Chương 2: Ông trời đang muốn giết cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Ông trời đang muốn giết cậu.

Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
------------------------

"Người vừa rồi có làm cậu bị thương không?" Thấy cậu thật lâu không nói lời nào, Bùi Yến Chu nhíu mày hỏi thêm.
  
Giờ phút này Lâm Ngộ An chỉ cảm giác vành tai nóng như muốn bỏng, vội vàng tiến lên phía trước hai bước: "Không, không có."
  
Do dự một lát vẫn xoay người, không ngẩng đầu, cúi đầu nói một câu: "Vừa rồi... Cảm ơn ngài."
  
Bùi Yến Chu so với Lâm Ngộ An cao hơn một cái đầu, hiện tại rũ mắt lập tức có thể thấy xoáy tóc đen kịt trên đỉnh đầu cậu, nho nhỏ, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
  
Ngón tay hắn bất tri bất giác nhẹ nhàng vuốt ve một chút, mí mắt thu liễm lại:
  
"Tiện tay, không cần để ở trong lòng."

Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức Lâm Ngộ An cảm thấy không khí chung quanh đều bức bách, khó thở. Cúi đầu nhìn xuống mặt đất, thì thầm thăm dò: "Vậy tôi đi trước?"
  
"Chờ một chút."
  
Lâm Ngộ An ngước mắt thấy trên tay người đàn ông xách một cái túi, hướng cậu ra hiệu: "Thuốc của cậu."
  
Lâm Ngộ An thoáng sửng sốt một hồi, mới phát hiện ban nãy mình cùng Tưởng Văn Húc xảy ra xung đột túi thuốc không cẩn thận đã bị rơi.
  
Cậu nhận lấy, mím môi: "Cảm ơn ngài."
  
Bùi Yến Chu nhìn lướt qua đồ trong túi, tư thái tùy ý hỏi: "Cậu bị bệnh sao?"
  
Lâm Ngộ dừng lại một chốc, trả lời: "Chỉ là cảm nắng thôi."
  
Nghe thế con ngươi hắn tối sầm lại, nhớ buổi sáng cậu một thân quần áo bóng rổ đơn giản, làn da trắng đến mức có thể phản quang, ở trên sân bóng mồ hôi lã chã tùy ý phô bày bộ dáng thanh xuân phơi phới; nhìn lại cậu hiện giờ mặt mày thấp thuận, bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo, trong lòng bất mãn chậc một tiếng.
  
Bây giờ bệnh viện đã tan tầm, xung quanh cũng không có người nào khác, hai người đứng đối diện nhau nhưng đều không hé nửa lời. Bầu không khí vốn đã lúng túng, nhất là đối tượng còn là người kia.

---
  
Ngón chân Lâm Ngộ An vô thức co lại, nhỏ giọng nói:

"Tôi... Tôi vẫn còn lớp học vào buổi chiều, vì vậy xin đi trước. Bùi tiên sinh cứ thong thả." Vừa nói xong cậu nhanh chóng chạy đi như trốn thứ gì đó.
  
Bùi Yến Chu nhìn hình bóng thiếu niên đã đi xa, nhớ lời phó hiệu trưởng mới nói ban sáng là một tuần trước khi khai giảng sinh viên cơ bản không có tiết học, hồi lâu sau bất đắc dĩ cười.
  
Thôi, người ta tránh hắn giống như hồng thủy mãnh thú.

Tất nhiên là việc ngoài ý muốn, hôm nay cũng chỉ là trùng hợp, về sau sợ rằng không có cơ hội gặp lại.
  
---
  
Bên kia, Lâm Ngộ An đi thật xa mới dám ngoảnh đầu lại nhìn, không thấy thân ảnh người đàn ông kia nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
  
Lại ngước nhìn đèn đỏ phía trước, suy nghĩ có chút phiêu tán. Đầu tiên là Tưởng Văn Húc, tiếp theo đến vị Bùi tiên sinh kia.
  
Đã hơn một tháng, Lâm Ngộ An vốn quên bẵng chuyện đó đi, kết quả hôm nay hai người liên tiếp xuất hiện khiến mọi chuyện cậu muốn lãng quên lại hiện hữu rõ ràng hơn.

----

Sau khi kỳ thi cuối học kỳ trước, lớp học liên hoan ở Đoàn Kiến, sở dĩ Lâm Ngộ An không muốn uống rượu, ai ngờ liếc mắt một cái phát hiện người bạn trai Beta quen nhau hơn nửa học kỳ lại đang cùng một Omega nhỏ nhắn xinh đẹp hôn môi nồng nhiệt trong góc phòng.

Lâm Ngộ An gọi tới, đối phương còn nói dối là đang ở ký túc xá chuẩn bị thi cuối kỳ, cậu cười lạnh quyết đoán chia tay ngay tức khắc, sau đó trực tiếp block hắn.

Nói cho cùng chỉ mới quen nhau được nửa học kỳ, chưa đến mức yêu đến chết đi sống lại. Tuy nhiên gặp phải loại tình huống oái oăm này chung quy vẫn có chút khổ sở khi bị người yêu phản bội.

Hơn nữa trong quán bar ăn chơi nhộn nhịp, các bạn học đều đang ầm ĩ, máu Lâm Ngộ An nhất thời dồn lên não, hào khí ngất trời làm ngay hai chén rượu.
  
Mới uống vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng thời gian dần trôi qua đầu óc ngày càng mê man, thân thể như đang bị lửa thiêu đốt, từng chút từng chút ăn mòn cốt tủy của cậu.

Lâm Ngộ An nghĩ bản thân thực sự đã say, loạng choạng chạy đến toilet vỗ nước lạnh rửa mặt, muốn sớm tỉnh rượu thế nhưng ý thức lại càng mơ hồ, cùng lúc ấy vị trí tuyến thể cũng chậm rãi nóng lên. Sau khi tri hậu giác ý thức được bản thân mình đang phát tình, giờ phút này cả người bủn rủn vô lực, điện thoại di động cũng không mang theo, chắc rơi trong góc phòng.
  
Mặc dù Lâm Ngộ An phân hóa thành một Omega chưa được bao lâu, nhưng vốn kiến thức thông thường về Omega vẫn có hiểu biết chút chút, vạn nhất pheromone của Omega phát tán ra ngoài nếu bị Alpha ngửi thấy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên dù cả người bủn rủn đến mấy, cậu cũng cố chống đỡ gian nan đi ra ngoài, phòng riêng cách phòng vệ sinh không xa chỉ cần tìm được bạn cùng phòng thì sẽ được an toàn.
  
Nhưng không lường trước được lúc đi qua một góc ngoặt đụng phải lồng ngực một người đàn ông. Pheromone thuộc về Alpha như cơn sóng mãnh liệt đánh tới, giống hệt độc dược trí mạng, dụ hoặc khiến người ta sa đọa.
  
Lâm Ngộ An đang đứng bên bờ vực sụp đổ, chịu kích thích mạnh lại hoàn toàn đánh mất lý trí, nắm lấy vạt áo của người đàn ông mạnh mẽ hôn lên.
  
Sau đêm hôm đó, cậu cảm giác mình giống một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong cơn sóng biển mãnh liệt hết chìm rồi lại nổi.
  
Thời khắc cậu tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình ở trong khách sạn. Rèm cửa sổ tối màu bị kéo ra, thân ảnh người đàn ông đắm mình dưới ánh mặt trời, dáng vóc cao to tinh tráng đứng trước giường. Anh ta một thân âu phục màu đen, đang chậm rãi sửa sang tay áo, từng cử chỉ đều thoang thoảng khí chất quý phái tao nhã, tự phụ khó nén.
  
Lâm Ngộ An nhanh chóng ý thức được đã xảy ra chuyện gì sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, giãy dụa đứng dậy. Người đàn ông như nhận ra động tác vừa rồi của cậu, cũng xoay người lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra, ngũ quan rõ ràng tuấn mỹ dị thường.
  
Sắc mặt Lâm Ngộ An lúc xanh lúc trắng, tuy nói trong lòng kinh hoảng nhưng nghe người đàn ông nói cũng biết đây là chuyện ngoài ý muốn, hai người đều có trách nhiệm.
  
Bản thân cậu vừa mới phân hóa cách đây không lâu, pheromone vẫn chưa ổn định; người đàn ông cũng sơ ý uống rượu bị người ta hạ thuốc khiến pheromone mất khống chế.

Hai người trùng hợp đụng phải cũng không phải là *thiên lôi câu địa hỏa sao?

(*Thiên lôi câu động địa hỏa = sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người.)

Người đàn ông trầm mặc một lát, đưa cho cậu một tấm danh thiếp, nói rằng nếu có bất cứ điều gì cần thiết có thể gọi cho anh ta. Ngoài mặt Lâm Ngộ An nhu thuận nhận lấy, nhưng sâu trong lòng vẫn đang âm thầm điên cuồng lắc đầu nguầy nguậy.
  
Cậu từ trước đến nay là bé ngoan ngoãn vâng lời, xảy ra trận ngoài ý muốn như vậy đã đủ kích thích. Lòng Lâm Ngộ An hối hận vì một tên cặn bã mà tức giận uống hai chén rượu, kết quả đưa mình vào rắc rối, cũng biết chuyện tối hôm qua là hai người đều chủ động, thật sự không trách được đối phương.
  
Người đàn ông rời đi trước, săn sóc kêu để cậu có thể nghỉ ngơi chút, nhưng Lâm Ngộ An cảm thấy nếu còn ở trong căn phòng này thêm phút giây nào nữa thì đầu sẽ luôn hiện lên tình cảnh đêm qua. Chịu đựng cơ thể không thoải mái gấp rút ăn mặc chỉnh tề rời khỏi khách sạn.
  
Ban đầu Lâm Ngộ An tưởng chuyện cứ như vậy mà rơi vào quên lãng, cậu và người đàn ông kia nhìn sơ đã biết không thể đi chung một đường, về sau đoán chừng cũng chẳng có cơ hội gặp lại.
  
Ai ngờ hôm nay đầu tiên là trên sân bóng rổ, kế tiếp là ngoài bệnh viện...
  
Lâm Ngộ An thở dài, tự an ủi chính mình, người ta đường đường chính chính là giám đốc một tập đoàn lớn, không phải lúc nào cũng đến trường của bọn họ, có lẽ từ nay về sau không có khả năng thấy hắn nữa.
  
Đến khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, bước chân cậu phập phù lắc lư đến căng tin tùy tiện tìm chút gì đó bỏ bụng. Xong xuôi trở về phòng ngủ, Lâm Ngộ An cầm lọ thuốc nước *Hoắc Hương Chính Khí.

(* Một loại thuốc đông hạ nhiệt trị cảm lạnh mùa hè, đau đầu nặng, ngực buồn nôn, đau bụng, nôn mửa,..)
 
Tùy tiện mở nắp, ngửi thấy mùi thuốc lông mày cậu lập tức nhíu chặt. Hít sâu một hơi, bóp mũi dứt khoác đổ thuốc vào trong miệng, không ngờ thuốc vừa mới vào cổ họng, dạ dày chợt cuộn từ dưới, sắc mặt Lâm Ngộ An biến hóa một trận, lập tức vọt vào phòng vệ sinh "Oẹ" liên tiếp đem cơm tối vừa ăn xong tống hết ra ngoài.
  
Ba người còn lại trong phòng ngủ không có ở đây, cũng chả biết đang làm gì. Bên ngoài sắc trời gần như đã tối đen như mực, ánh đèn trong phòng vệ sinh lập loè hiện ra dáng vẻ đặc biệt yếu ớt.
  
Lâm Ngộ An đứng trước gương, kinh ngạc nhìn gương mặt tiều tụy đến mức muốn trong suốt của mình, trầm mặc thật lâu, cúi đầu mắng một tiếng.
  
🖕Ông trời đang muốn giết cậu!

Mười giờ tối, cuối cùng những người khác trong phòng cũng lục tục trở về, tiếng đùa giỡn vang lên. Khi nhìn thấy đèn phòng ngủ đã tắt, rèm giường Lâm Ngộ An đã kéo lại liền tự giác nhỏ đi rất nhiều.
  
Triệu Thừa Phi luôn luôn không tim không phổi cũng để tâm, động tác đánh răng tắm rửa cũng nhẹ hơn thường ngày.
  
Đèn bật lên, đến lúc tắt lại lần hai, Lâm Ngộ An vô thanh vô tức mở to mắt nhìn đồ án trên rèm giường, tràn ngập tâm sự.

---
  
Trận đấu bóng rổ tiếp theo vào ngày mốt, ngày mai vừa vặn là thời gian rảnh rỗi, từ sáng sớm Lâm Ngộ An đã thu dọn thỏa đáng, ngồi tàu điện ngầm đi về phía cách trung tâm thành phố không xa.
  
Cậu nhận một phần công việc vẽ tường, hai ngày trước rảnh rỗi đã vẽ được không ít, chỉ còn sót lại một chút chi tiết nhỏ hôm nay sẽ hoàn thiện.
  
Địa điểm làm việc là ở một quán bar mới mở, trải qua chuyện lần trước Lâm Ngộ An cũng có chút ám ảnh*( PTSD) đối với quán bar, bất đắc dĩ ông chủ nơi đây trả công vô cùng hậu hĩnh, xong đơn này ít nhất trong khoảng thời gian tới chuyện tiền mua màu cũng cần phải lo lắng.

(* Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.)

  
Lâm Ngộ An vô cùng yêu thích vẽ tranh, sở dĩ đi làm thêm cũng là vì kiếm tiền nuôi dưỡng đam mê này.
  
Thế nhưng thật là đốt tiền. Trước kia mới vào học cần một ít bút và màu vẽ thì có thể dễ dàng thỏa mãn yêu cầu, nhưng hiện tại nếu dùng loại màu vẽ kém chất lượng thì chính là sự vô trách nhiệm đối với bức tranh của mình.
  
Anh Thanh ở các mặt khác mặc kệ cậu, duy nhất chỉ có phương diện màu vẽ tuyệt đối không cho phép tuỳ tiện.
  
Quán bar vừa mới mở, ngoại trừ nhân viên cũng không có ai. Chẳng qua lúc Lâm Ngộ An vào cửa nhìn thấy bên ngoài đỗ chiếc xe thể thao màu đỏ chóe, quản lý nói là của ông chủ bọn họ. Lâm Ngộ An nhìn tầng hai, khóe miệng không khỏi giật giật.
  
Lâm Ngộ An ở bên ngoài nhận đơn hàng cũng nhiều lần nhưng chưa từng gặp ông chủ nào có nhiều yêu cầu kỳ quái đến thế.
  
Cái gì mà cảm giác xé rách tan vỡ, cảm giác áp bách, không gian ngột ngạt, còn muốn cái gì cứu rỗi cùng hy vọng...
  
Người hơn hai mươi tuổi còn trung nhị như vậy.
  
Cũng may cậu vẫn ứng phó được, ông chủ tuy là người kỳ quái thế nhưng đối với quá trình sáng tạo của cậu vẫn rất tôn trọng, hai người cũng coi như chung đụng hòa hợp.
  
__ Chủ yếu là cho rất nhiều tiền.
  
Lâm Ngộ An từ trên xuống dưới quan sát thành quả ngày hôm qua, lát sau cầm lấy bút vẽ bắt đầu công việc.
  
Rốt cục đợi đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Lâm Ngộ An lùi ra xa nhìn tổng thể coi như hài lòng.

Quản lý quán bar đứng một bên tán thưởng nói không nên lời:

"Vậy mà thật sự có người hoàn thành được yêu cầu của ông chủ..."
  
Lâm Ngộ An không nói lời nào.
  
Người quản lý cũng có chút ngượng ngùng, vội cười cười với cậu:

"Lâm tiên sinh nghỉ ngơi một chốc, tôi đi gọi ông chủ ngay."
  
Lâm Ngộ An gật gật đầu, nhưng không nghỉ ngơi mà đến phòng vệ sinh rửa tay trước.
  
Lúc đi ra, đang cúi đầu tiện tay vẩy vẩy nước, nghe thấy trên lầu hai vọng xuống giọng nói hưng phấn của một thanh niên:
  
"Anh xem kìa! Anh còn dám nói ý tưởng của em bất khả thi, bây giờ chẳng phải đã có người vẽ được hay sao? Anh xem bố cục rộng lớn nét bút tinh tế kia, giãy dụa tuyệt vọng không thoát được."

Đó là giọng nói của ông chủ kỳ lạ kia.
  
Lâm Ngộ An ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên trên, thấy một thanh niên trẻ tuổi tóc nhuộm màu đỏ rực từ trên cầu thang đi xuống, tay chỉ vào bức tranh cậu vẽ vỗ cùng cao hứng phấn chấn thổi rắm cầu vồng Lâm Ngộ An cũng không đành lòng nghe kỹ.
  
Mà người anh trai vừa được gọi...
  
Lâm Ngộ An ngước mắt lên, ánh mắt dừng ngay người đàn ông đang dựa vào tay vịn cầu thang.
  
Lâm Ngộ An: "..."
  
Bùi Yến Chu một tay đặt lên tay vịn, con mắt hẹp dài hơi rũ xuống, rơi trên người thiếu niên mặc quần áo màu trắng rộng rãi, từng ngón tay thon dài chậm rãi gõ tay vịn bằng gỗ, ngữ điệu mang theo ý cười, hững hờ:
  
"Đây là có tiết học?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro