.Chapter 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ tháng 3, trong phòng xuất hiện thêm nhiều chậu hoa, Tiểu Chu chưa được Tiêu Chiến đồng ý, đã tự ý chuyển vài chậu vào phòng. Chờ Tiêu Chiến phát hiện, hàng loạt chậu hoa đã được bày ngay ngắn trên cửa sổ phòng nghỉ.

Nom rất chen chúc, thậm chí phải dịch chậu hoa mới mở được cửa sổ.

Tiêu Chiến thầm nghĩ cô nhóc này không để tâm gì cả, nhẫn nhịn không khiển trách cô. Anh bưng vài chậu hoa nhỏ đặt trên bàn, sau đó mới có thể dễ dàng mở cửa sổ ra.

Tiểu Chu vẫn vô tri vô giác, mỗi ngày ân cần mà chạy tới tưới nước.

"Lão đại, hay em cũng đặt một chậu trong phòng ngăn cách vách của anh." Cô cố ý nói, buông tiếng thở dài, "Ầy mà thôi, không có ánh nắng còn bị khói thuốc hun cả ngày, chắc chắn sẽ chết sau mấy ngày."

Tiêu Chiến mới quay về, đứng uống nước cạnh máy lọc nước, hiếm lắm không cãi lại.

Tiểu Chu xách theo bình nước, dự định chuồn mất.

Tiêu Chiến e hèm mấy tiếng, bảo cô chờ một chút.

"Người nhà của bệnh nhân phòng 806 đồng ý quyên tặng thi thể." Tiêu Chiến dựa vào bàn làm việc, giọng điệu không nghe rõ cảm xúc, "Lát hồi phải đi đưa tiễn thi thể, em có thể không tan tầm đúng giờ được."

Bệnh nhân phòng 806 thật ra ở đây chưa được bao lâu, mới 30 tuổi, khoảng thời gian này chính là thời kỳ cuối.

"Dạ, em biết rồi." Tiểu Chu bất an dùng ngón tay cào bình nước, "Chốc nữa em cầm hoa theo!"

Tiêu Chiến ngồi xuống, gật đầu, ngón tay sờ trúng điếu thuốc trong túi, cầm trong tay xoa tròn.

"Đúng rồi." Tiểu Chu lại quay về, nhú đầu ngay cạnh cửa, "Đêm liên hoan còn mấy ngày nữa, anh có tới không? Em phải thống kê tổng số người đi."

Tiêu Chiến chống cằm nhìn máy tính, không chút suy nghĩ: "Không đi."

"Lại không đi? Anh hẹn hò nữa à?"

"Em xen vào chuyện của anh làm gì." Tiêu Chiến trừng mắt với cô, "Con nít đừng nên xía vào chuyện người lớn."


Tiểu Chu có lẽ không đoán được, đối tượng hẹn hò của Tiêu Chiến chính là dịch vụ quản lý nhà cửa.

Gần đây trời nhiều mưa, Tiêu Chiến không thích ngày mưa, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ sâu xa mối liên hệ giữa trời mưa và nhà ở của mình – Căn phòng mà ba mẹ để lại cho anh quá cũ, dịch vụ quản lý nhà cửa cũng không đến đây thường xuyên, mặc cho nó tự sinh tự diệt, thành thử tồn đọng rất nhiều tai họa ngầm, cả căn phòng đều bị dột sau mấy trận mưa to.

Tiêu Chiến đứng ở một góc trong phòng ngủ chính, ngẩng đầu nhìn vết nước to phía trên, anh không dám sờ vào, sợ nó sẽ tróc cả lớp sơn tường ra.

Phòng ngủ chính là nơi ở của ba mẹ anh ngày trước, hiện tại Tiêu Chiến không ở đây, trang trí trong phòng vẫn giữ nguyên như cũ. Trước kia trông nó vẫn khá ổn, nhưng tường vừa thấm nước, nó sẽ giống hệt một căn nhà cũ đích thật.

Tiêu Chiến theo sát thợ sửa nhà xem thử từng nơi thấm nước, gần như phòng nào cũng bị, chỉ có mỗi phòng bếp được xây chống thấm tốt nên tình trạng đỡ hơn, còn căn phòng ngủ phụ nơi anh ở lại là nơi bị dột nhiều nhất.

Cả căn nhà tràn đầy mùi ẩm mốc của nước mưa.

"Chỗ của anh không đến nỗi nào đâu, mấy ngày tiếp theo sẽ mưa liên tục, trước hết phải đợi mưa tạnh, chúng tôi sẽ cho thợ sang phủ lại lớp chống thấm cho anh."

Tiêu Chiến mù tịt mấy chuyện này, nghe được câu đầu tiên, anh kinh ngạc hỏi lại: "Chỗ của tôi không đến nỗi nào à?"

"Có căn nhà ở lầu 1 bị ngập như vừa bị dính mưa luôn ấy." Thợ sửa nhà cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh, chuẩn bị đi xung quanh xem thử, "Khu nhà này quá cũ, không tránh được xảy ra vấn đề, anh xem xét có nên đổi nhà mới không?"

Thợ sửa nhà nói xong, nhìn anh thêm vài lần, có lẽ người nọ cảm thấy kỳ lạ trước việc một người trẻ tuổi lại chọn sống một mình trong căn nhà cũ kỹ thế này.

Tiêu Chiến gật đầu, tiễn người nọ ra cửa, thầm nghĩ chẳng lẽ không phải do mấy người bỏ mặc căn nhà này sao, còn trách nó.

Tiêu Chiến đóng cửa lại, để phòng ngừa, anh còn đặt một cái thao đựng nước dưới mỗi góc tường, rồi kiểm tra cửa sổ thêm một lần nữa.

Buổi tối Tiêu Chiến ăn cơm tại nhà ông bà, bà ngoại trách anh quầng thâm mắt sắp trĩu nặng xuống cằm, làn da xanh xao, người quá gầy.

Năm trước biết Tiêu Chiến muốn về nước làm bác sĩ, bà ngoại là người đầu tiên phản đối.

"Đã bảo áp lực công việc trong nước rất lớn, cháu còn phải quay về làm gì."

Tiêu Chiến không phản bác được chuyện áp lực công việc lớn, nhưng anh vẫn luôn để ý khuôn mặt của mình. Anh cầm điện thoại soi thử, giải thích: "Gần đây không dùng kem dưỡng, còn phải tăng ca miết ạ."

"Ba mẹ sinh thêm em trai, không có thời gian để quan tâm cháu, lại thêm hai đứa không ở cùng cháu nữa. Cháu không cần ở đây mãi, thỉnh thoảng cũng quay về nhà ở đi." Ông ngoại chợt xen vào, "Cháu cũng phải chú ý cơ thể của mình, sức khỏe là quan trọng nhất."

"Dạ." Tiêu Chiến buông đũa, "Không phải cháu vừa về nhà ăn tết đấy thôi."

Lại nói tiếp: "Cháu cũng sắp 30 rồi, cháu tự lo cho chính mình được ạ."

Anh không muốn nói nhiều về chuyện này, nhanh chóng đánh lạc hướng, may mà anh chưa lộ ra chuyện nhà bị dột, bằng không sẽ gặp rắc rối to.

Ông bà luôn tôn trọng cuộc sống riêng tư, không muốn bị con gái mình can thiệp, cũng ít hỏi han về con mình. Cả hai chỉ quan tâm đặc biệt đến anh, thường gọi anh sang ăn cơm. Tuy hai người không biết chuyện quá khứ của anh, nhưng có thể phát hiện được quan hệ của anh và cha mẹ mình ngày càng tồi tệ, thậm chí có phần lạnh nhạt. Mỗi lần gặp mặt cả hai cũng không nói thẳng, mà sẽ bóng gió nhắc đến.


Tháng ba trời dần ầm lên, tản bộ ban đêm cũng rất ấm áp, nhiệt độ gần đây vì trời nhiều mưa cũng hạ thấp theo. Tiêu Chiến cũng lường trước mà mặc thêm một lớp áo lúc ra ngoài ban đêm, cằm lót dưới lớp khăn quàng cổ đứng nhắn tin.

Anh lộp cộp gõ chữ: "Em có nhà không?"

Lại gõ tiếp: "Ăn cơm chưa?"

Một lát sau, anh chụp một tấm bầu trời tối om gửi sang, đêm nay không nhìn thấy ánh trăng.

Tiêu Chiến ngồi ở trạm xe chờ xe bus, nhưng không biết có phải vì thời tiết quá kém, anh không chờ được chiếc xe bus nào đi qua suốt 10 phút, cũng không chờ được tin trả lời của Vương Nhất Bác.

Qua chốc lát, bầu trời nổ ầm, đột nhiên trời bắt đầu đổ mưa.

Mưa như một chậu nước úp ngược, đổ ào lên mặt đất. Tiêu Chiến ngơ ngác, người chờ xe xung quanh ban đầu khá nhiều, bây giờ cũng bung dù đi mất hoặc chạy đi đón xe, thoáng chốc rộn ràng náo nhiệt, rồi nhanh chóng không còn mấy người.

Tiêu Chiến không xem dự báo thời tiết, không ngờ tới tối nay sẽ đổ mưa to, nên anh không mang theo ô, mở app gọi xe cũng phải chờ đợi, anh quyết định ngồi đợi mưa tạnh.

Nhưng trời mưa vẫn không có dấu hiệu sắp ngừng, nước mưa rơi trên đất bị đèn xe chiếu sáng, anh chụp một tấm gửi cho Vương Nhất Bác, cảm thán: "Mưa lớn quá nè."


Chưa tới một phút, một cú điện thoại gọi tới.


Tiêu Chiến bắt máy, rất muốn hỏi cậu vì sao không trả lời tin nhắn của mình.

"Anh đang ở đâu." Người đối diện hỏi.

Tiêu Chiến nói địa điểm, lúc anh vừa đọc địa chỉ, nữ sinh đứng gần anh dường như đang gọi điện cho bạn trai, nhõng nhẽo mưa quá lớn nhờ bạn trai đến đón.

Thật ra cơn mưa này cũng không quá lớn, mưa một hồi sẽ ngừng, ngồi đợi tạnh mưa là được rồi.

Tiêu Chiến cảm thấy nữ sinh nọ hơi to tiếng, bèn nhích sang bên phải, nhắc lại lần nữa.

Vương Nhất Bác không rõ đang làm gì, không quá an tĩnh, Tiêu Chiến đợi chốc lát, phát hiện nữ sinh nhõng nhẽo với bạn trai đã đi mất, không biết bạn trai của cô nàng có tới hay chưa.

"Anh không mang ô à?" Người đối diện hỏi.

"Không có, anh quên mất." Tiêu Chiến nói rất ung dung, lại như vô tình nhắc nhẹ, "Nhà anh còn bị dột nữa, trời mưa phiền thật đó."

Người đối diện im lặng trong chốc lát.

"Anh ngồi yên đó đừng đi đâu hết, em tới đón anh." Vương Nhất Bác cúp điện thoại.


Vừa lên xe, bà ngoại lập tức gọi điện cho anh.

Nơi này không thể dừng xe, Tiêu Chiến luống cuống mở cửa xe, vừa đưa tay giữ bao đựng laptop, vừa cài dây an toàn, hai tay không đủ dùng.

Anh cài mãi không được, phải cần sự giúp đỡ của người bên cạnh, cài "cạch" một phát.

"Không, vâng ạ." Thế là Tiêu Chiến buông tay, ngồi đàng hoàng trên ghế phụ, "Lên xe rồi, về ngay ạ."

"Cháu biết rồi ạ, bà đừng lo. Trễ thế này đừng đi ra ngoài, bà ngủ sớm nhé."

Cúp điện thoại, bên trong xe trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng cần gạt nước quét trái quét phải.

"Bà của anh." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng.

"Em ăn cơm chưa ?" Tiêu Chiến hỏi, không nhắc đến chuyện tin nhắn.

"Không."

Vương Nhất Bác dừng lại chờ đèn đỏ, đột nhiên hỏi: "Buổi tối sẽ đổ mưa, anh không biết à?"

"Không xem dự báo thời tiết." Tiêu Chiến nói như thể mình rất có đạo lý, song giọng anh lại rất mềm mại, "Mưa rơi chốc lát sẽ ngừng thôi."

Nhưng Vương Nhất Bác có vẻ muốn gây sự với anh: "Lỡ mà nó không ngừng thì sao."

Tiêu Chiến quay đầu, thấy Vương Nhất Bác vẫn nhìn thẳng về trước, khuỷu tay gác trên cửa sổ, có vẻ không được vui lắm.

Tiêu Chiến đã quen rồi, dường như Vương Nhất Bác luôn tỏ ra cau có trước mặt anh.

Nhưng anh vẫn trả lời: "Lần sau anh sẽ nhớ mang ô."

"Cá viên lần trước cô mang đến ăn rất ngon, tủ lạnh vẫn còn." Tiêu Chiến nói, cơ thể nghiêng về phía bên trái, "Về anh nấu mì cho em nhé."

"Tùy anh." Xe khởi động lần nữa.


Tiêu Chiến ở lại, không giống khách, không giống bạn cùng phòng, mà giống một mảnh ghép vừa vặn ăn khớp, như nguyên bản vốn là vậy, vẫn luôn là vậy.

Thời gian tăng ca của anh không ổn định, Vương Nhất Bác không biết khi nào sẽ gặp anh, có khi sẽ vào buổi trưa, hoặc là buổi tối, có khi sẽ vào buổi sáng, thậm chí vào nửa đêm.

Tiêu Chiến đang lấy lòng cậu, vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng thầm kín, ẩn hiện trong mỗi lần Tiêu Chiến giương đôi mắt vô tội nhìn cậu, đưa phần gáy phiếm hồng về phía cậu, cùng hương thơm quấn quýt trên người sau mỗi lần tắm rửa.

Tiêu Chiến cố tình.

Vương Nhất Bác biết rõ trong lòng, không can thiệp, hơn nữa cho rằng sự thầm kín này sẽ luôn kéo dài cho đến lúc Tiêu Chiến từ bỏ, thẳng đến khi Tiêu Chiến xuất hiện trong căn phòng cách vách ở công ty cậu.

Tiêu Chiến đứng sau một chậu trúc phú quý, không biết đang cười nói cùng ai. Trúc phú quý do Lý Vưu mua, là chậu cây lớn nhất công ty được đặt đối diện lối vào, bởi vì Lý Vưu cho rằng đặt đối diện sẽ chiêu tài.

Vương Nhất Bác không phải người mê tín, trong lòng luôn nghĩ thứ này ngoài chắn tầm nhìn chứ không có tác dụng gì, nhưng cậu luôn ngại phiền phức, vì vậy chậu trúc phú quý vẫn được giữ đến nay.

Hiện tại Vương Nhất Bác lại cảm thấy chậu trúc phú quý này ngày càng chướng mắt, phải nhích sang bên trái một bước mới thấy rõ sườn mặt hoàn chỉnh của Tiêu Chiến. Anh đang cúi đầu ăn cam, chiếc áo lông trên người không mặc chỉnh tề, trễ một nửa xuống bờ vai.

Phòng cách vách tràn ngập mùi đồ ăn thơm ngon, mỗi người đều cầm một phần trái cây được cắt sẵn, ngay cả người mới chưa từng gặp Tiêu Chiến trước đây cũng trò chuyện thân thiết: "Bác sĩ Tiêu tốt bụng quá, em rất thích anh, sau này anh phải thường xuyên tới nhé."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Mọi người thích thì tốt rồi."


Bác sĩ Tiêu tốt bụng quá.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhớ lại những lời này, ở cách đó không xa, bác sĩ Tiêu tốt bụng lần này đã chịu ăn mặc đàng hoàng, đang chăm chú ngồi đút giăm bông cho mèo hoang ở ven đường.

Vương Nhất Bác xoay chuyển chìa khóa xe trong tay, nhìn chằm chằm con mèo hoang nọ. Nhìn mãi không ra con thú màu vàng cam này đáng yêu chỗ nào, béo như một quá cầu, đá một cái là có thể lăn tròn, nhưng lại đáng để Tiêu Chiến kiên nhẫn vuốt ve đút cho ăn, còn để mặc cậu ngồi chờ đợi trong xe.

Tiêu Chiến đút nó xong, đứng lên quay về trong xe.

Vương Nhất Bác nhanh chóng dời tầm mắt.


Trên đường trở về, Vương Nhất Bác vẫn luôn xụ mặt, Tiêu Chiến phát hiện, suy đoán có lẽ tâm trạng cậu không được tốt, hay anh lại chọc trúng chỗ nào của cậu rồi, bèn mở miệng hỏi: "Em sao thế?"

Nhưng anh hỏi rất bâng quơ, không hề để tâm, miệng còn nhét đầy bánh mì, vụn bánh không ngừng rơi xuống, khiến Vương Nhất Bác càng hằm hằm, lạnh lùng trả lời: "Không có sao hết."


Lúc cả hai làm tình vào buổi tối, Vương Nhất Bác trở nên mạnh bạo hơn bình thường.

Cả hai đều rất bận rộn, cơ thể thường xuyên mệt mỏi, vì thế sẽ luôn ăn ý không làm quá lâu. Sau khi kết thúc một lần làm tình, Vương Nhất Bác ngồi dậy muốn đi tắm rửa, Tiêu Chiến sờ soạng khăn trải giường lỗ trỗ vết nước.

Tiêu Chiến cong gối ngồi ở đầu giường, lẩm bẩm: "Ga giường nên giặt rồi."

Vương Nhất Bác trần trụi cả người, đứng ở đuôi giường xem điện thoại, trước ngực có một vết sẹo nhỏ, trông càng rõ ràng dưới ánh đèn duy nhất trong phòng.

Trong lòng Tiêu Chiến chợt quặn thắt, tiếp đó Vương Nhất Bác cong lưng xuống, chạm tay lên mặt giường, cũng phát hiện vết nước trên vùng ga giường sẫm màu.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, duỗi tay bắt lấy mắt cá chân không chút phòng bị của Tiêu Chiến, kéo lại gần.

Cậu nói: "Sao anh dâm quá vậy?"

Tiêu Chiến lập tức đỏ bừng mặt, bình tĩnh nói: "Là dầu bôi trơn."

"Thế à." Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, "Tự anh ngửi thử đi."

Tiêu Chiến dùng cái tay không sờ qua khăn trải giường che miệng cậu lại.

Dục vọng trong lòng Vương Nhất Bác vô cớ dâng cao, cậu kéo tay Tiêu Chiến, đè Tiêu Chiến xuống tiếp tục một hiệp nữa. Ga giường trở nên nhăm nhúm triệt để, không thể dùng được nữa, cuối cùng bị Vương Nhất Bác vo lại ném vào máy giặt, tốn những hai nắp nước giặt.


Các đồng nghiệp của Lý Vưu đều thích anh chàng bác sĩ xinh đẹp họ Tiêu này, thích việc anh ghé thăm và những món ăn mà anh mang đến. Nghe nói bác sĩ Tiêu là là bác sĩ khoa dạ dày, có hiểu biết sâu rộng về dạ dày, hèn chi những món anh mang theo đều bổ dưỡng và dung hòa lẫn nhau.

Bác sĩ Tiêu trẻ tuổi, tính cách lại tốt, khác xa những ông bác sĩ hói đầu vừa lắm lời vừa cổ hủ, thỉnh thoảng còn thấu hiểu lòng người, đặt mấy ly trà sữa ít đường cho họ.

Bác sĩ Tiêu không giống bác sĩ, giống người mẫu, giống ngôi sao lớn.

Nhưng trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, sau cuộc trà dư tửu hậu, khả năng bác sĩ Tiêu là bà chủ tương lai, từ suy đoán đến kết luận chỉ mất 10 phút.


Lý Vưu kể lại toàn bộ cho Vương Nhất Bác nghe.


"Tao thề, tao không hề có cảm giác với anh ấy, trước đây chỉ là trùng hợp, bạn trai cũ và bạn trai cũ cũ trước kia của tao đều là bác sĩ, tao có bệnh nghiện bác sĩ." Lý Vưu nghiêm túc thừa nhận, "Tao chính là biến thái."

Vương Nhất Bác vốn không hề để ý chuyện Lý Vưu có cảm giác với Tiêu Chiến hay không. Nếu không phải Lý Vưu nhắc, cậu đã quên mất, cũng không muốn Lý Vưu lãng phí thời gian làm việc để nói nhăng nói cuội.

"Giờ tao đánh gãy chân mày, nói không chừng mày còn có thể cùng đám bạn trai cũ nối lại tình xưa." Vương Nhất Bác cười gằn, "Cút đi, trừ chuyện công việc thì đừng đến làm phiền tao."


Ở trong công ty suốt một buổi chiều, khoảng 8 giờ tối, Vương Nhất Bác vừa bước đến bãi đỗ xe liền nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cậu còn ở công ty không, tan tầm chưa, ăn cơm chưa.

Vương Nhất Bác trả lời, mẹ cậu bảo bà đang ở gần đây, sẽ ghé qua thăm cậu.

"Dạ." Vương Nhất Bác ngồi vào xe, "Con tiện đường đưa mẹ về luôn."

Bà Lý vừa dạo phố cùng chị em, lên xe còn mang theo hai hộp đồ ngọt đặt ở ghế sau.

Vương Nhất Bác không thích ăn ngọt, thoáng liếc nhìn từ kính chiếu hậu.

"Mẹ mang cho Tiêu Chiến." Bà cười nói, "Gần đây không phải nó hay sang qua nhà con ở sao."

"Gần đây không sang." Cậu trả lời, "Mẹ tự mình ăn đi."

"Vậy con cứ giữ đó, bánh đậu xanh con bỏ ở đâu cũng được, nếu để lâu quá thì bỏ vào tủ lạnh."

Vương Nhất Bác không nói nữa.


Vương Nhất Bác xách theo bánh đậu xanh lên lầu, bước vào góc đựng giày thì nhìn thấy giày của Tiêu Chiến, cùng một chiếc khăn quàng màu vàng nhạt xếp gọn trên tủ giày.

Vương Nhất Bác đóng cửa lại, thầm nhủ rằng bánh đậu xanh không cần đặt vào tủ lạnh nữa, vì vậy cậu đặt nó ở một góc dễ nhìn thấy trên bàn, tự mình rót một ly nước.

Ngoài dự đoán, Tiêu Chiến đang ngủ.

Chăn trên giường phồng lên, mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, dép lê của anh rơi rớt trên sàn nhà, đầu giường lộ ra một cái ót.

Vương Nhất Bác lùi ra ngoài, vào nhà vệ sinh tắm rửa, rồi đến thư phòng cạnh phòng ngủ để xử lý công việc.

Cậu gọi điện cho Lý Vưu, tiếp tục thảo luận về khả năng ứng dụng của robot gia dụng, có nhiều lời nói mãi không xong. Bất chợt cậu nghe thấy một tiếng vang không nhỏ, tựa như có thứ gì ngã xuống đất.

Vương Nhất Bác lập tức tháo tai nghe xuống, xung quanh đều yên tĩnh.

Tai nghe bluetooth bị gián đoạn, Lý Vưu hỏi có chuyện gì vậy.

"Tao bận, cúp trước." Vương Nhất Bác đứng lên, "Có thời gian lại gọi cho mày."


Thứ rơi trên mặt đất chính là đèn bàn phòng ngủ.

Vương Nhất Bác nhặt đèn bàn trả về chỗ cũ, mở đèn lên, nhìn thấy Tiêu Chiến đang nằm thẳng tắp trên giường, nhắm nghiền hai mắt, là dáng vẻ trước nay cậu chưa từng nhìn thấy. Trên mặt anh đổ đầy mồ hôi lạnh, ngón tay nắm lấy chăn, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi anh: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến dường như nghe thấy được, khẽ lên tiếng nức nở, từng cọng lông mi ướt sũng, như tràn đầy uất ức và đau khổ, khóe miệng anh hạ xuống, lông mày nhíu chặt.

Anh đang khóc.

Không thể lớn tiếng đánh thức người bị bóng đè, Vương Nhất Bác liên tục thì thầm gọi anh mấy lần, Tiêu Chiến vẫn đang khóc nức nở.

Vương Nhất Bác cảm thấy trong lồng ngực mình như xuất hiện một miếng bọt biển, nước mắt của Tiêu Chiến đều chảy xuôi vào đó. Anh càng khóc, miếng bọt biển càng phình to không ngừng, chèn ép khí quan của cậu.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác kéo anh ra khỏi chăn, ôm nửa người trên của anh, thì thầm bên tai anh, "Anh tỉnh lại, đừng ngủ nữa."

Cậu che mắt anh lại, tiếp tục dỗ dành: "Ngoan, anh đừng ngủ nữa."

Tiêu Chiến phát run trong lòng cậu như một đứa trẻ, nắm chặt lấy quần áo cậu, gọi tên cậu.

Anh nói, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác.

"Em đây." Vương Nhất Bác vuốt nhẹ vành tai anh, hạ thấp giọng nói, "Em ở đây."

Cậu vỗ nhẹ lên lưng anh, khó khăn nghe được vài câu từ những lời nói mơ hồ trong miệng Tiêu Chiến, mãi đến khi Tiêu Chiến bắt đầu lặp đi lặp lại mấy chữ liên tục, Vương Nhất Bác nghe không rõ lắm.

Cậu đành phải kề sát tai bên miệng Tiêu Chiến.

"Xin lỗi." Tiêu Chiến vừa khóc vừa lẩm bẩm, "Xin lỗi."

"Không sao." Lần này Vương Nhất Bác nghe được rất rõ, nhanh chóng đáp lại, "Tha cho anh đó, Bảo Bảo."

Cũng mặc kệ Tiêu Chiến có thể nghe thấy hay không.


----

BGM: Quả nhiên anh vẫn như thế (Fly to the flame)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro