Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người một đường hôn hít, theo từ phòng khách chuyển dời đến phòng ngủ.

Giường đôi của khách sạn rộng rãi sạch sẽ, ánh đèn áp tường mờ nhạt toả ra tình cảm ấm áp. Cửa sổ sát đất không đóng hết, gió đêm mát lạnh làm lay động tấm rèm mỏng.

Vương Nhất Bác gương mặt ở trong tối, có phần câu phách nhân tâm.

"Khi nào nhập tổ nói cho anh biết, anh sẽ đi thăm ban."

Tiếng Tiêu Chiến trầm thấp mà ôn nhu.

".... Đã biết."

Vương Nhất Bác sớm đã bị Tiêu Chiến hôn đến thất điên bát đảo, đâu còn nhớ rõ mình có lễ vật muốn tặng cho Tiêu Chiến.

"Lúc quay phim không cho phép uống đồ uống lạnh, không cho phép chơi game suốt đêm, không cho phép tuỳ tiện cùng người khác đi ra ngoài ăn cơm, nhớ chưa."

Tiêu Chiến nhéo nhéo eo Vương Nhất Bác, ngữ khí cường thế mà bá đạo.

"Vậy còn anh? Anh hay ở đoàn phim thức đêm, lại không đúng hạn ăn cơm, em mỗi lần đau lòng nói anh hai câu, anh luôn luôn dùng một đống lý lẽ phản bác em."

Tiêu Chiến bất động thanh sắc mà nhìn vẻ mặt uỷ khuất của Vương Nhất Bác, tựa hồ đang đợi cậu nói tiếp "Cho nên?"

"Cho nên, em mới không cần nghe lời anh đâu. Em nghĩ muốn làm gì liền làm cái đó, không cần anh quan tâm."

Vương Nhất Bác hời dỗi nói.

"Em dám!"

Tiêu Chiến sắc mặt trầm xuống, dùng sức bóp eo Vương Nhất Bác, thẳng đến khi nhìn thấy cậu bị đau, Tiêu Chiến mới có chút buông tay, giảm bớt vài phần lực đạo.

"Vương Nhất Bác, em dám."

Tiêu Chiến lặp lại lần hai. Lúc này, anh là thật sự để ý.

Cái người bị anh đặt dưới thân quả thật coi trời bằng vung, nếu như dám tuỳ tuỳ tiện tiện cùng người khác đi ra ngoài ăn cơm, anh chính là muốn điên.

"Vương Nhất Bác."

Em biết anh có bao nhiêu thích em sao.

Tiêu Chiến cúi người bịt kín đôi môi đỏ thẫm mê người, đầu lưỡi linh hoạt mà càn quét trong khoang miệng tràn ngập mùi hương bạc hà.

Vương Nhất Bác một bên thâm tình đáp lại Tiêu Chiến, một bên thưởng thức bộ báng khó có được ghen tuông của anh. Như là mưu kế đã đạt được, cậu cười cười, cảm thấy mỹ mãn mà ôm sát vòng eo gầy của Tiêu Chiến.

Cậu chính là thích nhìn Tiêu Chiến ghen, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới cảm giác được Tiêu Chiến là thuộc về cậu.

Một thân một mình đã quen, khó tránh khỏi cảm giác không an toàn.

Cảnh ban đêm hơi lạnh, trong phòng lại phá lệ ấm áp.

Ánh trăng xuyên thấu qua bức màn, rơi vãi tiến vào phòng, tại đá cẩm thạch trơn bóng trên sàn lưu lại một mảnh sáng tỏ.

Vương Nhất Bác đã tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ in hình hoạt hình Tiêu Chiến mua cho, nằm lỳ ở trên giường chơi game. Tiêu Chiến tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi tới, liền trông thấy bộ dạng này của cậu, mi tâm có chút nhăn lại.

"Anh không phải đã nói với em sao, chơi game nhiều không tốt cho mắt."

Tiếu Chiến tiến lên, đoạt lấy điện thoại trong tay cậu, ném đến một góc xa.

Vương Nhất Bác cũng không giận, cười hì hì nhìn Tiêu Chiến, đôi con ngươi màu nâu sáng lóng lánh.

"Chiến ca anh xem, em mặc áo ngủ anh mua cho, đẹp mắt không."

Áo ngủ vàng nhạt in hình Hải Miên Bảo Bảo, tuy ngây thơ, nhưng mặc trên người quả thực đáng yêu muốn chết.

Đây là ngày đầu tiên Tiêu Chiến đến Vô Tích quay phim, bởi vì ở khách sạn, kết quả phát hiện mình không có mang áo ngủ, tạm thời đi cửa hàng bên cạnh mua.

Anh mua tổng cộng hai bộ, một bộ là hình ngôi sao, một bộ là Hải Miên Bảo Bảo.

Danh xứng với thực tình lữ.

Những việc những đôi tình lữ khác có thể làm được, Tiêu Chiến cũng sẽ không để cho Vương Nhất Bác thiếu.

Mặc dù không thể lúc nào cũng đem yêu thương treo bên miệng, anh cũng muốn dùng phương thức khác đem yêu thương biểu đạt.

"Nhìn rất đẹp, Cún Con đáng yêu của anh."

Tiêu Chiến mỉm cười vuốt mái tóc còn chưa khô của Vương Nhất Bác, đầu ngón tay luồn qua từng sợi tóc tràn ngập hương nhài thơm mát.

Vương Nhất Bác thuận thế nằm xuống, gối lên chân Tiêu Chiến, khiêu mi nói :"Đừng quên mặc đồ ngủ."

Tiêu Chiến tựa như là bất mãn xoa nắn gương mặt Vương Nhất Bác đến biến hình mới bằng lòng bỏ qua.

Mọi người đều biết, Tiêu Chiến ưa thích ngủ trần.

Nhưng từ khi cùng đồ chó con này ở chung, đồ chó con liền bức bách anh ở khách sạn phải mặc đồ ngủ.

Mới đầu, Tiêu Chiến là cự tuyệt. Vì thế, Vương Nhất Bác hoàn toàn sinh khí Tiêu Chiến đúng ba ngày.

Về sau Tiêu Chiến mới biết được Vương Nhất Bác có tính sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên vô luận là ở khách sạn, hay ở nhà bạn, Vương Nhất Bác đều mặc đồ ngủ ngủ.

Chỉ vỏn vẹn có một lần Vương Nhất Bác ngủ trần, là cùng Tiêu Chiến có quan hệ.

Đó là khi bọn họ vừa mới ở chung không bao lâu, hai người triền miên giày vò đến quá nửa đêm, Vương Nhất Bác thật sự là vừa nhắm mắt liền tiến vào mộng đẹp, áo ngủ gì đó liền ném ra sau đầu.

Về phần Tiêu chiến, cuối cùng là thế nào dưỡng thành thói quen mặc đồ ngủ, chính là Tiêu Chiến cũng không rõ ràng.

Có lẽ là bị người nào đó bức, cũng có lẽ là cam tâm tình nguyện.

Có lẽ, áo ngủ là đồ đôi duy nhất bọn họ có thể thoải mái mặc, mà không cần lo bị phát hiện là quần áo tình nhân.

Tiêu Chiến từ trong rương hành lý lấy ra bộ áo ngủ mặc vào. Anh lại rất tốt bụng đưa điện thoại di động cho Vương Nhất Bác, cũng là để đặt báo thức.

"Ngủ đi. Ngày mai sáng sớm em còn có hoạt động phải tham gia, anh cũng phải quay về Vô Tích tiếp tục quay phim, chúng ta còn náo nữa, ngày mai ai cũng không dậy nổi."

Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác nhét vào ổ chăn, chính mình cũng ngoan ngoãn nằm xuống.

Ngọn đèn vàng bao trọn gian phòng, bao phủ lên một tầng ôn nhu.

Vương Nhất Bác dính người vào trong ngực Tiêu Chiến, chân thành nói :"Chiến ca, mới vừa rồi là em nói giỡn. Trong lòng em chỉ có anh, làm sao có thể tuỳ tiện cùng người khác đi ra ngoài ăn cơm đâu."

Tiêu Chiến hôn một chút trán của cậu, không nói gì.

Vương Nhất Bác thoáng nhìn ngoài cửa sổ ban đêm yên tĩnh, như là nhớ ra cái gì, vội nói :"Ai nha, như thế nào đem chuyện quan trọng như vậy quên mất! Em có chuẩn bị quà cho anh, anh chờ chút em hiện tại liền đi lấy cho anh."

Vương Nhất Bác vừa muốn đứng dậy, liền bị Tiêu Chiến ấn lại trong ngực :"Quá muộn, ngày mai lại nhìn."

Vương Nhất Bác nghe lời gật đầu , "Thứ đó em để tại tủ giày, ngày mai anh đi đừng quên cầm."

"Em muốn đưa cho anh cái gì?" Tiêu Chiến ôm cậu, tò mò hỏi.

Hai người họ từ sau khi chính thức cùng một chỗ thường hay tặng đồ cho nhau, giày, dép, quần áo, mũ nón rồi đến vòng cổ đều đưa mấy lần.

Thế cho nên đến cuối cùng, hai người họ tuỳ tiện từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo, đều là không phân biệt được là của ai. Dẫn đến có một đoạn thời gian hai người họ liên tục lên hotsearch chủ đề về ăn mặc giống nhau, khiến cho Tiêu Chiến cũng không dám mặc bừa nữa, chỉ có thể mua quần áo mới đến mặc.

Cho nên, Tiêu Chiến nghĩ không ra Vương Nhất Bác có thể đưa anh cái gì.

"Một bức tranh." Vương Nhất Bác nói :"Là vị hoạ sĩ anh thích nhất ở Anh quốc vẽ."

Tiêu Chiến khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi "Em đi Anh quốc?"

"Ừ"

Vương Nhất Bác biết hoạ sĩ người Anh mà Tiêu Chiến thích là Townsend-Jerry, liền thông qua đủ loại con đường, cho tới khi có được phương thức của vị hoạ sĩ kia.

Vương Nhất Bác tạm dừng hết hoạt động hai ngày đường xa vạn dặm đến Anh quốc, chỉ vì cầu Townsend-Jerry Vì Tiêu Chiến vẽ bột bức tranh.

Townsend-Jerry là người rất hiếu khách, biết được tâm ý của Vương Nhất Bác, rất sảng khoái đáp ứng.

"Em để ông ấy vẽ cái gì?" Tiêu Chiến rất hiếu kì hỏi.

"Ngày mai anh tự mình nhìn a, dù sao với anh có quan hệ."

Vương Nhất Bác ra vẻ thần bí.

"Em sẽ không phải là để ông ấy vẽ một bức ảnh hai ta a."

Tiêu Chiến nghĩ đến đây cũng có chút chột dạ cùng hoảng hốt.

Bọ họ dù sao cũng không phải tình nhân bình thường, những bức ảnh gọi là thân mật tự chụp, căn bản không có biện pháp lấy ra gặp người. Bởi vì thật sự quá dục vọng, quá cảm thấy thẹn, quá câu người.

Người khác nhìn chỉ có hai kết quả, hoặc là mặt đỏ tới mang tai, hoặc là không đành lòng nhìn thẳng.

"Vương Nhất Bác, cái loại ảnh chụp này em về sau đừng có đưa cho người khác nhìn."

Tiêu Chiến trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, giống như là bị người nhìn trộm mình âu yếm, rất không thoải mái.

"Như thế nào, sợ người khác nhìn thấy tám khối cơ bụng của anh a..."

Vương Nhất Bác liền ưa thích trêu chọc Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không để ý đến cậu vui đùa, khuôn mặt nghiêm túc nói :"Em để cho người khác xem anh có thể, nhưng không được nhìn em."

Người của anh, làm sao có thể để người khác muốn nhìn là nhìn?

Vương Nhất Bác lập tức hôn Tiêu Chiến mọt ngụm :"Đã biết đã biết, không để người khác xem, một cọng lông cũng không cho người khác xem."

Tiêu Chiến vươn tay ngắt cái mũi Vương Nhất Bác, như là đối với cậu không kiêng nể trừng phạt.

"Em có lạnh hay không, có cần hay không đem điều hoà tăng lên."

Tiêu Chiến sợ người trong ngực buổi tối lạnh, lại cảm mạo.

Người trong ngực lắc đầu "Không lạnh."

Làm sao có thể lạnh, người nào đó toàn thân cao thấp nóng như bếp lò, cho dù Vương nhất Bác thật sự lạnh, bị Tiêu Chiến ôm ôm như vậy, cũng đều cảm thấy không lạnh.

"Ngủ đi, ngủ ngon."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Ngủ?

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trăng sáng treo ở bầu trời đêm, lộ ra quang cảnh trong trẻo mà lạnh lùng.

Vương Nhất Bác tắt đi đèn áp tường.

Phòng triệt để tối om om.

Mượn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, ngũ quan Tiêu Chiến tuấn lãng trong bóng đêm, thật sự là đầu độc nhân tâm.

Vương Nhất Bác thấy có chút si mê.

Cậu khởi động thân thể, từ mi tâm Tiêu Chiến, hôn một đường đến đôi mắt, sau đó là cái mũi, rồi đến đôi môi mỏng.

Nụ hôn của cậu so với Tiêu Chiến bất đồng, hầu như không có kĩ xảo gì, đơn giản thô bạo, nhưng lập tức có thể khơi mào một người.

Tiêu Chiến mở choàng mắt, nhìn trước mặt là thiến niên đang gặm cắn môi mình, con mắt lần nữa dấy lên ngọn lửa.

Vương Nhất Bác chính là, quá biết rõ làm như thế nào khiêu khích (xxx) anh.

Tiêu Chiến nghiêng người một cái, đem Vương Nhất Bác đặt ở dưới thân, đảo khách thành chủ.

Không có ánh sáng, Tiêu Chiến không nhìn rõ thần sắc trên mặt Vương Nhất Bác, nhưng anh biết rõ Vương Nhất Bác khẳng định rất đắc ý.

"Đồ chó con, em chính là muốn dày vò chết anh."

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười, "Chiến ca, eo đau ~ "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro