Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Tiêu Chiến là bị đau mà tỉnh.

Đây là lần đầu tiên của anh, cho dù là nam hay nữ, không có cảm giác nào đau đớn hơn lần đầu, huống chi hôm qua Vương Nhất Bác không chút nào tiết chế mà ra sức trêu đùa anh, chỉ sợ thắt lưng chẳng mấy chốc cũng gãy mất.

"Tỉnh?"

Tiêu Chiến nương theo tiếng nói mà nhìn qua, thấy người kia đang để trần nửa thân trên đứng hút thuốc ngay bệ cửa sổ, trên người đối phương vết máu ứ đọng cùng dấu cào cũng không ít hơn so với trên người mình là bao.

"Tỉnh rồi thì chúng ta trò chuyện một chút đi." Vương Nhất Bác không ngại ánh nhìn nghênh ngang đang nhìn chằm chằm vào mình của anh, tiện tay đem thuốc lá dập tắt ném vào thùng rác, "Ai phái anh tới?"

Đã bị nhìn ra rồi sao...? Tiêu Chiến cảm giác một luồng hơi lạnh thuận theo sống lưng nhanh chóng leo lên từng dây thần kinh não, theo bản năng mà cắn lên rãnh răng phía sau.

"Vương thiếu gia, ngài có ý gì?"

Vương Nhất Bác cười, ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, "Thành thật khai báo không phải sẽ tốt hơn sao, tôi không muốn mất thời gian chơi với anh. Tối hôm qua ai là người bỏ thuốc tôi, người đứng đầu sau lưng anh là ai?"

Hóa ra là chuyện này. Tiêu Chiến âm thầm thở phào, cơ bắp cũng theo đó thả lỏng ra, "Trước hết, tiên sinh, tôi cùng ngài chỉ mới vừa gặp mặt một lần vào hôm qua, còn nữa, tôi là theo đoàn tới, vả lại không phải tôi trèo lên giường của ngài, mà là ngài chạy vào phòng của tôi."

Con mắt Vương Nhất Bác híp lại, trước giờ rất ít người dám nói chuyện với mình như vậy. Mà người trước mặt còn không biết sống chết trừng to mắt nhìn vào mình... Thật giống như con thỏ. Vương Nhất Bác nghĩ.

Hắn vốn dĩ cũng chỉ là muốn thăm dò anh thử xem, cũng không thật sự cho rằng anh là kẻ gây án, thấy dáng vẻ không giống như là nói dối của Tiêu Chiến, cũng coi như không có gì thôi muốn đề cập tới nữa.

Anh đánh bạo đón lấy ánh mắt của Vương Nhất Bác đang chăm chú nhìn mình trong lòng có hơi phát run, hắn rốt cuộc là đang nhìn cái gì.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác giống như có chút khàn cất tiếng nói, "Anh quen biết Cố Ngụy sao?"

"Không biết", một mực phủ nhận.

"Cũng đúng." Vương Nhất Bác tự giễu cười cười.

"Anh tên Tiêu Chiến đúng không?" Vương Nhất Bác một bên mặc áo một bên đưa danh thiếp cho anh, "Tôi muốn anh đi theo làm người bên gối của tôi." Ngữ khí không mang theo khẩn cầu, mà là mệnh lệnh.

Tiêu Chiến nhàn nhạt nhìn Vương Nhất Bác, không đến nhận danh thiếp, "Nếu như tôi nói không đồng ý?"

"Vậy anh cũng không cần phải nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa."

Tiêu Chiến dường như ngửi thấy mùi máu tươi đột nhiên bộc phát, nhưng lại thấy chết không sờn mà nhìn lấy Vương Nhất Bác nói, "Tôi hiểu, ngài đây là cảm thấy tôi và vị Cố tiên sinh kia của ngài rất giống nhau, cho nên muốn để tôi trở thành thế thân của anh ta?"

"Không phải thế thân." Thanh âm Vương Nhất Bác mang theo tức giận, "Tôi chẳng qua là cảm thấy tối hôm qua chúng ta rất hợp nhịp thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Anh có thể đi tìm Trần quản gia dưới lầu 201 để báo cáo."

Vương Nhất Bác nghe tiếng bước chân Tiêu Chiến dần dần đi xa cho mãi đến khi biến mất, hắn gọi một tiếng tiểu Phương.

Nam nhân đợi bên ngoài đã lâu từ từ đi vào.

"Tối hôm qua ai bỏ thuốc ta cũng không biết?" Vương Nhất Bác lạnh như băng nói, "Trở về điều tra rõ ràng."

"Vâng." Tiểu Phương cúi đầu, đến cả thở mạnh cũng không dám.

"Tra lai lịch của Tiêu Chiến thử xem." Vương Nhất Bác sửa sang lại âu phục, sải bước đi ra ngoài "Người bên gối không thể không phòng."

"Ta phải đến chỗ Trần thúc xem người bên gối của ta báo cáo thế nào."

9.

Tiêu Chiến sao có thể ngoan ngoãn lưu lại?

Anh biết nhiệm vụ của mình là xâm nhập vào nội bộ, nhưng chưa từng đáp ứng là đánh đổi thân thể để xâm nhập vào. Anh vừa ra cửa liền huỳnh huỵch chạy ra khỏi khách sạn. Anh cũng không dám về đoàn Sênh ca hí kịch, bởi như thế rất dễ dàng bị bắt lại. Trực tiếp nội ứng bên Vương Nhất Bác điều này không thể thực hiện được, anh tính toán đổi phương án khác.

Vừa đi ra cửa không mấy bước, Tiêu Chiến đã cảm giác có mấy cái cái đuôi hình như bám theo mình. Anh án binh bất động làm bộ đi dạo siêu thị rẽ vào phiên chợ.

Bên trong đường lối cực kỳ quanh co khúc khuỷu, Tiêu Chiến có đủ tự tin có thể cắt đuôi bọn chúng.

Đối phương dường như phát hiện trong đó có đường thoát, gia tăng tốc độ trực tiếp chạy về phía Tiêu Chiến! Anh biết mình đã bại lộ, nhanh chóng thoát thân, bởi chạy quá nhanh, trên đường đá ngã lăn quầy rau của dì Hoàng, cột hoa quả của Từ thúc, Tiêu Chiến vẫn không quên nhặt lên một quả táo ném về người áo đen đang chạy đuổi theo mình.

Những cô bác chú dì bán đồ trong phiên chợ mất hứng, ngăn cản mấy người áo đen yêu cầu bồi thường tiền. Tên cầm đầu kia thấy Tiêu Chiến sắp không còn bóng dáng, tức giận đến mức rút súng ra lập tức bắn một phát súng lên trời.

Trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người thầm kêu không ổn, đối phương có chuẩn bị mà đến. Đột nhiên lại một tiếng súng vang lên, anh cảm giác bả vai có chút đau rát, theo quán tính ngã xuống mặt đất.

Anh run rẩy dùng tay mò mẫm, một tay dinh dính. Xong rồi, trúng đạn.

Mấy người áo đen rất nhanh lao đến, một người đưa tay ra định bụng bắt tay anh lại. Tiêu Chiến nhanh chóng bò dậy chịu đựng đau nhức kịch liệt cầm ngược tay người vừa vươn tới vặn một phát, chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt đối phương răng rắc cùng tiếng kêu thảm thiết.

Anh đẩy một người áo đen trong đám đang tiến đến, một quyền đánh vào mặt tên đang tới gần mình, một cước đạp bay một tên khác.

Anh giương mắt thấy có người muốn nổ súng, thuận tay lôi người tới đạp vào dưới đũng quần hắn, phế bỏ nửa người dưới của tên kia. Tiêu Chiến không thèm đếm xỉa tới người này hít thở không thông thét lên, đem hắn đặt ở trước người làm bia đỡ đạn, thừa dịp đối thủ bối rối tay bổ xuống cổ tay đối phương, khiến cho đối phương theo bản năng tay buông súng lục xuống, dễ dàng bắt lấy chỉa thẳng vào đầu hắn.

"Dám cử động, ta giết chết hắn."

"Đồ vô dụng như thế anh cứ việc giết bỏ, không thì, tôi giúp anh?"

Một thanh âm nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến. Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ, thầm nghĩ không xong rồi, vừa định ném súng lập tức nhấc chân bỏ chạy, ai ngờ người kia đã sớm chuẩn bị, hai ba đặc thủ chế trụ Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác... Là cậu?"

"Thân thủ không tệ nha, Tiêu hoa đán." Khẩu súng Vương Nhất Bác oán hận đặt trên trán Tiêu Chiến, "Đem mấy anh em trong binh chủng của tôi đánh thành dạng này, không tệ à."

"Là do... Lúc trước mấy tên lợn béo theo tôi quấy rối quá nhiều, không thể không luyện chút công phu." Tiêu Chiến ép buộc mình trấn tĩnh lại, nhưng anh cảm giác được họng súng đen ngòm lạnh lẽo chỉ vào huyệt thái dương của mình, trên đầu không ngừng toát mồ hôi lạnh.

"Thật sao?"

Sau lưng Vương Nhất Bác chạy ra mấy người, một gậy mà gõ xuống.

Ký ức sau cùng của Tiêu Chiến là nụ cười ý vị thâm trường của Vương Nhất Bác.

10. (chuyển đến 5 năm sau)

Đột nhiên bị xuyên qua kích thích bản năng phản kháng lại của Tiêu Chiến. Anh không nghĩ tới vừa tỉnh dậy lại là Vương Nhất Bác không ngừng xâm phạm.

"Ra, ra ngoài!"

"Tiêu Chiến ca ca rõ ràng cũng rất thoải mái." Vương Nhất Bác cười nói, sờ lên cổ tay của đối phương bị xích sắt trói đến đỏ bừng, dùng sức đẩy một cái thật sâu khiến Tiêu Chiến chỉ có thể phun ra mấy âm tiết không có ý nghĩa. "Không thì phía dưới sao lại kẹp em chặt như thế."

Tiêu Chiến chìm trong tình triều tuyệt vọng nhận lấy ánh mắt bày mưu nghĩ kế của Vương Nhất Bác, ánh mắt kia đã từng chất chứa rất nhiều thứ.

"Vương Nhất Bác. Cậu có phải khi đó ngay từ đầu đã muốn lợi dụng ngược lại tôi?"

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân sức cùng lực kiệt, thực sự vô cùng mệt mỏi.

Động tác dưới thân Vương Nhất Bác dừng lại, hắn tựa như hiểu rõ Tiêu Chiến nói đến là lúc nào.

Hẳn là nói đến thời điểm ngay từ lúc bắt đầu...

Vương Nhất Bác đột nhiên ôm lấy thân thể Tiêu Chiến như ôm trẻ con, thân mật hôn lên hầu kết ngay cổ của anh, "Chiến ca, đừng nghĩ nhiều, khi đó em chỉ nghi ngờ anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh có liên quan đến Cộng sản đảng. Thế nhưng anh khi đó chẳng lẽ không phải muốn từ trên người em lấy chút tin tức sao?"

Dưới thân lại tàn nhẫn vận động như pít-tông, phốc phốc phốc phốc xuyên ra tiếng nước.

"Nhưng vì sao người một người hai đều là nội ứng?"

Lông mi Tiêu Chiến rung động nhè nhẹ, nuốt xuống mấy tiếng rên rỉ miêu tả sống động. Anh biết Vương Nhất Bác chỉ người một người hai là ai.

"Cố Ngụy như vậy, anh cũng thế, tôi lại coi từng người các người như người hợp ý mà thổ lộ tình cảm? Anh thì sao? Mẹ nó lại là Cộng đảng phái tới."

Vương Nhất Bác đột nhiên vô lực rút ra âm hành, ôm lấy Tiêu Chiến, tư thế ngồi cưỡi để Tiêu Chiến theo trọng lực đột nhiên ngồi xuống, khiến nó đâm vào càng sâu. Bích thịt tinh mịn tựa như mọc ra bát trảo xúc tu hít hít cắn quy đầu, kích thích Vương Nhất Bác tê cả da đầu, bóp lấy eo Tiêu Chiến oán hận nắm lấy da thịt mềm mại thẳng thắn đỉnh làm.

Tiêu Chiến cắn răng không bật ra tiếng. Nhưng Vương Nhất Bác hết lần này tới lần khác muốn cho anh kêu ra, hắn muốn khiến Tiêu Chiến nhớ kỹ cảm giác này, để anh biết là ai cho anh khoái cảm.

"Gọi tên tôi, gọi ra."

"Sĩ có thể giết, không thể nhục." Tiêu Chiến nghẹn đỏ mặt.

"Tôi thiếu gì Cộng đảng mấy người. Còn chịu nhục?" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, "Là tại các người cái gọi là Cộng đảng quang minh chính đại của các người phụ tôi trước! Tôi giờ lấy lại một chút không được sao?"

"Hiện tại Quốc Cộng hợp tác kháng Nhật, cậu đem tôi cầm tù ở đây thì tính là gì?" Tiêu Chiến đạp Vương Nhất Bác một cước, "Đừng làm loạn tác phong kỷ luật. Tôi còn muốn trở về chỉ huy quân đội tiếp tục kháng chiến."

"Được, trở về để bọn họ xem đội trưởng bọn họ ở dưới thân kẻ đã từng là quốc tặc trong mắt bọn họ hầu hạ như thế nào." Vương Nhất Bác nắm lấy chân trần của anh, mang lên trên vai của mình, càng cắm sâu vào.

"Quá sâu..." Tiêu Chiến rốt cuộc kêu lên, anh cảm giác mình sắp bị đâm xuyên, âm hành vừa lớn vừa nóng vuốt lên mỗi một nếp uốn nơi hậu đình, thân thể bởi vì Vương Nhất Bác thần tốc đâm rung mà tả diêu hữu hoảng. Lúc Tiêu Chiến cảm giác sắp tới, Vương Nhất Bác chặn ngang mò qua đè xuống trước lỗ quy đầu.

"Vương Nhất Bác, cậu đừng khinh người quá đáng." Tiêu Chiến bị khoái cảm làm cho phấn chấn, hai chân nhịn không được run lên, phía trước thế nhưng lại không chiếm được phóng thích, cảm giác sưng trướng gần như nổ tung.

"Cậu tốt nhất hôm nay đem tôi làm chết ở chỗ này, nếu không sau này tôi nhất định sẽ giết cậu."

"Được." Vương Nhất Bác cũng gấp đến đỏ mắt, không hề phát hiện trên mặt Tiêu Chiến lặng yên trượt xuống nước mắt, chống đỡ giữa anh mà bắn, chậm rãi đem phía dưới Tiêu Chiến rót đầy "Tôi chờ anh tới giết tôi, giống như năm đó." Ngay sau đó buông lỏng tay đang kìm hãm âm hành của anh.

Tiêu Chiến rên lên một tiếng, tiết ra trên bụng Vương Nhất Bác.

11. (trở về 5 năm trước)

Lần nữa tỉnh lại, Tiêu Chiến phát hiện mình nằm ở trên giường. Không có nghiêm hình tra tấn như trong tưởng tượng, cũng không phải lao tù ẩm ướt như trong suy nghĩ.

Đây là một gian phòng giản đơn sạch sẽ, rèm cửa được kéo ra, còn có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp rơi vãi trên người.

Tiêu Chiến đỡ đầu sưng tấy có chút đau nhức xoay người xuống giường. Anh không biết Vương Nhất Bác phát hiện ra điều gì, hay là muốn giăng thiên la địa võng ra sao.

"Một gậy kia đúng là đau chết đi được." Tiêu Chiến nói thầm. Có điều so với cái này, anh cảm thấy mình càng nên nghĩ cách làm thế nào để đối đáp với Vương Nhất Bác.

Nào ngờ Tiêu Chiến vừa mở cửa ra liền cùng người vừa đến suýt chút nữa va vào nhau một trận ra trò, anh theo bản năng xin lỗi, giương mắt nhìn thấy quả nhiên là Vương Nhất Bác.

"Ngài trói tôi tới đây làm gì?" Tiêu Chiến giả vờ tức giận, "Tôi không phải đã nói tôi không muốn ủy thân cho ngài sao."

"Tôi biết." Vương Nhất Bác cũng không vội, vào cửa kéo ghế ngồi xuống, "Tôi đổi ý, thân thủ anh không tệ, vậy làm vệ sĩ cho tôi đi."

"? ? ?" Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn."Tại sao lại là tôi."

"Tôi không rõ anh vì mục đích gì mà tiếp cận tôi, nhưng nếu đã như thế, vậy anh muốn tìm kiếm hẳn là những tên quan lớn mục nát kia, cũng có thể là thủ hạ của tổng giám đốc Tưởng - Tưởng Kiệt... Hừm..."

Vương Nhất Bác dường như đang châm chước dùng từ "Chó săn, tỉ như, Vương Ngọc Văn "

"Nhưng anh yên tâm, tôi đây, tuy có binh quyền chỉ là phụ trách đánh trận, thế nhưng mấy chuyện thất thất bát bát dơ bẩn như thế tôi vậy mà chưa hề tham dự, mà tôi cũng chưa từng lạm sát người vô tội, không đoạt lấy tiền tài dọc đường của bách tính nhân dân, tôi quản binh lính rất chặt, cũng sẽ vì bọn họ mà tranh giành lợi ích."

"Cho nên làm vệ sĩ của tôi cũng không phải chuyện gì xấu." Vương Nhất Bác nói.

"Hừ." Tiêu Chiến run lên trong lòng, Vương Nhất Bác này sao có chút không giống với giang hồ đồn... Hay là đang chém gió? Giọng nói Tiêu Chiến thanh trong rõ ràng, "Tôi cảm thấy ngài đang nghi ngờ tôi, vậy ngài giữ tôi lại làm gì? Tìm thời điểm thích hợp giết tôi sao? Tôi đã sớm nói với ngài, tôi ở trong viện hí kịch từ nhỏ đến lớn, sư phó dạy tôi đánh võ hí, dạy tôi thanh nhạc, không có ai đứng sau lưng cả, hôm qua chẳng qua là con thỏ gấp cũng sẽ cắn người."

"Nếu ngài không tin tôi vậy giữ tôi lại làm gì? Phía dưới ngài nhiều người như vậy, tùy tiện tìm một người không được sao?"

Vương Nhất Bác ngắm Tiêu Chiến có chút thất thần, năm đó lúc Cố Ngụy tức giận cũng là đứng ở trước mặt mình dùng giọng điệu này, cũng lấp lánh ánh sáng như vậy.

Mắt hai người bọn họ đều giống như giấu những ánh sao.

"Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, hắn còn đứng đó làm gì.

"Bởi vì chỉ có anh là có thể." Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, hạ giọng, tiến tới bên tai Tiêu Chiến, "Người ở phía trên thật ra vẫn đang ngó chừng tôi, bên trong Quốc dân đảng chúng ta tranh giành cấu xé nhau rất nhiều, ai cũng muốn giẫm lên hai chân tôi, dưới trướng họ tôi không tin được, cho nên chỉ có thể tìm người trong sạch."

Thật ra thì Vương Nhất Bác có tư tâm, hắn cảm thấy Tiêu Chiến rất giống Cố Ngụy, hắn muốn giữ người tưởng niệm, cũng là bù đắp áy náy trong lòng.

"Vương thiếu gia thật biết nói chuyện," Tiêu Chiến cười, "Giây trước còn hoài nghi tôi, giây sau lại không phải tôi thì không tin. Tôi nên tin câu nào của ngài đây? Mặc dù tôi đúng là hát hí khúc, nhưng cũng biết thế nào là chân thành, nếu ngài tin tôi đây tôi nhất định sẽ bên cạnh ngài, nếu như bọn họ muốn giết ngài tất nhiên phải bước qua xác của tôi trước. Nếu ngài không tin tôi..."

Anh biết lúc này nên đánh tan nghi ngờ của Vương Nhất Bác, không thể không nói có chút kiên quyết, "Tôi ngay lập tức muốn chạy đi, làm hộ vệ mặc dù nhiều tiền, chi bằng thoải mái mà hát hí khúc."

Vương Nhất Bác cúi đầu trầm tư một chút, Trần thúc điều tra, Tiêu Chiến đúng là lớn lên trong đoàn Sênh ca hí kịch, con nuôi của trưởng đoàn, lúc 3 tuổi lúc viện mồ côi bị hỏa hoạn thiêu cháy, may mắn nhặt về được một mạng, 5 tuổi được trưởng đoàn thu dưỡng. Chìm dưới lớp người cùng khổ của đáy xã hội, cũng không có dấu vết tham gia cách mạng.

Người này tạm thời có thể tin.

Tiêu Chiến khẩn trương nhìn đầu tóc đen của Vương Nhất Bác, thật lâu sau mới nghe được hắn lên tiếng:

"Tôi tin tưởng anh. Hi vọng anh cũng đừng phụ lòng tôi."

Vương Nhất Bác đứng lên từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ âu phục ném cho anh, "5 giờ tối nay khách sạn Phúc Đỉnh, lãnh đạo chúng ta ở Nam Kinh cùng nhân vật thượng tầng đều đến, dẫn anh đến nhìn thử xem."

Vương Nhất Bác dừng một chút hỏi Tiêu Chiến, "Anh nghe hiểu chính trị không?"

"Hiểu sơ." Tiêu Chiến chột dạ nói.

"Biết chữ không?"

"Thường dùng đều đọc hiểu." Anh có chút lúng túng nói. Đây là lời nói thật. Anh trước lúc 18 tuổi đều đang diễn hí, không có thời gian học chữ, sau 18 tuổi gia nhập Cộng đảng, bây giờ 24 tuổi, chỉ là công tác đóng dấu cùng thành viên tình báo, những chữ kia cũng là từ những tin trong giấy tình báo này mà học được.

Xem ra quả nhiên là hiểu sơ... Vương Nhất Bác cũng không giận, ném cho Tiêu Chiến một cái ví tiền, "Đi mua một vài thứ cần thiết dự sẵn, buổi tối anh ít nhiều gì nghe hiểu chút chút, nhỡ như người khác hỏi đừng như đồ đần một hỏi ba không biết."

"Đúng rồi, tối nay còn có một mục đích." Vương Nhất Bác nhét khẩu súng vào tay anh, tà mị nhếch miệng, "Có tên Cộng đảng giết mười anh em của chúng ta, hai ngày trước bị bắt được, cấp trên bảo cho tôi tối này bắn chết góp vui cho bọn họ."

Thanh âm thiếu niên của Vương Nhất Bác lại tựa như Diêm Vương ra lệnh.

"Vậy giao cho anh, đừng để tôi thất vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro