Chương 2: Sáu tuổi (ký ức là từng trận hương hoa...)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm 2002, trong kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi lên tiểu học, Tuyết Trúc không phải về nhà ông bà nội dưới quê như thường lệ.

Bạn tốt nhất Chúc Thanh Oánh trước khi tốt nghiệp mẫu giáo đã hứa với cô lên tiểu học vẫn học cùng một lớp, nhưng mẹ đã nói với cô, phân lớp không phải việc bọn cô có thể quyết định, phải sau khai giảng mới biết Chúc Oánh Oánh có học cùng một lớp với cô không.

Tuyết Trúc vì chuyện này lo lắng suốt kỳ nghỉ hè, nhưng mọi người đều không hiểu cô.

Không hiểu thì không sao, mẹ còn ép cô học đàn.

Cô hiện tại không có tâm trạng, dứt khoát trốn ra khỏi nhà.

Những con ve điên cuồng kêu, hai ông già ngồi đối diện dưới bóng cây chơi cờ tướng, cau mày suy nghĩ, hai ba người đứng xem xung quanh vừa vỗ quạt đuôi mèo xua đi cái nóng của mùa hè vừa chỉ trỏ bàn luận về ván cờ trước mặt. Quân cờ khi ăn nhau va chạm tạo ra âm thanh, sự nhàn nhã và lười biếng được diễn tả một cách sống động.

Nhóm người lớn nhìn thấy Tuyết Trúc đứng bên cạnh xem, thân thiết hỏi cô có muốn học chơi cờ không.

Tuyết Trúc từ hồi còn rất nhỏ đã bị bố ép học cờ tướng, cô có bóng ma đối với cái này, bèn cười gượng rồi lập tức chạy đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô đến nhà Hạ Tranh Nguyệt ở tầng một chơi.

Cô thích đến nhà của chị Nguyệt Nguyệt, bởi vì trong phòng chị ấy có một chiếc TV nhỏ lỗi thời, có ăng ten nhưng không có tín hiệu, phần lớn kênh đều bị nhiễu, chỉ có kênh địa phương có hình ảnh, mỗi ngày đều chiếu một ít quảng cáo bán thuốc, hình ảnh vẫn chỉ có màu trắng đen, nhưng trẻ nhỏ đều thích xem TV, ngay cả quảng cáo cũng thấy hay.

Bất quá hôm nay tới vừa đúng lúc, người lớn trong nhà Hạ Tranh Nguyệt không có ở nhà, hai chị em rốt cuộc không cần ủy khuất xem quảng cáo.

Nhưng quảng cáo đài truyền hình cũng rất dài, đối với trẻ nhỏ mà nói, mỗi lần tới đoạn cao trào nhất đều dừng lại, một chú trầm giọng nói "Đừng đi, quảng cáo sau càng hay", quả thực là lời nói dối vô sỉ nhất của đài truyền hình, vài phút quảng cáo thôi mà giống như đã trải qua cả thế kỷ.

"Phiền chết mất, chiếu xong một tập mới chiếu quảng cáo sẽ chết sao?" Hạ Tranh Nguyệt tức giận nói, "Chúng ta xem VCD đi."

Đương nhiên sẽ chết, một tập chiếu xong rồi thì còn ai xem quảng cáo đâu.

Nhân viên công tác ở đài truyền hình đều rất thông minh.

Nói xem liền xem, cô ấy chạy đến trước tủ TV ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo đựng đĩa ra tìm kiếm.

Phần lớn là đĩa CD lậu mua từ cửa hàng ghi âm và ghi hình.

"Chúng ta xem hoa oải hương đi?"

Tuyết Trúc gật đầu đồng ý, cô biết dù cô nói không không muốn xem, chị ấy cũng sẽ không nghe.

Vì Hạ Tranh Nguyệt thích hoa oải hương, cũng yêu màu tím, nên tiền tiêu vặt tiết kiệm được đều dùng để mua bình thủy tinh có hoa oải hương và giấy nhỏ bên trong, chiếm hết tủ đầu giường, thậm chí còn từng nói với bố mẹ, muốn sơn lại tường phòng thành màu tím, kết quả tất nhiên là bị bố mẹ mắng.

Xem VCD cũng có chỗ tốt, muốn xem tập mấy thì xem, không cần phụ thuộc vào đài truyền hình.

Hạ Tranh Nguyệt trực tiếp nhảy tới đoạn thân mật của nam nữ chính.

Trên mặt vô thức lộ ra vẻ dung tục và ngượng ngùng.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng khách được mở ra, rất đột ngột, bố mẹ Hạ Tranh Nguyệt đã trở về.

Âm thanh như ma quỷ của dì Hạ vang lên sau lưng hai chị em.

"Hạ Tranh Nguyệt! Con lại nhân lúc mẹ và bố con không ở nhà xem những thứ linh tinh này nữa! Nếu lúc con rảnh đọc thêm nhiều sách thì cũng không đến nỗi điểm chuẩn vào trường cấp ba cũng không đạt, đừng bảo chúng ta tiêu tiền cho con vào đó!"

Ngay sau đó dì thấy được Tiểu Trúc đang ngồi ở trên sô pha.

Dì lập tức ngã xuống và hét toáng lên: "Nha đầu chết tiệt này, con còn rủ Tiểu Trúc xem cùng!"

Việc xấu trong nhà không nên công khai, dì đóng cửa dạy dỗ con gái một trận.

Tuyết Trúc bị mời ra, dì vì muốn bù đắp cho cô nên tặng cô một lọ sữa bò Vượng Tử.

Tuyết Trúc, người không làm gì cũng kiếm lời được một lọ sữa bò Vượng Tử, ngồi trên cầu thang uống sữa, cô cắn ống hút và phân vân không biết có nên lên tầng tìm Chung Tử Hàm chơi không.

Nhưng anh Tử Hàm lúc này có lẽ đang học lớp bổ túc mùa hè và không có ở nhà.

Tuyết Trúc chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào đáng thương hơn Chung Tử Hàm, tuy cô có lớp luyện đàn mỗi tuần, nhưng ít nhất cô vẫn có thời gian chơi, nhưng cô hiện tại vẫn chưa đủ tuổi tham gia các lớp Olympic Toán, có lẽ chờ đến khi cô được mười hai tuổi, mẹ sẽ ép cô tham gia các lớp Olympic Toán.

Cô vắt óc suy nghĩ không biết nên đi đâu để giết thời gian.

Chỉ cần không phải về nhà, đi chỗ nào cũng được.

Từ khi mẹ cô bỏ một vạn để mua một cây piano cơ Holman, vì muốn hoàn lại một vạn này, mẹ cô ước gì cô có thể ngủ luôn trên cây piano.

Tiếng còi xe cắt đứt suy nghĩ của cô.

Tuyết Trúc ngẩng đầu nhìn lại, một chiếc xe tải nhỏ chậm rãi đi trên đường mòn, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái đi xuống, động tác của ông ấy có chút thô lỗ, cửa xe bị đóng mạnh khiến Tuyết Trúc giật mình.

Tuyết Trúc nhanh chóng đứng lên rồi chạy sang một bên nhường đường cho ông ấy.

Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ, cơ bắp đẫm mồ hôi, nhả khói từ khóe miệng, tàn thuốc rơi xuống đất nhanh chóng bị ông ấy nhấc chân dẫm nát.

Lông mày ông ấy nhíu lại từ đầu đến cuối.

Tuyết Trúc chỉ dám lặng lẽ nheo mắt đánh giá ông ấy.

"Mạnh Dữ Ninh, con xuống dọn đồ đi." Người đàn ông trung niên mở miệng nói.

Tuyết Trúc dường như có thể ngửi thấy mùi khói thuốc trong miệng ông ấy.

Cửa xe bên ghế phụ lúc này cũng bị mở ra, Tuyết Trúc theo bản năng bịt kín tai, nhưng cũng không nghe thấy tiếng sập cửa.

Động tác của người ngồi ở trên ghế phụ rất nhẹ nhàng, không có tiếng động nào.

Là một anh trai.

Những đốm sáng chói lóa giữa mùa hè rơi trên mặt cậu, dáng người cao gầy, làn da trắng, mặt mày thanh tú non nớt, cậu có một đôi mắt màu nâu, in sâu vào trong hốc mắt giống như ngâm trong làn nước trong vắt, màu tóc nhạt hơn so với người bình thường, là màu hạt dẻ dịu dàng.

Người đàn ông trung niên rất khỏe mạnh, dễ dàng đặt chiếc tủ cao hơn lên vai.

Ông ấy trầm giọng thúc giục người thiếu niên: "Nhanh lên."

Sau đó bản thân chuyển tủ lên tầng trước.

Xương cốt thiếu niên còn chưa phát triển hoàn toàn, dáng vẻ gầy gò, không thể mang vác những vật nặng như vậy nên cậu chọn một chiếc bàn có thể tích tương đối nhỏ.

Chỉ là lên cầu thang lại là một vấn đề khác.

Đột nhiên có một bóng dáng nhỏ lướt qua khóe mắt, nhanh chóng giúp cậu nâng một góc bàn lên.

Thiếu niên cúi đầu nhìn.

Vóc dáng thấp bé, mặt mập giống như cục bột nếp.

Cô buộc tóc hai bím, cài hai bông hoa bằng voan hồng hai bên, trên nhụy hoa còn đính vài viên kim cương lấp lánh, khá là bắt mắt.

Cô bé đầu hoa hồng nói: "Em giúp anh chuyển nó."

Chỉ tiếc cô bé đầu hoa hồng đánh giá cao sức của bản thân, dù có thêm hai người như cô thì cũng chưa chắc giúp được người ta.

Người đàn ông trung niên rất nhanh đã tay không trở lại, khẽ trách mắng: "Bố xuống rồi mà con còn chưa chuyển đồ lên?"

Ông ấy vốn muốn giáo huấn con trai nhưng lại nhìn thấy cô gái nhỏ đứng cạnh con trai mình.

"Cháu là con gái nhà ai vậy?" Người đàn ông trung niên hỏi.

Tuyết Trúc chủ động giới thiệu: "Cháu cũng sống ở đây, cháu thấy anh ấy không chuyển được nên muốn giúp anh ấy."

"Nó không chuyển được, cháu giúp nó là có thể chuyển được sao?" Người đàn ông trung niên nhếch môi cười hai tiếng, xua tay đuổi người, "Được rồi, bạn nhỏ đều đứng qua một bên đi, để chú."

Người đàn ông trung niên nhấc cái bàn lên, lại hỏi Tuyết Trúc: "Bạn nhỏ, cháu sống ở tầng mấy?"

"Tầng bốn ạ." Tuyết Trúc nói.

Người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên: "Hả? Chú cũng sống ở tầng bốn."

Tuyết Trúc cũng rất ngạc nhiên.

Một tầng chung cư của họ có hai nhà, trước đây ông nội Mạnh sống đối diện nhà Tuyết Trúc.

Ông nội Mạnh là giáo viên già đã về hưu, vợ ông đã qua đời từ sớm, một mình ông sống ở chỗ này nhiều năm, có đôi khi mẹ cô nấu nhiều khoai lang đỏ, sẽ tặng một ít cho ông nội Mạnh sống đối diện.

Ông nội Mạnh đôi lúc cũng sẽ tặng ít đồ cho nhà Tuyết Trúc, chỉ là bố mẹ cô rất ít khi nhận, vì thế ông nội Mạnh cũng chỉ tặng đồ ăn vặt, đôi khi là mì gấu trúc nhỏ, có thể là mấy cái kẹo mút với nhiều hương vị khác nhau, hoặc là kẹo cao su có giấy dán.

Tuyết Trúc mỗi lần lén lút nhận kẹo, cô đều ăn hết, rồi lấy giấy dán bên trong dán lên cửa nhà ông nội Mạnh.

Cô hỏi ông nội Mạnh rằng cô có thể dán ở cửa nhà ông ấy hay không, vì bố mẹ cô không cho cô dán ở trong nhà, nói nó không đẹp.

Ông nội Mạnh cười, nói có thể, còn khen cô dán đẹp.

Cho đến một năm trước, ông nội Mạnh qua đời.

Lễ tang được tổ chức trong tiểu khu, một cái lều lớn được dựng lên, vòng hoa làm bằng giấy trông thật tươi sáng và đẹp đẽ trong mắt những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đối lập với bức ảnh đen trắng của ông Mạnh.

Sẽ không còn ai đứng ở dưới tầng mỉm cười chào Tuyết Trúc sớm hơn bố mẹ cô sau giờ tan học, rồi nhét kẹo cao su vào cặp sách của cô nữa.

Tuyết Trúc, người không chấp nhận sự thật này, sau mỗi giờ tan học, vẫn từ trong túi lấy ra một tờ tiền nhăn dúm dó đi đến cửa hàng bán đồ ăn vặt mua một viên kẹo cao su, rồi dán giấy dán bên trong lên cửa nhà ông Mạnh.

Một năm trôi qua, cánh cửa đối diện kia vẫn không được mở ra.

Thời gian trôi qua sẽ khiến mọi người học cách chấp nhận nhiều sự thật mà lúc đó họ không muốn chấp nhận, kể cả những đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

Cho đến hôm nay, có hàng xóm mới chuyển đến.

Giống như ông nội Mạnh đã trở lại.

Tuyết Trúc vui vẻ chạy lên tầng, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên phàn nàn về mấy tờ giấy dán lung tung trên cửa: "Trẻ con nhà ai lại dán linh tinh lên cửa nhà người khác thế này."

Tuyết Trúc không dám nói lời nào.

Cô muốn nói cô không dán linh tinh, cô thấy dán trên cửa rất đẹp nên mới dán.

So với mấy tờ quảng cái gì mà "Vua mở khóa" thì nó đẹp hơn nhiều.

"Chú ơi," Tuyết Trúc hỏi, "Chú biết ông nội Mạnh sao ạ?"

Người đàn ông trung niên gật đầu, chỉ vào người thiếu niên nói: "Là ông nội của nó."

Tuyết Trúc gật đầu.

Ông nội Mạnh đi rồi, nhưng người nhà ông ấy lại dọn đến đây ở.

Nó đã xoa dịu đi phần nào sự thật là Tuyết Trúc không được gặp ông nội Mạnh nữa.

Lúc này cửa nhà Tuyết Trúc bị mở ra, bố cô Bùi Liên Dịch đang nôn nóng thì nhìn Tuyết Trúc đứng ở cửa, sắc mặt lập tức thả lỏng, "Con đi đâu chơi vậy? Mẹ con gọi con về luyện đàn."

Vẻ mặt Tuyết Trúc nháy mắt trở nên vặn vẹo.

May mắn thay sự chú ý của Bùi Liên Dịch nhanh chóng chuyển qua những món đồ nội thất chặn cửa.

"Đối diện có người chuyển đến?"

Nhìn thấy dáng vẻ của hàng xóm mới, Bùi Liên Dịch giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Anh không phải là —"

Năm ngoái trong tang lễ của ông cụ Mạnh họ đã gặp nhau.

Người đàn ông trung niên vén áo lên lau mồ hôi trên trán, gật đầu: "Tôi là Mạnh Trường Phong, con của ông Mạnh Vân Tiệm, tôi đưa con trai dọn vào đây ở."

Sau đó ông ấy kéo bả vai thiếu niên đến trước mặt, "Đây là con trai tôi Mạnh Dữ Ninh, con chào chú đi."

Tuyết Trúc cuối cùng được nghe người thiếu niên nói chuyện.

Âm thanh của cậu rất trong trẻo và rõ ràng: "Cháu chào chú."

"Chào cháu, cháu nhìn cao hơn năm ngoái," Bùi Liên Dịch cười nói, "Đây là con gái chú Bùi Tuyết Trúc, con bé năm ngoái trốn trong phòng và khóc. Tiểu Trúc, con chào chú và anh đi."

Tuyết Trúc ngoan ngoãn nói: "Cháu chào chú, em chào anh."

Chú Mạnh chỉ gật đầu và nói: "Con gái anh rất đáng yêu, lúc nãy ở dưới lầu còn nói muốn giúp bọn tôi chuyển đồ."

Bùi Liên Dịch khiêm tốn nói: "Con bé chỉ biết nói thôi."

Tuyết Trúc phản bác trong lòng, vừa rồi con có giúp thật mà.

Chỉ là không giúp đỡ được gì.

"Anh cần giúp đỡ sao?" Bùi Liên Dịch hỏi, "Tôi thấy anh có rất nhiều đồ cần chuyển."

Chú Mạnh nói: "Không cần, tôi tự mình dọn được."

"Không sao đâu, về sau chúng ta đều là hàng xóm với nhau mà."

Nói xong Bùi Liên Dịch vén tay áo bắt đầu giúp hàng xóm chuyển đồ, lại nhìn thấy con gái đứng một bên, vẫy tay nói: "Con vào nhà luyện đàn đi."

Tuyết Trúc đề nghị: "Con cũng muốn giúp chuyển đồ!"

Bùi Liên Dịch hừ một tiếng: "Con sẵn sàng làm bất cứ điều gì để không phải luyện đàn."

Tuyết Trúc bị chọc thủng tâm tư cũng không sợ hãi, dù sao cô biết bố khẳng định sẽ dung túng cô.

Trong quá trình chuyển đồ, Tuyết Trúc không dám thừa nhận với chú Mạnh là giấy dán trên cửa là do cô dán, nhưng cô muốn nói cho chú Mạnh, đó không phải là trò đùa dai, cô đã hỏi qua ông nội Mạnh, ông nội Mạnh nói dán đẹp nên cô mới dán.

Chuyển được một nửa, hai người đàn ông đều mệt mỏi, ngồi ở trên sô pha uống nước.

"Hai đứa muốn uống gì không? Bố đưa tiền cho Tiểu Trúc xuống dưới kia mua cho anh trai một chai nước nhé."

Mạnh Dữ Ninh nói: "Cảm ơn chú, cháu không uống ạ."

Tuyết Trúc cũng nói theo: "Con cũng không uống."

"Hừ, con chỉ biết nói theo người khác thôi." Bùi Liên Dịch cười.

Hai người lớn tiếp tục nói chuyện trong phòng khách.

Mạnh Dữ Ninh dọn dẹp phòng mình, cậu đẩy bàn học dịch vào một chút, Tuyết Trúc chạy tới giúp anh.

Chỉ đẩy thôi cũng cần sức, Tuyết Trúc vừa mới đẩy đã thấy mệt.

Phòng nhỏ chỉ có mấy mét vuông, ghế dựa còn chưa chuyển vào, Tuyết Trúc vụng về cố trèo lên bàn học ngồi.

"Để anh ôm em lên."

Mạnh Dữ Ninh ngồi xổm xuống, vòng tay qua nách cô, Tuyết Trúc ngửi thấy mùi bột giặt trên người anh.

Tuyết Trúc còn chưa học tiểu học nên không biết đó là một mùi sạch sẽ như thế nào.

Giống như là con đường trải sỏi sau một trận mưa lúc sáng sớm.

Người thiếu niên không khỏe lắm, nhưng miễn cưỡng có thể bế cô lên, sau đó đặt cô trên bàn học.

Tuyết Trúc ngồi trên bàn, hai chân ngắn đung đưa.

Mạnh Dữ Ninh tiếp tục dọn đồ.

Tuyết Trúc, người không làm việc gì, nhìn anh đi qua đi lại thấy có chút xấu hổ, lấy từ trong túi một viên kẹo cao su và muốn mời anh ăn, cô định lấy lòng hàng xóm mới, cho nên giọng điệu cô vô cùng đáng yêu và chân thành: "Anh ăn kẹo cao su không?"

Mạnh Dữ Ninh không nhận, bình tĩnh nhìn viên kẹo cao su trong lòng bàn tay cô, đột nhiên hỏi: "Giấy dán trên cửa là do em dán?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro