Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác rất thích chơi game.

Ngoài những trò tốc độ cao như chạy motor, cậu ấy thích nhất là chơi game. Bây giờ đang trong giai đoạn quay phim không thể chạy motor cho nên khi có thời gian cậu ấy sẽ lấy điện thoại ra nghịch, còn thường cùng Vu Bân hẹn nhau chơi.

Lời thoại của cậu ấy rất ít, của tôi lại đặc biệt nhiều. Cho nên thường là tôi ngồi một bên đọc kịch bản, cậu ấy và Vu Bân ngồi ở cạnh chơi game.

Thật đáng ghét.

Tôi nói tôi cũng muốn chơi, cậu ấy nhíu mày, cười nói: "Tiêu lão sư cũng thích chơi game sao, Tiêu lão sư thật đúng là đa tài đa nghệ."

Tôi ném cho cậu ấy cái liếc mắt: "Lại bắt đầu nữa rồi? Có muốn chơi hay không đây."

"Chơi chơi chơi" cậu ấy bận bịu lôi kéo tôi, nói "Tiêu lão sư đừng nóng mà."

Nhưng chưa qua mấy phút tôi rất mau liền bị làm cho tức chết.

Tôi vừa nghiêng đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác che miệng cười trộm. Trong nhất thời tâm tình tôi vô cùng phức tạp.

Tôi rõ ràng không phải đồ ngớ ngẩn!

"Cười cái gì chứ, đồ chó con" Tôi buộc miệng thốt ra giọng Trùng Khánh, nhưng vừa nói xong tôi liền hối hận. Liệu Vương Nhất Bác có nghĩ rằng tôi đang mắng cậu ấy không?

Tôi thật sự không có ý đó......

Liệu cậu ấy có tức giận không? Có ghét tôi không?

Kết quả Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt thành thật, học khẩu âm Trung Khánh của tôi, hỏi: "Tiểu tức tức là gì?"

Tôi nhanh chóng giải thích cho cậu ấy: "Mặc dù từ này có nghĩa là đồ chó con nhưng không phải anh đang mắng em đâu, đây là lời chỉ những người có quan hệ đặc biệt tốt mới có thể gọi nhau. Em, em đừng giận nha."

Cậu ấy bừng tỉnh đại ngộ: "Em không có giận, em biết anh không phải mắng em." Nói xong, cậu ấy còn cười cười.

Chẳng biết vì sao tim tôi bỗng nhiên đập nhanh dữ dội.

Tôi có chút bối rối nhìn sang bên cạnh: "Ủa, Vu Bân đâu?"

"Sớm đã rời đi" Cậu ấy nói.

Thật may.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro