Chương 12: Đội bóng rổ cùng đội cổ động viên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đội bóng rổ cùng đội cổ động viên.

Editor: Trinh.

Beta: Cảnh.

Vào lúc giờ tự học buổi sáng, Hà Thời ghé vào trên bàn nghĩ đến sự tình phát sinh đêm qua, nhớ đến ngày hôm qua Sở Thu Nguyệt ôm mình làm việc kia, mặt liền nóng lên, đồng thời lại cảm thấy cực kì mất mặt.

Như thế nào lại bị anh phát hiện! Hà Thời ảo não vỗ vỗ đầu mình.

“Đừng đánh, tiểu bảo bối sẽ bị đánh đến choáng váng mất”, thanh âm Sở Thu Nguyệt từ trên đầu vang lên, giây tiếp theo anh đem cặp sách ném trên bàn, sau đó anh đặt mông ngồi xuống, cùng vị trí anh hay ngồi đều dựa vào cửa sổ.

Ngồi xuống được một lúc, anh liền nhìn cô một cái, mang theo một ít sự trêu chọc cũng không có ý tốt gì, Hà Thời không dám đối mặt với anh, liền quay mặt ra hướng khác, nằm bò trên bàn

Lúc đi học, cô đều tận lực ngồi cách xa xa anh mà, làm bút ký cũng đều chỉ dám làm ở một bên góc bàn học, không nghĩ anh lướt qua ranh giới được vẽ trên bàn.

Sở Thu Nguyệt đã sớm nhìn ra cô muốn trốn anh, nửa đêm hôm qua anh mới từ phòng cô rời đi, buổi sáng hôm nay lúc ra cửa anh còn cố ý đến phòng cô nhìn nhìn, những đồ vật mà anh từng chạm qua đều bị cô thay đổi, xem ra cô là không quá thích đoạn hồi ức này rồi.

Anh nhìn cô mãi như vậy làm gì chứ! Hà Thời như ngồi đống lửa, ngồi đống than, ánh mắt cô không chỉ một lần rồi lại một lần nhìn thấy anh đang nhìn lén mình, giống như toàn bộ tiết học anh đều là nhìn cô, lại không nói lời nào, rốt cuộc có cái gì đẹp chứ!

Toàn bộ buổi sáng, tâm tư của cô đều không đặt ở lớp học, hôm nay nội dung bài giảng một chút cô cũng không nghe vào, xem ra trở về lại xem video học tập lại một lần nữa vậy .

Thật vất vả mới đến tiết học cuối cùng của buổi sáng, cô chờ đợi tiếng chuông tan học vang lên, như vậy cô ít nhất có thể có thời gian thả lỏng,   giữa trưa hôm nay cô  không muốn trở về nhà, trở về lại sợ chỉ có hai người ở nhà rất xấu hổ, cô vẫn là ở phòng học đợi đi.

Người tính không bằng trời tính, vào lúc tan học , chủ nhiệm lớp Đàm Xuân Hoa đi đến, nói là muốn chuẩn bị cho trận bóng rổ, muốn đội viên tranh thủ thời gian giữa trưa cùng buổi chiều tan học  tiến hành một ít huấn luyện nhỏ .

Tin tức này đối Hà Thời tới nói cũng không có vấn đề gì, cô thậm chí còn may mắn khi Sở Thu Nguyệt mỗi ngày đều không rảnh về nhà,  nhưng tin tức tiếp theo lại khiến cho cô khó chịu.

Đàm Xuân Hoa nói cho cô, đội cổ động của đội bóng rổ có nữ sinh tham gia tập huấn cả học kỳ này đều sẽ vắng trong hoạt động của đội cổ động viên,  hiện tại muốn tìm một người có thể thay thế vị trí của  người đó.

Mà Hà Thời lại đáp ứng được tiêu chuẩn vào đội, nên liền được nạp vào đội kinh nghiệm, chủ nhiệm ngay lập tức chỉ định cô tới tạm thế vị trí đó của đội cổ động viên.

Mặc khác tin tức này khiến cho Sở Thu Nguyệt cảm thấy thật cao hứng, xem cô còn có thể trốn anh bao lâu!

Giữa trưa, cô buồn bực dùng chiếc đũa chọc chọc bát cơm, không hề có ý muốn ăn, tưởng tượng sau khi cơm nước xong còn phải đi sân bóng rổ tập hợp, cô liền không cao hứng.

Sở Thu Nguyệt bưng khay đồ ăn ngồi vào vị trí đối diện, Hà Thời ngẩng đầu nhìn anh, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi.

“Làm gì thấy tôi liền trốn, tôi cũng sẽ không ăn cô”, Sở Thu Nguyệt từ từ mở miệng, lấy đồ ăn trong chén há mồm to mà ăn, trong miệng nhai đồ vật vừa ngẩng đầu nhìn cô .

Anh lời nói có ẩn ý, Hà Thời nghe ra tới, tối hôm qua hai người làm tới cái trình độ kia rồi , anh đều không có "ăn" cô,  hẳn là anh vào thời khắc đó nhớ rõ  quan hệ của hai người.

“Nếu anh đã tốt như vậy, vậy về sau tôi có phải hay không không cần giúp anh nữa…”, Hà Thời cúi đầu nhỏ giọng hỏi.

Cũng không biết vì cái gì, chờ đợi được giải phóng tự do, hiện tại rốt cuộc đã thực hiện, cô lại không có một chút cao hứng nào, thế nhưng còn cảm thấy có điểm mất mát là chuyện như thế nào?

Nghe được cô lời nói, Sở Thu Nguyệt dừng lại chiếc đũa, trầm mặc hồi lâu, anh rốt cuộc mở miệng, “Thế nhưng nửa tháng mới giúp tôi khôi phục, xem ra cô thật sự không sức quyến rũ gì, đi ra ngoài đừng có nói là em gái tôi”.

Nói xong, anh đứng dậy bưng mâm đồ ăn rời đi, để lại Hà Thời mang vẻ mặt vô tội.

“Cái gì sao! Rõ ràng là chính mình không được còn trách tôi!”

Hà Thời lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện, sự việc tối hôm qua làm cô hoàn toàn cảm thấy là anh không được, bằng không sao giống anh đem loại chuyện không được này  để bụng trong người, thế nhưng sẽ bỏ qua cô? Chẳng lẽ là bởi vì anh không bỏ qua được sao? Đừng nói giỡn!

Cơm nước xong, Hà Thời đi tới sân bóng rổ, trong nhà thi đấu toàn các cầu thủ, bao gồm Sở Thu Nguyệt, đều đã thay đổi quần áo, đội cổ động viên cũng ở một bên luyện tập.

“Bạn học Hà Thời, cô như thế nào hiện tại mới lại đây, mau đi thay quần áo!” Huấn luyện viên phụ trách nhìn đến Hà Thời đi vào tới, liền lớn tiếng nhắc nhở cô.

Nhà thi đấu rất lớn, huấn luyện viên vì làm tất cả mọi người có thể nghe được, nói chuyện thanh âm cũng rất lớn, tất cả mọi người theo thanh âm nhìn lại đây.

Hà Thời ngượng ngùng hướng huấn luyện viên xin lỗi, rõ ràng cô đến đúng giờ a, vì cái gì lớn tiếng như vậy mắng cô!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người,  Hà Thời chạy vào phòng thay quần áo, tìm được số thứ tự tủ đựng đồng phục thuộc về đội của  mình, dùng vân tay mở tủ tìm cái trống không đựng quần áo của mình vào.

Hà Thời nhìn chính mình trong gương, cô hơi hơi nhíu mày,  quần áo của đội cổ động viên này là đồng phục của đội sao? Như thế nào như vậy…lộ quá vậy ?

Trước đây ở  huyện tham gia thi đấu thể thao cùng đội cổ động viên, quần áo đều không có như vậy ngắn quá, như thế nào thành phố lớn quần áo đều như vậy ngắn?

Hà Thời do dự mà nên hay không đi ra ngoài , bên ngoài thanh âm của huấn luyện viên vang lên, “Hà Thời, cô ra nhanh cho tôi, nhanh lên, đều chờ cô đấy!”

Không có biện pháp, cô chỉ có thể căng da đầu đi ra ngoài.

“Oa, cái này nữ sinh dáng người thật đẹp nha!”

Hà Thời vừa ra tới, nam sinh đội bóng rổ liền bắt đầu nghị luận sôi nổi, ngày thường nhìn không ra em gái Sở Thu Nguyệt, dáng người cư nhiên tốt như vậy, quả thực là đem trang phục của đội cổ động viên nâng tầm lên a.

Sở Thu Nguyệt không thể không thừa nhận, cô mặc đồng phục của đội bộ dáng thật sự đẹp, chính là nhìn qua thân hình cô , đều không cấm ở trong đầu ảo tưởng ra bộ dạng không mặc quần áo của cô, càng đừng nói là những người khác.

“Ai, Thu Nguyệt, em gái cậu có bạn trai chưa thế, giới thiệu cho anh em chúng tôi đi”, một nam sinh bám lấy bả vai Sở Thu Nguyệt nói.

Hắn là đội trưởng đội bóng rổ Trần Sâm, cao tam, là một hoa hoa công tử, bạn gái một tháng có thể đổi vài người, nhưng bạn gái hắn tìm đều có vẻ ngoài thành thục chiếm đa số, cho nên ở trong trường học, trừ bỏ mấy anh em tương đối thân thiết ra, những người khác không biết lịch sử tình ái của hắn, đều cho rằng hắn chỉ là một học trưởng soái khí thôi.

Nhưng Sở Thu Nguyệt biết, người như vậy trong ngoài không đồng nhất, anh sao có thể sẽ giới thiệu cho Hà Thời, nhưng cũng có lẽ là giữa trưa anh bị Hà Thời chọc tức rồi, anh thế nhưng đáp ứng đem WeChat Hà Thời cho Trần Sâm.

Lần đầu tiên huấn luyện, Hà Thời chỉ có thể đi theo đội cổ động viên đứng phía sau cho quen thuộc động tác, căn bản không ai đi quản cô, nhưng ánh mắt nam sinh đội bóng bên kia, lại đều đặt ở trên người cô .

Sở Thu Nguyệt phân tâm nhìn cô, lại thấy cô căn bản không cấp cho anh một cái liếc mắt, anh đem sự tức giận trên tay đặt trên quả bóng rổ hướng phương hướng cô ném tới.

“A!” Hà Thời vừa lúc bị đập trúng, hai tay cô ôm đầu hô một tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng quả bóng ném lại đây, chỉ nhìn đến Sở Thu Nguyệt vẻ mặt khinh thường nhìn cô .

"Ném lại đây!”

Anh sai khiến cô tự nhiên như vậy còn đúng lý hợp tình kêu cô nhặt bóng ! Hà Thời tức giận trừng mắt nhìn  liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lại không dám nói cái gì, như thế nào giống như bọn họ quan hệ về lại trước khai giảng  giống nhau?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro