Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ở trường học, Vương Nhất Bác không khi nào không nghĩ đến Tiêu Chiến, luôn cảm thấy cậu không thể tự chăm sóc tốt cho mình, lại không nhớ rằng trong những năm tháng hai người chưa gặp gỡ, Tiêu Chiến vẫn tự mình kiên cường sống tốt.

Có đôi khi tính mạng con người tựa như một nhánh cây hương bồ, tuy mảnh dẻ nhưng lại cứng cỏi.

Hắn đem ảnh chụp ở công viên trò chơi đặt dưới gối nằm, đó là nơi cách hắn gần nhất cũng là nơi bí mật nhất, cùng hắn vượt qua những đêm dài mê man, thật giống như Tiêu Chiến đang nằm cạnh mình mình ngủ say, nghiêng người lập tức có thể ôm vào lòng.

Bọn hắn mỗi ngày đều thức dậy đặc biệt sớm, trường học không cho phép sử dụng điện thoại, cho nên hắn luôn tắt máy mang trong cặp, tan lớp lập tức mò ra nhà vệ sinh nghe điện thoại. Chỉ là thầy cô thường hay dạy quá giờ, hắn mỗi lần gửi tin nhắn hồi đáp đều rất muộn, vừa nhắn vừa nghĩ, Tiêu Chiến liệu có ủy khuất cầm di động chờ hắn hay không, trong lòng lúc nào cũng có một mảnh mềm mại.

"Bác ca, chết cậu chưa, cậu rơi vào lưới tình rồi." Đồng học trêu chọc hắn, "Không ngờ còn cùng chị dâu yêu xa."

Vương Nhất Bác cũng không hề phản bác, lo lắng nghĩ, đúng thật là.

Hắn chưa bao giờ chờ mong đến kỳ nghỉ như vậy.

Tiêu Chiến học ghép vần gần như đã hoàn thiện, hiện tại gõ bàn phím đã không cần phải viết tay. Thế là cậu chuyển trọng tâm lên học viết chữ, bên trong hộp báu vật của cậu có một bảng chữ mẫu đã dùng qua, chủ nhân chưa viết xong, cậu giữ lại, hiện tại mở ra cũng có thể miễn cưỡng sử dụng.

Thật ra Vương Nhất Bác đã từng dạy cậu viết chữ, chỉ có điều bản thân Vương Nhất Bác chữ như gà bới, hậu quả là Tiêu Chiến viết chữ cũng khó nhìn. Cậu quyết định tự mình luyện từ từ, nói không chừng đến khi Vương Nhất Bác nghỉ trở về, mình còn có thể dạy hắn ấy chứ!

Lúc đang ở nhà cầm bút chì tô chữ thì thôn trưởng đến tìm cậu, cậu nhanh chóng thu dọn mọi thứ. Thôn trưởng nói trong thành phố gần đây có một sự kiện, hỏi cậu có muốn đi hay không, cũng có thể tìm được người nguyện ý nhận nuôi cậu. Tiêu Chiến ngẩn người, mới chậm rãi nói: "Nhưng mà cháu đã mười tám tuổi rồi."

Lúc Tiêu Chiến vừa mô côi cha mẹ, cậu đã từng được đưa đến viện mồ côi, thế nhưng không có ai nhận nuôi cậu, bởi vì cậu lúc ấy đã bảy tám tuổi, là tuổi đã có nhận thức, nuôi dưỡng phỏng chừng cũng không mấy thân thiết, sau đó Tiêu Chiến liền theo thôn trưởng về thôn, ở nơi cha mẹ từng sinh sống mà tiếp tục tồn tại.

Bởi vì không có trưởng bối, Tiêu Chiến sớm hiểu chuyện, cũng không đem phiền toái đến cho người khác, những người trong thôn đều sẽ trông nom cậu mỗi người một ít, vậy nên Tiêu Chiến cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không có gì là không tốt.

"Đi vào thành phố thăm thú đối với cháu cũng là việc tốt, thấy chút việc đời, cũng không để mình trở thành người dễ bị người lừa gạt." Thôn trưởng sờ sờ đầu của cậu, có hơi hoảng hốt nói, "Mới đó mà cháu đã lớn đến vậy, con bác cũng gần tuổi cháu, đang đi học trong thành phố, vừa dịp thứ sáu tuần này, cháu đến, bác bảo nó chiếu cố cháu một chút, hai đứa cùng nhau về nhà cũng tốt."

Tay ông dúm dó từ trong túi áo lấy ra mấy tờ tiền giấy cho Tiêu Chiến, đều là tờ mệnh giá lớn, nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chiến: "Cháu lớn chừng này rồi, nên ra khỏi thôn, tiền của bác đều do một tay vợ bác cất giữ, chừng này là tiền mua thuốc của bác, cháu cầm lấy mà dùng, bác phải cai thuốc ha ha."

Đôi mắt Tiêu Chiến bỗng chốc ẩm ướt, cậu nhìn cha của Vương Nhất Bác, đây là thôn trưởng đã từng ôm cậu lúc còn rất nhỏ, trong bóng tối giúp đỡ cậu, sau Tết còn len lén kín đáo đem cho mình rất nhiều tiền cùng đồ ăn. Cậu nháy nháy mắt, vâng một tiếng.

Cậu không thể chôn thân cả một đời trong thôn trang nhỏ hẹp này nhặt ve chai mà sống, Vương Nhất Bác lại biến thành một nam nhân gánh vác tất cả mọi việc, cậu muốn mình trở nên xứng đáng với Vương Nhất Bác, mặc dù... Hiện tại vẫn chưa thể nói cho thôn trưởng bá bá.

Nhưng mà Tiêu Chiến đem tiền đẩy trả lại, cậu từ trong hộp sắt lấy ra một phong bì lớn, mở ra cho thôn trưởng thấy, trên mặt còn mang theo một chút đắc ý, tựa hồ khoe khoang nói: "Không dùng tiền của bác, cháu nhặt ve chai đổi được rất nhiều tiền đây này! Cháu lên thành phố về, mua cho bác loại thuốc lá đắt tiền nhất, bác vụng trộm mà dùng, đừng để bị phát hiện."

Tiêu Chiến tuyệt nhiên không để ý đến chuyện cha mẹ nuôi, cậu hoàn toàn không cần. Cậu chỉ nghĩ được dịp có thể lên thành phố thăm Vương Nhất Bác xem ra sao, mất cả buổi chiều ngồi trong phòng toàn là suy nghĩ nên tặng cái gì cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác là con trai nhà trưởng thôn, học hành thì chăm chỉ, cái gì cũng có, còn thiếu cái gì được nhỉ? Cậu nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra, đành phải lén lút nhắn tin cho Vương Nhất Bác, hết sức ngượng ngùng hỏi: "Nếu tớ đến tìm cậu, cậu muốn quà như thế nào?"

Vương Nhất Bác đúng lúc đang nghỉ giữa giờ, nhanh tay lẹ mắt lấy điện thoại di động ra nhắn tin trả lời, vô cùng đơn giản, chỉ là một chữ, "Cậu."

Sau đó đem điện thoại nhét vào cặp, tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh của hắn.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào khung chat kia suy nghĩ cả buổi, trên trình duyệt điện thoại tự mình tìm tòi thử xem "Bạn trai nói muốn nhất là tôi", sau đó đỏ mặt nghiêm túc xem một lượt.

Hóa ra là có ý tứ này. Cậu nhớ tới lần đầu tiên cùng Vương Nhất Bác làm, vừa bắt đầu chỉ cảm thấy đau, càng về sau lại thoải mái không sao giải thích được, loại cảm giác này đến bây giờ mỗi khi cậu nhớ lại đều cảm thấy tê cả da đầu.

Cho nên Vương Nhất Bác là muốn cùng cậu làm loại chuyện xấu hổ kia.

Thế nhưng cậu nghĩ tới nơi đó Vương Nhất Bác lớn như vậy lại bắt đầu lo lắng, sợ hắn đâm hỏng mình, ôm bụng nằm lỳ ở trên giường do dự, vẫn là không ngăn được nỗi nhớ đối với Vương Nhất Bác, quyết định tùy ý để Vương Nhất Bác giày vò.

Ngày hôm sau cậu ra ngoài từ sớm, ngồi chuyến xe sớm nhất vào thành phố, trên xe chật ních các cô dì mua thức ăn, bên tai là tiếng nói chuyện huyên náo, còn có điện thoại bên ngoài đủ màu sắc chủng loại, đều là những thứ cậu chưa từng nhìn thấy trong thôn, vừa sinh động vừa giàu có.

"Đến trường Ngũ trung, hành khách xuống xe mời đứng ở cửa ra phía sau..."

Hôm nay là thứ năm, cậu biết các học sinh đều tan học vào thứ năm, muốn chạy tới nhìn thấy bộ dáng học sinh của Vương Nhất Bác.

Cậu còn chưa từng đến trường học cơ mà, nơi đó tất cả đều là người đọc sách, lợi hại cực kỳ, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mặc đồng phục của Vương Nhất Bác, hẳn là vô cùng đẹp trai.

Cậu suy qua nghĩ lại liền cười rộ lên, ngồi trong quán Hamburger đối diện trường học gọi một ly Cocacola, chờ đợi tiếng chuông tan học vang lên. Bao giờ nhìn thấy Vương Nhất Bác, cậu sẽ cao hứng bừng bừng nói cho hắn biết, cậu nhìn xem, không có cậu, tớ cũng có thể hòa mình vào lớp người thành thị, còn có thể tự mình chọn món, tớ mang theo rất nhiều tiền, đều là tự mình kiếm được, lần này đến lượt tớ mời cậu cùng tớ hẹn hò!

Viên đá trong đáy cốc giống như hòa cùng niềm vui của cậu tan thành từng giọt lỏng, bồ câu trắng bay lượn trên nền trời xanh thẳm, cậu nghe thấy tiếng chuông vang lên, sân trường vắng vẻ chậm rãi xuất hiện từng đoàn người rộn rã, mà người trong lòng của cậu sẽ bên trong biển người đông đúc ấy đi về phía cậu.

Tiêu Chiến tin tưởng, mình chỉ cần liếc mắt lập tức có thể nhận ra hắn, Vương Nhất Bác cũng có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro