Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn khuôn mặt Vương Nhất Bác cách mình chỉ có một thước , không khí chung quanh phảng phất ngưng kết lại.

Vương Nhất Bác đợi trong một giây lát, thấy anh không đáp lời, ánh mắt chậm rãi theo cặp mắt của anh dời xuống, rơi vào đôi môi của anh cùng nốt ruồi đáng yêu bên trên.

Lúc trước tại đoàn phim, cậu vô số lần cùng Tiêu Chiến đối diễn ở khoảng cách gần, có nhiều lần chứng kiến môi của anh, nốt ruồi của anh, tâm đều ngứa muốn hôn lên, bất quá khi đó người xung quanh quá nhiều, lại là đang đối diễn, cậu không thể làm như vậy.

Nhưng bây giờ không giống, hiện tại nơi đây chỉ có hai người bọn họ. Đây là không gian riêng thuộc về hai người họ, xung quanh không có thiết bị quay chụp, cũng không có người nào khác nhìn.

Trong khoảnh khắc ấy, Vương Nhất Bác thật sự rất muốn phóng túng một lần, nghe theo nội tâm, hung hăng hôn lên.

Đáng tiếc không đợi cậu tiếp tục tiến hành những gì mình đang nghĩ, tay Tiêu Chiến đã thoáng giãy giụa tránh thoát kiềm chế của cậu, lập tức một tay ôm lấy eo của cậu, một tay xoa phía sau đầu tóc của cậu, tiến đến bên tai cậu, nhẹ nói nói: "Em không phải bạn nhỏ, là Lam Trạm của anh nha."

Cái tên "Lam Trạm" này, như là thời khắc nhắc nhở Vương Nhất Bác vẫn còn đang đóng phim, tình cảm ràng buộc lẫn nhau giữa hai người cũng đều như là đang trong quá trình diễn, tất cả đều là giả dối.

Lòng của cậu đột nhiên hung hăng nhói một cái, một ngọn lửa vô danh cũng thoáng một phát bốc cháy lên, lập tức đốt đến đỉnh đầu.

Tiêu Chiến còn không có ý thức được mình đã nói sai, vẫn còn giống như đang dỗ tiểu hài tử, một bên xoa tóc của cậu, một bên ôn nhu nói: "Lam Trạm, ngươi bây giờ như vậy cũng đã 'vi phạm' rồi, nếu cho 'thúc phụ' của ngươi biết, là phải 'chịu phạt' đó nha."

Vương Nhất Bác gắt gao nắm nắm đấm, chợt lạnh lùng cười cười, "A, đúng không, vậy thì thật là tốt."

Cậu phóng ánh mắt đầy lửa nóng không che giấu, chăm chú nhìn vào trên mặt Tiêu Chiến, "Lúc trước ba mươi ba giới tiên ta đều vì ngươi mà chịu, hôm nay ta cũng không quan tâm việc chịu thêm mấy roi nữa..."

Ngay lúc vừa nói xong, cậu đã cúi xuống hôn môi của Tiêu Chiến.

Đó là một nụ hôn bá đạo, không có kết cấu gì, mang theo tí trừng phạt.

Nhưng thời gian dần qua, theo tâm tình dần hoà hoãn xuống của Vương Nhất Bác, nụ hôn bá đạo mà vội vàng này trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Giờ phút này, Tiêu Chiến lại bị hành động trái ngược bình thường này của cậu khiến cho chân tay có chút luống cuống. Anh kinh ngạc, mờ mịt trừng mắt nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, đáy mắt đã có vẻ u sầu nhàn nhạt chậm rãi lan rộng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Vương Nhất Bác mới lưu luyến buông anh ra.

"Chiến ca......"

Cậu thấp giọng nỉ non một tiếng, ánh mắt lại có chút không dám nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến một mực giữ tư thế này không hề động, thậm chí đang bị cái đầu khác chạm vào, cũng không có giãy dụa dù chỉ một cái.

Cho đến lúc này, bên tai mạnh mẽ vang lên âm thanh lẩm bẩm trầm thấp của Vương Nhất Bác, cặp mắt của anh mới một lần nữa tập trung.

"Vương Nhất Bác. " Không giống với xưng hô thân mật bình thường khi đùa giỡn, lúc này đây, Tiêu Chiến không chỉ biểu lộ nghiêm túc, mà ngay cả xưng hô cũng thay đổi thành gọi tên đầy đủ.

Vương Nhất Bác nghe được anh gọi mình như vậy, vô ý thức đã cảm thấy không tốt.

Quả nhiên, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài, lập tức nhìn qua cậu, nhíu mày nói ra: "Chúng ta đã sát thanh hơn một năm, nên thoát vai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro