Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau này khi Tiêu Chiến nhớ lại, đó là vào một buổi chiều vàng óng ánh. Ánh nắng tỏa vàng rực rỡ, mồ hôi rơi trên người Vương Nhất Bác cũng nhuốm vàng lấp lánh, tất cả đều mang theo dương quang, là ánh sáng rực rỡ kỳ diệu nhất trên thế gian này.

Vương Nhất Bác quả thực là một nam hài tử lỗ mãng, đột ngột đâm vào thế giới nhỏ của cậu, thở hổn hển, giống như một vị anh hùng, chỉ có điều vị anh hùng này một tay cầm chặt một hộp vaseline, túi quần còn giấu hai cái áo mưa.

"Tiêu Chiến," hắn không gọi cậu là tiểu rách rưới, cũng không gọi bằng biệt danh nào khác, giống như cách tất cả đám con trai bình thường hay nói chuyện với cậu, chỉ có điều mang theo chút khẩn trương, bộ dáng vô cùng trịnh trọng.

Hắn nói, "Tớ tới giúp cậu chữa bệnh."

Lông mày Tiêu Chiến bỗng chốc giãn ra, cười rộ lên một cái so với bình thường cũng không mấy khác biệt, thế nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy nụ cười cậu tựa như một lòng sông, khiến mình chết đuối trong ấy.

Có lẽ hắn đã sớm chìm vào bên trong biển tình dạt dào của Tiêu Chiến.

Hắn vô cùng gấp gáp, nhưng động tác lại cẩn thận từng li từng tí một, cùng với Tiêu Chiến miệng dán miệng hôn lên. Mặc trên người Tiêu Chiến chính là quần áo hắn từng mặc qua - một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình. Vương Nhất Bác ngửi ngửi mùi xà phòng nhàn nhạt trên người cậu, một đường vén vạt áo của cậu lên, tay di chuyển từ thắt lưng nhẵn bóng rơi xuống thịt đùi tròn trịa. Toàn thân Tiêu Chiến đều run rẩy một lượt, đem đôi chân siết lại chặt chẽ.

"Tiểu rách rưới, chỗ này sao lại nhiều thịt như vậy?" Hắn nhào nặn cái mông Tiêu Chiến tựa như bóp nắn chiếc màn thầu trắng tuyết, dấu tay dễ dàng lưu lại trên ấy, ngón tay giống như lướt trên mặt nước gợn sóng. Tiêu Chiến chỗ nào cũng gầy, chỉ vừa khéo mông tròn là nơi nộn thịt duy nhất, Vương Nhất Bác nghĩ, đây là vì hắn mà chuẩn bị.

Cậu là vì hắn.

Thiếu niên động tình hung mãnh đến dị thường, hắn đẩy Tiêu Chiến đến trên giường, cởi xuống quần đùi của cậu, cúi đầu, chóp mũi chôn bên trên thịt đùi trần trụi của Tiêu Chiến, giống như cún hết cắn lại liếm. Ngón tay đem dịch bôi trơn tiến vào hậu huyệt trơn mượt của Tiêu Chiến, thật chặt, nơi này chưa có ai từng chạm đến, thậm chí ngay cả Tiêu Chiến lúc tắm rửa cũng tránh chạm vào nơi ấy, cậu là đồ ngốc chưa từng đọc qua sách, làm sao biết được nơi này còn có thể bị xâm phạm, hướng về phía Vương Nhất Bác đau xót kêu lên, vô cùng đáng thương: "Nhất Bác, thật bẩn."

Cậu chỉ nghĩ là nơi đó bẩn, không muốn để cho Vương Nhất Bác bị vấy bẩn.

Vương Nhất Bác hôn hôn mặt của cậu, ngón tay bên trong huyệt quấy đến phát ra tiếng nước nhóp nhép, thấp giọng thì thầm trấn an cậu: "Không bẩn, tiểu rách rưới nhà chúng ta cực kỳ sạch sẽ."

Tiêu Chiến bỗng chốc liền cảm thấy điều đó không còn quan trọng nữa, Vương Nhất Bác là người đầu tiên không hề chê bai cậu, cậu chẳng qua là cảm thấy cái lỗ nhỏ như vậy, bị Vương Nhất Bác đi vào nhất định sẽ rất đau. Thế nhưng cậu không sợ đau, cậu nếm qua nhiều khổ cực như vậy, cũng nguyện ý bởi vì Vương Nhất Bác mà chịu đau.

Vương Nhất Bác lỗ mãng tiến vào cậu, bên trên tính khí thô nóng còn có bộ lông thô sáp, ma sát qua bên chân thịt non mềm của cậu, đâm sâu vào từng đợt từng đợt. Cậu nghe thấy Vương Nhất Bác đè ở trên người cậu thở hổn hển, dáng vẻ động tình trên mặt so với bất kỳ lúc nào cũng đều anh tuấn hơn, cậu không biết thế nào gọi là hấp dẫn, nhưng cậu cảm thấy Vương Nhất Bác vô cùng gợi cảm. Thế là thần xui quỷ khiến hôn một cái lên cằm Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, thật ra hôn hôn căn bản không phải là mang ý ước định đúng không?" Cậu cười nhìn hắn, còn mang theo vẻ ngây thơ, trái tim nóng hổi trong lồng ngực Vương Nhất Bác nhảy lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Tiêu Chiến cái gì cũng không hiểu, thế nhưng cái gì cũng đều hiểu.

Dùng hết hai cái áo mưa, Vương Nhất Bác thắt nút lại ném đi, ôm toàn thân trần trụi của Tiêu Chiến khóa chặt trên chiếc giường nhỏ kia, khắp người đều là dấu hôn cùng vết tay. Tiêu Chiến thích bám vào hắn, mỗi một lần đều nhíu lông mày lại tiếp nhận từng đợt đẩy vào, dáng vẻ vừa thoải mái lại vừa khó nhịn giống như mèo con duỗi vuốt, khiến đáy lòng người nhìn thấy đều trở nên ngứa ngáy, hận không thể ra sức mà yêu thương cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy nếu có thể cùng Tiêu Chiến nằm cả ngày, nằm cả một đời như thế này thì thật tốt.

Mặt trời bên ngoài đem ấm áp chiếu vào căn phòng, chỉ là không khí trong phòng còn tràn ngập hương vị tanh nồng. Vương Nhất Bác cắn móng tay yên lặng nghĩ, lần sau nên mang theo bình thuốc làm sạch không khí tới.

Tiêu Chiến nghiêm trang đem ngón tay Vương Nhất Bác lôi ra ngoài, nhíu đôi lông mày đẹp mắt lại sẵng giọng: "Không được cắn móng tay! Cắn móng tay không vệ sinh!"

Vương Nhất Bác cười, rất nghe lời thu tay lại, lại nhịn không được trêu chọc cậu: "Tiểu rách rưới, cậu còn chưa qua cửa liền muốn quản nam nhân nhà mình à nha? Tớ thấy cậu rất thích hợp làm tiểu tức phụ Vương gia."

Tiêu Chiến đã sớm muốn hỏi, tiểu ngốc tử, tiểu rách rưới, bây giờ lại là tiểu tức phụ, sao lại thích đem cái chữ "tiểu" này gán vào người cậu thế không biết?

"Tiểu ý là muốn nói cậu đáng yêu." Vương Nhất Bác lại nói dối không chớp mắt, thật ra cũng không sai, trên người bạn nhỏ Tiêu Chiến chỗ nào cũng bé, cái tay nho nhỏ, đầu vú nho nhỏ, đôi chân nho nhỏ, nơi nào nơi nấy đều vô cùng đáng yêu.

"A!" Tiêu Chiến bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười đến giống như đóa hoa hướng dương: "Vậy cậu chính là tiểu lão công của tớ!"

Vương Nhất Bác bị một câu tiểu lão công triệt để làm cho đầu óc choáng váng, tràn ngập trong đầu đều là "Hỏng bét, không thể lại làm nữa, đây là lần đầu tiên của Tiêu Chiến đấy." Hắn cũng không thể làm cho người yêu bé bỏng của mình giật mình, Vương Nhất Bác thật sự là hận không thể đem cậu ôm vào trong ngực vuốt ve một trận cho đã, nếu lúc này Tiêu Chiến nói muốn có ánh sao, Vương Nhất Bác hắn cũng không dám đi hái minh nguyệt.

Hết thảy trong đầu hắn bây giờ đều là muốn đem hết tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này mà tặng cho một người.

Người đó là Tiêu Chiến. Tiểu rách rưới của hắn, tiểu ngốc tử của hắn, cũng là tiểu tức phụ của hắn.

-------------------------------------------------------------

Thế là đã kết thúc năm Kỷ Hợi bằng một món mặn. Mình thật sự rất cảm ơn mọi người đã đọc, vote và bình luận ủng hộ mình, dù ít dù nhiều đều khiến mình rất hạnh phúc và là động lực để mình tiếp tục edit. Chúc các chị năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào và hi vọng chúng ta sẽ cùng anh Chiến và bé Bo trải qua thêm nhiều năm mới nữa. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro