Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến hoàn thành xong cảnh quay, trở lại phòng hoá trang nghỉ ngơi.

Bàn trang điểm riêng của anh đã sớm chuẩn bị salad hoa quả cùng Starbucks.

Anh cầm lấy dĩa ăn, xiên một miếng dứa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong miệng, khiến anh không khỏi hồi tưởng lại mùa hè cực nóng kia.

Chính xác mà nói, lần đầu tiên anh gặp Vương Nhất Bác là tại chương trình Thiên Thiên Hướng Thượng.

Khi đó, anh mới xuất đạo không bao lâu, kinh nghiệm sân khấu không phải rất phong phú, trong lúc thu tiết mục, anh thường xuyên bởi vì tìm không thấy màn ảnh mà nhìn loạn.

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói cho anh biết, không cần tận lực tìm màn ảnh, nếu như thật sự không biết nhìn ở đâu, liền xem vị trí số 3 trên màn ảnh.

Về sau Tiêu Chiến mới biết được, số 3 là vị trí của Vương Nhất Bác.

Một lần nữa gặp lại Vương Nhất Bác, đã là một năm sau, ở đoàn phim.

Đạo diễn để cho anh tranh thủ đi chào hỏi Vương Nhất Bác, anh lúc ấy có cảm giác bị ép buôn bán.

Xế chiều hôm đó, nhà ăn yên tĩnh.

Ngẫu nhiên chỉ có vài nhân viên công tác đi lại.

Anh cầm lấy cặp lồng đựng cơm, đi qua, ngồi vào vị trí đối diện Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, đã lâu không gặp."

Vương Nhất Bác đầu đội mũ lưỡi trai, đôi mắt vừa vặn bị vành nón che mất, Tiêu Chiến không cách nào nắm bát được thần sắc trong mắt cậu.

"Anh cũng tới ăn cơm?" Vương Nhất Bác mở miệng.

"Ừ, cũng không biết hôm nay cặp lồng đựng cơm không ăn được rồi."

Tiêu Chiến mở nắp cặp lồng cơm, nhìn thấy món chính là cà tím, lập tức đều không muốn ăn.

"Như thế nào?"

Vương Nhất Bác thấy anh mặt nhăn thành một đoàn, có chút ngoài ý muốn hỏi.

"Anh ghét nhất ăn cà tím." Tiêu Chiến phiền muộn.

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên, đi đến bàn ăn bên cạnh, Văn Lệ đang gõ điện thoại chưa kịp phản ứng, cậu liền trực tiếp cầm lấy cặp lồng cơm còn chưa động của nàng, xoay người rời đi.

"Ăn cái này." Vương Nhất Bác đối Tiêu Chiến nói.

".....Như vậy không tốt lắm đâu."

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác làm như vậy rất không lễ phép.

"Người đại diện của em giống như đang hẹn quản lý của anh ăn cơm, cho nên anh yên tâm, nàng sẽ không bị đói."

Nghe Vương Nhất Bác giải thích, Tiêu Chiến cũng không nhiều lời nữa, yên lặng ăn xong cặp lồng cơm. Không biết qua bao lâu, anh thấy Vương Nhất Bác đã ăn xong nhưng không có chút dấu hiệu muốn rời đi, không khỏi nghi ngờ nói: "Em không đi ư?"

Vương Nhất Bác nói thẳng: "Em đang đợi anh."

Là ai nói, "Chờ đợi" là một từ rất lãng mạng, làm cho người ta tràn ngập chờ mong.

Vương Nhất Bác bốn chữ này vừa nói ra, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Tiêu Chiến.

Sau khi hai người quen thuộc, Tiêu Chiến mới phát hiện nguyên lai lạnh lùng chỉ là vỏ ngoài Vương Nhất Bác dùng để bảo vệ chính mình.

Cởi bỏ vỏ ngoài này, Vương Nhất Bác kỳ thật chính là một nam hài nội tâm lửa nóng mà lại chân thành.

Mà Tiêu Chiến, ưa thích nam hài như vậy.

Hai người tại đoàn phim cãi nhau ầm ĩ, cười cười nói nói, cử chỉ thân mật, tuy hai mà một.

Thời gian dần qua, Tiêu Chiên bắt đầu không phân rõ mình là ưa thích Vương Nhất Bác, hay là Vương Nhất Bác trong vai diễn Lam Vong Cơ.

Vào ngày hôm đó, huynh đệ tốt của Vương Nhất Bác là Doãn Chính đến tham ban, hai người cười cười nói nói hàn huyên cả buổi, cuối cùng còn xin đạo diễn nghỉ, cùng ra ngoài ăn cơm.

Cũng liền ở đằng kia, Tiêu Chiến tâm tình cực kém, lúc ăn cơm, uống hai cốc bia lớn. Say khướt trở lại phòng, gặp Vương Nhất Bác đang khoanh chân, như thường ngày ngồi ở trên giường anh chơi game. Trên bàn nhỏ cạnh giường để tôm hùm cay vừa mua về.

"Anh như thế nào hiện tại mới trở về? Ôi thiên a~~, anh như thế nào uống rượu!" Vương Nhất Bác vội vàng ném điện thoại, nhanh chóng đi tới trước mặt anh, đỡ lấy Tiêu Chiến có chút đứng không vững.

"Em cơm nước xong xuôi đã trở về?"

Tiêu Chiến có chút không rõ tư vị hỏi.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, chỉ vào tôm hùm cay trên bàn, "Em còn cố ý mua tôm hùm cay anh thích ăn, anh có muốn hay không nếm thử."

Tiêu Chiến nhìn hộp tôm hùm màu sắc đỏ rực mê người, tựa hồ không có bao nhiêu hứng thú, "Em đem đi đi, anh hôm nay không muốn ăn."

"Anh làm sao vậy? Giống như nhìn qua tâm tình không tốt lắm?"

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi lên giường, còn tốt bụng rót một chén nước ấm.

Tiêu Chiến vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy có người gõ cửa, Vương Nhất Bác như là biết ai gõ cửa, trực tiếp chạy lên mở cửa.

Doãn Chính đứng ngoài cửa hỏi Vương Nhất Bác: "Đã sắp mười giờ rồi, tiểu tử ngươi lúc nào mới trở về phòng?"

Vương Nhất Bác: "Lập tức."

Doãn Chính duỗi ra nắm đấm, đập một cái lên ngực Vương Nhất Bác, "Hai ta thật vất vả mới gặp một lần, anh còn chuẩn bị cùng cậu nói chuyện thân mật đâu, cậu thì hay rồi, vừa về liền bỏ anh lại trong phòng, còn làm phiền Tiêu Chiến người ta ngủ a..."

Vương Nhất Bác: "Được rồi được rồi, em đã biết, em lập tức trở về, anh đừng giục em."

Sau khi đuổi Doãn Chính đi, Vương Nhất Bác lần nữa trở lại bên người Tiêu Chiến.

"Doãn Chính ở tại phòng em?"

Tiêu Chiến sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Anh ấy mang theo ít bộ ảnh sưu tập xe motor, bọn em chuẩn bị vừa xem vừa trò chuyện."

Vương Nhất Bác chỉ lo giải thích, hoàn toàn không có chú ý tới Tiêu Chiến giờ phút này biểu lộ đã âm trầm đáng sợ.

"Vương Nhất Bác, em đi đi, anh có chút mệt mỏi, muốn ngủ."

Tiêu Chiến bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

"Chiến ca, anh hôm nay đến cùng là làm sao vậy? Ngữ khí là lạ, thái độ cũng là lạ." Vương Nhất Bác vẻ mặt không hiểu mà nhìn Tiêu Chiến đột nhiên lạnh như băng.

Tiêu Chiến vừa nghĩ tới Vương Nhất Bác ở cùng một người đàn ông khác nói chuyện thân mật, anh liền đau xót, ngữ khí càng thêm lãnh đạm, "Nếu em không đi, anh sẽ tức giận."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Anh không nói rõ ràng, em không đi."

"Người ta đều đang đợi em rồi, em không tranh thủ đi tìm người ta, ở lại phòng anh làm cái gì!"

Tiêu Chiến nổi giận.

Nhẫn nhịn tức giận từ trưa, cố tình mượn rượu, rốt cục không thể nhịn được nữa liền bạo phát.

Vương Nhất Bác sửng sốt.

Nháy mắt mấy cái.

Lại nháy mắt mấy cái.

Sau nửa ngày, cậu như là đã minh bạch cái gì, nhỏ giọng hỏi Tiêu Chiến, "Anh...Sẽ không phải là đang ghen a?"

Tiêu Chiến từ chối cho ý kiến.

Vương Nhất Bác lồng ngực như muốn nổ, tình cảm một mực chôn giấu trong đáy lòng, đột nhiên phá kén bay ra.

Khó có thể ức chế vui sướng, khiến cho ánh mắt của cậu lấp lánh như ánh sao.

"Anh ghen, vậy nói rõ là anh yêu thích em, đúng không?" Vương Nhất Bác ngồi xổm người xuống, ngửa đầu nhìn Tiêu Chiến đang trầm mặc không nói.

"......"

Thấy anh không nói lời nào, Vương Nhất Bác vội la lên, "Đến cùng có phải hay không, anh mau trả lời em."

Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào.

"Nếu như anh đúng là nửa điểm ý tứ đều không có, tuyệt đối sẽ không để cho em uống nước của anh, ngủ giường của anh, càng sẽ không đem chìa khoá phòng dự bị cho em, để cho em tuỳ ý ra vào phòng của anh. Cho nên, anh là yêu thích em, đúng hay không?"

Vương Nhất Bác cắn chặt bờ môi, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Đều đi đến bước này, nếu như Tiêu Chiến nói không phải, cậu nhất định giết chết Tiêu Chiến.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ngay tại lúc chân Vương Nhất Bác ngồi xổm đều đã tê rần, cảm thấy Tiêu Chiến sẽ lại không để ý đến mình, Tiêu Chiến cuối cùng cũng mở miệng.

"Đứng lên đi, một mực ngồi không thấy mỏi sao."

Vương Nhất Bác lắc đầu, dù cho ngồi xổm chết, chân tê rần chết, nếu không có nghe được đáp án muốn nghe, cậu tuyệt đối không đứng dậy.

Tiêu Chiến thở dài, bất đắc dĩ vươn tay vuốt vuốt đầu Vương Nhất Bác, "Đừng làm rộn, chó con, nhanh chóng đứng lên."

"Anh không nói bốn chữ kia, em không dậy nổi."

Vương Nhất Bác nhất định không chịu đứng lên, Tiêu Chiến thật không có biện pháp.

"Bốn chữ?"

Tiêu Chiến làm bộ hồ đồ.

"Anh!" Vương Nhất Bác gấp đến độ nước mắt đều muốn chảy ra.

"Tâm tư của anh, em đều đoán được, cần gì biết rõ còn cố hỏi."

Tiêu Chiến cười nhéo nhéo cái mũi của cậu.

"Đối với em muốn nghe anh nói, anh yêu thích em. Như vậy em mới cảm nhận anh thật sự yêu thích em, mà không phải em phỏng đoán."

Tiêu Chiến nổi lên chút tâm tình, vừa muốn thâm tình bày tỏ. Chết tiệt tiếng đập cửa lại tới nữa.

Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy đi mở cửa, còn chưa kịp mở, đèn trong phòng đột nhiên dập tắt.

Toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối.

Một giây sau, Vương Nhất Bác liền bị Tiêu Chiến gắt gao ấn tại trên tường.

"Không cho phép đi mở cửa."

Tiêu Chiến thanh âm không lớn, nhưng mười phần bá đạo.

Ngoài cửa, Doãn Chính nói: "Vương Nhất Bác, anh đã đều tắm rửa xong, cậu như thế nào vẫn chưa trở lại."

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác vừa muốn nói chuyện, liền bị Tiêu Chiến gắt gao hôn.

Doãn Chính đứng ở ngoài cửa, tiếp tục nói: "Cậu nên để Tiêu Chiến người ta đi ngủ, không nên quấy rầy a."

Vương Nhất Bác thâm tình hôn trả Tiêu Chiến, đâu còn lòng dạ nào đi để ý Doãn Chính.

"Vương Nhất Bác, cậu dám không trả lời!"

........

Suy nghĩ dần dần kéo về.

Tiêu Chiến ăn xong phần salad hoa quả, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng hoá trang.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Anh thoáng nở nụ cười, ấn nút trả lời.

"Xuống máy bay?"

"Vừa xuống, hiện tại đang đợi hành lý." Vương Nhất Bác đeo khẩu trang, thanh âm nghe có chút mơ hồ.

"Khách sạn đã đặt xong rồi chứ?" Tiêu Chiến ngữ khí ôn nhu hỏi người bên kia điện thoại.

"Đã đặt xong, lát nữa đem địa chỉ gửi cho anh." Vương Nhất Bác tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hỏi Tiêu Chiến, "Bức hoạ em tặng, anh đã xem chưa?"

Tiêu chiến vỗ vỗ cái ót, anh như thế nào đem chuyện quan trọng như vậy quên mất.

Anh lập tức trở lại chỗ ngồi, từ trong balo lấy ra khung tranh được gói kĩ càng.

Anh dỡ xuống tầng lớp giấy bọc, quả hạch đáng yêu lập tức đập vào mắt.

Nguyên lai, Vương Nhất Bác muốn Townsend-Jerry vẽ, lại là bức hoạ quả hạch.

Cảm giác xúc động không nói lên lời.

Mùa đông năm trước, anh muốn vẽ tranh, Vương Nhất Bác ở một bên cầm quả hạch chơi đùa.

Nhìn cậu cầm quả hạch ném lên ném xuống bộ dáng vô cùng đáng yêu, Tiêu Chiến đột nhiên cảm khái một câu: "Nếu như Townsend tiên sinh có thể vẽ một bức quả hạch cho anh, thật là tốt.

Vốn tưởng Vương Nhất Bác chẳng qua là nghe một chút mà thôi, không nghĩ tới cậu lại là ghi nhớ trong lòng.

"Lão Vương, cảm ơn em a..."

Trong điện thoại, truyền đến âm thanh quảng cáo của sân bay, Vương Nhất Bác cầm theo hành lý, đi đến một góc yên tĩnh, "Cảm ơn cái gì, anh thích là được rồi."

Tiêu Chiến cúi đầu, thoáng nhìn ly Starbucks trên bàn, đột nhiên nghĩ đến ngày đó Vương Nhất Bác mang tôm hùm cay về cho anh.

Sau đó, là nụ hôn kia.

Lại sau đó, là câu nói thâm tình kia cuối cùng cũng không nói ra miệng.

"Chó con." Anh nhẹ nhàng kêu cậu.

"?"

"Anh thích em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro