Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm 12h.

Ánh đèn gian phòng khách sạn sáng tỏ.

Văn Lệ hỏi Tiêu Chiến một lần cuối cùng "Cậu thật sự không cân nhắc nhìn xem?"

"Không." Tiêu Chiến rất kiên định mà trả lời.

Văn Lệ nhún vai, không tiếp tục khuyên nữa.

Văn Lệ tò mò hỏi Tiêu Chiến :"Nếu như đối phương không phải Nhất Bác, mà là một nghệ sĩ nam khác, cậu có đáp ứng không?"

Nếu như muốn tránh hiềm nghi, nếu không muốn làm cho người ta hiểu rõ, nên học được cách giương đông kích tây, che dấu tai mắt người, như vậy mới có thể không giấu đầu hở đuôi.

"Lại càng không." Tiêu Chiến không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Không có vì cái gì. Chính là không có hứng thú cùng không muốn.

Anh là người trong mắt không chứa được nửa điểm hạt cát, nếu như đối với Vương Nhất Bác động tâm, anh sẽ tự giác chủ động cùng người khác giữ khoảng cách, tuyệt không làm nửa điểm khiến người khác hiểu lầm.

Coi như trong lúc quay phim, anh cũng chỉ lễ phép cùng nữ diễn viên nói chuyện phiếm vài câu, một chút hành động mập mờ cũng không có, thanh tâm quả dục đến làm cho người sợ hãi thán phục.

Yêu là vì nhau. Cho nên, Tiêu Chiến hy vọng Vương Nhất Bác cũng có thể toàn tâm toàn ý. Nhưng là về sau, Tiêu Chiến phát hiện anh băn khoăn là dư thừa, bởi vì Vương Nhất Bác làm được so với anh còn muốn mãnh liệt hơn.

Nhó rõ có một lần Tiêu Chiến vụng trộm chạy tới xem Vương Nhất Bác ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng. Ngày đó người xem cũng không phải rất nhiều, sau hàng ghế thứ năm cơ hồ là trống không.

Tiêu Chiến ngồi ở một góc vắng vẻ trong góc tối ở hàng ghế cuối, không chuyển mắt mà nhìn lên sân khấu thiếu niên trầm mặc ít nói, lại vẫn rực rỡ chói mắt làm người khác không cách nào bỏ qua.

Tiết mục ghi hình được một nửa, đạo diễn đột nhiên gọi Vương Nhất Bác, lại để cho Vương Nhất Bác cùng mấy khách mời nữ tương tác lẫn nhau, không nên toàn bộ chương trình chỉ đứng im, bằng không khi phát sóng sẽ rất lúng túng.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, hời hợt "Ừ" một tiếng.

Sau đó, vẫn là toàn bộ chương trình không trao đổi........

Đạo diễn lập túc tâm như tro tàn.

Tiết mục thu sau khi kết thúc, Tiêu Chiến đi vào phòng nghỉ của Vương Nhất Bác.

Anh vừa vào đến cửa liền chứng kiến một vị nữ khách mời đang cầm lấy điện thoại, vẻ mặt chờ mong mà hướng Vương Nhất Bác nói :"Nhất Bác, chúng ta có thể thêm bạn wechat không?"

"Không thể." Vương Nhất Bác không chút nào nể tình nói.

"Vì, vì cái gì?" Nữ khách mời có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Vương Nhất Bác vừa định nói "Không vì cái gì", ánh mắt thoáng nhìn liền trông thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa.

Cậu chỉ chỉ Tiêu Chiến :"Cô hỏi anh ấy."

Từ đó về sau, Tiêu Chiến mỗi lần nhớ tới chuyện này đều là dở khóc dở cười. Bất quá, khiến Tiêu Chiến vui mừng chính là, Cún Con của anh, tựa hồ so với trong tưởng tượng của anh còn muốn cho người ta yên tâm hơn.

Tiêu Chiến cầm lấy kịch bản <Vô Ky> trên ghế salon, nghiêm trang hỏi Văn Lệ :"Chị định để Nhất Bác tiếp nhận bộ phim này?"

Văn Lệ gật gật đầu :"Cậu ấy gần đây diễn cổ trang không nhiều lắm, nên sửa phong cách. Cậu ấy không phải vẫn muốn diễn vai lưu manh sao, vừa vặn có một đạo diễn liên hệ tôi, nói có một bộ song nam chủ muốn cho Nhất Bác diễn, tôi vừa nhìn là một kịch bản tốt, có tương lai, nên liền tiếp nhận."

Tiêu Chiến thở dài, đem kịch bản một lần nữa thả lại ghế sô pha :"Thế nhưng là, Nhất Bác giống như không quá muốn diễn."

Văn Lệ trực tiếp làm rõ :"Cậu ấy là bởi vì cậu không diễn, cho nên cũng không muốn diễn. Tiêu Chiến, tình cảm của hai người tôi không xen vào, nhưng đừng ảnh hưởng công việc. Hai người các cậu hiện tại sự nghiệp đang lên, vẫn là lấy sự nghiệp làm trọng."

"Lệ tỷ chị yên tâm, em sẽ thuyết phục em ấy."

Văn Lệ hài lòng "hảo" một tiếng.

Nàng đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã muộn, quyết định không quấy rầu đôi tiểu tình lữ khó được gặp mặt một lần nữa.

"Tôi đi tìm Nhiêu Na. Hai người nhớ rõ đi ngủ sớm một chút, đừng đùa quá muộn."

Nói xong, nàng liền cầm túi xách lên, đi tới cửa.

Vừa vặn Vương Nhất Bác từ toilet đi ra, cùng Văn Lệ đụng mặt.

Văn Lệ tà ác cười cười, trực tiếp từ trong túi móc ra một đồ vật sáng loáng, nhét vào tay Vương Nhất Bác, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói :"Đưa cho em, nói không chừng người nào đó buổi tối lại dùng đến."

Thời điểm Vương Nhất Bác kịp phản ứng thứ trong tay là vật gì, Văn Lệ đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Vương Nhất Bác đôi má đỏ lên, biểu lộ cũng có chút mất tự nhiên, cậu rất nhanh nắm chặt vật trong tay, tận lực bình tĩnh đi đến trước mặt Tiêu Chiến, cũng chầm chậm ngồi xuống.

Tiêu Chiến cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, mở ra TV. Trên màn hình TV, vừa vặn đang phát sóng tập mới nhất của Thiên Thiên Hướng Thượng.

Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác chiếc đũa :"Ăn cơm đi, đều muốn chết đói rồi."

Vốn là tay phải đang nắm đồ vật, thấy thế Vương Nhất Bác lập tức chuyển thứ kia qua tay trái, tiếp nhận chiếc đũa Tiêu Chiến đưa tới, kẹp lên một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

"Có muốn uống một ngụm?" Tiêu Chiến đem ống hút đưa tới bên miệng Vương Nhất Bác.

"Muốn."

Vương Nhất Bác kỳ thật cũng không thích uống Starbucks, nhưng bởi vì Tiêu Chiến, cậu dần dần cũng thành khách quen của Starbucks.

"Chiến ca, anh không thích ăn cà tím cũng đừng cố ăn, để ở đó a, đợi lát nữa em ăn." Vương Nhất Bác thoáng nhìn Tiêu Chiến đang kẹp một miếng cà tím, tựa hồ xoắn xuýt không muốn ăn, vẫn là thả lại đi.

Tiêu Chiến cười cười, trong nhà có người có thể thay anh cản rượu, còn có thể giúp anh ăn cà tím, thật tốt.

"Cám ơn em, cún con~."

"Cái này có gì mà phải cảm ơn."

Trên màn hình TV, vừa vặn phát đến đoạn Vương Nhất Bác lái máy cần cẩu, Tiêu Chiến đụng đụng người đang gặm đùi gà ngon lành bên cạnh :"Em như thế nào lợi hại như vậy, liền máy cần cẩu cũng có thể lái. Vương Nhất Bác, trên đời này còn có cái gì em không thể làm được sao."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn TV, tựa hồ cũng không mấy để ý :"Tiết mục cần mà thôi, cũng không có gì."

Tiêu Chiến cảm thán :"Cũng là em có thiên phú, đổi lại là anh, khẳng định làm không được. Cho nên, Cún Con của anh là giỏi nhất."

Vương Nhất Bác khoé miệng không tự chủ mỉm cười, trong mắt có vui vẻ thoả mãn.

Cậu chính là muốn Tiêu Chiến khen ngợi. Bởi vì Tiêu Chiến khen cậu, cậu liền vui vẻ.

Người khác đều không cần.

Cơm nước no nê, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác thoải mái nằm trên ghế salon xem TV.

Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Tiêu Chiến hỏi người trong ngực :"Em chuẩn bị lúc nào nhập tổ?"

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày :"Em còn chưa quyết định nhận đâu."

Tiêu Chiến xoa mái tóc màu nâu nhạt của cậu, ôn nhu nói :"Lệ tỷ đưa cho em nhất định là kịch bản tốt. Em không thể vì anh không diễn mà cũng không diễn a..."

Vương Nhất Bác nói :"Thế nhưng là, đó là kịch bản song nam chủ. Anh cũng không để ý ư?"

"Anh đương nhiên để ý. Bất quá, anh biết rõ em chắc chắn sẽ không cùng nam diễn viên kia có cái gì, anh đối với em rất yên tâm."

Tiêu Chiến làm sao có thể không để ý. Người trong lòng của anh, sẽ đối với một người đàn ông khác yêu thương nhung nhớ, cho dù biết rõ chỉ là diễn, nhưng anh trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

"Em còn là không muốn tiếp." Vương Nhất Bác bĩu môi mỏng, không tình nguyện nói.

"Lệ tỷ vì em, thế nhưng là hết lòng. Nếu như em đem kịch bản này từ chối, chị ấy nhất định sẽ tức điên."

Tiêu Chiến tiếp tục khuyên nhủ :"Đến lúc đó, chị ấy sẽ  cho rằng anh làm trễ nải sự nghiệp của em, nói không chừng sẽ cố hết sức ngăn cản anh tới gặp em. Đến lúc đó, hai ta muốn gặp mặt một lần, đã có thể khó như lên trời."

Nghe vậy, sắc mặt Vương Nhất Bác bỗng nhiên đại biến, vội vàng nói :"Đừng đừng đừng, em nhận còn không được sao. Nếu không được gặp anh, em sẽ phát điên mất."

Ngọn đèn trong phòng toả ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.

Tiêu Chiến kìm lòng không được mà hôn Vương Nhất Bác. Anh rất thích môi Vương Nhất Bác, có một vẻ cấm dục rất hấp dẫn.

Vương Nhất Bác giữa răng môi lộ ra hương vị bạc hà mát lạnh, mới đầu Tiêu Chiến cũng không thích hương vị này, bởi vì anh cảm thấy bạc hà rất sặc mũi, cho nên phàm là đồ ăn, đồ uống có hương vị bạc hà anh đều không thích.

Vương Nhất Bác không biết từ chỗ nào mà biết được Tiêu Chiến ghét bạc hà, về sau trong miệng của cậu cũng không có vị bạc hà nữa.

Sau này, Tiêu Chiến mới biết được Vương Nhất Bác trong miệng có vị bạc hà là vì cậu bảo vệ cuống họng mà ăn nhuận giọng.

Bởi vì Tiêu Chiến không thích, cho nên Vương Nhất Bác không có ăn nữa.

Tiêu Chiến dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai mẫn cảm của Vương Nhất Bác, ghé vào lỗ tai cậu trầm giọng nói :"Nghe lời, nói cho em biết một bí mật."

"Anh hiện tại rất ưa thích hương vị bạc hà."

Đó là hương vị của em, cũng là hương vị của người anh yêu.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến hôn đến toàn thân như lửa đốt, cậu có chút khó khăn mở mắt ra, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước mông lung, gương mặt của cậu ửng đỏ, tựa như Lam Vong Cơ uống say.

Lòng bàn tay trái của cậu không tự chủ buông ra.

BA~-

Cái đồ vật bị cậu nắm chặt trong tay nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà.

Thanh âm không lớn, lại đủ để kinh động hai người đang ý loạn tình mê.

Tiêu Chiến nghiêng đầu thoáng nhìn, khi nhìn rõ vật trên sàn nhà, phốc một tiếng bật cười.

"Vương Nhất Bác, em vừa rồi cầm trong tay nửa ngày chính là cái này a..."

"Là Lệ tỷ lúc gần đi kín đáo đưa cho em, không phải em chuẩn bị." Vương Nhất Bác xấu hổ vô cùng mà che mặt, không dám lại đi xem Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vui vẻ dần dần thu hồi.

Anh nhẹ nhàng giật xuống đối tay đang che mắt của Vương Nhất Bác, ánh mắt nóng bỏng mà thâm tình ngưng mắt nhìn Vương Nhất Bác giờ phút này đẹp như bức tranh, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ đỏ bừng như trái cherry chờ người tới nếm, mê hoặc chết người.

"Làm a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro