Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến từ bé đã không cha không mẹ, tên là do cậu tự đặt lấy, lấy từ «Từ điển Tân Hoa» bản thứ năm. Đó là bảo bối của cậu, khi còn nhỏ lúc bới trong đống rác thì nhặt được, đến bây giờ vẫn còn mới đến sáu phần. Cậu trước giờ chưa từng đọc sách, tò mò lật thử xem, đúng lúc trên trang giấy kia có một chữ "Chiến", cậu chạy tới hỏi thôn trưởng, thôn trưởng nói, vậy thì gọi cháu là Tiêu Chiến đi!

Tiêu Chiến từ đó về sau có tên gọi Tiêu Chiến.

Cậu kiếm sống bằng cách nhặt ve chai đổi lấy tiền, ở trong một cái nhà trệt nhỏ cũ nát trong làng, vốn trước kia là nhà kho dùng để chứa lương thực, về sau bí thư chi bộ của thôn xây một nhà kho khác to lớn hơn, căn phòng này không ai dùng, trở thành nơi đặt chân của Tiêu Chiến. Phòng rất nhỏ, đủ để bỏ một chiếc giường xếp, ngăn tủ, bếp nấu, mấy cái bàn, ngoài ra không còn gì khác.

Quần áo không nhiều, phần lớn cũng không vừa với cậu, là quần áo cũ của con trai thôn trưởng đã mặc qua. Vương Nhất Bác - con trai của thôn trưởng đang học trung học trong trấn, thân thể mới hôm sau đã lớn hơn hôm trước, rất nhiều quần áo đều mặc không vừa, thôn trưởng liền đem đi cho Tiêu Chiến mặc, cũng tốt hơn là vô duyên vô cớ ném đi.

Cho nên treo trong tủ quần áo của cậu hơn phân nửa đều là quần áo thể thao của nam hài, ống tay áo ống quần đều rất rộng, Tiêu Chiến gầy, cao mảnh khảnh, y phục mặc lên lại có chút giống hương vị mặc quần áo của bạn trai. Vương mẫu còn thêu danh tự trên một số bộ quần áo, đường may tỉ mỉ, là chữ Bác viết in. Lúc Tiêu Chiến mặc vào, gáy dán trên cổ áo có tên Vương Nhất Bác, có đôi lúc trong tâm tự dưng sẽ có chút ngứa ngáy, là xấu hổ, cũng là quẫn bách.

Nghe được tin tức Vương Nhất Bác trở về là vào tháng bảy.

Tháng bảy được nghỉ hè, Vương Nhất Bác đi học tại trường Ngũ trung - là trường trung học tốt nhất trên trấn, ở kí túc xá trên đó, cho nên Tiêu Chiến chưa từng gặp hắn.

Thời gian dần dần trôi về tháng bảy, thời tiết trên núi cũng bắt đầu nóng lên, Tiêu Chiến phải đi lên phía sau núi tắm rửa. Trong nhà cậu không có nơi tắm gội, chuẩn xác mà nói thì nơi kia cũng không được tính là nhà. Cậu kéo lệt xệt dép lê đi tắm rửa, trên dép là hình Cừu Vui Vẻ. Dép này là cậu nhặt được bên cạnh đống rác, khi đó còn là một đôi mới tinh, bao bì cũng chưa bóc ra, cậu có xem qua vài tập phim hoạt hình kia, cảm thấy thú vị, thế là vô cùng trân trọng mà giữ lại đôi xăng đan này. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ vật được giữ lại cùng đôi xăng đan, đều được Tiêu Chiến cất giữ trong một cái hộp thiết - chiếc hộp ấy cũng là nơi cất giấu hết thảy đồ quý giá của Tiêu Chiến, một cái hộp bánh quy hoàng gia bằng sắt, lúc nhặt được, còn vương lại mùi bơ sữa cùng dăm ba mảnh bánh vụn.

Phía sau núi là hoa viên bí mật của cậu. Suối trong núi nước mát lạnh, vào những mùa hè nắng nóng, Tiêu Chiến vô cùng thích tắm rửa ở đó.

Đem quần áo cởi ra, thoát đến trần như nhộng liền hòa vào dòng nước, đây chính là một trong các thú vui hiếm hoi của Tiêu Chiến. Bên trong dòng nước mát lạnh, một mình cậu có thể vui vẻ mà chơi một hồi lâu.

Ngày đầu tiên về nhà của Vương Nhất Bác không như cuộc sống hạnh phúc trong tưởng tượng có thể ngủ đến khi mặt trời qua ba cây sào. Mẹ bảo hắn nên ra ngoài đi lại nhiều hơn, Vương Nhất Bác chịu không nổi lời dông dài, cầm sách bài tập địa lí đi ra cửa, mẹ hắn hỏi làm bài tập gì mà cần phải ra ngoài, Vương Nhất Bác đáp bài tập kết hợp lí thuyết và thực hành. Kì thực hắn ra ngoài cũng sẽ không đi quan sát khu nông nghiệp ở nông thôn đối với hoạt động địa lí ảnh hưởng như nào, chẳng qua là tìm cớ để tránh mẹ lại nghĩ linh tinh.

Nhưng hắn thật sự đem theo bút, muốn ra ngoài vẽ một bức tranh.

Vương Nhất Bác thuộc dạng người sở thích đa dạng, từ lái mô tô cho tới đơn giản là vẽ tranh, có thứ giỏi, có thứ thì dốt đặc cán mai, vẽ tranh lại càng ác liệt được phân vào đẳng cấp một chút cũng không thông.

Hắn đem hoạt động lần này định nghĩa là vì muốn vẽ vật thực, mặc một cái quần cộc rộng liền đi, ra ngoài đến gấp gáp, tóc như ổ quạ, đành phải chải chuốt trên đường, cũng không có gương mà soi, đại lão gia cũng không tiện lấy máy ảnh điện thoại làm gương soi mình, đành phải tự nhủ "Ông đây trời sinh quyến rũ, nắm giữ danh hiệu thôn thảo cái thôn này, trần truồng đi ra ngoài căn bản là hi sinh thân mình làm nghệ thuật", thuận lợi an ủi chính mình.

Hắn cùng Tiêu Chiến là ở sau núi mà gặp nhau.

Một người đang vùi trong nước tắm rửa, một người xuyên hoa phất liễu, mới từ trong bụi cây đầy bụi đất chui ra ngoài, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà mặt đối mặt.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn của Tiêu Chiến một hồi lâu, dụi dụi mắt, nhìn qua đống quần áo trên mặt đất: "Cậu ở đây mà tắm rửa?"

Tiêu Chiến giống như cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, gật gật đầu.

"Nhà cậu không có vòi sen hả?" Vương Nhất Bác ngồi lên tảng đá lớn.

"Đó là cái gì?" Tiêu Chiến hỏi, một đôi mắt ướt sũng vô cùng hiếu kì mà nhìn về phía hắn, giống như bé cún con vừa mới chào đời, cái gì cũng không hiểu rõ.

Vương Nhất Bác không trả lời cậu, nhìn đống quần áo kỳ quái chồng chất bên chân nhấc lên khóe miệng.

"Này, sao cậu lại mặc quần áo của người ta?" Ngón tay Vương Nhất Bác câu lên cổ áo ngắn tay, trên đó có một chữ "Bác", đúng là nét chữ của mẹ hắn.

Tiêu Chiến sửng sốt một lát, nhìn về phía Vương Nhất Bác, lại nhìn nhìn mấy món quần áo kia, bên tai vọng về lời nói của Tiểu Thanh con gái của ông chủ tạp hóa, nàng nói: "Nhất Bác ca được nghỉ hè về nhà rồi, anh ấy thi vào trường Ngũ trung, thành tích siêu tốt! Lớn lên lại đẹp trai, nghe nói là giáo thảo."

Cậu nhìn vào mặt của Vương Nhất Bác, khuôn mặt góc cạnh, rõ ràng vô cùng anh tuấn, đâu chỉ là giáo thảo, danh hiệu thôn thảo thôn bọn họ nhất định cũng về tay Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đỏ mặt đến hậu tri hậu giác, chờ cậu kịp phản ứng mới bỗng nhiên trầm mình xuống, đem thân thể trần truồng chôn ở trong nước, muốn che giấu đi gương mặt đang nóng lên của mình.

"Tôi không phải cố ý!" Cậu trong lúc nhất thời cũng không biết thì thà thì thầm nói cái gì, nhắm mắt lại hô to.

Vương Nhất Bác dù bận vẫn ung dung mà nhìn ngắm cậu, hỏi: "Cậu tên là gì? Mặc vào quần áo của tôi, tôi cũng nên biết tên của cậu chứ?"

Tiêu Chiến ngẫm lại đúng là nên như vậy, thanh âm vô cùng thanh thúy hô: "Tôi tên là Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác giống như nghe qua cái tên này ở đâu rồi, híp mắt nhìn da thịt trắng bóng trần trụi cùng mái tóc đen nhánh của cậu, cuối cùng nhớ ra cậu là ai. Hạ thể của hắn sưng lên, vuốt ve bộ quần áo kia mà cười: "A, tiểu rách rưới."

Tiêu Chiến nói tên tôi không phải tiểu rách rưới, tôi tên Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác khẽ cười: "Tôi chính là thích gọi cậu là tiểu rách rưới. Ài, tiểu rách rưới, buổi tối cậu ở nhà chờ tôi."

Tiêu Chiến không biết hắn muốn làm gì, cảnh giác hỏi: "Để làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác nghiêng mắt nhìn cậu một chút: "Ồ, cậu mặc quần áo của tôi, tôi đương nhiên muốn nó của về chủ cũ. Dù sao cũng không thể bảo cậu cả người trần truồng mà về nhà nha?"

Lời này dọa đến cậu cũng phải tin, gật gật đầu, sau đó nói: "Vậy cậu trước tiên đem quần áo cho tôi nha, để tôi tắm xong."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Cậu có phải nên làm một cái giao ước với tôi hay không?"

Tiêu Chiến có chút buồn bực, nghĩ thầm, Vương Nhất Bác người này mặc dù mặt mũi đẹp trai, thế nhưng thật là phiền phức, tựa như một tiểu cô nương già mồm.

"Giao ước như nào?"

"Tiểu rách rưới, cậu có xem trên TV chưa? Những người ngoại quốc kia đều sẽ hôn hôn mặt, đó có nghĩa là ước định. Nếu như cậu hôn hôn tôi, tôi coi như cậu nói lời giữ lời!" Vương Nhất Bác chỉ chỉ gương mặt của mình, ý vị ám chỉ rất rõ ràng.

Vương Nhất Bác trong lòng Tiêu Chiến chính là người học rộng tài cao, cho dù cậu chưa từng xem TV, thế nhưng hắn là cao tài sinh* nên cậu tin, nếu nói mình không có TV cũng không phải ý hay, đành phải thu mặt liễm mày mà đáp ứng hắn, thấy Vương Nhất Bác đứng trên bờ bất động cả buổi, lại rất xấu hổ: "Cậu đứng xa như vậy, tôi làm sao hôn cậu?"

*Cao tài sinh: học sinh, sinh viên, người học rộng tài cao

Vương Nhất Bác đem khóe miệng đang làm bậy giương lên đè xuống, đi đường đều có chút nhẹ nhàng, hắn thong thả bước đến mép nước, Tiêu Chiến đứng lên, trên thân còn vương giọt nước lạnh buốt, tựa như tiên nữ tắm tiên. Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể của cậu, vừa trắng vừa gầy, nhũ châu giống nhụy hoa đỏ bừng, thật đáng yêu.

Tiêu Chiến hôn một cái bẹp trên mặt hắn, dứt khoát cực kỳ, cũng vang dội cực kỳ: "Được rồi, đồng ý nha?"

Vương Nhất Bác cuốn quyển bài tập của mình đút vào trong túi quần, thận trọng gật đầu.

Tiêu Chiến chờ cho hắn đi, nhưng hắn cứ mãi đứng đó. Mặc dù chưa từng đi học, thế nhưng Tiêu Chiến cũng biết đại khái như vậy là xấu hổ, là thẹn thùng, không dám ra lau người.

Vương Nhất Bác khéo hiểu lòng người nói: "Cậu lau người đi, đều là con trai với nhau, không có gì không thể nhìn."

Cậu lại bị dọa đi qua, cao tài sinh nói cái gì đều vô cùng có đạo lý, liền ba chân bốn cẳng, lên bờ đi lấy khăn lông lau người. Thiếu niên tuổi dậy thì dục vọng nặng, nhìn nam hài giống như mình cũng có thể nghĩ đông nghĩ tây, đầy trong đầu đều là bài giảng sinh lý của thầy giáo, thầy giáo cũng không có giảng con trai cùng con trai ái ân như thế nào, nhưng Vương Nhất Bác vẫn biết, bởi vì trưởng phòng ngủ bọn hắn trong một lần mở phim XXX, lúc vào trang web đầu, trượt tay chọn vào một bộ GV, để phòng ngủ bốn người bọn hắn đều mở mang kiến thức.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến mân mê tới cái mông, bình tĩnh trấn định tưởng tượng trong đầu, càng nghĩ càng miệng đắng lưỡi khô, cũng hận không thể nhảy vào trong nước tắm rửa.

Tiêu Chiến đương nhiên không biết cao tài sinh đang suy nghĩ gì, cậu cảm thấy những thứ phần tử trí thức nghĩ đều là sách vở cùng đề thi, mặc xong quần áo liền nói bái bai với Vương Nhất Bác, tóc ướt nhẹp dán vào trán, nhìn rất ngoan.

Thật giống như bé con đang tuổi mọc răng.

Khi về nhà trời đã chạng vạng tối, hắn một đề bài cũng không làm, một bức tranh cũng không họa. Mẹ ở trong phòng bếp nấu canh đậu xanh, bữa tối trong nhà rất phong phú, rau trộn cà chua, sườn xào chua ngọt, xương sườn hầm củ cải, Vương Nhất Bác ăn hai bát cơm, lau miệng, nói với mẹ ra ngoài tản bộ.

Mẹ mong hắn ra ngoài còn không được, không muốn cả ngày buồn bực trong nhà, cuống quýt đồng ý, còn nhét cho hắn năm mươi tệ, để hắn trên đường mua chút đồ ăn vặt

Vương Nhất Bác còn đang tuổi lớn, mẹ hắn dù sao vẫn lo lắng hắn đi dạo một chuyến lại đói bụng. Hắn cám ơn mẹ, đem tiền nhét vào túi sau, hai tay đút túi hướng về phía nhà Tiêu Chiến mà đi.

Tiêu Chiến thực sự đang chờ hắn, trong phòng nhỏ thắp lên một ngọn đèn be bé, Vương Nhất Bác đột nhiên lại càng cảm thấy tiểu rách rưới thật đáng yêu, nghe lời ngồi trên ghế ngoan ngoãn chờ hắn đến, khuôn mặt tỉnh tỉnh mê mê, nhìn nụ cười nhẹ vương trên môi cậu, đường cong khóe miệng nho nhỏ, vừa đỏ vừa bóng, để cho người ta chỉ muốn hôn lên.

"Miệng sao lại đỏ như vậy?" Hắn nghĩ đâu hỏi đó.

Tiêu Chiến nói: "Cậu muốn tới nhà tôi, tôi mua thanh cay* cho cậu, nhịn không được nên ăn hai miếng, ăn ngon lắm đó." Nói xong còn chỉ chỉ cái bàn, một bao thanh cay mở ra hắt lên ánh dầu mỡ, mùi thơm xông vào nức mũi.

Tiểu rách rưới này dấp dáng đẹp mắt như vậy, sao lại ngốc nghếch đến thế. Vương Nhất Bác càng nhìn càng cảm thấy cậu đáng yêu, Tiêu Chiến hỏi hắn, "Cậu có ăn thanh cay hay không?"

Vương Nhất Bác nói ăn, ngậm lấy môi của cậu hôn lên, quả nhiên là một cỗ hương vị thanh cay. Tiêu Chiến tay ngơ ngác rũ xuống một bên, không biết nên ôm vào hay đẩy hắn ra mới phải. Vương Nhất Bác bật cười hôn lấy hôn để, ôm eo của cậu, mảnh khảnh đến không nhận ra hình dáng. Cậu thật là gầy, một đôi tay vòng lấy vẫn còn rảnh rỗi dư.

"Cậu sao lại không lấy hơi?" Vương Nhất Bác cùng cậu hôn như dính hồ dán, muốn tách ra cũng không được, lúc nghỉ giữa hiệp vụng trộm cười cậu không hô hấp, kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.

Tiêu Chiến thở phì phò, dùng cặp mắt thụy phượng lấp lánh nước không có chút uy hiếp trừng hắn, tay nhỏ xô đẩy cậu trai: "Cậu người này... Sao lại đùa nghịch lưu manh như vậy?"

Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Ăn thanh cay nha."

Ăn thanh cay cái con khỉ! Tiêu Chiến căm giận nghĩ, miệng của mình cũng đều bị hắn ăn hết!

Cậu vừa muốn mở miệng mắng, Vương Nhất Bác thành khẩn nói với cậu câu cảm ơn, khiến cho cậu nhất thời không hiểu nổi, cũng không tiện nhận lấy câu cảm ơn này, bàn tay cuộn lại, lúng ta lúng túng mà nói: "Cậu không phải tới lấy quần áo sao!"

Vương Nhất Bác cười hì hì: "Không lấy, tôi cảm thấy cậu mặc y phục của tôi rất đẹp mắt, mẹ tôi cho tôi năm mươi tệ, tôi dẫn cậu đến tiệm tạp hóa mua đồ ngon ăn, được không?"

Tiêu Chiến mắt đều sáng lên, vừa mới bắt đầu vui vẻ, liền cảm thấy xấu hổ, mình cái gì cũng không làm, tự dưng lại ăn đồ ăn vặt của người ta.

Vương Nhất Bác lôi kéo cậu đi ra ngoài: "Cậu cũng mời tôi ăn thanh cay đó thôi."

Lại là thanh cay! Tiêu Chiến đóng cửa, sau lại nhìn sang thanh cay trên bàn, không biết là vui hay là lo, chỉ yên lặng trong lòng tiểu bảo bảo ghi nhớ trong đầu, Vương Nhất Bác hình như thích ăn thanh cay.

Còn có Vương Nhất Bác gặm miệng thật là đau. Hắn còn mặt mũi nói mình sao không lấy hơi?

Ban đêm trong làng vô cùng náo nhiệt, các cô bác đều đang khiêu vũ, loa đặt trên đường cái lớn, đều là những bài tình khúc vàng, như là bài "Trên cung trăng" hết sức đặc sắc của "Phượng Hoàng truyền kỳ" này, đung đa đung đưa rất vui vẻ. Vương Nhất Bác lôi kéo cậu băng qua dòng người, chen đến cửa hàng tạp hóa, từng dãy kẹo mút Alps treo trên tường, còn có các loại đồ ăn vặt rực rỡ sắc màu, phần lớn là Tiêu Chiến chưa từng ăn qua.

"Cậu muốn ăn cái gì, tôi đều mời cậu." Vương Nhất Bác rất hào khí nói.

Tiêu Chiến liếm liếm miệng một chút, chỉ vào một túi sô cô la trên kệ hàng nơi hẻo lánh nói: "Tôi muốn ăn cái kia."

Cậu ngẩng mặt lên hướng Vương Nhất Bác cười: "Tôi thích sô cô la."

Vương Nhất Bác nhất thời chân cũng mềm nhũn tâm cũng yếu xìu, mềm nhuyễn giống như xốp ngâm qua nước ấm, lập tức bước ra một đôi chân dài cầm lấy hết năm sáu túi sô cô la còn lại đi tính tiền, trong lòng suy nghĩ chờ khai giảng mua chút hàng đắt đỏ bày ra cho tiểu rách rưới ăn.

Đến lúc đó liền bắt cậu nói cảm ơn Nhất Bác ca ca.

Vương Nhất Bác nghĩ đi nghĩ lại liền nhếch miệng lên, hắn chọc chọc nam hài đang ấp a ấp úng nhai sô cô la bên cạnh mình, hỏi: "Này tiểu rách rưới, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu rách rưới nháy đôi mắt thành một chấm nhỏ, trả lời: "A! Tôi sinh ngày mùng 5 tháng 10 năm ngàn hi*."

*Năm ngàn hi: năm 2000

Kỳ thật cậu cũng không biết ngàn hi năm là cái quái gì, là nghe trong lời nói trên miệng của thôn trưởng, liền dùng đến, giống như mình cũng một bộ dạng rất có văn hóa.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, thất sách con m* nó rồi, tiểu rách rưới mặc dù vóc dáng rõ ràng là nhỏ nhắn, nhưng thật ra so với hắn lớn hơn một tuổi, ngược lại là mình phải gọi ca ca.

---------------------------------------------

*Thanh cay: (Nguồn ảnh: internet)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro