Chương 3: Sáu tuổi (giả làm người nhà)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Trúc không nghĩ tới bản thân sẽ bị lộ nên nhanh chóng giải thích, trẻ nhỏ vẫn chưa thể nói rõ ràng, càng nói nhanh thì càng khó nghe: "Đúng vậy, nhưng không phải em cố ý dán, là ông nói nó đẹp, nên em mới dán lên."

"Dán rất đẹp." Cậu nói.

Mạnh Dữ Ninh nhận lấy kẹo cao su, xé lớp giấy bên ngoài, cho kẹo cao su vào trong miệng, lại đưa giấy dán cho cô.

Tuyết Trúc thấy anh không trách cô, lúc này mới yên tâm.

Vì chú Mạnh không thích, lần này cô không dán ở trên cửa nữa mà là dán trên tay trái mình, còn dùng sức vỗ lên mu bàn tay để nó dính chặt hơn.

Muốn dán giấy cũng phải có kỹ thuật, Tuyết Trúc là cao thủ trong phương diện này, cô ấn, vỗ và chà một chút mới có thể có hình dáng hoàn chỉnh đẹp mắt.

Dán xong, cô hỏi: "Em dán trên tay có đẹp không?"

Mạnh Dữ Ninh nhìn bàn tay trắng nõn và mềm mại dán hình dán sắc sỡ của cô, do dự một lát, lại nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh ngập tràn chờ mong của cô.

Cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt hơi cong: "Đẹp."

Đôi mắt Tuyết Trúc càng sáng hơn.

Vài ngày sau, Tuyết Trúc hào hứng mặc áo cộc ngắn tay chạy loạn trong tiểu khu, đung đưa hai "cánh tay hoa nhỏ" dán đầy hình dán.

Mấy đứa trẻ cùng tuổi trong tiểu khu nhìn "cánh tay hoa nhỏ" đầy nghệ thuật này không khỏi ngạc nhiên, bày tỏ sự khen ngợi chân thành.

Quá đẹp, quá ngầu, quá oai phong.

Buổi tối, Tống Yến Bình tan làm về nhà, hàng xóm xung quanh có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Tống Yên Bình qua tường nhà.

"Lão Bùi! Bùi Liên Dịch! Anh không quan tâm con gái mình nữa hả!"

"Anh xem trên tay con gái anh dán thứ gì kìa? Cả cánh tay dán đầy hình dán linh tinh, con gái anh muốn đi làm xã hội đen đó anh có biết không?"

Tống Yên Bình là một người phụ nữ độc lập, cá tính mạnh mẽ, bà quyết tâm nuôi dưỡng con gái mình thành môt tiểu thư thanh lịch, bà đăng ký cho con gái một lớp học piano, lại chi rất nhiều tiền đề mua một cây đàn dương cầm và giục con gái tập đàn mỗi ngày.

Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của con gái, tâm lý của bà sụp đổ ngay tại chỗ.

Cuối cùng, kết cục của "cánh tay hoa nhỏ" là bị mẹ giận dữ kéo đến vòi nước, dùng sức xoa đến đỏ bừng mới đem "cánh hoa tay nhỏ" rửa sạch sẽ.

***

Căn nhà của ông nội Mạnh bị bỏ trống một năm, nay con trai và cháu ông chuyển đến, sau khi ăn cơm tối xong, Tống Yến Bình ra ngoài chơi mặt chược và thuận miệng nới vài câu về chuyện này, không quá một tuần toàn bộ tiểu khu đã biết tin này.

Tuyết Trúc cũng phát huy tác dụng là một cái loa nhỏ, Mạnh Dữ Ninh vừa mới chuyển đến đây, cô liền lập tức chạy lên tầng rồi xuống tầng nói với các anh chị em tốt của mình rằng cô có hàng xóm mới.

"Chị Nguyệt Nguyệt, anh Tử Hàm, đối diện nhà em có một anh trai mới chuyển đến!"

Hạ Tranh Nguyệt và Chung Tử Hàm, những người bạn tốt của Tuyết Trúc, cũng rất vui vẻ.

Là chị cả, Hạ Tranh Nguyệt chào đón bất kỳ đứa trẻ nào nhỏ tuổi hơn cô và nghe lời cô.

Mà Chung Tử Hàm là cậu con trai duy nhất trong nhóm, bị kẹp giữa Hạ Tranh Nguyệt và Tuyết Trúc, mỗi ngày không bị chị gái sai vặt thì là làm ngựa cưỡi cho em gái.

Hiện tại cuối cùng cũng có một người con trai đến san sẻ giúp cậu, vì vậy nhóm nhỏ có sự chênh lệch tuổi khá lớn này nhanh chóng chấp nhận thành viên mới vừa chuyển đến.

Gần tới ngày khai giảng, những đứa trẻ cố gắng tận hưởng những ngày cuối cùng của tháng tám.

Hơn tám giờ tối, bầu trời đầy những ngôi sao sáng, lấp lánh không thua sự dịu dàng của ánh trăng.

Dù bố mẹ có gọi bao nhiêu lần về nhà tắm rửa, lũ trẻ vẫn chạy nhảy không biết mệt mỏi dưới đèn đường, la hét và chơi đùa hết mình.

Trẻ nhỏ có cách giải trí sau bữa tối của trẻ nhỏ, người lớn đương nhiên cũng có trò giải trí của riêng mình.

Trong phòng mặt chược nhỏ, tiếng xào bài mặt chược cũng không nhỏ hơn tiếng trẻ con là mấy.

Tống Yên Bình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bài, chờ thần tài từ trên trời rơi xuống,

"Ninh Ninh và bố thằng bé dọn đến đây lâu rồi, sao vẫn chưa thấy mẹ của Ninh Ninh?"

Một nhóm phụ nữ khi nói chuyện thích tập trung nói về những người xóm không có mặt.

Tống Yên Bình nhìn chằm chằm vào bài và nói: "Ly hôn rồi."

"À, chả trách," Người chơi bài không ngạc nhiê chút nào, lại hỏi, "Sao lại ly hôn vậy?"

"Bố của Ninh Ninh không nói với tôi," Thấy không phải bài mình mong muốn, Tống Yên Bình thất vọng ném bài ra: "Ba thùng."

"Ăn bài, lấy." Người chơi bài vuốt cằm suy nghĩ xem tiếp theo nên đánh quân nào, "Tiểu Trúc nhà chị hình như chơi khá thân với Ninh Ninh."

"Tiểu Trúc rất thích ông nội của Ninh Ninh," Tống Yến Bình cười nói, "Ninh Ninh điềm tĩnh giống ông nội mình, còn Nguyệt Nguyệt và Tử Hàm đều thích náo nhiệt."

Bạn đánh bài nói: "Có đứa trẻ nào không thích náo nhiệt nhứ? Ít nhất Tiểu Trúc so với đứa trẻ nhà tôi nghe lời hơn nhiều, tôi kêu đến khàn cả cổ mà nó vẫn chơi đùa ở ngoài."

Tống Yến Bình nhếch môi nói: "Đứa trẻ nhà tôi nghịch không kém nhà cô đâu. Nếu tối nay chúng tôi không đến nhà họ Hạ đón nó thì có lẽ nó không biết đường về nhà luôn."

Không ai hiểu con bằng mẹ, đúng là mẹ cô đã đoán trúng rồi.

Tiểu Trúc sắp vào lớp một, không bị bài tập hè trói buộc, Hạ Tranh Nguyệt sắp vào lớp mười, trùng hợp cũng không có bài tập.

Có thể tưởng tượng được hai người không có bài tập hè với với nhau sẽ loạn thế nào.

Hai người chơi với nhau cả ngày, đến tối Tuyết Trúc cũng không muốn về nhà.

Tuyết Trúc cảm thấy nhà của Hạ Tranh Nguyệt vui hơn nhà cô gấp trăm lần.

Không chỉ vì trong phòng chị ấy dán đầy poster xinh đẹp của những nhân vật trong phim hoạt hình.

Cô và chị ấy tuy đều thích xem phim hoạt hình, nhưng các nhân vật trong phim hoạt hình cô thích đều ngắn tay ngắn chân, mà vai chính trong phim hoạt hình chị ấy thích đều có tay dài chân dài, mắt to chiếm một nửa diện tích khuôn mặt, điểm sáng trong mắt còn sáng hơn bóng đèn, trong hiện thực nếu có người như vậy nhất định sẽ hù chết người khác.

Hạ Tranh Nguyệt không chỉ thích mà còn thích vẽ những nhân vật như vật, Tuyết Trúc nghĩ nếu cô lấy những bức tranh chị ấy vẽ nộp cho giáo viên thì nhất định cô sẽ được 100 điểm.

Dưới sự chứng kiến của Tuyết Trúc, Hạ Tuyệt Tranh bày tỏ tình yêu với Rukawa Kaede* trên TV vô số lần.

*Rukawa Kaede: một nhân vật trong bộ truyện tranh Slam Dunk nổi tiếng

Bộ VCD Slam Dunk dài 100 tập này có giá hơn 100 tệ, Hạ Tranh Nguyệt xem từ đầu đến cuối không bỏ một giây nào.

Chỉ tiếc là xem đến tập cuối rồi vẫn không xem đến giải đấu toàn quốc, vì thế Hạ Tranh Nguyệt ăn mặc cần kiệm, muốn chờ phần hai ra rồi mua tiếp.

Chú Hạ đi tới nói muốn xem tin tức, Hạ Tranh Nguyệt miễn cưỡng tắt VCD đi, dẫn Tuyết Trúc về phòng mình chơi.

Hạ Tranh Nguyệt nằm sấp xuống giường không muốn cử động, Tuyết Trúc kéo tay cô ấy nói muốn chơi trò chơi.

"Em muốn chơi cái gì?" Hạ Tranh Nguyệt uể oải hỏi.

Tuyết Trúc nói: "Em muốn chơi đóng vai."

Hạ Tranh Nguyệt ghét trò trẻ con, cố ý nói: "Chị đóng vai mẹ, em đóng vai cha."

Tuyết Trúc quả nhiên không đồng ý: "Em không muốn đóng vai nam, em muốn diễn mẹ."

Hạ Tranh Nguyệt đắc ý cười, "nghiêm túc" so đo với em gái: "Chị không đồng ý, chị cũng không muốn diễn nam. Chúng ta đừng chơi nữa."

Tuyết Trúc lấy lý do mình còn nhỏ: "Dáng người chị cao, chị diễn nam."

"Tại sao chứ, như vậy không công bằng," Hạ Tranh Nguyệt lại nói, "Chị lớn hơn em nên chắc chắn chị cao hơn em."

Hai chị em ngay lập tức cãi nhau vì việc phân vai diễn. Chú Hạ gõ cửa và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hai chị em ngầm hiểu ý không nói gì rồi đợi chú ấy đi ra lại tiếp tục cãi nhau.

"Vậy thì em không muốn đóng vai nam, chị cũng không muốn đóng vai nam, nên chúng ta đừng chơi nữa nha," Hạ Tranh Nguyệt giả vờ hối hận, "Nếu không chị dạy cho em động tác "Nhân danh mặt trăng ta sẽ tiêu diệt ngươi" nha?"

Tuyết Trúc bất ngờ trở nên bướng bỉnh, cô muốn chơi đóng giả gia đình thì nhất định phải chơi đóng giả gia đình.

"Em đi kiếm con trai đóng vai bố!"

"Khoan đã!"

Không gọi lại được, Hạ Tranh Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Trúc dùng đôi chân nhỏ chạy như bay rời khỏi phòng.

Rất nhanh, hai cậu con trai đang xem TV ở nhà được gọi tập hợp trong phòng Hạ Tranh Nguyệt.

Ba người đều lớn tuổi hơn Tuyết Trúc, lúc chơi cũng đồng ý nhường Tuyết Trúc, thay vì ở cùng với những đứa trẻ bằng tuổi ồn ào nhốn nháo, Tuyết Trúc càng thích cảm giác được các anh chị sủng ái.

Hai cậu con trai lúc bị kêu tới đây không biết bọn họ được gọi tới để làm gì.

Cho đến khi đạo diễn Bùi bắt đầu phân vai cho bọn họ.

"Em đóng vai mẹ, chị Nguyệt Nguyệt đóng vai con gái," đạo diễn Bùi lại nhìn hai người con trai, "Anh Tử Hàm trước giờ luôn đóng vai bố, cho nên lần này anh đóng vai con trai, anh Ninh Ninh đóng vai bố."

Sớm biết là chơi trò đóng vai gia đình, còn không bằng ở nhà tiếp tục xem TV.

Hai nam sinh nghĩ như thế.

***

Đến mười giờ, Tống Yến Bình kết thúc ván bài, đến đưa Tuyết Trúc về nhà.

Lão Hạ ra mở cửa.

"Tiểu Trúc vẫn còn chơi?"

"Ở trên kia," Lão Hạ nói, "Tử Hàm và Ninh Ninh cũng ở đây, tôi vừa mới bổ dưa hấu, cô vào đây ăn đi."

Tống Yến Bình lắc đầu: "Tôi không ăn đâu, đã mười giờ rồi, tôi phải nhanh chóng đưa Tiểu Trúc về nhà ngủ."

Nói xong bà liền định đi đến phòng Hạ Tranh Nguyệt.

"Chờ bọn nhóc chơi xong đã," Lão Hạ cười ngăn cản, "Bọn nó đang diễn kịch, cô đi vào bọn nó sẽ xấu hổ."

Tống Yến Bình đầu tiên hơi khó hiểu, sau đó bất đắc dĩ cười.

"Bọn nhóc đúng là tiểu quỷ mà."

Lão Hạ không làm phiền đến bọn nhỏ trong phòng, lặng lẽ mở hé cửa phòng một chút, ba vị phụ huynh lén lút nhìn vào trong.

Bên trong đang diễn đến hăng say.

Diện tích phòng nhỏ, đạo cụ đều rất sơ sài, là bọn nhỏ dùng trí tưởng tượng miêu tả khung cảnh.

Đó là cuộc sống của người lớn trong trí tưởng tượng của họ.

Các vị phụ huynh cảm thấy buồn cười, rồi lại cảm thấy rất đáng yêu.

Bọn họ nhìn thấy Tuyết Trúc nhỏ tuổi nhất làm mẹ, kêu chồng con thức dậy, làm bữa sáng cho bọn họ, chờ bọn họ đi học đi làm, bà nội trợ lại ra ngoài mua thức ăn, lúc này chồng và những đứa con lại đến chợ làm người bán hàng, bắt đầu trả giá với bà nội trợ.

Cốt truyện do bọn nhỏ tự biên tự diễn khá phong phú, thậm chí còn có phần chần thật.

Gia đình đi đến trung tâm thương mại, các đồ dùng khác nhau của Hạ Tranh Nguyệt được sắp xếp gọn lại với nhau, giả vờ như đó là một tủ trưng bày chứa đủ loại mỹ phẩm.

Hạ Tranh Nguyệt muốn mua váy mới, Chung Tử Hàm muốn mua mô hình đồ chơi rô bốt mới.

Tuyết Trúc xụ mặt không đồng ý, nói: "Nhìn cái gì cũng muốn mua, không mua."

Hạ Tranh Nguyệt bị kỹ năng diễn của Tuyết Trúc chinh phục: "Đây không phải mẹ chị sao?"

Tuyết Trúc nhanh chóng thoát khỏi vai diễn, vẻ mặt kinh ngạc: "Thật sao? Mẹ em cũng vậy."

Ngoài cửa, vẻ mặt dì Hạ và Tống Yến Bình hơi xấu hổ.

Lão Hạ vất vả nhịn cười.

Chung Tử Hàm khá thông minh, trong gia đình bình thường bố thường dễ nói chuyện hơn mẹ, vì thế cậu ấy gọi Mạnh Tử Ninh bằng tuổi là bố một cách khó khăn, cố gắng đóng vai con trai: "Bố ơi, bố mua cho con đi."

Tuyết Trúc lại nói: "Mỗi tháng bố con liều mạng kiếm tiền, con còn muốn mua đồ linh tinh, sao lại không hiểu chuyện như vậy."

Mạnh Dữ Ninh: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro