Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:
Khoảng cách từ hoàng cung đến phủ đệ quý tộc rất gần, nơi đây trước đây vốn là phủ của trưởng công chúa triều Hạ. Nhưng mấy tháng trước đây phủ đệ này nghênh đón tân chủ nhân mới.
Lúc bấy giờ triều đình phát sinh đại sự, Bắc vương gia hướng triều đình mượn binh, sóng to gió lớn từng lớp nổi lên. Nhận thấy đại sự không ổn Hoa vũ đế đưa hoàng hậu đến Đại Hạ, để đảm bảo minh ước hai nước.
Trưởng công chúa là một người hiền hòa, nàng an bài chỗ ở cho hoàng tử nước láng giềng. Ân, an bài chỗ ở tốt nhất cho hắn.
Đúng vậy, vị kia chính là nhân chứng cho tình hữu nghị của hai nước nhị hoàng tử, được phụ thân hắn Hoa vũ đế phong làm Thụy Vương, ý tứ rất rõ ràng. Mà vị nhị hoàng tử này là người Vinh Nhị luôn miệng gọi công tử, Bách Lý Dực.
Tấm biển phía trên dùng loại mực thượng đẳng hiếm thấy của triều Hạ, chữ viết vô cùng đẹp mắt tinh xảo "Thụy Vương phủ", một nam tử cũng coi như võ lâm cao thủ mang theo một đám hộ vệ núp trên mái hiên dài cổ nhìn xung quanh.
Hắn lại một lần nữa hướng hai bàn tay thổi khí, tiếp đó hung hăng giậm chân, cách không xa vương phủ rốt cuộc truyền đến tiếng ngựa cùng âm thanh chuyển động của bánh xe. Hắn lập tức khẩn trương, vội vàng ra lệnh bọn hộ vệ đang đứng ngay ngắn, " Mau đứng thẳng lên đứng thẳng lên, Vương gia đã trở về." Bọn hộ vệ bật người đứng thẳng lưng, lộ ra khí thế trang nghiêm.
Vinh Nhị đánh ngựa, rốt cục cũng về đến phủ đệ. Xe ngựa dừng lại, Vinh Nhị vội vàng xuống xe ngựa, nâng màn đợi công tử nhà hắn bước xuống, "Công tử, đến."
Vị thiếu niên trong xe, nga, chính là Hoa triều Thụy Vương Bách Lý Dực nhẹ giọng trả lời một câu, tiếp đó ôm hài tử vừa nhặt trên đường sáng nay xuống xe.
Lâm tổng quản thấy xe ngựa Thụy Vương, bật người ba ba nghênh đón, khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thì kéo kéo khóe miệng, "Vương gia, ngài cuối cùng cũng đã trở về. . .người này là ai?" Hắn nhìn đến hài tử trong lòng Vương gia, trong lòng một trận kinh ngạc.
Vinh Nhị một bên cắn môi, "Nàng là trên đường Vương gia chúng ta nhặt được."
Tiểu Thụy Vương không có phản ứng bọn họ, ôm tiểu hài tử đi vào trong. Lâm tổng quản và Vinh Nhị phía sau nhìn nhau một cái, cúi đầu cắn môi, nheo mắt nguy hiểm, "Việc này, để cho Triệu Đại Lang đi làm đi."
Lâm tổng quản lập tức dựng thẳng lông mày, vỗ vai Vinh Nhị, "Được rồi, ngươi trước trở về phòng đi. Ta đi phân phó nha hoàn bọn họ chuẩn bị nước ấm, sau đó trở về phòng ta phải viết cho Đại vương một bức thư a."
Vinh Nhị cười cười, "Nghe lời ngươi."
Lâm tổng quản hài lòng gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, vỗ đầu một cái, "Ai u, ta vừa vặn để cho vương gia tiến vào."
Vinh Nhị nhún nhún vai, "Cũng không phải là. . ."
Lâm tổng quản xoay người lại, vội vã chạy đi, vừa đi còn không quên nói với Vinh Nhị, "Ta không tranh cãi với ngươi, ngươi cút nhanh cho ta." Tiếp đó hướng thân ảnh đơn bản phía trước cấp tốc hô, "Ai u, Vương gia của ta, ngài chậm một chút, hài tử hay là để thuộc hạ tới ôm đi..."
Vinh Nhị đứng ở trước cửa, nhìn thân ảnh không đứng đắn của Lâm tổng quản, dựa vào xe ngựa lắc đầu. Cự tuyệt sự giúp đỡ của bọn hộ vệ gác cổng, bắt lấy dây cương, vòng qua đại môn Thụy Vương phủ hướng hẻm nhỏ đi tới, đem xe ngựa đến tiểu viện.
Bách Lý Dực ôm nữ hài một đường đi về phía trước, đối với Lâm tổng quản lải nhải làm như không nghe thấy. Nữ hài an tĩnh nằm trong ngực hắn, nước mắt sớm đã khô, chỉ thấy nàng đưa tay lên nắm vạt áo Bách Lý Vực nhéo một cái, có thể nhìn ra nàng đang hoảng sợ cùng bất an.
Bách Lý Dực ôm chặt lấy nàng, nỗ lực khiến cho nàng thả lỏng một chút, "Đừng sợ." Thân thể nữ hài vẫn như cũ cứng ngắt.
Lâm thống lĩnh một bên thấy bộ dáng này của công tử, liếc nhìn tiểu hài tử trong ngực hắn càng thêm nhịn không được lắc đầu. Sớm biết một hài tử có thể làm cho công tử mở miệng nói mấy câu, trước đây hắn đã bắt cóc vài đứa nhỏ về đây! Hà tất phải khổ sở như thế chứ... Mệt hắn trước đây còn...
Ai, quả nhiên là thế giới hài tử ngươi không hiểu a ---
Đi qua trùng trùng điệp điệp hành lang gấp khúc, mắt thấy cũng gần đến phòng vương gia, vương gia cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với hắn, " Chuẩn bị nước..."
Lâm thống lĩnh mặt mày hớn hở, " Đã sớm chuẩn bị rồi chuẩn bị rồi..."
Nhị công tử mím môi, ôm nữ hài bước nhanh vào phòng của mình, để lại cho Lâm tổng quản bộ mặt lạnh giống như ngày thường, oa lạnh oa lạnh. Mắt thấy đã đến bên ngoài cửa phòng, liền dừng lại cước bộ, đứng hầu ngoài cửa, đưa đầu nhìn vào thấy thân ảnh công tử đã biến mất sau bình phong.
Lính canh cửa thấy vương gia nhà mình đã trở về, rất tự giác khom lưng thỉnh an. Tiểu Thụy Vương chỉ khẽ lên tiếng, liền ôm nữ hài vào phòng. Thị nữ từ nhỏ hầu hạ điện hạ nhìn thấy Thụy Vương bước vào, liền cung kính cúi đầu vấn an, "Công tử."
Thụy Vương ôm nữ hài đi tới giường ngủ, tiếp đó đem nàng thả xuống, xoay đầu nói với người phía sau, "Nàng muốn tắm rửa."
An thị nữ nhìn hắn một cái, tiếp đó khẽ cười gật đầu, liền muốn tiến lên ôm hài tử. Hài tử nhìn thấy nàng tới, cảnh giác hướng Thụy Vương bên kia bò tới, đưa tay nắm thật chặt vạt áo của hắn.
Thụy Vương thấy thế, thân thủ bắt lấy bàn tay đang nắm vạt áo hắn, chống lại con ngươi đang hoảng hốt của nữ hài, "Đừng sợ. . .", Thụy Vương suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một câu, "Trên người bẩn, tắm rửa."
Hài tử bất an nhìn hắn một cái, tiếp đó lại xoay đầu nhìn thoáng qua thị nữ tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần kia, mới có hơi do dự gật đầu. Thị nữ đứng một bên thấy thế, mỉm cười tiến lên, đưa tay ôm lấy nữ hài trong lòng Bách Lý Dực.
Hài tử ghé vào trong lòng thị nữ, xoay đầu nhìn thoáng qua Bách Lý Dực, Bách Lý Dực vươn tay, sờ sờ đỉnh đầu của nàng, "Đừng sợ, Ân.?" Tiếp đó ngẩng đầu nhìn thị nữ, "An tỷ tỷ, mang nàng đi xuống...."
Hai mắt thị nữ thoáng cái sáng lên, ôn nhu cười, "Được." Tiếp đó nhìn ánh mắt hài tử trong ngực lưu luyến không rời, nhanh chân rời đi....Hài tử ghé vào trên vai An thị nữ, nhìn Bách Lý Dực phía sau càng ngày càng xa, thẳng đến bước ra khỏi bình phong, không còn nhìn thấy nữa mới thôi....
Tiểu Thụy Vương lưng thẳng tắp, thẳng đến thoát khỏi ánh mắt của nữ hài mới hơi thả lỏng thân thể, hướng về phía lính canh nói một câu, "Để cho Lâm tổng quản vào đi."
Thị nữ Tiểu Kiều sau khi nghe hắn căn dặn liền xoay người ra khỏi bình phong. . Chỉ chốc lát sau, thân ảnh màu xanh của Lâm tổng quản liền xuất hiện ở khúc quanh gần bình phong. Hắn bước nhanh về phía trước, cách Bách Lý Dực ba bước, khom người thỉnh an, "Công tử. . ."
Bách Lý Dực đáp ừ, Tiếp đó mím môi, "Hài tử kia..."
Tổng quản đại nhân bật người vui vẻ ra mặt, tiến lên tranh công, "Ta đã để cho Triệu Đại Lang đi làm. . ."
Bách Lý Dực gật đầu, "Vậy là tốt rồi. . ."
Lâm tổng quản cúi đầu nhìn Bách Lý Dực đang ngồi thẳng tắp, chút có do dự, "Công tử, hài tử kia...mang đi đâu bây giờ?"
Bách Lý Dực lắc đầu, "Không cần."
"Cái này. . ." Lâm tổng quản vẻ mặt khó xử, "Công tử đây là muốn để nàng bên người sao?" Đây không hợp quy cũ a...
Bách Lý Dực gật đầu, "Tự nhiên."
"Ngạch. . ." Cái này cũng có chút lúng túng, "Công tử, bộ dáng ngài như vậy..."
"Thế nào?" Bách Lý Dực nhìn Lâm tổng quản.
Lâm tổng quản liền vội vàng lắc đầu, "Không có, công tử ngài thích là tốt rồi."
Bách Lý Dực lúc này mới không nói gì hướng Lâm tổng quản khoác tay áo, "Vậy ngươi, lui xuống đi."
Lâm tổng quản đứng thẳng không lên tiếng, Bách Lý Dực ngẩng đầu nhìn hắn một cái, có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
"Công tử lại tùy hứng..."
"Ân?"
"Xuất môn phải dẫn trên năm hộ vệ, công tử ngày hôm trước chỉ dẫn theo Vinh Nhị một người..." Giọng nói ai oán như thế.... Được rồi, Lâm Đại Lang thừa nhận hắn đây là đang oán trách ... Công tử a, ngài xuất môn tốt xấu gì cũng mang ta đi, không phải sao ~~
Thụy Vương biểu thị đối với loại ánh mắt ai oán của hắn là không thèm để ý, nhưng có thể hiểu được dù thế nào hắn cũng theo bên người lâu như vậy, khó có được nói ra nói mấy câu, "Hành sự vội vàng." Cho nên không phải là không mang ngươi, mà là quá gấp không mang theo kịp ---
Thấy Lâm Đại Lang vẫn chưa chịu đi, hắn rất nhanh lại nói thêm một câu để kịp chặn lại hắn nhanh mồm lải nhải, "Lần sau, ta sẽ chú ý, ngươi lui ra đi."
Lâm Đại Lang bất đắc dĩ khom người, "Dạ." Nhận mệnh lui ra. Đợi đến cửa phòng đóng lại, mới ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.Thị nữ xung quanh thế vẻ mặt thê lương của tổng quản, không khỏi nghi hoặc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho tổng quản uy phong một cõi ủy khuất thành cái dạng này.
"Ai." Lâm tổng quản lắc lư tay áo, nỗ lực làm ra bộ dáng bị tiểu công tử khi dễ, vừa đi vừa than thở.
Hắn hắn hắn, đều tại hắn, thiên sơn vạn thủy hóa trang thiếp thân bảo hộ hắn, còn làm ra bộ dáng nịnh nọt hướng công tử lấy lòng... Sai, đây không phải là trọng điểm. . . Trọng điểm là công tử nhà hắn chỉ là một hài tử mười hai tuổi so với hắn nhỏ tuổi hơn rất nhiều.... Mà thôi mà thôi, chiếu cố hài tử gì gì đó, không phải là trách nhiệm của nhũ mẫu sao?
Ai u, chân chính mệnh khổ.... Lại nhận mệnh đi. Vì vậy vỗ tay một cái, vung lên chưởng, làm cho Triệu Đại Lang trảm thảo trừ căn miễn cho xuân phong thổi qua lại xảy ra --- bất quá, trước đó, hắn còn phải tự quyết định y phục cho mình...Trong vương phủ này không có hạ nhân nào dám mặc quần áo giống như công tử a....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro