vẫn là không tính toán đi vào.

Bởi vì vé vào cửa thật mẹ nó quá quý.

Cho nên khác du khách hẹn trước đi vào xem cảnh điểm, Lăng Nguyên Dã ngồi xổm xem xếp hàng kiểm phiếu du khách.

Chuyện này kỳ thật rất nhàm chán, đang lúc Lăng Nguyên Dã chịu không nổi chuẩn bị ngồi giao thông công cộng về nhà, như cái hẹn trước quyển mao bỗng nhiên xông vào tầm nhìn hắn,

Lăng Nguyên Dã nghĩ tới điểm hứng thú, liền nhìn nửa ngày, thấy quyển mao đều bị dồn đến bên cạnh, chung quy là không nhịn được nhắc nhở câu.

Kết quả hắn không chờ được lời cảm ơn, còn bị răn dạy.

Lăng Nguyên Dã nga khoát thanh, cong khóe miệng hỏi quyển mao, "Vậy cậu nói, cậu tên gì."

Lục Sao trước nay không gặp được quá nhiều người kêu quyển mao như thế, không biết tốt xấu, hắn hừ lạnh nói, "Anh muốn nói, tôi liền nói?"

Lăng Nguyên Dã nghe ra khẩu âm quyển mao, quyển mao thì ra là người ngoại quốc .

"Cậu không nói tôi như thế nào biết cậu kêu gì." Lăng Nguyên Dã lưu manh huýt sao một cái nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro