Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc cộc----

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Tiêu Chiến vốn ngủ không sâu, lập lức trong lúc mơ màng ngủ thanh tỉnh.

Anh rút cánh tay bị ép tới đau nhức vì Vương Nhất Bác gối lên, mặc áo ngủ rơi trên đất mặc vào, nhẹ chân ra mở cửa.

Cửa phòng khách sạn mở ra.

Nhiêu Na và Văn Lệ cầm theo bữa sáng một trước một sau bước vào, giày cao gót lộp bộp rõ ràng quanh quẩn tại phòng khách yên tĩnh.

"Nhất Bác còn chưa dậy sao."

Văn Lệ đưa cổ, hướng phòng ngủ nhìn nhìn.

"Còn đang ngủ."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ trên vách tường, đã 6:30. Nhớ tới tối hôm qua một lần lại một lần mây mưa thất thường, tuy kẻ cầm đầu là Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến vẫn không đành lòng đánh thức cậu dậy.

"Lệ tỷ, để cho em ấy ngủ thêm một lát, 7h đúng lại gọi cũng không muộn."

Tiêu Chiến vuốt vuốt huyệt thái dương có chút đau nhức, anh hiện tại cũng là mệt mỏi muốn chết.

"Hai người các cậu ngày hôm qua giày vò đến khi nào a..., cậu xem cái mắt quầng thâm này, không có đèn tôi vẫn còn nhìn thấy rõ ràng." Nhiêu Na vừa nói vừa đem sữa đậu nành nóng cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tiếp nhận sữa đậu nành nóng, ngồi ở trên ghế salon lẳng lặng uống.

"Cậu hôm nay có tám cảnh quay, trong đó có ba cảnh hôn, nhớ rõ không nên ăn đồ ăn nặng mùi." Nhiêu Na sáng sớm đã bắt đầu lải nhải bên tai Tiêu Chiến.

"Ừ. Đã biết."

Tiêu Chiến uống xong sữa đậu nành, cả người cũng thanh tỉnh không ít.

"Cậu trước hết rửa mặt thay y phục, sau đó ăn sáng. Chúng ta 7h rời khách sạn tới Vô Tích." Nhiêu Na chăm chú nói.

"Chiến, cậu hay là đi đánh thức Nhất Bác a, thằng nhóc này rời giường là sinh khí, cậu rời đi, chị có thể không gọi được đâu."

Văn Lệ đã từng tận mắt nhìn thấy qua Vương Nhất Bác dùng gối đầu nện người, nàng cũng không muốn sáng sớm liền trải qua những thứ này.

"Được rồi, em đi gọi em ấy."

Tiêu Chiến đứng lên, chậm rãi đi về hướng phòng ngủ.

Người trên giường đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng dấu hôn sâu cạn.

Tiêu Chiến khoé miệng nhất câu, đẩy Vương Nhất Bác đang ngủ say, nói khẽ: "Con heo lười nhỏ, đừng ngủ nữa, nên rời giường."

Đối phương không phản ứng.

"Anh biết rõ em rất mệt a, nhưng hiện tại đã 6:30, em nếu không rời giường, Văn Lệ sẽ nổi đoá."

Đối phương vẫn không có trả lời.

"Em bây giờ đứng lên, anh còn có thể cùng em ăn điểm tâm. Đợi lát nữa anh rời đi, em sẽ không nhìn thấy anh."

Đối phương rốt cục có một chút phản ứng.

"Chớ đi, em lập tức rời giường."

Sau đó lại ngủ......

Nếu đổi lại là người khác, Tiêu Chiến đã sớm nổi giận, nhưng đối phương là Vương Nhất Bác, cho nên Tiêu chiến kiên nhẫn thần kì tốt.

Anh ôn nhu nhỏ nhẹ gọi bạn nhỏ, rốt cục không ngừng cố gắng kiên trì, Vương Nhất Bác dần dần tỉnh dậy.

Cậu vươn tay ôm lấy cổ Tiêu Chiến, dùng mặt của mình hướng trên mặt Tiêu Chiến cọ xát. Cảm nhận được hô hấp quen thuộc, Vương Nhất Bác giọng sữa bập bẹ hỏi, "Hiện tại mấy giờ rồi?"

"Sắp 7h."

Thật vất vả mở mắt ra Vương Nhất Bác lại đóng trở về :"Em mới ngủ được một lúc, em không muốn rời giường."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười. Tối hôm qua không chịu ngủ là cậu, đem Tiêu Chiến không thể tự chủ là cậu, hiện tại ỷ lại trên giường không chịu đứng lên cũng là cậu.

"Hiện tại biết khổ, xem em lần tới còn dám trêu chọc anh không." Tiêu Chiến cúi người, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói.

Vương Nhất Bác không nói gì, câu lấy cổ Tiêu Chiến, ấn một cái hôn sâu.

Bởi vì hai người trong phòng ngủ náo loạn quá lâu, lúc rửa mặt thay quần áo xong, đã là 7:10, đâu còn có thời gian mà đi ăn cái gì bữa sáng.

Nhiêu Na cùng Văn Lệ mỗi người dẫn riêng Đại Ma Vương nhà mình, chia ra hai đường một trước một sau rời khỏi khách sạn.

"Chiều thứ năm tuần này, em đi cùng đạo diễn <Vô Ky> ăn một bữa cơm. Dù sao muốn vào kịch tổ, nên cùng đạo diễn làm tốt quan hệ."

"Ah" Vương Nhất Bác không đếm xỉa tới mà đáp một câu.

Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đường trong trẻo nhưng lạnh lùng ngoài của kính, trên mặt không có quá nhiều tâm tình.

Đây là lần thứ mấy đi Thượng Hải, cậu đã không nhớ rõ, nhưng mỗi lần đến nơi đây, cổ họng của cậu đều rất không thoải mái. Tiêu Chiến sẽ mua cho cậu rất nhiều kẹo ngậm, thỉnh thoảng còn nấu đường phèn tuyết lê cho cậu uống. Đối với Tiêu Chiến mỗi lần quan tâm, Vương Nhất Bác đều nhớ kỹ trong lòng.

Nói đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trước tiên nghĩ đến, ngoại trừ giá trị nhan sắc, chính là trù nghệ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nấu cơm đặc biệt lợi hại, món gì cũng có thể nấu, hơn nữa hương vị đặc biệt ngon.

Bất quá, Vương Nhất Bác thích nhất Tiêu Chiến làm một đạo rau, cũng không phải những thứ này, mà là cà tím trộn dấm chua. Một người cho tới bây giờ không thích ăn cà tím, lại sẽ vì cậu chủ động đi làm, chỉ là ngẫm lại, Vương Nhất Bác nội tâm liền ngọt ngào.

Nói thực ra, cậu cũng không phải một người may mắn, người khác dễ dàng có được mối đồ vật gì đó, cậu luôn muốn cố gắng thật lâu mới có được.

Thời gian làm thực tập sinh tại Hàn Quốc, cậu hầu như không có một khắc thở dốc. Cường độ huấn luyện cao, hơn nữa không có phân biệt ngày đêm luyện tập, rốt cuộc để lại cậu tranh cường háo thắng, mệt đến tại đêm dài vắng người không có một ai.

Thế nhưng là, cậu không dám dừng lại nghỉ ngơi, cậu sợ dừng lại, cũng sẽ không tìm thấy động lực đứng lên nữa.

Một người quanh năm sống trong bóng tối, nhìn không thấy tương lai, đến tột cùng dựa vào cái gì, khiên trì xuất đạo, sau đó về nước.

Chỉ sợ chính Vương Nhất Bác cũng không rõ ràng.

Sau khi về nước, Vương Nhất Bác thông qua vũ đạo của mình, bằng vào khả năng vũ đạo hơn người, trải qua tầng tầng tuyển chọn, rốt cục được chương trình Thiên Thiên Hướng Thượng nhận làm thực tập sinh, sau đó chính thức trở thành MC chính của chương trình.

Chính là ở đó, Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến.

Mới đầu, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến cũng không có ấn tượng gì đặc biệt, chỉ là đơn thuần cảm thấy Tiêu Chiến giá trị nhan sắc rất cao mà thôi.

Thẳng đến khi kết thúc chương trình, Tiêu Chiến đi vào phòng nghỉ của MC lễ phép chào hỏi, Vương Nhất Bác mới hậu tri hậu giác trước mắt chính là nhan sắc nghịch thiên, sạch sẽ thanh tịnh thiếu niên, đúng là không giống người thường.

Từ đó về sau, cậu liền bắt đầu vụng trộm chú ý weibo Tiêu Chiến, lưu ý nhất động nhất động của Tiêu Chiến, thậm chí còn học tập Tiêu Chiến phối quần áo.

Thời gian dần trôi qua, Vương Nhất Bác đối Tiêu Chiến không chỉ đơn thuần là hảo cảm, mà là tràn ngập tham lam muốn giữ lấy.

Nhiều lần Vương Nhất Bác chứng kiến Tiêu Chiến tại weibo thân mật cùng đồng đội, cậu đều ghen, thế nhưng là lại không có biện pháp nào.

Ngay lại lúc cậu cho rằng đời này cũng sẽ không cùng Tiêu Chiến có kết quả, Văn Lệ đột nhiên nói cho cậu biết, có một song nhân vật nam chính cổ trang kịch truyền hình muốn chụp ảnh, nhà làm phim cảm thấy khí chất của cậu rất phù hợp với nân vật Lam Vong Cơ trong phim, nên để cho cậu đi thử một chút.

Cậu vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại nghe nhân vật nam chính còn lại do Tiêu Chiến thủ, cậu không chút do dự đáp ứng.

Ngày thử vai đó, đạo diễn cho cậu một đoạn lời thoại, lại để cho cậu dựa theo tâm tình nhân vật, kết hợp chính mình diễn.

"Ngươi cũng biết, nàng cả đời không quên được ngươi."

"Ngươi nếu là không có ý tứ kia, cũng đừng có tuỳ tiện đi trêu chọc người khác."

Về sau cậu mới biết được, đạo diễn cho cậu thử chính là cảnh trong động Huyền Vũ.

Nghe nói tất cả diễn viên thử vai đều bị loại, chỉ có một mình cậu được chọn. Lý do là, cậu đem tình cảm ẩn nhẫn của lam Vong Cơ đối Nguỵ Vô Tiện thể hiện vô cùng tốt.

Làm sao có thể không tốt, đây chính là chân tình thực cảm của cậu a....

Sau khi tiến vào tổ phim, cậu đã được như ý nguyện cùng Tiêu Chiến kết bạn.

Mỗi đêm đều cùng Tiêu Chiến chơi game, ở lại trên giường Tiêu Chiến không đi. Tiêu Chiến không có biện pháp, chỉ có thể nhượng bộ để cho cậu ngủ cùng.

Cậu đặc biệt sợ tối, không dám tắt đèn đi ngủ.

Đối mặt với gian phòng tối như mực, cậu lăn đến bên cạnh người Tiêu Chiến, giọng uỷ khuất nói :"Chiến ca, em... có thể ngủ cạnh anh không, em có chút sợ hãi." Tiêu Chiến khéo hiểu lòng người nói "Có thể".

Chính là một câu "Có thể", lại để cho cậu triệt để trầm luân.

Cậu được một tấc lại tiến thêm một thước, cả ngày lải nhải bên cạnh Tiêu Chiến.

Rõ ràng biết Tiêu Chiến nhập đùa giỡn sâu, một lát không xảy ra đùa giỡn, cậu còn hết lần này đến lần khác lợi dụng điểm này, đối Tiêu Chiến lại là xum xoe lại là Tát kiều, khiến cho Tiêu Chiến tại một lần say rượu, trực tiếp chiếm đoạt cậu.

Về sau, bọn họ thật sự ở cùng một chỗ.

Tiêu Chiến đối với cậu rất tốt.

Tốt đến muốn đem cậu sủng tận trời cao.

Cậu ưa thích trò chơi, Tiêu Chiến liền theo cậu chơi; cậu ưa thích chơi ván trượt, Tiêu Chiến liền mua cho cậu ván trượt; cậu ưa thích đua motor, Tiêu Chiến an vị trên đài, yên tĩnh nhìn cậu tại thi đấu trên đường chạy như bay.

Cậu không thích rửa chén, Tiêu Chiến sẽ không để cho cậu rửa; cậu không thể ăn cay, Tiêu Chiến liền không làm đồ ăn cay, cậu sợ tối, không dám tắt đèn ngủ, từ nay về sau trong phòng ngủ đèn cũng không có tắt qua.

Một người hoãn mỹ như vậy, cùng cậu yêu nhau.

Đó là chuyện may mắn làm sao.

"Lệ tỷ, em muốn học nấu cơm."

Vương Nhất Bác hướng về phía bên cạnh Lệ Văn đang xác nhận chuyến máy bay nói.

"Nấu cơm? Cậu không phải luôn luôn chán ghét phòng bếp sao, như thế nào đột nhiên muốn học nấu cơm?" Văn Lệ vừa kinh ngạc vừa buồn cười mà nhìn Vương Nhất Bác :"Cậu cũng không phải là muốn làm cho vị kia ăn đi?"

Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến.

"Nếu như cậu thật sự muốn học, chị tự mình dạy cho cậu vài món đơn giản, cậu trở về làm cho A Chiến ăn đi."

"Muốn làm đồ ăn cay." Vương Nhất Bác nói.

Văn Lệ nghĩ một lát "Vậy gà chiên ớt a, tuyệt đối đủ cay."

"Ừ."

Trước khi lên máy bay, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn.

Tiêu Chiến: "Đến sân bay rồi sao?"

Vương Nhất Bác: "Vâng, đang chuẩn bị đi đăng kí. Còn anh?"

Tiêu Chiến: "Anh cũng sắp đến Vô Tích, em không có ăn điểm tâm, nhớ rõ trên máy bay ăn một chút, thuận tiện ngủ bù."

Vương Nhất Bác: "Chiến ca, em bắt đầu nhớ anh rồi, làm sao bây giờ?"

Tiêu Chiến: "Đã sớm bắt đầu nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro