Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đến ATM rút tiền, rất cẩn thận dựa vào cách thức thao tác mà làm theo, động tác chậm rì rì, gặp chữ không biết thì tra, cũng không rõ phải tiêu tốn bao nhiêu, cầm rất nhiều, xếp thành mấy chồng thật dày, dùng dây thun cột thành một cục, cõng vào trong tiệm.

Lúc Lưu Hải Khoan nhìn thấy cậu liền bị cái bọc nhỏ căng phồng kia làm cho giật mình, cho là cậu giấu cục gạch đến làm việc, hỏi ra mới biết được là tiền, rất sợ cậu gặp chuyện không đâu một hồi lâu.

"Em mang nhiều tiền như vậy ở trên người không an toàn." Sáng nay hai người ăn bánh nướng xốp, có điều Lưu Hải Khoan làm thất bại, Tiêu Chiến thích ngọt, đổ rất nhiều siro phong, đến nỗi có chút ngọt ngấy, vừa ho khan vừa nói, buổi chiều muốn xin phép nghỉ đến cửa hàng mua quà, mời Lưu Hải Khoan làm quân sư cho cậu.

"Lần sau em khóa thẻ ngân hàng lại, bây giờ chẳng còn ai dùng tiền mặt nữa cả, đều dùng tiền điện tử." Lưu Hải Khoan xem như đáp ứng, lại rất hiếu kì, bình thường không thấy Tiêu Chiến cùng người khác liên lạc, quà này là mua cho ai?

Không phải cho anh công tử nhà giàu kia chứ.

"Là người em thích." Khóe miệng của cậu có chút giương lên, độ cong tràn đầy cẩn thận lại nhu hòa, giống mỗi một cậu trai nhỏ đang sa vào trong bể tình.

Lưu Hải Khoan nghĩ, quả nhiên.

Lúc làm bánh gatô Tiêu Chiến nắm bắt rất nhanh, Lưu Hải Khoan thậm chí sinh ra suy nghĩ đã có người nối nghiệp, hận không thể để Tiêu Chiến tiếp nhận tiệm bánh nhỏ này, anh trở thành Thái Thượng Hoàng, mỗi tháng bỏ chút thời gian ghé thăm ăn chút tiền lãi, cuộc sống tiêu dao khoái hoạt không gì sánh bằng. Nhưng mà Tiêu Chiến nhất định không đồng ý.

Bánh gatô sau khi làm xong được đặt vào tủ lạnh, Lưu Hải Khoan cùng Tiêu Chiến đến cửa hàng lớn nhất trong thành phố mua quà tặng.

Tiêu Chiến lúc đến đã nghĩ qua sẽ mua cái gì, một bộ tây trang màu đen. Cậu khi còn bé đi ngang qua tiệm tạp hóa, ông chủ đang xem tivi, trên màn hình chật hẹp, chẳng biết là phim truyền hình gì, cậu cũng không biết chữ, chỉ nhìn thấy chàng trai mặc tây trang đen nắm đầu ngón tay của cô gái, tà váy cưới lướt trên mặt đất, cùng nhau đi qua thảm hoa, như vậy chính là cả một đời.

Tân khách dưới đài đều vui mừng, nâng ly vỗ tay, bọn họ đúng là một đôi giai nhân.

"Đó là lễ cưới của người ta." Ông chủ nhấn dập tắt đầu thuốc lá, "Lúc bác kết hôn không có điều kiện như vậy, chắp vá tiền đi mượn một bộ tây trang màu đen, còn không vừa vặn, chụp một tấm ảnh cưới, đến bây giờ vẫn còn giữ lại."

Cậu muốn mua một bộ tây trang màu đen thật đẹp đẽ, vì chẳng biết vào một ngày nào đó sẽ tiến đến một hôn lễ long trọng.

Bọn họ chọn lựa thật lâu, cuối cùng quyết định chọn một bộ của hãng Armani*, Tiêu Chiến muốn đem tiền cậu rút được ra trả, cuối cùng vẫn là Lưu Hải Khoan quét thẻ tính tiền, mua xong quần áo anh liền bảo Tiêu Chiến đến ngân hàng đem tiền gửi vào lại, Tiêu Chiến thật sự là kinh nghiệm sống chưa nhiều, Lưu Hải Khoan rất sợ cậu bị lừa bị cướp, mang theo tấm lòng của cha mẹ mà đối đãi với cậu.

*Armani (Giorgio Armani S.p.A): là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất... được thành lập bởi nhà tạo mẫu, doanh nhân, tỷ phú nổi tiếng Giorgio Armani. (Nguồn: Wikipedia)

Tiêu Chiến ngồi trong đại sảnh kiểm tiền, đem ba vạn tệ* kia đưa cho Lưu Hải Khoan, Lưu Hải Khoan cạn lời, cảm thấy mình nếu quả thật đem nhiều tiền mặt như vậy mang về nhà chắc chẳng khác nào thằng ngốc, thế là vừa dỗ vừa lừa gạt Tiêu Chiến, nói trừ vào tiền lương của cậu là được.

*Ba vạn tệ (30.000 tệ): gần 100 triệu VND. (Oà, xin lỗi mọi người, hôm bữa mình edit không kĩ. Chương 13 chị tác giả có nói là vài vạn tệ mà mình lại edit thành một vạn tệ, mình đã sửa lại rồi. OTL)

Tiêu Chiến cũng không biết có tin hay không, lấy xong số thứ tự đến gửi lại tiền tiết kiệm, bô bô ở nơi đó hàn huyên cả buổi mới trở về, hết sức ngại ngùng nói lời cảm ơn với Lưu Hải Khoan.

Lưu Hải Khoan cũng không hiểu Tiêu Chiến vì sao lại tốn nhiều tiền như vậy để mua một bộ âu phục đắt đỏ, rõ ràng bản thân cậu không cha không mẹ, ba vạn tệ tiêu hết đoán chừng cũng dư lại không còn bao nhiêu, ngày ngày thắt lưng buộc bụng, còn từ trong thôn chạy tới làm công, càng nghĩ anh càng hoài nghi người yêu Tiêu Chiến có khi là một tên lừa đảo.

"Người yêu em cũng chỉ đang tuổi đi học, em mua cho cậu ta một bộ âu phục tốt như vậy để làm gì?"

Tiêu Chiến kỳ quái liếc anh một cái, rất bình tĩnh nói: "Bởi vì em là người lớn, mấy loại chuyện cầu hôn này, phải để người lớn làm mới đúng chứ."

Lời cậu nói không tìm ra lỗ hổng, Lưu Hải Khoan còn muốn phản bác lại một chút, nhưng cũng không bắt bẻ được điều gì. Tiêu Chiến liền cứ như thế.

Cuối cùng miệng anh giật giật, cứng đờ dặn dò một câu: "Chuyện kia, nhớ dùng biện pháp an toàn."

Tiêu Chiến nghe không hiểu, nhìn nhìn anh, Lưu Hải Khoan một lòng bị quấy đến rối tinh rối bời, vừa muốn mở miệng giúp cậu phổ cập một ít kiến thức không tiện miêu tả, Tiêu Chiến bỗng nhiên đứng dậy, cực kỳ vui mừng nói: "Bọn họ sắp tan học! Hải Khoan ca, em đi đây, ngày mai lại gặp anh!"

Lưu Hải Khoan phất phất tay để cậu đi, ngồi một mình trên băng ghế, trong đầu có hàng vạn suy nghĩ, quả là một tình yêu mãnh liệt đến mức không thể ngờ được.

Tiêu Chiến dạo này hay vào thành phố, đối với rất nhiều chuyện đã ngựa quen đường cũ*, chẳng hạn như bắt xe buýt.

*Bản gốc Hán Việt: "giá khinh tựu thục", việc quen thì dễ làm.

Nhưng lần này cậu không đi xe buýt, giờ này trường tiểu học tan học rất đông người, là giờ cao điểm vào buổi chiều, cậu sợ ngồi xe buýt bánh gatô bị chen nát, bắt chước dáng vẻ của người ta, vẫy tay chặn một chiếc taxi.

Cậu mang theo hai cái hộp, một hộp đựng bánh gatô, một hộp là bộ âu phục mà cậu mua, thật ra cậu cũng không rõ số đo của Vương Nhất Bác, chỉ có điều nhân viên cửa hàng rất tận tâm mà tư vấn cho cậu, âu phục của bọn họ ở đây có thể căn cứ theo số đo của khách hàng mà điều chỉnh, Tiêu Chiến cũng thôi lo lắng nữa, bởi vì trong tưởng tượng của cậu, Vương Nhất Bác mấy năm nữa mới có thể cùng mình kết hôn, nói không chừng khi đó Vương Nhất Bác lại cao lớn thêm, vừa vặn có thể mặc bộ âu phục này.

Cậu đem hóa đơn xếp gọn lại, nhét vào trong túi quần, đây là lần đầu tiên trong đời cậu tiêu một số tiền lớn như vậy, đợi cậu về đến nhà phải đem tờ hóa đơn này cất giữ trong hộp sắt nhỏ.

Lúc đến trường học chính là thời gian nghỉ ngơi trước giờ tự học buổi tối, học sinh rửa ráy tắm rửa, giặt giũ quần áo, cậu dè dặt bước đến phòng bảo vệ, gõ gõ cửa sổ, nhờ bảo an giúp cậu phát truyền thanh, gọi Vương Nhất Bác tới lấy quà sinh nhật.

Vương Nhất Bác vừa gội đầu xong, đã nhìn thấy đồng học nháy mắt ra hiệu với hắn, đem giọng nữ MC chuyên mục phát thanh bắt chước đến giống như đúc: "Bạn học Vương Nhất Bác lớp mười một ban tám, ca ca của cậu ở phòng bảo vệ trước cổng trường đang chờ, anh ấy mang quà sinh nhật đến cho cậu, đồng thời ở nơi này chúc cậu sinh nhật vui vẻ, sau đây là anh ấy vì cậu yêu cầu đài phát ca khúc «Bài ca chúc mừng sinh nhật» ~ "

Vương Nhất Bác ngẩn người, tóc cũng chẳng buồn lau, khăn mặt hất một cái vắt qua vai mang dép lê chạy ra ngoài, trên đường đi có đội sao đỏ chặn hắn lại, hắn đem thẻ học sinh ném cho người ta, dùng sức lực như thể chạy một ngàn mét về đích trong chớp nhoáng chạy đi mất.

Nhất định là tiểu rách rưới. Ngoại trừ cậu ấy, còn có ai ngốc như vậy nữa chứ.

Hắn vừa chạy vừa cười ngây dại, quả nhiên là người mà hắn ngày nhớ đêm mong đang đứng ở cổng si ngốc đợi mình.

"Tiêu Chiến!" Hắn lớn tiếng gọi, còn chưa chạy đến đã bắt đầu gọi, Tiêu Chiến thoáng quay đầu cười với hắn, cũng gọi một tiếng "Vương Nhất Bác", hai người tựa như đôi sơn ca hát đối đáp vừa ngốc nghếch lại ngây thơ, bảo an đại ca cũng không nhịn được nở nụ cười.

"Các em tình cảm rất tốt." Anh bảo an đánh giá.

"Đúng vậy đó." Tiêu Chiến nhịn không được có chút xíu kiêu ngạo mà trả lời.

Lúc Vương Nhất Bác chạy tới thở từng phì phò ngụm từng ngụm, quần áo trên người đều bị nước trên tóc rơi đến ướt nhẹp, lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng, cả người đều tràn đầy sức sống mạnh mẽ, giống như một gốc cây tốt tươi.

Là dáng vẻ mà Tiêu Chiến thích nhất.

"Sao cậu lại tới đây?" Vương Nhất Bác nhìn cậu mà ngây ngốc nói.

Lời này vừa hỏi ra hắn liền hối hận, Tiêu Chiến đương nhiên là đến tặng quà sinh nhật cho mình, Vương Nhất Bác gãi đầu một cái, nhìn không chớp mắt tiểu rách rưới của hắn, mới mấy ngày không gặp dáng dấp đã mơ hồ khang khác, kỳ phát dục của Tiêu Chiến đến trễ, dáng dấp đến bây giờ vẫn còn đang thay đổi, nhưng vẫn hết sức xinh đẹp.

"Đến tặng quà sinh nhật cho cậu á!" Lời nói này của cậu đương nhiên đúng với lẽ thường mà lại trịch địa hữu thanh*.

*Trịch địa hữu thanh: ăn nói có khí phách, ăn nói mạnh mẽ.

Cậu vẫn chưa nói xong.

"Tớ làm bánh gatô, to lắm ấy, cậu đem về có thể cùng nhau ăn với bạn học." Tiêu Chiến đưa hộp bánh gatô cho hắn, lại cười mị mị nói, "Còn có một món quà bí mật, tớ muốn cậu trở về mới được mở ra xem."

Vương Nhất Bác không ngừng bận rộn gật đầu, Tiêu Chiến tách mấy đầu ngón tay tiếp tục lẩm bẩm, báo cáo tình hình mấy ngày nay của mình: "Tớ tìm việc làm, làm nhân viên phục vụ trong một tiệm bánh gatô, bánh gatô này tớ học làm được siêu nhanh, cậu muốn ăn tớ lần sau lại đem tới cho cậu, anh chủ kia đối đãi với tớ cũng rất tốt..." Nói liên miên lải nhải từng cái từng cái, như ông cụ non, Vương Nhất Bác nhịn cười không được, ôm bánh gatô cùng món quà Tiêu Chiến tặng nhìn bảo bối trước mặt mình, cảm thấy mỗi ngày đi học có thể làm được nhiều thêm năm đề thi.

Trước khi chia tay còn lưu luyến không rời, Vương Nhất Bác hai ba bước lại quay đầu lại, hai người đều mỉm cười, từng bước một mà đi xa.

Hắn đem bánh gatô mang về phòng ngủ, hào phóng cắt ra chia cho bạn cùng phòng, vẫn không quên đề điểm một câu, đây là do ca ca tôi tự mình làm.

Thế là các vị học sinh cấp ba trước khi ăn cười đùa tí tửng nhắc mãi một câu cảm ơn ca ca, một vị bị Vương Nhất Bác thúc cùi chõ chọc một phát, con người hắn tiêu chuẩn kép, chỉ cho phép mình gọi Tiêu Chiến ca ca, không cho phép người khác gọi, lại muốn nghe người ta nói lời tán dương Tiêu Chiến, buộc bọn họ mỗi người viết một trăm chữ cảm nhận sau khi ăn, sau giờ tự học buổi tối đăng lên vòng bạn bè trên Wechat.

"Anh của cậu mua cho cậu cái gì vậy? Nha, Armani a." Sở Hà tinh mắt, "Vương Nhất Bác, anh của cậu thật sự là đại gia."

Đại gia gì chứ, Tiêu Chiến rõ ràng chính là một người vắt cổ chày ra nước, bình thường cái gì cũng không tự mua cho mình, đồ mặc cũng đều là quần áo cũ của hắn. Vương Nhất Bác thở dài, đi ban công bóc hộp quà, vừa lấy ra âu phục, triệt để kinh ngạc.

Hắn hiểu rõ Tiêu Chiến đến cỡ nào, cậu ấy chưa bao giờ chịu dùng tiền cho chính mình, Vương Nhất Bác đến bây giờ ngay cả cậu có bao nhiêu gia sản cũng không biết, nhưng tóm lại không nhiều. Âu phục hàng hiệu đa số đều đắt đỏ, Tiêu Chiến bé ngốc này không chút nào than vãn mà đem mua, khẳng định tốn không ít tiền, nói không chừng... Là tất cả tiền tích góp trong suốt mười tám năm qua.

Vương Nhất Bác đoán gần như được tám chín phần, Tiêu Chiến những năm này đem các loại trợ cấp đều để dành lại, mỗi ngày cũng không nỡ tiêu xài lung tung, cậu cũng không rõ mình tích lũy tiền làm gì, chẳng qua là cảm thấy nhất định phải tích góp tiền, khẳng định có một ngày nào đó cần sử dụng đến, lại không nghĩ rằng ngày đó lại đến sớm như vậy.

Bên trong còn bỏ vào một chiếc thiệp, vừa nhìn là biết do Tiêu Chiến tự mình viết, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của học sinh tiểu học, thế nhưng viết rất ngay ngắn, lúc Tiêu Chiến viết đặc biệt hỏi nhân viên cửa hàng muốn đem thước đối theo đó để viết.

"Chúc Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ! Tớ nghe người ta nói kết hôn đều phải mặc cái này, mua một bộ, đợi đến khi chúng ta đều trưởng thành, cậu sẽ mặc bộ âu phục này đến cùng tớ kết hôn có được không?"

Phía dưới còn có một khuôn mặt tươi cười, cực kỳ đáng yêu.

Vương Nhất Bác bị cậu làm cho vừa khóc lại cười, cầm lấy hộp quà được trang trí trang trọng, trên tay đều nổi lên gân xanh, món đồ đắt đến thế, cậu ấy cứ như vậy mà ngây ngốc tặng cho mình. Vương Nhất Bác đem âu phục xếp lại vào hộp, nhét vào chỗ sâu trong ngăn tủ, vô cùng trân trọng mà cất giấu đi.

Giữa giờ tự học buổi tối hôm đó, ban cán sự đội sao đỏ mà hắn ném thẻ học sinh tìm tới phòng học, trừ điểm lớp bọn họ, lý do là mang dép lê chạy trong khu dạy học, nề nếp năm sao tháng này của lớp thế là đi tong, Vương Nhất Bác tự nguyện bị phạt quét hành lang lớn một tuần lễ.

Tối sau khi về phòng hắn trốn trong chăn lặng lẽ mở ra điện thoại, ngập ngừng thật lâu mới nhắn tin cho Tiêu Chiến.

"Tiểu rách rưới , chờ tớ lớn lên, tặng cậu một bộ áo cưới."

Chúng ta nhất định phải kết hôn. Khi đó tớ mặc bộ âu phục cậu tặng đến cưới cậu. Cậu nhớ phải chờ tớ, tớ sẽ nhanh chóng lớn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro