Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chuyển trường.

Editor: Cảnh

Đăng tại: Wattpad @Diemquanca, fb: Phó Cảnh Tri

KHÔNG TỰ Ý REUP!

☼☼☼☼☼☼

Tôi tên là Hà Thời, vào cái ngày mà kết thúc kỳ thi tuyển sinh trung học của tôi đó ba mẹ tôi đã tuyên bố ly hôn.

Mẹ của tôi là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đoan trang, bất cứ người đàn ông nào từng gặp qua bà ấy, đều sẽ động tâm, nhưng ở trong trí nhớ của tôi, bà chưa từng có đáp lại bất kì người nào, chỉ hữu cầu tất ứng đối với ba tôi.

Nhưng đột nhiên họ tuyên bố ly hôn, không biết vì nguyên nhân gì, tôi cũng không quan tâm, hôn nhân từ trước nay đều là chuyện của hai người họ, không quan hệ gì với con cái.

Tôi chỉ quan tâm là, sau khi ba mẹ ly hôn, tôi sẽ ở với ai? Kết quả là, tôi đi theo mẹ.

Một năm sau, bà ấy nói với tôi bà ấy muốn kết hôn, nghe nói đối tượng là một phú hào, đối xử với bà ấy rất tốt, có lẽ đối xử với tôi... Hẳn là cũng sẽ không tồi.

Tại hôn lễ, tôi đã nhìn thấy người đàn ông đó, là một ông chú thân sĩ rất đẹp trai và có khí chất, tôi có thể nhìn ra được ông ấy thực sự thích mẹ, cũng thực sự thích tôi.

Nghe nói người đàn đó có một đứa con trai, nhưng ở trong hôn lễ, tôi không có nhìn thấy hắn, có lẽ hắn còn chưa thể tiếp thu được chuyện cha mình tái hôn, suy cho cùng không phải ai cũng có thể thờ ơ giống như tôi.

...

“Thời, từ nay về sau con sẽ ở nơi này, mẹ cùng chú Sở của con đêm nay sẽ bay đến Châu Âu hưởng tuần trăng mật, trường học bên kia của con chú Sở đã nói chuyện rồi, hôm khai giảng trực tiếp đi báo danh là được”.

Hà Thời ngồi ở trên sô pha, nghe mẹ dặn dò, ngoan ngoãn gật đầu.

“Anh trai con không biết đã chạy đi đâu, buổi tối nó trở về là các con có thể gặp mặt nhau, hy vọng các con sẽ ở chung thật tốt, nếu nó mà dám bắt nạt con, con hãy gọi điện thoại cho chú, chú sẽ xử lý nó!”

Sở Phi thực sự rất thích đứa nhỏ Hà Thời này, lớn lên xinh đẹp mềm mại rất giống mẹ của cô, còn mang theo hơi thở phấn chấn thanh xuân mười sáu bảy tuổi nên có, ở trong đám đông cô so với mẹ của mình còn nổi bật hơn, khiến ông rất có thể diện trước mặt người ngoài, đây là niềm kiêu ngạo mà đứa con trai bất hiếu kia của ông chưa từng cho ông cảm thụ đến.

“Cảm ơn chú Sở, chú thật là tốt bụng!” Trên mặt Hà Thời lộ ra nụ cười ngọt ngào, giả vờ cảm kích nhìn Sở Phi.

Quả nhiên, Sở Phi vừa lòng cười to, đối với hai mẹ con cô kỳ thực không hề có sức chống cự, cảm giác có người yêu cầu này nọ thật tốt.

Ba người ở chung vô cùng hòa hợp, đã muộn giờ, ba người cũng không chờ được con trai Sở Phi trở về, bọn họ lại phải kịp giờ lên máy bay tối nay, thời gian không còn kịp nữa, chỉ có thể dặn dò Hà Thời vài câu, vội vàng đi ra cửa.

Trong nhà cuối cùng chỉ còn lại một mình Hà Thời, cô rốt cuộc có thể thả lỏng, quan sát kỹ căn nhà này, nhìn xem phòng của cô, có thể là bởi vì mẹ hỗ trợ, phòng của cô được trang trí thật sự xinh đẹp, là kiểu cô thích.

Căn biệt thự hai tầng này, trên lầu có bốn phòng, có ba gian là phòng ngủ, một gian là thư phòng, dưới lầu có một gian phòng giành cho khách, một cái phòng bếp mở, còn có một cái rạp chiếu phim gia đình ở nửa tầng hầm ngầm, rất thích hợp để giải trí và nghỉ ngơi.

Trong nhà có cái tủ lạnh lớn, tủ lạnh chất đầy đủ các loại đồ ăn, là dì giúp việc trong nhà lúc đến quét tước vệ sinh thuận đường mua, có rất nhiều đồ đã quá hạn sử dụng, xem ra vị anh trai trong truyền thuyết của cô không thường xuyên nấu cơm.

Không sao cả, hiện tại cô đã tới đây, mấy thứ này cô sẽ chậm rãi giải quyết hết!

Nấu cơm, ăn cơm, tắm rửa, đồ đạc để ngày mai chuyển tới trường học mới cô đều đã chuẩn bị tốt, cô vẫn không chờ được người anh trai kế tương lai kia về nhà, anh ta có lẽ đêm nay sẽ không trở lại.

Sở Thu Nguyệt biết con gái của người phụ nữ kia hôm nay sẽ chuyển vào trong nhà ở, cho nên anh cố ý thật khuya mới về nhà, lấy điều này để tỏ vẻ anh rất chán ghét cô em gái đột nhiên xuất hiện này.

Lúc về đến nhà đã là đêm khuya, lần đầu tiên anh về nhà mà phòng khách vẫn còn sáng đèn, trong nhà mùi thơm của đồ ăn như có như không còn chưa có tan đi, đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, lại chân chân thật thật nói với anh rằng, trong nhà ngoại trừ anh, còn có người khác.

Anh đi lên lầu, lúc đi ngang qua gian phòng mà ngày thường không có ai ở, anh nhịn không được dừng chân lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đứng lặng hồi lâu, trên khuôn mặt ban đầu không có biểu tình, chợt lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Ngày hôm sau, Sở Thu Nguyệt từ rất sớm đã tỉnh, anh vẫn luôn ở trong phòng của mình lắng nghe động tĩnh ở cách vách, trong phòng anh có buồng vệ sinh riêng, cho nên anh không cần đi ra ngoài rửa mặt.

Cô gái kia sột sột soạt soạt một trận lên lầu xuống lầu sửa soạn bản thân, ăn sáng xong liền đi ra cửa, cô dường như không có phát hiện ra anh cũng ở nhà.

Lúc sau nghe được tiếng đóng cửa, anh mới xách theo cặp sách chậm rì rì xuống lầu, lại chậm rì rì ra cửa.

Tam Trung là trường cao trung điển hình của địa phương, trong đó học sinh ngư long hỗn tạp, loại chuyện gây chuyện đánh nhau chưa bao giờ ngừng, không khí vô cùng không tốt.

Nhưng buồn cười là, toàn thành phố có một nửa học sinh thi được điểm cao đều xuất thân từ nơi này, đây là nơi tập trung nhiều Trạng Nguyên đỗ đại học nhất, từ khi Tam Trung thành lập tới nay, vị trí Trạng Nguyên liền không có vị trí cho trường cao trung khác.

Tam Trung có kiêu ngạo tư bản, cũng có vô số lịch sử đen tối, điều này khiến nó ở trở thành độc nhất vô nhị giữa hàng trăm trường cao trung trong toàn thành phố, mỹ danh cùng tai tiếng song song bay đầy trời, lại vẫn có người không chịu nổi đâm đầu cũng muốn tiến vào.

Hà Thời dựa theo địa chỉ Sở Phi cho cô, thuận lợi đi vào cổng trường Tam Trung, nhìn cổng trường từng chiếc siêu xe nối tiếp nhau, học sinh cùng phụ huynh ra ra vào vào, cô ngoại trừ có chút kinh ngạc, cũng không có cảm thấy quá bất ngờ.

Cô trước đó đi học ở một cái huyện nhỏ, phụ huynh đón đưa con em học sinh cũng không ít, chỉ là chưa thấy khoa trương như vậy, lái xe thể thao đón đưa, may mắn cửa trường đủ rộng lớn, bằng không sợ là không đỗ được nhiều xe như vậy.

Hà Thời đi tới cửa phòng bảo vệ, muốn hỏi một chút đường đi tới phòng giáo vụ, nhưng lại lo lắng mình không có phụ huynh đi cùng, người ta sẽ không để ý đến cô.

Nhưng mà cô đã lo lắng quá rồi, bảo an ở phòng bảo vệ nhìn thấy cô liền nhiệt tình cười với cô, còn chủ động dò hỏi cô có cần trợ giúp hay không, điều này khiến cho Hà Thời có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhờ có ông chú bảo an nhiệt tình đó, mà cô thuận lợi tìm được phòng giáo vụ.

Hôm nay là ngày khai giảng, phòng giáo vụ lớp 10 người tới người lui nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt, nhưng phòng giáo vụ lớp 11, lớp 12 lại có vẻ quạnh quẽ vắng vẻ.

Bởi vì học sinh lớp 11, lớp 12 đã cố định, có thể trực tiếp nhập học Tam Trung, tiền cũng đóng luôn trong một lần, khai giảng chỉ cần xách cái túi tới đi học là được, căn bản không cần phải đến phòng giáo vụ báo danh.

Năm nay học sinh chuyển tới Tam Trung hình như cũng chỉ có một mình cô, thấy cô tiến vào, văn phòng giáo viên đều vô cùng vui vẻ, lập tức liền gọi tên cô.

“Em là Hà Thời đúng không? Mau vào đây.”, giáo viên phòng giáo vụ vẫy tay gọi cô đi vào.

Hà Thời đi vào văn phòng, đem hồ sơ trên tay đưa qua.

Vài vị giáo viên trong phòng giáo vụ truyền cho nhau truyền xem hồ sơ của cô, trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười vô cùng hài lòng, lại nhìn nhìn Hà Thời đứng ở phía trước, tươi cười trên mặt lại càng nhiều.

Thủ tục nhập học xong xuôi, đi theo chủ nhiệm lớp mới vừa gặp, chuông báo đến giờ vào lớp vừa vang lên khi cô đi đến cửa phòng học, Hà Thời ngẩng đầu nhìn biển lớp một chút, lớp 11-3.

Chủ nhiệm lớp của cô là Đàm Xuân Hoa vào khóa học đầu tiên của ngày khai giảng, khí thế cao ngút đi vào chỉnh đốn lại không khí trong lớp học, nhưng mà cũng không có tác dụng lớn lắm, ít nhất khi cô bước vào cửa lớp 11-3, âm thanh bên dưới bục giảng còn to hơn trên bục giảng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hố mới đã ra lò nhé mọi người ưi~~~ Cơ mà chương này chưa có thịt thà gì hết ớ...

-Cảnh-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro