Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:
Bánh xe chậm rãi di chuyển trên phiến đá màu xanh, Vinh Nhị nhìn theo hướng ngón tay hài tử chỉ đi theo. Xuyên qua đường phố phồn hoa thành Nguyên Châu, Vinh Nhị đánh xe ngựa vào sâu trong ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ rất hẹp, căn bản không thể chứa hết một chiếc xe ngựa, vì vậy Vinh Nhị cho xe ngựa dừng lại một chỗ cách rất xa ngõ nhỏ.
Vinh Nhị nhìn vào ngõ nhỏ xâu thẩm, bốn phía đều là nhà cũ lung lay sắp đổ, cảm thấy nơi này có chút đáng sợ, hắn kéo dây cương hướng về phía sau lên tiếng, "Công tử, muốn đi vào không?"
Thiếu niên ngồi phía sau cũng không trả lời hắn, mà nắm chặt ngực của mình, cúi đầu hỏi hài tử gầy nhỏ trong lòng, "Ở đây?"
Hài tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn đọng lại lệ ngân, nàng ngẩn đầu nhìn ca ca mặc quần áo đẹp đẻ quý giá dùng sức gật đầu. Thiếu niên nghe nàng trả lời, vì vậy hướng về phía Vinh Nhị ra lệnh, "Vào đi thôi."
"Hảo" Vinh Nhị quăng dây cương ung dung nhảy xuống xe ngựa, tiếp đó bước đến một bên cung kính đứng hầu. Bọn hộ vệ sau lưng cũng nhanh chóng tung người nhảy xuống ngựa, đao kiếm chỉnh tề.
Thiếu niên ôm tiểu cô nương cúi đầu nhìn mặt đất một chút, sau đó buông lỏng tay ôm tiểu cô nương, nhảy xuống xe ngựa. Nữ hài bởi vì hắn đột ngột buông tay bất an nhìn hắn, thần sắc có chút bối rối.
Thiếu niên sau khi bước xuống xe ngựa, xoay người lại đưa tay đón lấy nữ hài, Vinh Nhị một bên thấy vậy tiến lên một bước, "Ai u, ta công tử a, loại sự tình này để cho ta làm đi."
Thiếu niên không để ý đên hắn, tiếp tục mở rộng hai tay ôm lấy nữ hài, "Xuống đây đi." Nữ hài thận trọng tiến lại gần sau đó đưa hai tay gầy nhỏ ôm lấy cổ thiếu niên, thiếu niên dùng sức một chút đã đem nàng xuống xe ngựa. Vinh Nhị đứng một bên chỉ biết trợn mắt hốc mồm.
Thiếu niên đem nữ hài ôm xuống xe, để cho nàng ôm hắn vững vàng, liền trực tiếp ôm nàng đi về phía trước, "Dẫn đường." Nữ hài trong lòng nghe lời hắn gật đầu, tiếp đó đưa ngón trỏ ra, bắt đầu chỉ đường.
Vinh Nhị đi theo phía sau mắt mũi đều muốn lệch, "Công tử, hài tử này để cho ta tới ôm đi."
Thiếu niên xem chưa từng liếc hắn một cái, ôm nữ hài một đường đi về phía trước, "Không cần." Vinh Nhị luôn thấu hiểu tâm tư công tử nhà hắn, chỉ đành ba ba đi theo phía sau. Hộ vệ sau lưng giống như cái bóng vững vàng đuổi kịp.
Hai bên ngõ nhỏ đều là những gian nhà rách nát, dựa theo vết tuyết vừa bị quét còn đọng lại, có thể thấy được ở đây có nhiều hộ gia đình địa phương sinh sống. Tuy rằng dọc theo đường đi có rất nhiều môn họ đóng cửa vì tuyết quá lớn, nhưng vẫn thấy có mấy người bận rộn qua lại. Đi ngang qua thấy trận thế này, tất cả đều kinh hồn táng đảm trốn qua một bên, tiếp đó len lén đánh giá thiếu niên cầm đầu cùng bọn hộ vệ dáng người cao ngất, còn có nữ hài được thiếu niên ôm trong lòng.
Dưới sự chỉ thị của nữ hài, đoàn người bọn họ đi tới cửa viện sâu nhất trong hẻm nhỏ.
Thiếu niên ôm hài tử nhìn lớp tuyết thật dày trong sân che mất cánh cửa, nữ hài trong lòng nhìn thấy tình huống trước mắt, cử động một cái, muốn thoát ly khỏi cái ôm.
Thiếu niên bình ổn thân thể nữ hài đang lay động, cúi đầu hỏi, "Ở đây?" Nữ hài gật đầu, thiếu niên cong thắt lưng đem nữ hài thả trên mặt đất.
Hai chân nữ hài vừa chạm mặt đất lạnh lẽo đã nhanh chân chạy về phía trước, thiếu niên nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy trên mặt tuyết, theo thói quen dùng đầu ngón chân cọ cọ mặt đất. Nữ hài chạy còn cách hai ba bước nữa đến gian nhà cũ nát, nàng dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp, tiếp đó xoay người đi trở lại, từng bước một tiến đến vị trí của thiếu niên.
Nàng từng bước từng bước đi đến, tiếp đó đưa tay ôm hông thiếu niên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt cao hơn nàng rất nhiều. Thiếu niên cúi đầu, chống lại đôi mắt ngập nước kia, trong mắt lóe lên tư vị không tên, "Đi vào?"
Nữ hài gật đầu.
Thiếu niên hỏi lại, "Ta?"
Lần này nữ hài dùng thêm sức. Thiếu niên thấy bộ dáng này của nàng, khóe môi khó có được gợi lên ý cười, Vinh Nhị
nhìn một màn này trong mắt khó có thể tin, giống như là nuốt vào một cái trứng gà nhưng không thể nuốt xuống.
Thiếu niên nhẹ nhàng cười, nụ cười này làm lung lay bao nhiêu ánh mắt, hắn đưa tay đến dắt tay nữ hài, "Đi thôi." Nữ hài cảm giác độ ấm trong lòng bàn tay nhìn thiếu niên mỉm cười , ánh mắt mại khai bước chân đi về phía trước.
Vinh Nhị sau lưng bị chấn động, lúc này hắn không nói gì trái lại yên lặng đi phía sau, vừa đi vừa nghĩ làm thế nào trở về nói cho Dương Tam Lang, tiểu công tử nhà hắn tâm trạng hôm nay rất khác thường. Lẽ nào ra ngoài rót một chút ôn tuyền liền công hiệu như vậy sao? Có thể khiến người ta vui vẻ? Nếu không công tử mặt lạnh nhà hắn thế nào lại đối với hài tử chưa từng nhận thức cười hiền lành như vậy? Hắn cằn nhằn trong miệng, thế nhưng tốc độ đuổi theo cũng không giảm.
Đẩy ra đại môn hoang vu, bước qua sân nhỏ, một đường đi về phía gian nhà chính. Nữ hài đi phía trước tốc độ càng tăng nhanh, thẳng tắp đẩy cửa ra, nàng liền chạy tới bên giường, cầm cây gỗ nhỏ đang nằm lạnh ngắt trên bàn, gõ lên mặt bàn ba cái, thiếu niên đứng sau lưng nàng, thấy tình hình trước mắt nhíu nhíu mày.
Trong phòng rất cũ nát, chỉ có một cái bàn gỗ, hai cái ghế ngồi, còn có một cái chăn phủ lên đống rơm rạ. Nằm trên giường, là một nữ nhân, sắc mặt trắng bệch, dựa theo sắc mặt nàng một chút cũng nhìn không ra biểu cảm. Nữ hài gõ bàn một cái, thấy không ai đáp lại nàng, vì vậy nghi ngờ nhìn thoáng qua nữ nhân trên giường, tiếp đó lại dùng thêm sức gõ mạnh một cái. Một lúc sau, bắt đầu vươn cánh tay nho nhỏ bắt lấy vai nữ nhân, tiếp đó dùng sức đẩy nàng.
Vinh Nhị đứng phía sau thấy công tử cau mày, tiếp đó lại liếc mắt nhìn nữ nhân trên giường. Thận trọng nhìn chủ tử một cái, sau đó đưa tay hướng cổ nữ nhân tìm kiếm, vừa đụng đến, thật sự...
Thiếu niên tiến lên đỡ vai hài tử, để cho nàng bình tĩnh lại, ý bảo Vinh Nhị nói. Vinh Nhị thu tay về, tiếp đó chống lại ánh mắt thiếu niên, "Công tử, lạnh. . ."
Cánh tay đặt trên vai hài tử run lên, hắn xoay người, thân thủ giật lấy hai tay hài tử đang đặt trên vai nữ nhân. Nữ hài không có phản ứng, chỉ là chăm chú nắm chặt không buông. Thiếu niên sau khi thấy không có kết quả, liền dùng thêm một chút lực đạo, đổi lấy chỉ là ánh mắt cố chấp của nữ hài.
Nhìn đến ánh mắt có chấp không dễ dàng khuất phục, thiếu niên hơi chấn động. Vì vậy hắn nới lỏng tay, lời nói khó có được mang theo một chút bi ai, "Buông tay, nàng đã chết. . ."
Nữ hài vẫn giữ chật vai nữ nhân, ánh mắt trong suốt đầy nghi hoặc nhìn hắn. Rất hiển nhiên, đối với độ tuổi của nàng mà nói, chết là thứ gì, nàng không biết.
Thiếu niên đành phải một lần nữa đắn đo câu chữ, "Nàng đã chết, không bao giờ ... gọi tên ngươi, không nghe được ngươi gõ bàn, không đáp lại ngươi...Nàng sẽ không nấu cơm cho ngươi ăn, cũng sẽ không đứng lên ăn thức ăn ngươi mang về. Nàng đã chết, rất nhiều việc đều không làm được, cho nên, buông tay đi. . ." Thiếu niên nói đứt quảng, nỗ lực làm cho từ ngữ đơn giản một chút.
Vinh Nhị đứng ở một bên, chủ tử khó có được nói nhiều, trong ánh mắt không cầm được kinh ngạc.
Rất hiển nhiên, hắn nói lần này có hiệu quả, bởi vì hai mắt nữ hài đã tràn ngập sương mù, đôi tay nắm chặt vai nữ nhân đã bắt đầu buông lỏng. Thiếu niên thừa dịp này đem nàng ôm lấy, để cho cả người nàng đều dựa vào lòng hắn, "Khóc đi, không xấu."
Thế nhưng nữ hài chỉ dùng sức nhéo vạt áo thiếu niên, đôi mắt mạn hơi nước nhìn nữ nhân trên giường. Thiếu niên nhẹ giọng thở dài một hơi, ôm nàng xoay người, lấy tay xoay đầu nàng lại không cho nàng nhìn nữa, cất bước đi ra ngoài, "Táng. . ."
Vinh Nhị nhìn bóng lưng không tính là cao của công tử nhà mình, tiếp đó liếc nhìn nữ nhân đã chết trên giường, hít một hơi, " Dạ". Sau đó khoát tay, phân phó hộ vệ ngoài cửa, căn dặn chôn cất nữ nhân chu toàn.
Thời điểm Vinh Nhị trở lại xe ngựa, nhìn thấy công tử đang ôm nữ hài vững vàng ngồi trong buồng xe. Công tử nhà hắn ôm tiểu hài tử vẻ mặt khó có được thay đổi, hắn nhẹ giọng nói chuyện với nữ hài...
Vinh Nhị chau mày, "Công tử. . . nữ hài này..."
Thiếu niên ngẩng đầu lên, giọng nói bình thản, "Nàng không biết nói chuyện. . ." Cổ họng Vinh Nhị tắc nghẹn, cũng không tiếp tục nói nữa. Vì vậy xoay người, giữ khuôn phép đem ngựa hướng phủ đệ chạy đi.
Tháng mười hai năm ấy, Thanh Vũ sáu tuổi đã mất mẫu thân, hoàn toàn trở thành cô nhi. Cũng là một năm kia, nàng có được cái tên Bách Lý Thanh Vũ. Cũng bắt đầu nhớ kỹ một cái tên, Bách Lý Dực.
Thẳng đến rất nhiều năm sau đó, nàng đều có thể nhớ lại tràng cảnh này...Trong xe ngựa lắc lư, thiếu niên ôm nàng trong ngực, đôi con ngươi màu hổ phách chăm chú nhìn nàng, ôn hòa mở miệng, nàng nói, " Bách Lý Dực, từ giờ trở đi, ngươi phải nhớ kỹ tên của ta --Bách Lý Dực."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro