Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Dùng tay giúp anh đắp dương vật

Editor: Cảnh.

“Tê...”, Sở Thu Nguyệt ngồi trên giường, thật cẩn thận cởi quần ra, tận lực không đụng đến bộ vị mình vừa mới “bị thương”.

Nhìn người anh em của mình mềm oặt, mặt trên còn có một vệt đỏ rõ rệt, toàn bộ côn thịt uể oải ỉu xìu gục xuống, từng đợt trướng đau truyền đến.

Anh thử dùng tay xoa một chút vào chỗ bị sưng đỏ, phát hiện không có đau như vừa rồi nữa, chỉ là vị trí bị thương cảm giác không còn mẫn cảm như trước, anh xoa nhẹ một hồi lâu, dưới thân một chút phản ứng cũng không có.

“Đáng chết! Ông đây không phải sẽ không cứng được nữa chứ!” Sở Thu Nguyệt lớn tiếng mắng, thật sự sợ hãi mình sẽ bởi vì vậy mà không cương cứng được nữa, anh còn chưa hưởng qua hương vị của phụ nữ đâu, nếu không thể cứng được, vậy thì anh có khác gì tên thái giám chứ!

“Hà Thời!” Anh tức muốn hộc máu hướng mặt ra sau vách tường kêu, Hà Thời ở ngay cách vách, cô là đầu sỏ gây tội hại anh bị thương, anh sao có thể buông tha cho cô!

Hà Thời ở cách vách mới vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp buông đồ dùng tắm rửa, đã nghe thấy Sở Thu Nguyệt ở cách vách lớn tiếng gọi cô, đột nhiên, mí mắt cô nhảy loạn lên, một dự cảm không tốt dâng lên từ sau đầu.

Cô nhanh chóng buông đồ trong tay xuống từ trong phòng chạy ra, hoảng loạn còn không quên gõ cửa, chỉ nghe thấy tiếng Sở Thu Nguyệt ở trong phòng truyền ra một câu bảo cô mau cút đi vào.

“A! Đồ lưu manh!”

Không hề phòng bị, Hà Thời mở cửa đi vào lập tức nhìn thấy cơ thể trần trụi của Sở Thu Nguyệt nửa nằm ở trên giường, lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đồ nằm ở giữa háng người đàn ông, xấu hổ nhanh chóng xoay người lại.

"Cô còn giả vờ cái gì, ông đây nếu không cử động được, cô liền chờ chết đi!” Sở Thu Nguyệt tức giận đến cực điểm, rống to bài ca thô tục hết bài này đến bài khác với Hà Thời.

“Không cử động được?” Hà Thời nắm được trọng điểm trong lời nói của anh, “Không thể nào? Thực sự có nghiêm trọng như vậy ư? Có muốn tôi đưa anh đi bệnh viện xem một chút hay không?”

“Cút! Tôi không đi bệnh viện!” Sở Thu Nguyệt cự tuyệt, loại chuyện này anh sao có thể không biết xấu hổ mà đi bệnh viện, anh không thể ném mặt mũi đi được.

“Vậy anh nói phải làm sao bây giờ, tôi lại không phải cố ý...”, Hà Thời càng nói càng không tự tin, vừa rồi cô giống như ngã rất mạnh, đầu gối đều bầm tím, anh khẳng định cũng không tốt hơn chỗ nào, nhưng... Hẳn là không đến mức không cử động được đi?

“Không phải cố ý?” Lời nói của cô khiến Sở Thu Nguyệt thiếu chút nữa xù lông, “Không phải cố ý là xong chuyện à? Cô có biết nơi này có bao nhiêu nghiêm trọng hay không!”

Giọng anh quá lớn, rống Hà Thời khiến cô rúc ở phía sau cửa run bần bật, cô cũng rất oan ức có được không? Đây rõ ràng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lại không phải cô cố ý muốn anh không cử động được nữa.

“Anh trước đừng nóng giận, bằng không tôi đi tìm cái túi chườm nước đá giúp anh đắp một chút”, nói, cô mở cửa, cũng không quay đầu lại xuống lầu mở tủ lạnh lấy đá lạnh, dùng khăn lông bao lấy, cầm lên lầu.

Sau khi tiến vào toàn bộ quá trình cô đều nhắm mắt lại, nghiêng người chậm rãi dịch đến bên mép giường anh, “Nghe nói đá lạnh có thể tiêu sưng, anh, anh cầm lấy tự mình đắp một chút đi”.

“Cô là đồ ngu à! Thứ này có thể sử dụng túi chườm nước đá để đắp sao!” Sở Thu Nguyệt thật sự cảm thấy điều này thật vô nghĩa, chỗ kia kết cấu khác với các bộ phận khác trên cơ thể, sao có thể dùng túi chườm nước đá đắp? Chẳng lẽ còn muốn đổ cồn rồi băng bó giống các bộ phận khác sao!

“Vậy làm sao bây giờ?” Hà Thời cũng biết tầm quan trọng của chỗ kia, nếu là thật sự bởi vì cô mà khiến anh không thể cử động được, vậy mẹ con hai người các cô thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa nói không chừng còn phải vác kiện trên lưng linh tinh.

Sở Thu Nguyệt cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, anh chỉ biết anh không thể có việc được.

Hai người đợi nhau trầm mặc hồi lâu, Sở Thu Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Vậy làm như cô nói thử xem đi...”

Thà thử còn hơn không, có làm còn hơn là để im không làm cái gì, băng bó đắp tiêu sưng cũng không phải không có đạo lý, vậy thử một lần đi.

Hà Thời vừa nghe, nhanh chóng đem khối đá lạnh bao tốt trong tay đưa cho anh, lại thấy anh chậm chạp không tiếp nhận.

“Cô giúp tôi đắp!” Sở Thu Nguyệt nhìn túi chườm nước đá tự chế trên tay cô, nghĩ nghĩ rồi nói với cô.

“Cái gì!” Hà Thời cho rằng mình nghe lầm, “Dựa vào cái gì tôi phải giúp anh đắp, tự anh không có tay à!”

Chuyện này bảo cô giúp anh thế nào được, hiện tại cô đứng ở chỗ này, phía sau chính là hình ảnh anh trần trụi nằm ở trên giường, cô có thể nhẫn nhịn đến bây giờ chưa có tông cửa xông ra ngoài cũng đã không tồi rồi, vậy mà còn muốn cô giúp anh đắp, sao có thể!

“Tự tôi không xuống tay được”, Sở Thu Nguyệt ngữ khí có chút túng quẫn, nhưng sau đó lại đúng lý hợp tình, “Nói nữa, là cô hại tôi thành như vậy, nếu không muốn liên lụy đến mẹ cô, cô tốt nhất nên nghe lời tôi!”

Lời này anh nói cũng không sai, Hà Thời rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc thuyết phục chính mình, “Kia, là anh kêu tôi đắp, nếu tôi mạnh tay, anh cũng không thể trách tôi”.

Nói xong, cô dịch bước chân chậm rãi tới gần mép giường, nhắm mắt lại giống như người mù sờ soạng, vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi đụng tới nơi nào đó không nên chạm vào.

Cô cọ tới cọ lui sờ soạng hồi lâu, vẫn không tìm được vị trí chuẩn xác vị, Sở Thu Nguyệt không kiên nhẫn, “Cô có thể mở to mắt ra không, tôi không có hứng thú với cô đâu!”

Có cần trực tiếp như vậy không!

Hà Thời không nhịn được méo miệng, hai mắt trộm mở ra một cái khe, nhanh chóng nhìn lén một cái, tìm được vị trí chuẩn xác, đem túi chườm nước đá trên tay thả lên.

“A!” Khối đá lạnh tuy rằng được khăn lông bao lại, nhưng vẫn gập ghềnh cộm cộm, khiến Sở Thu Nguyệt đau đến rụt lại, “Cô đối xử với người bị thương như thế sao? Có thể ôn nhu một chút không!”

Hà Thời cảm thấy động tác của mình đã rất nhẹ, “Là tại khối đá lạnh, lại không phải tôi làm cho…”

“Cô đi làm lạnh tay, dùng tay giúp tôi đắp”, vừa rồi một chút kia tuy rằng có chút đau, nhưng cảm giác lạnh lẽo làm anh cảm thấy thoải mái rất nhiều, xem ra vẫn rất hữu dụng.

“Cái gì!” Hà Thời lại kinh ngạc kêu to.

“Như thế nào, không muốn à! Cô đừng quên là ai hại tôi thành như vậy, nếu tôi còn không được, hậu quả cô tự biết rồi đấy!” Sở Thu Nguyệt uy hiếp cô nói.

Hậu quả cô biết, nhưng này cũng thật quá đáng mà, cư nhiên bắt cô dùng tay chạm vào vị trí kia của anh, này sao có thể chứ!

Không đợi Hà Thời tiếp thu sự thật này, Sở Thu Nguyệt liền kéo tay cô chạm vào chỗ đó của anh, “A!”

Lần này đến lượt Hà Thời hét lên, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn thứ đồ chính tay mình cầm, muốn rút về lại bị Sở Thu Nguyệt gắt gao ấn xuống.

“Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe tôi, thẳng đến khi tôi khôi phục mới thôi, bằng không tôi sẽ khiến cho hai mẹ con các người sống không tốt đâu!” Anh khom lưng tiến đến bên tai cô cảnh cáo.

Hà Thời lại giãy giụa vài cái, phát hiện anh thật sự nghiêm túc, không thể không tiếp thu sự thật này, nhắm mắt xoay đầu lại, run run rẩy rẩy đem tay đắp ở trên côn thịt mềm oặt của anh.

Nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, tay nhỏ đặt ở trên vật giữa háng anh, Sở Thu Nguyệt trong đầu hiện lên một chủ ý, khóe miệng hiện lên nụ cười tà ác.

Cảm giác cũng không tệ lắm, anh thích, cô lại vừa lúc chán ghét, xem ra sẽ không quá lâu, cô hẳn sẽ lập tức rời khỏi cái nhà này.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

-Cảnh Gia-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro