Chương 4: Sáu tuổi (Như Ý thần kiếm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mãi cho đến khi trò chơi kết thúc, Tuyết Trúc còn luyến tiếc chưa muốn rời đi.

"Sắp khai giảng rồi, nếu không hôm nay để Tiểu Trúc ngủ ở nhà chúng tôi? Để chị em bọn nó chơi thoải mái đi." Dì Hạ ân cần nói.

Tất nhiên Tống Yến Bình từ chối: "Sao lại thế được? Phiền phức cho chị quá."

"Ồ, không phiền đâu."

"Để Tiểu Trúc qua đêm ở nhà chúng tôi đi."

Mấy vị phụ huynh cứ nói qua nói lại vài lần, cuối cùng Tống Yến Bình bị đánh bại trước ánh mắt đáng thương của con gái mình.

"Vậy con về nhà tắm rửa trước đi, nếu không mô hôi trên người con nhiều như vậy, chị sẽ không cho con ngủ trên giường đâu."

Tuyết Trúc lôi kéo tay của Hạ Tranh Nguyệt, không chịu đi về nhà: "Nếu con về nhà, mẹ nhất định sẽ không cho con sang đây nữa."

Tống Yến Bình dở khóc dở cười.

Còn rất thông minh.

"Vậy con cũng không thể không tắm phải không?"

Tuyết Trúc được đà lấn tới: "Mẹ đưa quần áo ngủ và bàn chải đánh răng của con sang đây, con tắm rửa trong nhà chị ấy, vậy cũng không được sao?"

Hạ Tranh Nguyệt cũng muốn đêm nay Tuyết Trúc ngủ lại với cô, vì thế nhanh chóng nói giúp em gái: "Dì ạ, con sẽ giám sát em ấy tắm rửa."

Tống Yến Bình không có cách nào khác, trước khi đi vẫn luôn dặn dò không được làm phiền đến nhà chị, phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không lần sau sẽ không bao giờ được qua đêm ở nhà chị nữa.

Tuyết Trúc giống như gà con mổ thóc liều mạng gật đầu, ước gì mẹ nhanh chóng rời đi.

Cô có thể qua đêm ở nhà chị, nhưng hai cậu con trai không có đặc quyền này và phải về nhà.

Tuyết Trúc đưa họ đến chỗ cầu thang, nói lần sau muốn cùng họ chơi đóng giả người nhà.

Chung Tử Hàm hỏi: "Lần sau anh vẫn diễn vai con trai sao?"

Anh thật ra muốn diễn vai bố, bản thân là một cậu bé trưởng thành sắp lên trung học cơ sở, nên đóng vai con trai không được thoải mái cho lắm.

Tuyết Trúc rất công bằng, nói: "Hai người các anh thay phiên nhau diễn."

Chung Tử Hàm hài lòng: "Có thể."

Mạnh Dữ Ninh nhấp môi, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, cho đến lúc Tuyết Trúc hỏi cậu: "Sao anh Ninh Ninh còn chưa về nhà?"

"Tiểu Trúc," Mạnh Dữ Ninh cong lưng nhìn cô, ngữ điệu hơi do dự, "Chúng ta nhất định phải đóng cốt truyện như vậy sao?"

Sự việc liên quan tới tôn nghiêm và thể diện của con trai, Mạnh Dữ Ninh không thể không thương lượng cùng em gái.

Chỉ là trong thâm tâm, cậu bé cảm thấy việc bàn luận vấn đề như vậy với em gái còn trẻ con hơn.

Cho nên vẻ mặt Mãnh Dữ Ninh hơi xấu hổ.

Tuyết Trúc chớp chớp mắt nói: "Vậy thì lần sau chúng ta đóng vai người giàu có."

Có lẽ vì Mạnh Dữ Ninh không nghĩ tới cô gái nhỏ dễ nói chuyện như vậy, lông mày cậu giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ừ."

"Lần sau đi dạo em muốn mua rất nhiều thứ," Tuyết Trúc bắt đầu tưởng tượng người lớn đi mua sắm sẽ mua những gì, "Mua quần áo, còn có vòng cổ và nhẫn lấp lánh, cả những thứ để lau mặt nữa."

Có thể là nhận ra bản thân muốn mua quá nhiều, Tuyết Trúc cười hì hì nói: "Anh phải kiến nhiều tiền, nếu không thì em không thể mua nhiều đồ như vậy được."

Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Được."

Sau khi thỏa thuận xong, hai cậu bé lên tầng đi về.

Bóng đèn trên cầu thang công cộng đã rất cũ, lớp bụi dày cản phần lớn ánh sáng nên khó có thể nhìn rõ cầu thang.

Chng Tử Hàm đi nhanh hơn Mạnh Dữ Ninh một chút, cậu ấy nắm lấy thành tay vịn cầu thang và đi lùi, vừa đi vừa hâm mộ nhìn Mạnh Dữ Ninh nói: "Họ giỏi thật, có thể chơi với nhau cả một buổi tối."

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giọng điệu cậu ấy lập tức hưng phấn cả lên: "Nếu khống tối nay cậu cũng đến nhà tôi ngủ? Nhà tôi có phù hiệu và vũ khí của sứ giả ánh sáng, tôi còn có thể vẽ mạnh tròn ma trận."

Nói xong cậu ấy vung tay trong không khí làm kiếm, hô to: "Một nhát chia đôi, Như Ý thần kiếm."

Đôi mắt trong veo của cậu sáng lên, khẽ gật đầu.

"Ừ."

Chung Tử Hàm lập tức vui vẻ lên: "Vậy cậu về trước nói với bố cậu một tiếng, nói với chú ấy là tối nay cậu sẽ qua nhà tôi ngủ."

"Tối nay bố tôi không có ở nhà," Mạnh Dữ Ninh nói, "Ông ấy ra ngoài đánh bài rồi, hôm nay không về nhà."

Chung Tử Hàm lập tức ghen tị: "Điều đó có nghĩa là không ai quản lý cậu? Wow, tuyệt thật đấy."

Khi về nhà lấy đồ vệ sinh cá nhân, Mạnh Dữ Ninh sờ soạng bật đèn lên, không ai ở nhà, trên bàn có rải rác mấy tờ tiền, chắc là tiền mua cơm hợp cho ngày mai.

Cậu cất tiền đi, nghĩ rằng nếu Chung Tử Hàm đồng ý cho cậu mượn huy hiệu của sứ giả ánh sáng, thì cậu không cần tiết kiệm tiền ăn cơm để mua nó.

Đêm vui chơi cuối cùng của kỳ nghỉ hè trước khai giảng, Tuyết Trúc mở to mắt trong đêm tối, lắng nghe câu chuyện ma của Hạ Tranh Nguyệt với sự mong đợi và sự hãi.

Cuối cùng cô nghe đến kinh hồn bạt vía, giữa màu hè mà chỉ muốn quấn chăn thật chặt vào người, không để sót một kẽ hở nào, như thế chỉ cần trốn trong chăn là có thể ngăn cách với nguy hiểm của thế giới bên ngoài.

Chung Tử Hàm và Mạnh Dữ Ninh thay phiên nhau đóng vai chính diện và phản diện chiến đấu kịch liệt, cho đến khi mồ hôi đầm đìa, không thể không đi tắm lần nữa.

Cho đến khi mặt trăng kên đến đỉnh và các ngôi sao đều đã đi vào giấc ngủ, bọn họ vẫn chưa ngủ.

***

Kỳ nghỉ hè yên lặng trôi qua.

Bất kể ngày hè dài nhu thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn ngắn ngủi như cũ.

Bảy giờ sáng ngày 1 tháng 9, quán bún ở cổng tiểu khu đã mở cửa từ lâu, vài vỉ bánh bao hấp đã ra lò, những chiếc bánh bao và bát bún nghi ngút khói là món ăn sáng ưa thích của mọi người trong tiểu khu và được mua liên tục.

Tiếng chuông giòn và chói tai của chiếc xe đạp 28 vang lên, người lớn đi làm treo túi đựng đồ ăn sáng lên ghi đông, đêm qua có mưa nhỏ thoáng qua, có vài bãi nước mưa trên con đường không bằng phẳng, xe đạp linh hoạt lách qua, túi ni lông cũng đung đưa theo, hương thơm tràn ngập.

Trời sáng choang, sương mù dần tan ra, để lộ ra bầu trời trong xanh, hòa vào những đám mây bồng bềnh.

Hôm nay chú thu gom đồ cũ đến hơi sớm.

Chiếc xe ba bánh rỉ sét đã gắn bó với chú nhiều năm, trên tay cầm có một chiếc loa to. Chú thong thả nhai trầu, còn chiếc loa to đã nói thay chú rồi.

"Thu mua giá cao, TV, tủ lạnh, bình nước nóng, máy giặt, điều hòa..."

Tuyết Trúc và bố đợi ở cửa hơn mười phút.

"Bố ơi, sao mẹ vẫn chưa xong?"

"Mẹ con đang chọn quần áo."

Bùi Liên Dịch hét lớn vào trong phòng: "Anh bảo này em có thể nhanh lên không!"

"Xong ngay đây." Tiếng của Tống Yên Bình từ trong phòng vọng ra.

Phụ nữ đều như vậy, lề mà lề mề, nhưng chỉ cần bạn hỏi cô ấy đã xong chưa, cô ấy sẽ trả lời xong ngay đây.

Đợi một lát, Tống Yên Bình cuối cùng cũng đi ra.

Tuyết Trúc nhìn người mẹ xinh đẹp trước mặt mà sững sờ.

Hôm nay mẹ măc một chiếc váy hoa sặc sỡ rất đẹp, mẹ còn thoa phấn trắng, mặt trắng bệch giống ma nữ, mẹ còn tô son môi, lại còn là màu đỏ đậm, càng trông giống ma nữ hơn.

"Đây không phải là buổi khai giảng của em đâu." Bùi Liên Dịch cười nói.

"Vậy thì em càng phải trang điểm đẹp, nhỡ đâu các bạn học khác nói mẹ Tiểu Trúc là đồ quê mùa thì sao? Em cũng không thể để Tiểu Trúc mất mặt, phải không?"

Tuyết Trúc tin lý do hoàn hảo này, cảm động nhìn Tống Yến Bình.

Tống Yến Bình dắt tay Tuyết Trúc: "Bữa sáng con muốn ăn gì?"

Tuyết Trúc: "Con muốn ăn bún."

Bùi Liên Dịch cười phá lên: "Con đã gãy răng còn muốn ăn bún? Bún rơi ra hết từ mấy khe hỡ đó."

Đúng vậy, Tuyết Trúc gãy răng rồi.

Lại còn là răng cửa, nói chuyện thì gió lọt qua, khi cười lên lại trống giống đứa ngốc.

Tuyết Trúc nhe răng, chỉ vào chiếc răng bên cạnh răng cửa đã rụng, nói: "Con dùng răng bên để ăn."

"Ngậm miệng lại, khó coi chết đi được." Tống Yến Bình không thèm để ý.

Một nhà ba người vừa nói chuyện vừa đi xuống tầng, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cánh cửa cũ mở ra.

Tuyết Trúc quay đầu lại nhìn, đột nhiên hào hứng nói: "Anh Ninh Ninh!"

Mạnh Dữ Ninh dường như bị lời chào của Tuyết Túc dọa đến giật mình, bả vai cậu run run, cậu nghiêng đầu nhìn một nhà ba người đang đứng trên cầu thang.

Cậu bé mặc đồng phục học sinh của trường trung học cơ sở Húc Hoa, áo cộc tay màu trắng, quần dài màu xanh đậm, trông rất sạch sẽ, gầy, cao và phong nhã.

"Ninh Ninh, hôm nay cháu đi nhập học trường cấp hai đúng không?" Mẹ cô hỏi.

Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Vâng ạ."

"Sao bố cháu không đưa cháu đi? Cháu có biết đường không?"

Mạnh Dữ Ninh hơi ngập ngừng, nói bằng giọng trẻ con mềm mại trong trẻo: "Bố cháu còn đang ngủ, ông ấy đưa cháu ít tiền để đi xe buýt."

Bọn họ từ nơi khác chuyển đến đây, đây cũng là lần đầu Mạnh Dữ Ninh nhập học ở đây, vậy mà bố cậu cũng yến tâm để cậu một mình đến trường nhập học.

Bố mẹ Tuyết Trúc từng hỏi về mẹ của Mạnh Dữ Ninh, lúc ấy bố của Mạnh Dữ Ninh chỉ nói một cách qua loa.

Ly hôn rồi.

Bọn họ cũng không hỏi thêm nữa.

"Vậy cháu có biết nên đi xe buýt nào không?"

Mạnh Dữ Ninh thành thật lắc đầu, nói: "Đến bến xe buýt cháu sẽ hỏi người khác."

Tống Yến Bình nói: "Ninh Ninh, để chú dì đưa cháu đi nhập học."

Mạnh Dữ Ninh lắc đầu: "Cháu tự mình đi được, hôm nay không phải cũng là ngày nhập học của Tiểu Trúc sao?"

"Chú đưa cháu đi trước, sau đó đưa Tiểu Trúc đi sau." Bùi Liên Dịch sắp xếp.

Mạnh Dữ Ninh vẫn lắc đầu: "Cảm ơn chú dì, nhưng cháu không cần."

"Không sao không sao," Tuyết Trúc đến bên cạnh Mạnh Dữ Ninh, hào hứng nói, "Chúng ta đưa anh đi nhập học trước, sau đó mọi người cùng đưa em đi."

Mặc dù bị bố mẹ sắp xếp ra phía sau nhưng Tuyết Trúc không hề cảm thấy không vui.

Mạnh Dữ Ninh đi theo gia đình Tuyết Trúc, Bùi Liên Dịch cũng gọi cho Mạnh Dữ Ninh một bát bún.

Mạnh Dữ Ninh muốn đưa tiền, Bùi Liên Dịch từ chối.

"Sau này chú trực tiếp đòi bố cháu."

Diện tích quán ăn sáng không lớn, ông chủ kê thêm mấy bàn ở ngoài. Chiếc bàn ghế xếp cùng với ghế nhựa màu đỏ, nhìn thế nào cùng thấy không hợp, chỉ là giá sỉ của loại ghế nhựa này rất rẻ, cho nên rất nhiều chủ cửa hàng nhỏ đều mua.

Tuyết Trúc và Mạnh Dữ Ninh ngồi cạnh nhau, bún vừa được bưng lên, Tuyết Trúc gấp không chờ nổi cầm lấy bát tương ớt cho vào trong bát bún.

Mạnh Dữ Ninh lo lắng nhìn lượng ớt trong bát cô.

"Con bé thích ăn cay," Bùi Liên Dịch giải thích, bản thân cũng bỏ thêm vài muỗng ớt vào trong bát của mình, "Thêm cay ăn mới ngon, nếu không thì bún sẽ quá nhạt, Ninh Ninh cháu muốn thử chút không?"

Mạnh Dữ Ninh khách sáo cũng bỏ thêm một muỗng ớt cay.

Hơi cay một chút nhưng ăn rất ngon.

Sợi bún dai ăn kèm với đậu ngâm, thịt bằm nổi trên mặt nước dùng, thêm vị ớt cay cay.

Khác với sữa đậu nành và bánh quẩy nhạt nhẽo, bún ăn sáng có vị cay và khá ngon.

Bún trơn tuột, vẻ mặt Tuyết Trúc cố gắng cắn đứt sợ bún hơi buồn cười, Mạnh Dữ Ninh vốn dĩ đang ăn bình thường, không hiểu sao đột nhiên ho một tiếng, nước canh cay cay xộc thẳng vào cổ họng, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng đỏ bừng khó chịu.

Tuyết Trúc cũng cố ý muốn ở trước mặt Mạnh Dữ Ninh khoe bản thân có thể ăn cay, lại không cẩn thận cho quá nhiều, cay đến mức há miệng thè lưỡi, hít một hơi thật sâu để giảm độ cay.

Tống Yến Bình dở khóc dở cười rót cho bọn họ cốc nước.

Nước lạnh được rót vào miệng, đầu lưỡi ngay lập tức được giải cứu, Tuyết Trúc uống ừng ực, lúc này nước lọc có vị ngon hơn bất kì đồ uống khác.

Độ cay của tương ớt vẫn còn, sau khi ăn xong, môi của Tuyết Trúc vẫn đỏ như cũ.

Tống Yến Bình nói: "Tiểu Trúc con cũng tô son rồi."

Bùi Liên Dịch và Mạnh Dữ Ninh đồng thời nhìn lại, bố cô cười toe toét vui vẻ, nói thẳng: "Con mới học tiểu học đã biết làm điệu, đáng tiếc răng cửa lại rụng mất."

Tuyết Trúc không muốn để ý đến bố, quay sang muốn nói chuyện với Mạnh Dữ Ninh.

Lại thấy cậu cũng đang nhìn chằm chằm môi cô, ánh mắt cậu ẩn chứa nụ cười.

Ở tuổi của cô, sợ nhất là bị người khác nói là làm điệu, việc trẻ con thích làm đẹp dường như là một việc xấu hổ, bởi vì trẻ con nên có dáng vẻ trẻ con nên có.

Tuyết Trúc sợ Mạnh Dữ Ninh cũng nghĩ cô đang làm điệu, che miệng không cho xem, cũng âm thầm thề lần sau ăn bún không bao giờ cho nhiều ớt cay như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro