Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác mang theo cậu đến nhà nghỉ, Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm thấy bọn họ như thể nghĩa vô phản cố*, giống đôi tình nhân bỏ trốn, cũng không biết trạm dừng chân kế tiếp là ở đâu, chỉ cần ngay lúc này, tại nơi đây có thể thỏa thích mà ôm nhau.

*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước

Ở giữa gian phòng đơn sơ là hai chiếc giường chật hẹp. Vương Nhất Bác đem túi đồ ăn vặt đặt ở góc giường, Tiêu Chiến ngồi ở trên giường đỡ cằm nhìn hắn, dáng vẻ ngoan vô cùng.

Vương Nhất Bác cầm lấy hộp áo mưa kia ngồi xuống bên cạnh cậu, ranh mãnh cười: "Mua nhỏ rồi, bé ngốc. Lần sau vào cửa hàng mua bao cao su, cứ lấy cỡ lớn nhất, hiểu không?"

Tiêu Chiến ngẩn người, khẩn trương đến lắp bắp: "Cái này, cái này còn phân lớn nhỏ nữa hả?"

Vương Nhất Bác cười cười không nói gì, Tiêu Chiến mặt hậu tri hậu giác đỏ, đắn đo một hồi lâu, nắm lấy góc chăn nhỏ giọng nói: "Thật, thật xin lỗi."

Hắn hoàn toàn bị biểu cảm tự trách treo trên mặt Tiêu Chiến chọc cười, xoa bóp thịt mềm trên mặt cậu nói: "Không cần nói lời xin lỗi với tớ, cậu ở trong tim tớ vĩnh viễn là đúng, nhớ chưa?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, lại suy đi ngẫm lại, hỏi: "Nhưng cậu là người học rộng tài cao, cậu nhất định so với tớ đúng hơn."

"Trong nhà của chúng ta, vợ là nhất." Vương Nhất Bác lấy một thỏi sô cô la Dove đẩy vào bên trong miệng Tiêu Chiến, "Về sau cậu nói cái gì, tớ tất cả đều nghe theo cậu."

Tiêu Chiến ngậm lấy ngón tay của hắn cùng thỏi sô cô la ngọt ngào kia, răng thỏ nhẹ nhàng mài mài, hí ha hí hửng nói: "Vậy tớ bảo cậu làm gì, cậu đều làm theo ý tớ hả?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, ngón tay xoa lấy đôi môi mềm mại của cậu, muốn nghe cậu sẽ nói ra yêu cầu dí dỏm nào.

"Vậy cậu hôn tớ một cái đi." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, miệng chậm rãi cong lên, giống đóa hoa nhỏ đang kỳ nở rộ, yết hầu khả ái nâng lên một chút, vừa thuần thục lại vừa ngây thơ, hai loại đặc tính đối lập đặt trên người Tiêu Chiến lại hòa hợp diệu kỳ, khiến Vương Nhất Bác mới nhất kiến đã chung tình.

Đồ ăn vặt trong túi rơi lả tả trên đất, sô cô la cùng khoai tây chiên lăn lốc trên thảm, khắp nơi hỗn độn. Vương Nhất Bác nằm sấp trên ngực Tiêu Chiến, răng chỉnh tề ngậm lấy đầu vú giống như trẻ con mút vào sữa mẹ, liếm như thể đang cơ khát cực kỳ, giống như một con sư tử đực bờm vàng hùng mãnh, cố sức vươn chân vây bọc lấy con cái, không cho phép nó rời đi.

Tiêu Chiến mở rộng thân thể của mình, ôn nhu bao dung từng đợt va chạm lỗ mãng của hắn. Cậu lần thứ hai cùng một thiếu niên mười bảy tuổi còn nhỏ hơn mình ôm lấy nhau, dùng hết toàn lực mà hôn hắn, hôn như thể ngày mai chính là ngày tận thế, thề phải lưu lại dấu ấn của bản thân.

Bọn họ đều ở trên thân thể đối phương khao khát cảm giác cùng nhau đến chân trời góc bể, Vương Nhất Bác đâm một đường thật sâu vào thân thể Tiêu Chiến, cậy mạnh xông vào huyệt động nhỏ hẹp, ào ạt phóng ra dịch thể nóng bỏng.

Sở trường si ngốc của Tiêu Chiến triệt để thể hiện đủ, đem bàn tay mở ra đặt tại cửa huyệt, muốn tiếp lấy bãi bạch dịch kia, đem chặn trở lại, nuốt vào trong dạ dày, một giọt cũng không để nó rơi ra.

Cậu có đôi khi ngây ngốc lại ngẩn ngơ, nhưng lại hiểu được đây là tinh dịch, trong bụng của nữ nhân nuốt đi vào, đưa mầm giống vào tử cung, dần dần trong đó hình thành một đứa trẻ.

Cậu không có tử cung, cũng sẽ không thể mang thai, tham luyến một chút khả năng mềm mại ấy, cứng rắn muốn ngậm trong thân thể của mình, không chịu để mất đi.

Chóp mũi mang theo mồ hôi của Vương Nhất Bác cọ xát lên lông mi cong cong của cậu, dán vào hai gò má nóng hổi của cậu nói: "Cậu để tớ lấy ra, nếu không sẽ sinh bệnh."

Tiêu Chiến giống như kinh mạch toàn thân bị đả thông rốt cuộc rơi xuống một giọt nước, hương vị mặt chát, không rõ là mồ hôi hay nước mắt, sau cùng men theo đường cong uốn lượn quanh co, rơi vào trong rốn.

Cậu cong cong đôi mắt gật đầu, tùy ý Vương Nhất Bác ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa, đi ngang qua bồn rửa mặt, tấm gương pha lê sạch sẽ phản chiếu thân ảnh hai người trần như nhộng, mồ hồi xuân tình mơ hồ quấn quýt, thịt chạm thịt dán vào cùng một chỗ, trái tim Tiêu Chiến trầm xuống, an ổn buông thả trong lồng ngực, quyến luyến cọ xát cánh tay tuy tuổi trẻ nhưng hữu lực của Vương Nhất Bác.

Cậu chạy đến tìm hắn, hết thảy đều đáng giá, bởi vì Vương Nhất Bác vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cậu.

Đợi lát nữa bọn họ sẽ vai sóng vai ngồi trên chiếc giường sạch sẽ còn lại, Vương Nhất Bác mở sô cô la ra cho cậu, điều hòa không khí được chỉnh đến vừa vặn, không nóng không lạnh, Tiêu Chiến đem áo mưa mua sai nhét vào ngăn kéo nhỏ tủ đầu giường, biết đâu khách ở tiếp theo có thể dùng tới, cũng biết đâu bị nhân viên vệ sinh lấy đi, đã không còn liên can đến bọn họ.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống lấy máy sấy thổi tóc cho cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da đầu của cậu: "Nói đi, sao lại đến đây?"

"Thôn trưởng bá bá bảo tớ đến, bảo là tìm cha mẹ nuôi, nhưng tớ không muốn tìm, tớ một mình cũng có thể đem bản thân mình sống tốt mà trưởng thành, còn gặp được cậu. Cậu nói muốn tớ, tớ liền đến gặp cậu!" Tiêu Chiến đung đưa bàn chân của mình bộ dáng rất vui vẻ, lần đầu tiên cậu tắm bằng bồn tắm lớn, cảm thấy mới lạ lại thú vị, trong phòng này còn có điều hòa có thể thổi, trong thành phố thật sự là quá tốt!

Chỉ là phải trả rất nhiều rất nhiều tiền. Cậu lặng lẽ nắm lấy ga giường dưới tay, yên lặng mà bắt đầu sầu muộn, sau này phải làm sao kiếm được nhiều tiền hơn một chút để nuôi Vương Nhất Bác đây? Cậu nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang chăm chú sấy tóc cho cậu, vẫn còn là cậu trai đang tuổi đi học. Mà cậu là đại nam nhân, phải chống đỡ nửa bầu trời.

Thế nhưng cậu nguyện ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro