Chương 11 : 2%

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta : Tina

Số từ : 3370 từ

________________________

"Cai thuốc lá, tôi cho cậu chép bài tập."

Sau khi Tiếu Diễn nói mấy lời này, da đầu Lâm Sơ Tuệ đều căng thẳng.

Cô xấu hổ đến nổi muốn đào một cái hố chôn mình xuống.

" Tôi còn chưa có chép bài tập !" Cô thẹn quá hóa giận nói: " Đệ nhất học bá thì có gì đặc biệt hơn người, thành tích tốt liền có thể trêu đùa người khác à ? "

Tiếu Diễn bị biểu tình tức giận của cô chọc cười : "Tôi trêu đùa cậu lúc nào ?"

"Cậu vẫn luôn trêu đùa tôi !"

Đột nhiên gương mặt anh tuấn của Tiếu Diễn tiến gần cô.

Lâm Sơ Tuệ khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, thân hình không ngừng ngửa ra đằng sau : "Muốn làm, làm gì !"

Tiếu Diễn đưa mặt lại sát gần mặt cô, tay từ từ hạ xuống, thò tay vào trong cặp của cô.

Lâm Sơ Tuệ cho rằng cậu ta muốn hôn cô nên gắt gao mím chặt môi, nhắm mắt lại.

Lại không nghĩ đến cậu ta chỉ muốn lấy bật lửa và bao thuốc lá từ trong cặp của cô, tùy tiện ném lên bàn.

Sau một lúc, Lâm Sơ Tuệ mở bừng mắt.

Tiếu Diễn ngồi dựa trên ghế, khóe miệng không tự giác được mà nhếch lên, phong hoa tuyệt đại ____

"Cái này mới được gọi là trêu đùa."

Lâm Sơ Tuệ nhìn bao thuốc ở trên bàn, liền biết chính mình hiểu nhầm, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ: "Tiếu Diễn, bổn nữ thần quyết định chán ghét cậu !"

"Không sao cả." Ngón tay thon dài của Tiếu Diễn nghịch chiếc bật lửa thủ công tinh xảo bằng thép, nhàn nhạt nói : "Tịch thu."

Lâm Sơ Tuệ bĩu môi, tỏ vẻ không sao cả : "Thoải mái cầm."

Cô mua lại là được.

Lâm Sơ Tuệ khó chịu dời mắt, cuối đầu ăn miếng thịt nóng hổi.

Hương vị thực không tồi, món kho rất đậm đà, rất thơm.

Nhưng mà...

Sau khi cô ăn miếng thứ ba thì khuôn mặt trắng nõn của cô đã đỏ bừng vì cay.

Tiếu Diễn khẽ liếc nhìn cô : "Cay ?"

"Ừm, có chút cay."

"Tôi không cho ớt vào, có thể lại vị cay của nước sốt, nên sẽ không cay lắm đâu."

"Tôi..."

Hô hấp cô dồn dập, phù phù, cay đến nỗi lười đều đỏ : "Tôi một chút cay cũng.......không thể.....ăn được.... hô hô "

Tiếu Diễn dứt khoát cầm bát canh đi, nhưng anh lại không ngờ rằng Lâm Sơ Tuệ như con thỏ nhỏ, gấp miếng thịt bò khác : "Làm gì !"

"Tôi làm lại một chén khác cho cậu."

"Không cần." Lâm Sơ Tuệ kiên trì ăn thêm một miếng thịt bò : "Các cậu làm ăn buôn bán, cũng không phải cố ý bỏ ớt vào làm tôi cay. Bán cho tôi một chén thứ hai là được."

Tiếu Diễn thấy mồ hôi chảy trên trán cô, chung quy vẫn là không đành lòng : "Tôi làm lại một chén khác cho cậu, không lấy tiền."

"Không phải là vấn đề tiền nong......tôi không muốn lãng phí. Ba tôi nói lãng phí là không tốt."

Lâm Sơ Tuệ là vốn phú nhị đại, không thiếu cơm ăn áo mặc, cô chưa bao giờ thiếu tiền, nhưng cô biết, Tiếu Diễn mỗi năm đều lấy học bổng, mà học bổng có thể trừ học phí, hơn nữa cậu ta còn làm nhiều việc khác sau giờ học.

Lâm Sơ Tuệ nhìn bát thịt hầm nóng hổi, đầy ắp trước mặt, Tiếu Diễn nấu cho cô đều là thịt ba chỉ, đều là phần thịt rất ngon.

Cô không phải là một cô gái cẩn trọng, nhưng dù cho cô thần kinh thô đến đâu thì cũng không xốc nổi.

Cô tiếp tục ăn ngấu nghiến, đúng thật là có chút cay, nhưng cũng không đến nổi không thể chịu được. Chủ yếu là trước kia cô chưa bao giờ ăn cay nên bây giờ có chút khó chịu.

Tiếu Diễn sâu thẳm nhìn cô, một lúc sau, duỗi tay cầm cái chén của cô đi : "Đừng ăn."

"Cậu..."

Cô còn chưa dứt lời, thì đã nhìn thấy Tiếu Diễn cầm lấy đũa của cô, ngồi ăn lại phần thịt dư kia.

Cách ăn của anh rất văn nhã, cũng rất tự nhiên, không có một chút nào ghét bỏ đồ đồ ăn cô đã ăn qua.

"Như thế này.....cay ?"

Lâm Sơ Tuệ ngẩn người.

Hiện tại vấn đề không phải là cay hay không !

"Cậu ăn đồ ăn qua của tôi làm gì !"

"Tránh lãng phí."

"Nhưng quan hệ của chúng ta tốt đến vậy sao ?!"

"Ừ?"

Khuôn mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng, một nửa là do cay, một nửa là do nôn nóng : "Cậu ăn những món tôi đã ăn, chúng ta như vậy....không phải là gián tiếp hôn sao."

Tiếu Diễn ngẩng đầu lên, sâu kín liếc nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp của anh nhuốm một tia sáng dịu dàng, không hề lạnh lùng lệ khí như trước.

Lâm Sơ Tuệ bối rối khi bắt gặp ánh mắt của anh, như thể cơ thể cô bị đốt nóng như chiếc bật lửa, cả cơ thể đều tê dại.

Một lúc lâu, cô thấy khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên : "Cậu là nữ thần của tôi."

"...."

Tiếu Diễn đứng dậy đi đến quầy làm lại một bát nước dùng khác cho Lâm Sơ Tuệ.

Lâm Sơ Tuệ lấy di động ra, gửi một số biểu cảm bạo lực vào nhóm chat.

Lục Trì : "Sơ ca, mỗi ngày online đều nổi điên."

Lâm Sơ Tuệ : "Học thần thật sự thích tớ, không, không chỉ là thích, mà cậu ta quả thực mê luyến tớ,..... cái mị lực chết tiệt của tớ."

Lục Trì: "Cậu ta cầu hôn cậu ?"

Lâm Sơ Tuệ : "A, cái đó thì không, tuy nhiên cậu ta thừa nhận tớ là nữ thần của cậu ta ! Còn muốn hôn tớ !"

Lục Điềm Bạch : "Học thần yêu đương với nữ thần, khuê mật của tớ thật quá cứng rắn."

Trong nhóm, Lục Điềm Bạch luôn đảm nhiệm vai diễn phụ vương phủng Lâm Sơ Tuệ trong lòng bàn tay đến nổi lòng hư vinh của cô đều bạo____

"Khụ, điệu thấp khiêm tốn một chút."

Lục Trì: "Nữ thần tỷ tỷ, bài tập của học thần, có tiện chia sẻ một chút ?"

Lâm Sơ Tuệ: "Được."

Sau khi hồi tin nhắn, cô liếc nhìn bóng dáng của Tiếu Diễn, chạy nhanh đến mở bài tập toán học của cậu ta, tách tách chụp, sau đó nhanh chóng đem gửi hình đi.

Lục Trì: "Tôi đi chết đây ! Hai người ở bên nhau thật sao ?"

Lâm Sơ Tuệ: "Đúng vậy ! Cậu ấy đang nấu cơm cho tớ."

Lục Trì: "OMG"

Lục Điềm Bạch: " OMG +1 "

Chương Thừa Vũ : "Cơm nước xong xuôi thì bước tiếp theo là gì ? [ Ngốc manh ] "

Lâm Sơ Tuệ mặc kệ tên đầu óc đen tối này nói : "Tớ muốn biết làm thế nào để khiến cậu ta hết hi vọng, không cần thích tớ như thế. Dù sao cậu ta đối với tớ rất tốt, tớ không muốn làm tổn thương cậu ta. [ Hao tâm tổn trí ] "

Lục Trì: "Khuê mật thân nhất muốn cho cậu đề nghị, muốn nghe không ?"

Lâm Sơ Tuệ: " Muốn "

Lục Trì : "Kiến nghị cậu hy sinh chính mình vì mọi người......Nhân tiện cậu có thể chụp cả hai cuốn bài tập tiếng Anh và Vật lí luôn được không ? "

Lâm Sơ Tuệ vỗ một cái đá bay Lục Trì khỏi nhóm.

Mà lúc này trong nhóm xuất hiện wechat của một thiếu niên xa lạ ____

" idiot, tự mình đa tình."

Avatar là một bóng lưng của một thiếu niên mặc áo sơ mi, ánh sáng chiếu lên bóng lưng cậu ta, tạo nên một vầng sáng dịu dàng.

Thoạt nhìn giống như hình của minh tinh.

Tuy nhiên lúc click mở to chân dung, Lâm Sơ Tuệ phát hiện, đây mẹ nó không phải là Hứa Gia Ninh sao!

Chỉ có con hàng này mới có thể chụp chân dung mình một cách nghệ thuật.

Lâm Sơ Tuệ : "@Tất cả thành viên, là ai đem tên quỷ Tây Dương này thêm vào !"

Lục Trì : " là Lục Điềm Bạch."

Rất nhanh sau đó, Lục Điềm Bạch chọc Lâm Sơ Tuệ : "Cái kia,.....tớ nghĩ cậu ta là anh cậu."

Lâm Sơ Tuệ: "Tớ không có anh, hiện tại hay sau này đều không có."

Lục Điềm Bạch : "Xin lỗi khuê mật, tớ hẳn nên cùng cậu thương lượng trước, tớ đá cậu ta đây."

Lâm Sơ Tuệ không có cách nào nổi giận đối với Lục Điềm Bạch, chỉ nói : "Vậy coi như cậu ta không tồn tại đi."

Lúc này, cái tên wechat Carl Hứa Gia Ninh muốn thêm bạn tốt với Lâm Sơ Tuệ.

Lâm Sơ Tuệ từ chối lời mời của cậu ta, cậu ta lại thêm lần thứu hai, hơn nữa còn gửi thêm dòng tin nhắn : "Chấp nhận đi, nói chuyện xong liền xóa."

Lâm Sơ Tuệ chấp nhận thêm bạn tốt với cậu ta : "Chuyện gì ? "

Hứa Gia Ninh: "Cậu ở nhà Tiếu Diễn ?"

Lâm Sơ Tuệ : "Liên quan gì đến cậu ? "

Hứa Gia Ninh : "Đề nghị cậu mau lập tức về nhà."

Lâm Sơ Tuệ: "Tôi không muốn trở về."

Hứa Gia Ninh: "Tôi kiến nghị cậu nên quay về, nếu không, ngày mai cậu sẽ rất thảm, tin tôi đi."

Lâm Sơ Tuệ: "Ha hả."

Mẹ Phương còn không làm gì được cô, cô sẽ thảm thế nào.

Lâm Sơ Tuệ thật sự không muốn nhìn thấy nam nhân xa lạ sống chúng dưới mái nhà của ba cô và cô, liền tính Hứa Gia Ninh thì Hứa thúc thúc sẽ thay thế trở thành ba cô.

Lâm Sơ Tuệ không biết nên sinh hoạt như thế nào với ông ấy.

Cô không muốn phá hư cuộc hôn nhân hạnh phúc của mẹ, đương nhiên cô biết, chính bản thần mình cũng không phải loại có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Vui vẻ hay không đều viết ngay trên mặt.

Lỡ như lúc trở về, lại thấy cảnh gia đình vui vẻ hòa thuận ấm áp, cô khẳng định là sẽ phá hư không khí vui vẻ đó.

Không bằng liền không quay về.

Hứa Gia Ninh : "Tùy cậu, tôi chỉ muốn cho cậu lời khuyên thôi."

Hứa Gia Ninh : "Đúng rồi, câu số ba đề toán học cậu chọn sai rồi, phải là C mới đúng."

Lâm Sơ Tuệ trực tiếp chặn tin nhắn của con hàng này.

___

Tiếu Diễn bưng lên cho Lâm Sơ Tuệ một bát nước dùng nóng hổi khác, lần này một chút ớt cay cũng không bỏ thêm vào. Tuy nhiên, anh cố ý đun thêm một nồi dầu hạt cải thêm ớt, cho nên hương vị khẳng định cũng không kém.

Anh gói đồ ăn vào hộp cơm dùng một lần, xách đến trước mặt cô : "Trễ rồi, không giữ cậu lại nữa, mang về ăn."

Lâm Sơ Tuệ lấy di động ra, rầu rĩ nói : "Tôi không mang theo tiền mặt, thêm wechat đi, tôi chuyển tiền cho cậu."

Tiếu Diễn liếc mắt nhìn mã QR dán trên tường trong tiệm, dừng lại một chút, anh cuối cùng vẫn lấy điện thoại mở mã QR ra.

Lâm Sơ Tuệ thêm wechat của anh, sau đó chọc anh công khai trên vòng bạn bè, bài đăng trên vòng bạn bè gần đây nhất là cách đây hai năm trước.

Là một tấm ảnh bầu trời, mây ráng đỏ vào lúc hoàng hôn, chiều tà, nhưng đám mây đã chuyển sang màu trắng đen, có chút giống đài tưởng niệm.

Mà nội dung bài đăng, chỉ có năm chữ ___

"Thực xin lỗi."

Vòng bạn bè kì lạ.

Tiếu Diễn đứng đằng sau nói : "Xem xong rồi ?"

Lâm Sơ Tuệ lúc này mới nhớ đến tiểu gia hỏa đằng sau đang chờ mình chuyển khoản.

Cô ở trước mặt cậu ta, mở xem vòng bạn bè của cậu ta, kỳ thật có chút....

Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng hỏi : "Hai chén canh bao nhiêu tiền thế ?"

Tiếu Diễn vốn không có ý định thu tiền cô, nhưng nếu nói không lấy, thì có khả năng trong đầu tiểu cô nương này không biết sẽ tự bổ não thế nào về anh.

"Nhìn đi." Anh thuận miệng nói : "Mua trên 50 có thể đưa một bức ảnh."

Lâm Sơ Tuệ chuyển cho anh 49 tệ : "Tôi không muốn, cảm ơn."

Tiếu Diễn đem hai chén canh đóng gói cẩn thận đưa cho cô.

Lâm Sơ Tuệ vừa bước ra khỏi quán ăn, thì nhận được điện thoại của mẹ cô – Phương Ấu Di gọi đến ___

"Lâm Sơ Tuệ, con có phải không muốn nhận người mẹ này nữa hay không !"

Nghe thấy giọng của bà, Lâm Sơ Tuệ chỉ cảm thấy tâm thật mệt.

"Lúc trước con đã đồng ý để Hứa thúc thúc chuyển vào nhà của chúng ta, nhưng bây giờ con lại giận dỗi. Con cũng đã thành niên rồi, có thể đừng cư xử giống như một đứa trẻ được không."

"Nếu đêm nay con không quay về thì sau này vĩnh viễn cũng đừng trở lại nữa ! Mẹ coi như không có đứa con gái như con."

Vốn dĩ Lâm Sơ Tuệ định bắt xe quay trở về nhà, nhưng nghe được lời này, bước chân cô khựng lại.

"Ông ấy có thể sống ở đấy." Cô nói với giọng nói bình tĩnh và nặng nề: "Nhưng các người có thể đừng ngủ trong phòng của ba được không."

Câu nói này đâm thẳng vào tâm của Phương Ấu Di.

Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở không thông của Phương Ấu Di.

"Rụp!"

Bà cúp máy, âm thanh đô đô truyền đến, như thể bày tỏ sự tức giận của bà ấy.

Lâm Sơ Tuệ buông di động, bất đắc dĩ nhìn về phía mặt trắng trên bầu trời.

Thật......tệ.

Sau khi Tiếu Diễn dọn dẹp, vệ sinh tiệm sạch sẽ thì anh đi ra khỏi quán, đem cửa cuốn thả xuống.

Vừa quay người lại, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang chống má, ngồi ở thành cầu thang, bên cạnh là mấy cái bát trống rỗng.

Đầu cô ủ rũ xuống như con chim gõ kiến.

Nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của cô, tay Tiếu Diễn chạm nhẹ vào ngực, lại mộ trận run rẫy đau đớn.

Lâm Sơ Tuệ đang ngáp thì nghe được động tĩnh, đôi mắt mông lung, buồn ngủ nhìn về phía Tiếu Diễn ____

"Ừm....ở lại một đêm thì bao nhiêu tiền ?"

Tiếu Diễn dừng một chút, cự tuyệt nói: "Nơi này của tôi cũng không phải khách sạn, cũng không có giường ngủ."

"Không thành vấn đề, tôi nằm bò trên bàn một đêm cũng được."

"Không được." Tiếu Diễn dùng giọng ra lệnh nói : "Đã khuya, mau về nhà đi."

"Tôi không có ý định về."

Nếu anh không có ý định thu lưu cô, vậy đêm nay cô chỉ có thể tùy tiện qua đêm ở quán net.

Bình thường thì cô có thể gọi anh em Lục Trì, nhưng đêm nay thì bố mẹ bọn họ vừa đi công tác về, nếu gọi đến thì không tốt lắm.

Lâm Sơ Tuệ đứng dậy, thong thả nhai kẹo cao su rời đi.

Tiếu Diễn nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, hòa vào dòng người đông đúc.

Anh trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đạp xe đuổi theo, chặn Lâm Sơ Tuệ lại.

Lâm Sơ Tuệ thấy anh đang đi mà quay trở lại, không khách khí hỏi : "Cậu lại muốn làm gì ?"

"Trong tiệm không có người." Anh dùng ánh mắt bảo cô ngồi lên phía sau xe đạp: "Lên xe, trở về nhà với tôi."

Lâm Sơ Tuệ liên tục lùi về phía sau : "Tôi mới không về nhà cậu! Nghĩ cũng thật hay."

"Chị tôi cũng ở đó."

Lâm Sơ Tuệ nhớ đến tiểu tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng Tiếu Thiến, do dự một lát : "Vậy thì tôi ngủ cùng với chị ấy."

Tiếu Diễn ngược lại phì cười: "Nếu không cậu muốn ngủ với ai ?"

"....."

Lâm Sơ Tuệ đỡ eo Tiếu Diễn, ngồi lên phía sau.

"Tiền ăn ở là 300 tệ. Niệm tình cậu ngồi cùng bàn với tôi, tôi giảm giá cho cậu, chỉ lấy của cậu 250 tệ."

Anh nhàn nhạt nói: "Không bao gồm bữa sáng."

"Oa, nhà cậu là khách sạn cao cấp sao, tiền thuê đắt như vậy, còn không có bữa sáng."

"Vậy cậu đi thuê khách sạn bên ngoài đi."

Lâm Sơ Tuệ bĩu môi, nghĩ nghĩ, nếu cô mang theo thẻ căn cước thì tiền còn có thể rơi vào tay cậu ta sao ?

"Tốt thôi, 250 tệ liền 250 tệ, trong mắt cậu chỉ có tiền."

Lúc này đã 10 giờ tối, gió đêm có hơi lạnh, người trên phố cũng không nhiều lắm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng xe cộ ầm ầm.

Chiếc xe đạp chạy trên con đường nhỏ, vầng trăng treo phía đường chân trời.

Lâm Sơ Tuệ nhìn bả vài rộng lớn của anh, mặc dù cậu ta chỉ mặc một chiếc áo phông nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp ẩn dưới lớp áo.

"Ba tôi ông ấy cũng rất thích chở tôi bằng xe đạp, từ lúc tôi học nhà trẻ, đến tiểu học rồi sơ trung, đều là ông ấy chở, cậu có chút giống ông ấy."

"Đạp xe đều như thế này, có cái gì giống."

Lâm Sơ Tuệ cố chấp nói : "Chính là rất giống."

Tiếu Diễn nhìn bóng người dưới ánh trắng, đáy lòng trở nên mềm mại.

Suốt một đoạn đường dài, lá cây lao xao đung đưa theo gió, ánh trắng lay động. Lâm Sơ Tuệ nhẹ nhàng ôm eo anh, đem trán tựa trên lưng của anh.

"Cậu đừng có nghĩ lung tung, tôi ôm cậu không phải vì tôi thích cậu."

"Tôi cũng không nghĩ như vậy."

Trên người chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, Tiếu Diễn có thể cảm nhận được sức nặng của đầu cô, như thể bên trong chứa đựng những hồi ức nặng trĩu.

"Thật ra là tôi hại chết ông ấy."

Anh hơi nghiêng đầu.

Tiếng nói mang theo giọng mũi dày đặc của cô gái nhỏ: "Không biết ông ấy tư nơi nào mà nghe được tôi yêu đương. Ông ấy nói thành tích đối phương kém như thế sẽ dẫn theo thành tích của tôi kéo theo, nên bức tôi chia tay."

"Vốn dĩ chiều hôm đó, ông ấy xin nghỉ muốn đưa tôi đi Ocean World. Bởi vì chuyện trên nên tôi giận dỗi ông ấy không chịu đi. Sau đó bên đội của ông ấy có việc gấp nên ông ấy lại ra ngoài."

"Nếu tôi chịu ngoan ngoãn nghe lời ông ấy, nếu như chúng tôi đi Ocean World thì mọi chuyện hết thảy sẽ không xảy ra."

Nhưng không có nếu như.

Tim Tiếu Diễn bắt đầu đau nhói.

"Tôi vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt rời đi ngày đó của ông ấy, rất thất vọng. Nếu tôi biết hôm đó là ngày cuối cùng tôi được gặp ông ấy, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Giọng nói cuat cô gái nhỏ còn mang theo vài tiếng khóc nức nở, những lời này cô chưa từng nói với ai, vẫn luôn đè nén dưới đáy lòng, khiến cho cô nghẹn đến không thở nổi.

Sau đó mẹ cô cũng thoát khỏi, ông nội bà nội đều vượt qua, không phải vì bọn họ không thương ba, mà là bởi vì bọn họ không thiếu nợ ông ấy.

Nhưng cô có.

Lần khắc khẩu cuối cùng đó, đã trở thành miệng vết thương rỉ máu vĩnh viễn đều không thể tiêu tan ở trong lòng cô.

"Thực xin lỗi." Cô cố hết sức để kìm nén tiếng khóc, nhẹ nhàng cắn rắng nói: "Thực xin lỗi, lão Lâm, người là người ba tốt nhất thế giới."

Nếu ông ấy có thể nghe được thì tốt biết bao.

Tiếu Diễn bình ổn lại cảm xúc cuộn cuồn ở trong lòng, anh biết rằng đó là cảm xúc của người đang trong cơ thể anh.

Anh nhìn về phía màn đêm dày đặc, thấp giọng nói: "Ba cậu sẽ không trách cậu."

Lâm Sơ Tuệ hít vào, nâng đôi mắt nhập nhèm nước mắt lên: "Làm sao cậu biết ?"

"Bởi vì, là ba."

Tiến độ nhiệm vụ : 2%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro