Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ 38 Tiêu Chiến cự tuyệt Vương Nhất Bác.

Dưới anh đèn chói mắt, Vương Nhất Bác mặc bộ áo ngủ nhung hình sữa bò, bàn chân mềm mại ngồi ở trên ghế salon, tức giận mà nhìn người đối diện trên đang chăm chú đọc sách.

"Chiến ca, anh nên đáp ứng a."

Vương Nhất Bác cố hết sức khẩn cầu Tiêu Chiến.

"Không."

Tiêu Chiền đầu không có ngẩng lên lấy một cái, trực tiếp từ trong miệng phun ra cái chữ này.

Vương Nhất Bác mất hứng nhếch miệng, cầm lấy điện thoại trên bàn trà bắt đầu chơi game.

Phòng khách yên tĩnh, lập tức bị tiếng trong điện thoại di động của Vương Nhất Bác truyền ra đánh vỡ.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn về phía người đang cáu kỉnh ngồi trên ghế sô pha, bất đắc dĩ nói: "Không phải anh không muốn đáp ứng, mà anh không thể đáp ứng. Hai chúng ta đã diễn qua một bộ phim song nam chính, nếu như lại hợp tác diễn một bộ nữa, hai ta hình huống trước mắt một điểm tốt đều không có."

Vương Nhất Bác như trước chơi trò chơi, không nói lời nào.

Tiêu Chiến để sách trong tay xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, dùng cùi chỏ đụng đụng Vương Nhất Bác, kiên nhẫn mà ôn nhu giải thích nói: "Hai ta cùng một chỗ không sai biệt lắm hai năm đi à nha, hiện tại thật vất vả đem nhiệt độ hạ, anh làm sao có thể lại khiến nó đi lên."

Tránh thoát trong biển người chen chúc, cũng đã có chỗ đứng nhất định trên sân khấu, anh làm sao có thể cho phép hai người bọn họ lần nữa trở thành tiêu điểm của hàng vạn người.

Về tình yêu.

Là ai động tâm trước, không thể nghi ngờ là Vương Nhất Bác. Nhưng nếu là hỏi ai hãm sâu, không thể nghi ngờ là Tiêu Chiến.

Theo từ lúc ban đầu bị chỉ trích giống nhau, đến ưa thích, lại đến giờ này khắc này không thể tiếp nhận nửa điểm chia lìa yêu đau đớn, Tiêu Chiến sớm đã đánh bại tất cả,đi đổi một đoạn tâm động.

Hai năm trước một bộ phim, lại để cho bọn họ vốn là không có danh tiếng gì, đột nhiên một đêm bạo hồng, nhất là Tiêu Chiến giá trị con người càng là tăng vọt.

Đây đối với diễn viên mới không có tiếng tăm bọn họ mà nói, quả thực là trời giáng phúc lớn, niềm vui ngoài ý muốn.

Vô số đèn flash chói mắt, bọn họ là ẩn nhẫn, cũng là bằng phẳng.

Bọn họ tại nơi trọng đại tận lực bảo trì khoảng cách, cho dù là tiếp nhận phỏng vấn, cũng cố nén không nhìn tới đối phương, tham gia tiết mục tống nghệ cũng cố ý đứng xa xa. Thế nhưng là, tận sâu trong đáy lòng là yêu thương không ngừng. 

Tiêu Chiến trực tiếp cướp đi điện thoại trong tay Vương Nhất Bác.

Rời khỏi trò chơi, mới phát hiện Vương Nhất Bác thua rối tinh rối mù. Cái gọi là sinh khí, bất quá là bộ dáng giả vờ mà thôi.

"Em lấy ra kịch bản <Vô Ky> anh xem, nội dung cốt truyện không tồi. Nếu như em diễn tốt, có lẽ đối với sự nghiệp sẽ được nâng cao." Tiêu Chiến rất lý tính nói.

Vương Nhất Bác cúi đầu, căn môi, không lên tiếng.

"Này, Vương Nhất Bác, em nếu không muốn nói, anh sẽ đi. Em biết anh gần đây quay phim có bao nhiêu bận rộn." Tiêu Chiến vừa muốn từ trên ghế salon đứng lên, lại bị Vương Nhất Bác tay mắt nhanh lẹ một phát bắt được.

"Chiến ca, đừng đi."

Tiêu Chiến thuận thế cầm chặt tay của cậu, Vương Nhất Bác lòng bàn tay rất nóng, nóng đến anh có chút đau lòng.

Ngữ khí không tự chủ được hạ xuống, Tiêu Chiến nói: "Em cũng biết, anh không thích ở trước con mắt người khác nói yêu thương, mọi cử động cũng bị chú ý, cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không dám làm. Cảm giác thống khổ như vậy, anh cũng không muốn lại phải trải qua."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, trong ánh mắt là tình cảm sâu đậm, hắn nói: "Những thứ này em đều hiểu, chỉ là mỗi lần anh đi quay phim, em điện thoại anh không tiếp em đều muốn sắp điên. Em sợ..."

Vương Nhất Bác đột nhiên muốn nói lại thôi.

Tiêu Chiến cười cười, trong ánh mắt phảng phất có tinh quang loé lên, "Sợ cái gì?"

"Sợ anh thích người khác." Vương Nhất Bác mấp máy môi, nói: "Anh lớn lên đẹp như thế, người theo đuổi anh nhiều như vậy, quanh anh có biết bao nữ minh tinh xinh đẹp. Em thực sự sợ anh đột nhiên thanh tỉnh, ý thức được chính mình vẫn là ưa thích nữ nhân, mà không phải..."

Vương Nhất Bác không nói được nữa.

Những cái... kia nói không nên lời, khiến nó triệt để hư thối trong lòng cậu a.

Trông thấy Vương Nhất Bác không tự tin như vậy, phảng phất dáng vẻ tiểu hài tử không được yêu thích, đầy người uỷ khuất cùng bất đắc dĩ.

Tiêu Chiến ngực tê rần.

Anh nắm chặt tay Vương Nhất Bác, ngữ khí bình tĩnh không có gợn sóng "Vương Nhất Bác, em biết anh hiện tại lớn bao nhiêu."

"......"

"Mấy ngày nữa, anh liền ba mươi tuổi. Em cho rằng anh ở tuổi này, không lấy sự nghiệp làm trung tâm, cũng không kết hôn sinh con, lại cùng em tốn bao thời gian ở cùng một chỗ, là đùa giỡn sao."

Tiêu Chiến quá rõ ràng mình muốn làm cái gì.

Nếu như anh phàm có một chút xíu thanh tỉnh, anh cũng sẽ không thoái thác tiệc liên hoan đêm nay, từ Vô Tích chạy đến Thượng Hải chỉ để gặp cậu bé của anh.

"Có thể là em quá lo được lo mất, dù sao, anh tốt như vậy."

Mà em lại yêu thích anh như vậy.

Vương Nhất Bác tại lòng bàn tay Tiêu Chiến giật giật, sau đó cùng Tiêu Chiến mười ngón tay đan chặt.

Tiêu Chiến cười cười, hôn nhẹ lên mi mắt Vương Nhất Bác, ý bảo hắn dựa đi tới.

Vương Nhất Bác rất nghe lời tựa ở trên bờ vai Tiêu Chiến, bởi vì ở rất gần, hắn có thể rõ ràng ngửi thấy được mùi nước hoa tươi mát trên người Tiêu Chiến, đó là nhãn hiệu nước hoa cậu làm đại ngôn, tên gọi là Lucky Love.

"Cái này mùi hương rất dễ chịu, anh về sau một mực dùng nó có được không." Vương Nhất Bác dựa vào bả vai Tiêu Chiến, nũng nịu nói.

Tiêu Chiến ôm lấy cái eo thon nhỏ của thiếu niên, cưng chiều nói: "Đã biết, cún con."

"Chiến ca, em rất nhớ anh."

Đó là một loại tương tư thành tật.

"Anh thời gian gần đây cảnh quay tương đối nhiều, khả năng không rút ra được thời gian đến tìm em. Em một mình không ngủ được, liền gọi điện thoại cho anh, anh chỉ muốn lúc nhàn rỗi được cùng em nói chuyện phiếm." Tiêu Chiến đem cằm đặt tại đỉnh đầu Vương Nhất Bác, sợi tóc mềm mại tản ra mùi hương nhài dễ chịu mà anh đại ngôn.

"Anh gạt người, em mỗi lần cùng anh gọi điện thoại, đều là không trả lời." Vương Nhất Bác tức giận nói.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, ôm sát người trong ngực: "Vậy làm sao bây giờ đây, anh phải cố gắng kiếm tiền, còn có tiền nuôi em a..."

"Tự chính em có thể kiếm tiền, không cần anh nuôi dưỡng." Vương Nhất Bác nhếch miệng, trong nội tâm không rõ tư vị.

Tiêu Chiến thật sự quá liều mạng, quay phim cả ngày lẫn đêm, cùng với các loại sự kiện, quảng cáo, đại ngôn... thật sự là không có thời gian nghỉ ngơi.

"Chiến ca, em hiện tại tài nguyên rất tốt, thu nhập cũng không tệ, nếu như anh muốn rời công ty, em có thể giúp anh đền hợp đồng."  Vương Nhất Bác biết rõ Tiêu Chiến không thích nghe những thứ này, nhưng cậu vẫn là nhịn không được muốn nói.

Tiêu Chiến sắc mặt quả nhiên biến đổi, bàn tay đặt ở trên lưng Vương Nhất Bác không khỏi cứng đờ.

Trầm mặc hồi lâu, anh nói: "Đây là chuyện của anh, em đừng quan tâm."

"Thế nhưng là..." Vương Nhất Bác vừa muốn mở miệng, lại bị Tiêu Chiến lập tức cắt ngang, ngữ khí không tốt "Ai cũng có thể giúp anh, chỉ có em là không thể."

Trên đời này, ai cũng có thể hứng anh trợ giúp, duy chỉ có Vương Nhất Bác không thể.

Bởi vì, đó là toàn bộ lòng tự trọng của Tiêu Chiến.

Leng keng~~

Chuông cửa khách sạn đột nhiên vang lên.

Tiêu Chiến thần sắc hoảng hốt, vội vàng buông ra đôi tay đang ôm eo Vương Nhất Bác.

"Không cần bối rối, là người đại diện của em." Vương Nhất Bác lưu luyến tách môi anh, khẽ liếm một cái mới không tình nguyện đứng dậy đi mở cửa.

Lập tức, một người phụ nữ cao gầy ăn mặc thời thượng dẫm trên đôi giầy cao gót 10cm tiến vào căn phòng.

Nàng cầm trong tay bao lớn bao nhỏ, toàn bộ đặt ở trên bàn trà, nhìn Tiêu Chiến trước mặt cả người phong thần tuấn lãng, mị hoặc bức người, phất tay chào hỏi "Tiêu Chiến, lâu rồi không gặp."

Đối với Tiêu Chiến, Văn Lệ cũng coi như quen thuộc.

Bởi vì Văn Lệ cùng người đại diện của Tiêu Chiến là Nhiêu Na, cũng có một đoạn tình cảm.

"Lệ tỷ, đã lâu không gặp." Tiêu Chiến cười đáp lại Văn Lệ.

Văn Lệ chỉ vào mấy cái túi trên bàn trà, nói: "Nhất Bác biết em đến, cố ý bảo chị mua cho em chút đồ ăn khuya, nhân lúc còn nóng mau ăn."

"Hảo."

Tiêu Chiến đem hộp thức ăn bên trong túi nhựa lấy ra, sau đó từng cái một dọn ra bàn, chờ Vương Nhất Bác đi toilet trở về, hai người cùng một chỗ ăn.

Văn Lệ liếc nhìn kịch bản <Vô Ky> trên ghế salon, không nhịn được hỏi Tiêu Chiến: "Em có đồng ý không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, giải thích nói: "Em sẽ không lại diễn song nam chủ."

Văn Lệ có chút kinh ngạc, nói: "Cùng Nhất Bác diễn chung, em cũng không muốn."

Tiêu Chiến nói: "Cũng là bởi vì là em ấy, em mới không muốn."

Lúc trước thời điểm bộ phim kia khai máy đã được rất nhiều người quan tâm, nhà làm phim rõ ràng càng làm bọn họ quay chụp hậu trường phát ra. Khi đó, Tiêu Chiến còn không có chính thức thích Vương Nhất Bác, chẳng qua là nhập vai đùa giỡn mà thôi. Cho dù ở dưới tình huống như vậy, Tiêu Chiến trong mắt như cũ có cả gợn sóng tình cảm. Về sau Tiêu Chiến mới hiểu được kỳ thật chính là anh yêu thích Vương Nhất Bác.

Chính là anh liền không có phát giác, cú như vậy bị camera quay lại, sau đó phát sóng.

Đối với người bên ngoài mà nói, cười một cái liền đi qua. Nhưng đối với Tiêu Chiến, không thể nghi ngờ là cảm thấy thẹn thùng cùng muộn phiền. Cho nên, anh tuyệt không cho phép sự tình này phát sinh thêm một lần nữa.

Cho nên, khi Vương Nhất Bác cầm lấy kịch bản, lại muốn anh cùng cậu diễn bộ phim này, anh mới có thể như vậy kiên định cự tuyệt.

Không phải không nguyện ý, mà là không thể.

Bây giờ Tiêu Chiến, cùng với Vương Nhất Bác, bất cứ người nào cũng không thể lại lần nữa quay trở lại trạng thái năm đó.

Yêu đã sớm theo đáy mắt tràn ra, như thế nào còn có thể thu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro