Chương 5: Sáu tuổi (tám mốt kiếp nạn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ngồi xe buýt cùng ba mẹ đưa Mạnh Dữ Ninh đến trường cấp hai nhập học, xe chạy trên đường, Tống Yến Bình nói với Tuyết Trúc: "Sau này con cũng đi xe buýt số 8 này để đi học, xuống tại trường tiểu học Đồng Châu 1," sau đó bà chỉ ra ngoài cửa sổ nói với Tuyết Trúc, "Con thấy không, đây chính là điểm dừng."

Tuyết Trúc quay đầu, thấy trường tiểu học số 1 mà cô sẽ học.

Cổng trường rất náo nhiệt, vừa đến điểm dừng, có rất nhiều người lên xuống xe.

"Trường cấp hai Húc Hoa của anh trai chỉ cách trường con hai điểm dừng." Tống Yến Bình nói.

Tuyết Trúc gật đầu: "Con nhớ rồi."

Xe buýt lại chạy thêm hai điểm dừng nữa là đến trường cấp hai Húc Hoa.

Tuyết Trúc nhảy xuống xe, nhìn ở cổng trường, người tới nhập học đều là các anh chị cao hơn cô rất nhiều.

Cô rất hâm mộ những học sinh cấp hai này.

Dựa vào bản đồ tòa nhà giảng dạy đặt ở cổng trường, bọn họ rất nhanh đã tìm được lớp của Mạnh Dữ Ninh.

Chủ nhiệm lớp Mạnh Dữ Ninh là một người phụ nữ trung niên có nụ cười rất thân thiên, trên tay cầm danh sách học sinh, nghiêm túc kiểm tra từng người.

"Em là Mạnh Dữ Ninh đúng không?"

Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Vâng ạ."

Sau đó cậu không nói gì, lẳng lặng đứng yên chờ câu hỏi tiếp theo của cô chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn Mạnh Dữ Ninh, rất nhanh đã đoán được tính cách của học sinh này, sau đó nhìn về phía người nhà đi cùng Mạnh Dữ Ninh.

"Ba mẹ và em gái cùng đưa em tới nhập học," Chủ nhiệm lớp cười nói, "Thật tốt."

Mạnh Dữ Ninh muốn nói không phải, Tống Yến Bình đã nói trước một bước: "Thưa cô, sau này nhờ cô giúp đỡ Ninh Ninh nhà chúng tôi."

"Yên tâm yên tâm, tôi đã xem điểm thi lên cấp hai của con trai chị rồi, tuy rằng thi ở nơi khác, nhưng cũng không tệ, nó là một đứa trẻ khá thông minh."

Cậu được khen, xấu hổ mím môi.

"Mẹ em thật xinh đẹp," Chủ nhiệm lớp khen, "Em gái lớn lên cũng rất đáng yêu."

Tống Yến Bình ngoài miệng khiêm tốn nói nào có, thật ra trong lòng nghĩ hôm nay không uổng công mặc cái váy này và trang điểm như vậy.

Tuyết Trúc không giỏi giả vờ như mẹ mình, cái miệng nhỏ cong lên vui vẻ.

Ngày 1 tháng 9 nhập học, ngày 2 tháng 9 khai giảng chính thức, đưa Mạnh Dữ Ninh đi nhập học xong, cả nhà lại quay lại trường tiểu học số 1 để nhập học cho Tuyết Trúc.

Dọc đường đi Tuyết Trúc không ngừng hỏi: "Oánh Oánh sẽ cùng học lớp với con không?"

Cả hai đều giả vờ không nghe thấy và có vẻ khó chịu với câu hỏi đó.

"Oánh Oánh là ai?" Mạnh Dữ Ninh hỏi.

Nghe thấy Tuyết Trúc luôn nhắc đến Oánh Oánh, cậu cũng hơi tò mò.

Tống Yến Bình nói: "Con bé là bạn thân từ mẫu giáo của Tiểu Trúc, tên là Chúc Oánh Oánh, hai đứa đã ở bên nhau từ khi học mẫu giáo nên nó muốn học cùng lớp với người ta."

Đến nơi, Tuyết Trúc kiễng chân nhìn xung quanh.

Đột nhiên một giọng nói phấn khích vang lên.

"Tiểu Trúc!"

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, chỉ có Tuyết Trúc mở to mắt, vui vẻ đap lại.

"Oánh Oánh!"

Hai đứa trẻ giống như đã nhiều năm không gặp, không màng tất cả chạy về phía đối phương, sau đó ôm chặt lấy nhau.

"Tiểu Trúc!"

"Oánh Oánh!"

"Bọn mình học cùng lớp!"

"Ừ, bọn mình chung một lớp!"

"Tớ còn tưởng chúng ta sẽ không được xếp chung vào một lớp, làm tớ sợ muốn chết."

"Tớ cũng vậy, mẹ tớ bảo tớ cầu Bồ Tát nhiều vào, Quan Âm Bồ Tát linh thật đấy!"

Sau khi phấn khích xong, hai cô bé nhìn nhau rơm rớm nước mắt, nói rằng nếu không được học chung lớp thì sẽ buồn biết bao.

Người lớn ở bên cạnh nhìn thấy cũng vui vẻ.

Lúc này mẹ của Chúc Oánh Oánh cũng đi tới, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: "Trước khai giảng, ngày nào Oánh Oánh cũng nói muốn ở chung một lớp với Tiểu Trúc, ăn cũng nói, ngủ cũng nói, đến lúc đi tắm vẫn nói."

Tống Yến Bình nói: "Bên nhà tôi cũng thế."

Sau khi bình tĩnh lại, Chúc Oánh Oánh nhìn cậu bé đi cùng Tuyết Trúc.

"Anh ấy tên là Mạnh Dữ Ninh," Tuyết Trúc giới thiệu với bạn tốt, "Anh ấy là cháu trai của ông nội  Mạnh, anh ấy chuyển đến sống đối diện nhà tớ vào kỳ nghỉ hè."

Trong cặp sách của Tuyết Trúc thường xuyên có kẹo, mỗi lần đưa cho Chúc Oánh Oánh, cô sẽ nói cho cô ấy đây là ông nội Mạnh cạnh nhà cho, nên Chúc Oánh Oánh biết ông nội Mạnh là ai.

Chúc Oánh Oánh nhớ tới những viên kẹo trước đây mà Tuyết Trúc đã cho mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai này cũng sẽ mua kẹo cho cậu sao?"

Tuyết Trúc thở dài, nhếch môi cho Chúc Oánh Oánh nhìn, nói với vẻ khổ sở: "Tớ bị gãy một cái răng, không được ăn đồ ngọt cho đến khi mọc lại cái mới."

Chúc Oánh Oánh bở qua điểm quan trọng, vui vẻ nói: "Nếu cậu ăn không hết thì có thể đưa hết cho tớ."

Tuyết Trúc: "...?"

***

Trên đường về nhà sau khi nhập học xong, Tuyết Trúc vẫn luôn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc không nói lời nào.

Mọi người đều có thể thấy cô không vui, ba mẹ không đếm xỉa đến cô, họ nghĩ rằng cô lại đang hờn dỗi vì một chuyện vặt vãnh nào đó.

Chỉ có Mạnh Dữ Ninh nắm tay Tuyết Trúc hỏi cô: "Em sao thế?"

Tuyết Trúc nhìn Mạnh Dữ Ninh, vừa định mở miệng kể nỗi tủi thân của mình lại bị ba mẹ dội cho một gáo nước lạnh.

"Ninh Ninh, con đừng để ý đến con bé, cứ ba ngày lại có một lần như vậy, lát nữa con bé sẽ quên hết thôi."

Một lời ác ý lạnh lùng, vì thế Tuyết Trúc càng tức giận và buồn bã.

Về đến nhà, Tuyết Trúc không nói lời nào chạy về phòng, để giải tỏa cơn giận của mình, cô cố ý đóng cửa thật mạnh, ước rằng cả thế giới đều biết cô đang tức giận.

Ba mẹ Tuyết Trúc giữ Mạnh Dữ Ninh ở lại ăn cơm trưa, đồng thời còn bảo Mạnh Dữ Ninh đánh thức ba cậu dậy ăn cùng.

Lão Mạnh còn đang ngủ, cho đến khi con trai gọi dậy mới giật mình kêu: "Đã trưa rồi à?"

Sau khi dọn dẹp xong, hai cha con ngồi chờ nhà hàng xóm dọn cơm, lão Mạnh liếc nhìn phòng khách, thuận miệng hỏi: "Sao không thấy Tiểu Trúc đâu? Con bé ra ngoài chơi à?"

Tống Yến Bình chỉ vào cửa phòng đóng chặt: "Nó đang giận."

"Giận cái gì vậy?"

"Tôi không rõ," Tống Yến Bình nói, "Trẻ con nghĩ cái gì thì là cái đó."

Lão Mạnh mang con trai qua đây ăn chực cảm thấy áy náy, ông nói với Mạnh Dữ Ninh: "Con đi dỗ em đi."

Tống Yến BÌnh cảm thấy việc này không cần thiết, xua tay nói: "Không cần làm phiền đến Ninh Ninh, đừng nuông chiều nó, khi nào đói nó sẽ tự ra ăn."

Bùi Liên Dịch bê đồ ăn từ phòng bếp ra đúng lúc nghe được lời này, có chút không nói nên lời: "Không phải anh nói em đâu, nhưng em làm mẹ mà quá lạnh lùng rồi đấy."

Tống Yến Bình liếc mắt nhìn chồng, nói: "Còn anh làm bố thì không lạnh lùng, con gái muốn mua khối đồ chơi tốn hơn trăm tệ anh cũng mua cho, tiền lương hàng tháng của anh được bao nhiêu, đến lúc nó muốn mua mấy món đồ đắt tiền hơn, em xem anh làm thế nào."

Bùi Liên Dịch bất lực nói: "Anh không mua con bé liền nằm trên mặt đất ăn vạ, người khác đi qua đều dừng lại nhìn khiến anh thấy xấu hổ."

Tống Yến Bình nói: "Nó nằm trên mặt đất ăn vạ thì anh kệ cho nó nằm, anh cứ đi thẳng, nó thấy anh đi thì sẽ phải bò dậy."

"Nếu con bé không đứng dậy thì phải làm thế nào? Anh cứ để mặc nó ở đó sao?"

"Không có khả năng," Tống Yến Bình khảng định, "Con gái anh rất thông minh."

Hai vợ chồng bất đồng trong việc dạy con, một khi đã cãi thì không thể dừng lại, một vị quan thanh liễm cũng khó quản việc nhà, lão Mạnh là một người đàn ông thô lỗ, không biết can thiệp thế nào, chỉ đành nói với con trai: "Con đi dỗ em ra ăn cơm trước đi."

Mạnh Dữ Ninh đứng dậy, rời khỏi thế giới rắc rối của người lớn.

Cậu gõ cửa phòng Tuyết Trúc, không có tiếng trả lời, Mạnh Dữ Ninh lại thử văn nắm cửa, phát hiện hóa ra cửa không hề khóa.

Cánh cửa hơi hé mở, Mạnh Dữ Ninh không đi vào mà đứng ở cửa gọi cô: "Tiểu Trúc."

"Dạ." Người bên trọng nghẹn ngào trả lời.

"Anh vào nhé."

"Vâng ạ."

Mạnh Dữ Ninh đẩy cửa bước vào, Tuyết Trúc đang nằm trên giường, hai tay chơi búp bê, không phản ứng gì nhiều khi thấy anh bước vào, tiếp tục tự chơi.

Cậu dựa vào thành giường cúi lưng hỏi cô: "Sao em vẫn giận thế?"

Tuyết Trúc bĩu môi: "Em không giận anh."

"Vậy em giận ai?"

"Chúc Oánh Oánh," Cô ngay cả tên thân mật của bạn tốt cũng không gọi, có thể thấy được cô tức giận đến mức nào, "Cậu ấy không có lương tâm, em muốn nghỉ chơi với cậu ấy."

Rõ ràng lúc nãy ở trường vẫn còn rất thân thiết với nhau, nhanh như vậy đã muốn nghỉ chơi với người ta.

Mạnh Dữ Ninh cau mày, không hiểu lắm.

Nhưng cậu vẫn hỏi tiếp: "Sao em ấy lại không có lương tâm?"

Được hỏi đến điểm mấu chốt, Tuyết Trúc lập tức ngồi dậy, kể lại mọi chuyện một cách sống động cho Mạnh Dữ Ninh nghe, cô còn chỉ vào chiếc răng cửa bị gãy của mình nói: "Cậu ấy không bị rụng răng thì ghê gớm lắm sao? Cậu ấy còn muốn em cho cậu ấy kẹo nữa, hừ, dù em không rụng răng thì em tuyệt đối sẽ không đưa cho cậu ấy, ngày mai đến lớp em liền tuyệt giao với cậu ấu."

Cơn giận của trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, trút giận xong rồi, Tuyết Trúc bình tĩnh lại, rất nhanh đã không còn tức giận nữa.

Cô nghĩ lại một lúc, quyết định chưa nghỉ chơi với Chúc Oánh Oánh, bởi vì trong lớp cô chỉ biết mỗi mình Chúc Oánh Oánh, nếu tuyệt giao với Chúc Oánh Oánh thì sẽ không có ai chơi cùng cô nữa.

Mạnh Dữ Ninh lặng lẽ nghe em gái trút giận xong, sau đó dắt rời giường ra ngoài ăn cơm.

Ba mẹ Tuyết Trúc sớm đã ngừng cãi nhau, bảo họ nhanh chóng ngồi vào chỗ ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Bùi Liên Dịch vô tình hỏi về vấn đề ăn uống của Mạnh Dữ Ninh sau khi khai giảng.

Ba cậu phải luân phiên làm ca sớm và ca tối, cơm trưa có thể ăn ở căng tin trong trường, nhưng ăn tối ở đâu mới là vấn đề thật sự.

Lão Mạnh không đồng tình: "Đưa tiền cho nó ra ngoài mua cơm hộp ăn là được."

"Ăn cơm hộp sao được, rau xào bên ngoài đều dùng dầu cũ, ăn nhiều sẽ không tốt co cơ thể." Tống Yến Bình nhíu mày nói.

Bùi Liên Dịch nói: "Nếu không như vậy đi, về sau buổi tối Ninh Ninh sẽ đến nhà tôi ăn cơm."

Lão Mạnh lắc đầu từ chối: "Không được, nó không phải là trẻ con cần được đút ăn, đã lên cấp hai rồi vẫn cần người lo chuyện ăn uống."

Ngươi một câu ta một câu như cũ, cuối cùng lão Mạnh đề nghị trả tiền ăn hàng tháng cho nhà Tuyết Trúc, Bùi Liên Dịch nói không cần, lão Mạnh kiên quyết bảo không muốn Mạnh Dữ Ninh ăn cơm miễn phí ở nhà cô, còn Bùi Liên Dịch lại nói là hàng xóm với nhau thì không nên khách khí.

"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng," Lão Mạnh thiếu kiên nhẫn tặc lưỡi, "Tiến cơm nhất định phải trả."

Vợ chồng Bùi Liên Dịch liếc nhìn nhau, biết rằng đây là giới hạn của lão Mạnh, đành phải thỏa hiệp.

Sự chú ý của Tuyết Trúc hoàn toàn đặt trên TV, tự động bỏ ngoài tai lời của người lớn, người lớn nói rất nhiếu, nhưng kết quả chỉ đơn giản là sau nay anh Ninh Ninh sẽ ăn cơm tối ở nhà cô.

"Ăn đi, ăn đi," Tống Yến Bình dùng đũa gõ vào bát của con gái, "Nếu con còn nhìn chằm chằm vào TV nữa thì con có tin mẹ sẽ tắt TV đi không?"

Tuyết Trúc cúi đầu vội vàng ăn vài miếng cơm.

Bùi Liên Dịch nhìn TV, cảm thấy kỳ lạ: "Con đã xem Tây Du Ký cả mùa hè mà vẫn chưa xem hết à?"

Tuyết Trúc nói: "Chín chín tám mốt kiếp nạn mà bố, làm sao con có thể xem xong nhanh được?"

Bùi Liên Dịch nói: "Chỉ có hơn hai mươi tập tập, tính cả phần mới thì cũng chỉ hơn bốn mươi tập."

"Sao có thể như vậy được!" Tuyết Trúc phản bác: "Có tám mốt kiếp nạn, ít nhất có tám mươi mốt tập! Hơn nữa tập đầu Tôn Ngộ Không mới thoát ra khỏi cục đá còn chưa bắt đầu được gì."

Bùi Liên Dịch câm nín, không biết nên giải thích như thế nào.

Tống Yến Bình và chú Mạnh đều không tham gia vào trận tranh luận nhàm chán này, so đo với trẻ con làm gì, nó nói tám mốt tập thì cứ coi như có tám mốt tập đi.

Tuyết Trúc lại hỏi Mạnh Dữ Ninh, hi vọng tìm được sự ủng hộ của anh: "Anh Ninh Ninh, anh nói xem Tây Du Ký có bao nhiêu tập?"

Mạnh Dữ Ninh cau mày, cảm thấy nghi ngờ, nói một câu không hề liên quan(*): "Anh thấy Đường Tăng tập này khác với những tập trước."

(*) 风马牛不相: một câu thành ngữ của người Trung, xuất phát từ "Tả truyện" của Tả Khâu Minh. Ý nghĩa ban đầu của thành ngữ này là nói rằng ngựa và bò đang phi nước đại và sẽ không chạy vào lãnh thổ của nhau khi trốn thoát. Nó mô tả những khu vực rộng lớn và khoảng cách xa, đồng thời cũng là ẩn dụ rằng mọi thứ không liên quan gì đến nhau.

"Hả?"

Tuyết Trúc nhìn Đường Tăng đang niệm chú kim cô trên TV, tập này Tôn Ngộ Không thật đáng thương, rõ ràng Bạch Cốt Tinh là người xấu nhưng Đường Tăng lại không tin lời của Tôn Ngộ Không, còn muốn đuổi Tôn Ngộ Không đi.

Cô ghét nhất xem tập này, quá ngược tâm. Trước đây mỗi lần đài truyền hình chiếu đến tập này cô đều bỏ qua, chỉ là đài khác hiện tại không có phim truyền hình hay nên cô chỉ có thể miễn cưỡng xem tạm.

Nhìn thấy Tôn Ngộ Không bị sự phụ đuổi đi, cô thấy giống như bản thân bị đuổi đi vậy.

Cô thật sự rất ghét Đường Tăng ở tập này.

Cô liếc mắt một cái cũng không muốn xem nữa.

"Có gì khác đâu." Cô chế nhạo.

Không phải đều mặc áo cà sa và cưỡi bạch long mã sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro