Chương 17: Cùng anh ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Cùng anh ngủ

Editor: Cảnh.

_________________

“Em gái”, Giọng Sở Thu Nguyệt nghẹn ngào kêu cô một tiếng, Hà Thời một lần nữa đem ánh mắt chuyển đến trên người anh, một cái phản ứng không kịp, đột nhiên bị anh giơ tay câu lấy gáy, bị bắt cúi đầu đón nhận cái hôn của anh.

Hà Thời sợ tới mức lòng bàn tay nắm tay, hung hăng kéo tóc anh một chút, khiến anh đau đến ngao ngao kêu, “A! Buông tay buông tay!”

Hai chân Sở Thu Nguyệt ở trong nước vùng vẫy, bắn ra đầy đất bọt biển.

Tóc có thể tự do, anh xoay người thay đổi phương hướng đối mặt cô, anh nhe răng trợn mắt xoa xoa bị chỗ bị kéo đau vị, “Hà Thời, em mưu sát anh trai à!”

Lý trí Hà Thời bị thanh âm của anh kéo về, nhìn thấy anh đã cách cô xa xa, còn một bộ dáng anh bị khi dễ, rốt cuộc ai là người bị hại chứ!

“Ai bảo anh vừa rồi, vừa rồi...”, Hà Thời đỏ mặt ấp úng không mở miệng được, kia chính là nụ hôn đầu tiên của cô đó!

“Vừa rồi cái gì vừa rồi, không phải hôn em một chút sao”, Sở Thu Nguyệt dáng vẻ lại không phải cái gì to tác, chọc Hà Thời tức giận xoay người muốn đi ra ngoài.

Nhưng trên sàn hiện tại đều là bọt biển, cô mới vừa bước ra một bước trọng tâm liền không xong trượt ngã xuống, Sở Thu Nguyệt nhìn, không màng tới tay mình còn đang treo, nhào lại đây đỡ cô, không để cô ngã đập vào bồn tắm.

“Đông!” Một tiếng trầm vang, Hà Thời ổn định vững chắc ngã vào thân mình Sở Thu Nguyệt chắn lại đây, sau đó chậm rãi hướng trên sàn đi lăn vòng, làm cho toàn bộ phần lưng cô đều lây dính bọt biển.

“Ưm!” Sở Thu Nguyệt bị cô tạp trúng phát ra một tiếng kêu buồn, anh cảm giác cánh tay mình bị cô tạp trúng đã tê rần, một chốc còn không động đậy.

Thân thể không có đau đớn giống trong tưởng tượng, làm Hà Thời ý thức được có thể là Sở Thu Nguyệt cứu cô, nghe anh thống khổ hừ kêu cô cuống quít từ trên mặt đất đứng lên, “Anh vẫn ổn chứ?”

Nhìn một cánh tay Sở Thu Nguyệt đáp ở trên vách bồn tắm, trên mặt thống khổ vặn vẹo, xem ra anh dùng cánh tay đỡ cô, bằng không  đầu đại khái sẽ đập vào bồn tắm, phỏng chừng nở hoa rồi.

Anh lại một lần vì cô mà bị thương, lần này đã là lần thứ ba, lần thứ hai thương còn chưa có khỏi hoàn toàn lại bị thương một lần nữa, Hà Thời có thể tưởng tượng đến, chính mình hiện tại có bao nhiêu chột dạ.

“Đau...”, Sở Thu Nguyệt vẻ mặt ta như thế nào lại xui xẻo như vậy, nhìn Hà Thời vô tội đứng ở một bên hét lớn, “Còn không mau tắm rửa sạch sẽ cho anh, đỡ anh đi ra ngoài nghỉ ngơi!”

Hà Thời nghe vậy, chạy nhanh đem anh vớt ra từ bồn tắm, dùng vòi hoa sen tắm rửa cho anh từ đầu đến chân sạch sẽ, sốt ruột xem xét miệng vết thương của anh, Hà Thời hiện tại căn bản vô tâm tư đi chú ý anh trần truồng, chỉ một lòng nghĩ nhanh chóng tắm xong cho anh.

Tắm rửa một cái hai người giống như là đánh tràng trượng, một người mệt đến thở hồng hộc, một người đau đến nhe răng trợn mắt, Sở Thu Nguyệt rốt cuộc cũng có thể nằm ở trên giường, lúc này mới cảm thấy chính mình sống lại.

Mà Hà Thời còn ở trong phòng tắm bận việc, cô đến xả nước, thuận tiện rửa sạch bọt trên sàn, chính mình trên người cũng ướt, cô vội xong lại chạy xuống dưới lầu tắm rửa thay quần áo đi.

Sở Thu Nguyệt vẫn luôn nằm ở trên giường chờ cô, thấy cô rốt cuộc cũng xong, anh liền hướng về phía cửa kêu, “Hà Thời, mau tới đây giúp anh bôi thuốc!”

Tóc Hà Thời còn chưa kịp làm khô, buông quần áo liền lại chạy đến phòng Sở Thu Nguyệt, anh vẫn là cái gì cũng không có mặc, chỉ dùng khăn lông che đậy phần eo nằm ở trên giường.

Hà Thời mở hòm thuốc, thuần thục giúp anh sát thuốc, đều là vết thương cũ của hai ngày trước, tiêu tiêu độc rồi dùng băng gạc bao lại là được, cũng chỉ một hai chỗ, chỗ khác đều kết vảy.

"Tay không có việc gì đi?” Hà Thời một lần nữa giúp anh đem tay phải treo lên, cũng không hỏi anh hiện tại còn có cần hay không treo tay nữa, cô hiện tại quan tâm chính là cánh tay kia của anh.

Sở Thu Nguyệt thử hoạt động, vừa rồi lúc bị tạp đến có chút điện điện tê tê, nhưng nghỉ ngơi một lát liền tốt, chỉ là xương cốt còn đau, cũng không ảnh hưởng hoạt động.

Hà Thời thấy tay anh có thể hoạt động, cho rằng anh đã không có việc gì, đóng lại hòm thuốc chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đứng dậy lại bị Sở Thu Nguyệt kéo lại, cô khó hiểu nhìn anh.

“Cùng anh ngủ!” Sở Thu Nguyệt mang theo ý làm nũng nhìn cô nói, hai tròng mắt trong veo mang theo chân thành.

“Anh đã cứu em rất nhiều lần đó, bảo em ngủ cùng anh một chút đều không được à”, thấy cô do dự, Sở Thu Nguyệt tiếp tục giả vờ đáng thương nói.

Không đợi Hà Thời hỏi rõ ràng rốt cuộc anh muốn làm sao, cô đã bị Sở Thu Nguyệt nhấc lên giường, vì phòng ngừa cô giãy giụa, anh dùng hai chân kẹp lấy chân cô, gắt gao ôm cô ở trong ngực.

Hà Thời quả nhiên giãy giụa vài cái, không tránh thoát, cô bất đắc dĩ hỏi anh, “Sở Thu Nguyệt, anh rốt cuộc muốn làm sao!”

Sở Thu Nguyệt đem mặt dựa vào trên vai cô, hơi thở ấm áp thổi qua cổ cô, làm cô ngứa, cô duỗi dài cổ muốn tránh anh, lại bị anh cố ý để sát vào cọ cọ.

“Anh bị thương, cần an ủi”, anh nói một cái lý do vô cùng trẻ con, làm Hà Thời thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Anh đều bao lớn rồi, sao còn trẻ con như vậy”.

“Anh khi còn nhỏ bị thương cũng không ai bồi anh, anh hiện tại muốn bổ sung trở về!” Sở Thu Nguyệt mặc kệ, anh liền muốn cô bồi anh.

Từ nhỏ đến lớn anh đều độc lập, trong nhà thường xuyên chỉ có anh một người, anh cho rằng anh đã sớm thành thói quen, nhưng từ sau khi Hà Thời tới, anh mới phát hiện anh cũng không có thói quen, mà là càng thích có người ở bên cạnh.

Hà Thời ít nhiều đã nghe Sở Phi nói qua chuyện của Sở Thu Nguyệt, biết anh từ nhỏ đến lớn đều là một người sinh hoạt, cha mẹ cô ly hôn đến tái hôn một năm thời gian kia, cô cũng cảm nhận được một người sinh hoạt cảm giác cô độc ra sao, nhiều ít có thể hiểu được tâm tình của anh.

Bồi anh cũng không vấn đề gì, cô có thể ngồi ở sô pha hoặc là mép giường bồi anh tâm sự, xem phim đều có thể, chỉ cần không phải giống hiện tại bọn họ ôm nhau, hơn nữa anh còn cái gì cũng không mặc!

“Cái kia, em liền ở bên cạnh bồi anh, nhưng anh có thể hay không trước buông em ra”, Hà Thời rõ ràng cảm nhận được ở chỗ đùi mình có thứ gì đỉnh cô, cô nhắm mắt lại nỗ lực muốn xem nhẹ.

Cô mới vừa tắm rửa xong, trên người đều là hương vị của sữa tắm, Sở Thu Nguyệt ngửi an tâm cực kỳ, thân mình cô mềm ấm ôm vào trong ngực, làm anh không nghĩ buông ra.

Tay phải bị treo hành động không tiện, chỉ có thể miễn cưỡng vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của cô, tiếng hít thở thô nặng dần dần gia tốc, hai chân không tự giác dùng sức kẹp chặt.

Dưới thân dục vọng dần dần bành trướng, cách khăn lông sắp đỉnh tiến giữa hai chân cô, cằm anh cọ xát sau tai cô, đôi môi ấm áp sắp đụng tới gương mặt cô.

Cô khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, bình tĩnh hô hấp không dám lộn xộn, trong đầu toàn là hình ảnh lần trước hai người dây dưa, như thế nào cũng ném không xong.

“Em gái, em gái...”, Sở Thu Nguyệt ở bên tai cô vong tình kêu cô, cô ở trong lòng ngực anh càng lâu, anh liền càng không có biện pháp buông ra, biết rõ bọn họ không thể!

“Ừm?” Trong cổ họng cô phát ra âm thanh đáp lại anh, nhưng Sở Thu Nguyệt lại không nói chuyện, mà là bay thẳng đến động thủ, kéo cổ áo cô ra, lộ ra nửa bả vai mượt mà, liếm láp.

……Đường phân cách……

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro