Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Hải Khoan sau khi về nhà mới phát hiện Tiêu Chiến chuyển khoản cho mình, không nhiều không ít vừa đúng bằng giá của bộ âu phục kia. Anh nhớ tới dáng vẻ lề mà lề mề của Tiêu Chiến ở ngân hàng, thì ra là hỏi thăm làm thế nào để liên kết thẻ ngân hàng với điện thoại, sau đó lặng lẽ đem tiền chuyển cho mình.

Cậu bé này có mắc nợ hay không thật ra đều rất rõ ràng. Trời sinh hồn nhiên, đến cùng vẫn là không thể không thấu hiểu lẽ đời.

Tiêu Chiến đem tiền của mình tỉ mỉ kiểm qua một lần, những thứ cậu cần dùng đến tiền thực sự không nhiều, ghi chép sổ sách cũng sắp xếp rất rành mạch. Mấy ngày nữa cậu sẽ có thể biết được cảm giác lần đầu tiên được nhận tiền lương trong đời là như thế nào, cậu sẽ tiếp tục để dành tiền, gần như trong suy nghĩ đã đem cuộc sống tương lai tính toán đến rõ ràng.

Tháng ngày đi làm buồn tẻ vô vị, cậu đã thành thạo cách nướng bánh gatô, cũng học xong cách thu ngân ra sao, cậu có thể đem mặt tiền cửa tiệm dọn dẹp đặc biệt sạch sẽ, cũng có thể đem bảng họa trước cửa mỗi ngày tân trang lại, việc buôn bán trong tiệm dạo này không hiểu sao có chút tiến triển, Lưu Hải Khoan nói bởi vì cậu dáng dấp đẹp mắt, thu hút các tiểu cô nương. Cậu cũng không rõ dáng vẻ này của mình được coi là xinh đẹp hay xấu xí, nhưng ngoan ngoãn nghe lời Lưu Hải Khoan, đối với mỗi một cô gái đều mỉm cười.

Cậu đã học được cách sử dụng linh kiện xinh đẹp của chính mình để chế tạo nên sự mơ mộng.

Cùng Vương Nhất Bác gặp gỡ không phải là chuyện dễ dàng.

Có đôi khi Tiêu Chiến rất nhớ khoảng thời gian cùng Vương Nhất Bác quấn quýt bên nhau, cảm thấy khi đó mình giống như một đứa trẻ vô ưu vô tư, nhưng sự thật là cậu đã mười tám tuổi, không có công việc ổn định, không gia đình, không cha mẹ, cũng không bằng cấp.

Nhưng cậu còn trách nhiệm nhất định phải gánh vác.

Cậu vốn dĩ chẳng sợ hãi điều gì, trong khoảng thời gian Vương Nhất Bác tách khỏi này cậu rất nhanh hiểu rõ cách thức lên mạng, dựa vào khả năng ghép vần cùng viết tay khập khiễng gõ vào mục tìm kiếm tìm hiểu những thứ mình muốn biết, bỗng nhiên bắt đầu mơ hồ lo lắng đến tương lai của bọn họ.

Cậu không hề đem những ưu lo này nói cho Vương Nhất Bác, bây giờ cậu đã biết được thế nào là "sự giấu giếm thiện ý", vờ như không có gì xảy ra, cứ thế trải qua cuộc sống cứng nhắc ngày qua ngày.

Cậu là đại nam nhân mười tám tuổi, muốn đem những thứ xấu xa che giấu đi, đưa cho Vương Nhất Bác nhìn thấy, đều là những gì cậu cảm thấy tốt đẹp nhất trên đời.

Cậu cam chịu nhiều đau khổ như vậy, tin tưởng rằng số phận sẽ hiểu thấu mà đối xử tử tế với cậu.

Nhưng mà Vương Nhất Bác cậu có thể hay không nói cho tớ biết, rằng vận mệnh thật sự sẽ đối xử tốt với tớ sao.

Sau này mỗi lần Tiêu Chiến trốn trong phòng mình gõ bàn phím sẽ luôn luôn lấy ra chiếc điện thoại cũ mà Vương Nhất Bác tặng. Đó là chiếc điện thoại đầu tiên cậu sở hữu trong đời, giống như cuộc đời cậu có vô số lần đầu tiên đều là do Vương Nhất Bác ban tặng, tình yêu, điện thoại, còn có những câu chuyện nhỏ nhặt khác. Mà những năm ấy ghim đầu Wechat của cậu vẫn là Vương Nhất Bác, dù cho tài khoản kia đã không còn đáp lại cậu.

***

"Tiêu Chiến, cháu hiểu rõ hai đứa đang làm cái gì sao?" Cậu nhìn thấy thôn trưởng bá bá luôn đối tốt với cậu nắm chặt bức tranh mình vẽ cho Vương Nhất Bác, cậu đã vẽ thật lâu, còn chưa kịp đưa cho Vương Nhất Bác xem, liền dễ dàng bị bóp nhăn như vậy.

Cậu chậm rãi nhìn vào thôn trưởng, đây là cha của Vương Nhất Bác, đường nét cùng Vương Nhất Bác rất giống nhau, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Vương Nhất Bác của sau này, sẽ giống người đàn ông vào giờ phút này đang nắm lấy bức tranh của cậu, cậu dám chắc cũng sẽ là một lão đầu nghe không lọt tai mấy lời ngang ngược.

"Cháu thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích cháu." Tiêu Chiến từ trong tay ông giựt xuống bức họa kia vuốt phẳng, nhưng vẫn còn đầy vết hằn, "Thôn trưởng, như thế là không đúng sao."

Đương nhiên là không đúng. Không có ai sẽ chấp nhận hai đứa, quốc gia sẽ không, nhân dân sẽ không, xã hội cũng sẽ không, hai đứa không thể nào kết hôn, không lấy được giấy hôn thú, cũng sẽ không có hài tử, tất cả mỗi một chuyện mà một đôi yêu nhau có tư cách làm hai đứa đều không làm được.

Tiêu Chiến lần đầu tiên nghe người ta nói đến những chuyện này, những điều ấy vốn nên là những lời mà cha mẹ dạy cho cậu từ nhỏ, lại để cậu vào năm mười tám tuổi nghe người khác nói cho.

"Nhưng mà không có người nào thích cháu, chỉ có cậu ấy là thích cháu." Tiêu Chiến nói rất nhẹ, "Phải làm sao bây giờ thôn trưởng, nếu Vương Nhất Bác cũng không thể thích cháu, cháu làm thế nào tìm được người thứ hai yêu thích cháu đây."

Thôn trưởng giận dữ ngút trời bị ngữ khí bình tĩnh như nước từ đầu đến cuối của cậu quấy đến nôn nóng kỳ lạ, ông không nghĩ ra Tiêu Chiến tại sao lại lãnh tĩnh như vậy, vì sao lại khó thuyết phục đến thế.

"Hai đứa đều cần qua cuộc sống của người bình thường." Ông cuối cùng mệt mỏi nói một câu như vậy, "Vương Nhất Bác đang học mười một, nó lập tức sẽ thi đại học, sau khi thi xong sẽ vào một trường đại học thật tốt, tốt nghiệp có thể tìm được một công việc ổn thỏa, hai ba mươi tuổi nó sẽ kết hôn, sinh cho chúng ta một đứa cháu trai hoặc cháu gái. Những chuyện này sau rất nhiều năm nữa hai đứa sẽ nhận ra chỉ là trò đùa thoáng qua của tuổi trẻ ngông cuồng."

Tiêu Chiến thử tưởng tượng, quỹ đạo cuộc đời Vương Nhất Bác quả thật sẽ là một đường thẳng tắp như vậy, hắn luôn luôn ưu tú, công việc tìm được sau khi xong đại học nhất định cũng là tốt nhất, đó là cuộc sống mà cậu vĩnh viễn không cách nào có được.

Bên ngoài trời đổ cơn mưa. Cậu đưa mắt nhìn thôn trưởng khập khễnh rời đi, thật sự là người đã có tuổi, ngày mưa thì sẽ đau chân, đường cũng không thể đi đứng quá xa.

Bên tai cậu vẫn còn vang vọng thanh âm xương bánh chè đập trên nền đất xi măng, nghe vào giống như có khớp xương răng rắc gãy vỡ. Lưng thôn trưởng đã còng xuống, bởi rằng đời nhà nông, bàn tay đều là những vết chai sần sùi, ông rất lâu sau này mới lên làm thôn trưởng, cải thiện sinh nhai trong gia đình, Tiêu Chiến chưa từng thấy thôn trưởng vào thời điểm đó, hẳn là giống như bộ dạng hiện giờ, hèn mọn, hơn nữa lại mệt mỏi.

Tại sao phải quỳ xuống. Cậu nâng không nổi thôn trưởng, nâng không nổi người cha này, ông thừa nhận muốn vào lúc Vương Nhất Bác không có ở đây giải quyết dứt khoát mọi chuyện, lại gần như nắm chắc sự mềm lòng của cậu.

Tiêu Chiến cúi đầu, có chút nhìn không rõ bản thân, hoa văn trên tay áo rất mơ hồ, là quần áo cũ của Vương Nhất Bác mà thôn trưởng đưa cho cậu.

Ông cũng đã từng đối với mình tốt như vậy, vào những ngày thơ bé, cũng từng ôm mình, tựa như ôm một đứa con trai khác.

Tiêu Chiến đột nhiên có chút oán hận, bác phải cứu lấy con trai của mình, nhưng ai có thể đến cứu cháu đây. Những hứa hẹn bí mật của bọn con vốn dĩ không muốn cho người khác biết, còn chưa kịp bắt đầu đã phải tiêu tan.

Hóa ra người trưởng thành đều nhẫn tâm như vậy.

Cậu thà rằng Vương Nhất Bác không cần phải lớn lên, bọn họ vẫn mãi ngây thơ, vẫn mãi mà yêu nhau.

Mưa rơi vào căn phòng nhỏ, cậu đột nhiên tỉnh táo lại, ngay cả nơi trốn nắng che mưa mà cậu đang giẫm dưới chân đây, còn chẳng phải là nhà của mình.

Cậu nghe thấy bản thân nói, bá bá, cháu đồng ý, cháu đem những đồ đạc này cùng con của người, đều trả lại cho người.

Đoạn tình cảm này chẳng hiểu sao lại bị cắt đứt, cậu đã từng hoang tưởng qua rất nhiều lần, nhưng không nghĩ tới, đánh bại bọn họ không phải là thế tục cùng hiện thực, mà là đôi mắt của cha Vương Nhất Bác lúc quỳ gối xuống bên trong một ngày mưa.

Ông nói cháu hãy buông tha cho Vương Nhất Bác.

Thế là cậu thật sự buông tay.

Giá như bởi vì vật chất, cậu có thể kiếm tiền, nếu như bởi vì ánh mắt khinh thường của người đời, cậu có thể mặt dày, có thể không quan tâm, và giả như Vương Nhất Bác không yêu cậu, cậu cũng có thể tiếp nhận, cậu chỉ không thể chấp nhận được mình mắc nợ thôn trưởng nhiều năm như vậy, còn muốn mắc nợ con của ông ấy.

Thì ra hết thảy những cố gắng qua của cậu vẫn không thể nào thay đổi.

Thôn trưởng chậm rãi đứng lên, vuốt nhẹ đầu gối mình, ông đưa điện thoại di động của mình cho Tiêu Chiến, đang ngay tại giao diện gọi điện thoại, ghi chú là "Con trai".

"Vậy cháu ở ngay trước mặt ta, chính miệng cùng nó nói, hai người bọn cháu đoạn tuyệt."

Tiêu Chiến một giọt nước mắt cũng không chảy qua, lại ngay lúc này nước mắt không ngừng lăn xuống, cậu cầm chiếc điện thoại kia giống như cầm một chiếc khoai lang bỏng tay, đầu dây bên kia vẫn chưa nhấc máy, có lẽ do giáo viên của Vương Nhất Bác dạy quá giờ, Tiêu Chiến đem thời gian biểu học tập và nghỉ ngơi của hắn đều học đến nằm lòng.

"Cháu có thể không nói được không, bá bá, ngày mai cháu có thể rời đi, cũng không bao giờ quay trở lại nữa, thế nhưng cháu không thể nói với cậu ấy. Bác có thể nói với cậu ấy rằng cháu đã chết, cũng đừng bắt cháu chính miệng nói với cậu ấy." Giọng cậu run lẩy bẩy cầu xin ông, nước mắt làm hai mắt cậu nhòe đến mơ hồ, cậu cái gì cũng nhìn không rõ, lại nghe được một tiếng alô vang lên, thanh âm này phấn chấn mạnh mẽ, còn mang theo hạnh phúc rõ rệt, cậu biết Vương Nhất Bác vui vẻ đến nhường nào, rõ ràng mấy ngày trước cậu mới tặng bánh gatô cho đứa trẻ này, cậu có thể nhìn thấy bộ dáng đắc ý kiêu hãnh của Vương Nhất Bác, có vẻ trẻ con lại đáng yêu.

Là dáng vẻ mà cậu thích nhất.

"Uy, con trai, không có gì, cha trượt tay, con cố gắng học hành, đừng nghịch điện thoại."

"Con biết mà cha! Bọn con chuẩn bị đến văn phòng giáo viên phê chữa bài thi, cúp đây!"

Cậu nghe thấy tiếng tút tút khi dập máy điện thoại, cũng nghe thấy âm thanh mưa rơi bên ngoài, nghe thấy thôn trưởng chậm rãi ho một tiếng, mở cửa đi.

Mưa lớn như vậy, Tiêu Chiến nghĩ, mình ngay cả một chiếc ô cũng không có.

Tựa như lúc ban đầu cậu bước vào cõi đời này, vốn là không có gì cả, trần trụi đến, cũng trần trụi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro