Chương 11: Ai dạy ai chơi cờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Ai dạy ai chơi cờ?

Edit: Tuyết Ly

Mười mấy chén trà hoa và trà sữa màu sắc khác nhau bày đầy trên bàn, Tông Chính Vô Ưu chọn một chén có màu sắc đậm nếm thử, mỗi loại chỉ uống một ngụm nhỏ liền buông xuống.

Mạn Yêu nhìn con ngươi tà mỹ của hắn, ánh sáng trong mắt từng chút mờ dần, rất nhanh bị che dấu ở dưới hàng lông mi đen dày như phiến, cuối cùng, hắn phất phất tay, nhẹ nhàng nói:

“Đem xuống hết đi.”

Cửu hoàng tử vội vàng ngăn lại, nói:

“Thất ca, đệ còn chưa nếm đâu. Loại trà đủ màu sắc này, nhìn rất đẹp nha… Ngửi cũng rất thơm.”

Nói đoạn liền bưng lên một chén trà sữa hoa quả màu xanh trong mà Tông Chính Vô Ưu vẫn chưa thử, nhấp một ngụm. Cảm giác chua chua ngọt ngọt, hắn liếm liếm khóe môi, gật đầu nói:

“Cũng không tệ, nếu như Chiêu Vân ở đây, chắc chắn sẽ thích.”

Vừa dứt lời liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gọi yêu kiều:

“Vô Ưu ca ca, Vô Ưu ca ca –––” Một cô gái lanh lợi khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cặp mắt sáng rỡ, hơi kéo váy bước nhanh tới.

Cửu hoàng tử ha ha cười nói:

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Thất ca, huynh có muốn tránh đi không?”

Mạn Yêu không nhịn được cười nói:

“Thiên hạ này lại có người khiến Ly vương điện hạ muốn tránh hay sao?”

Tông Chính Vô Ưu khóe miệng giật giật, không nhìn ra là biểu tình gì, thân thể Cửu hoàng tử hơi nghiêng về phía nàng, giả vờ thần bí nói:

“Lát nữa ngươi sẽ biết thôi.”

Chiêu Vân vừa đến, liền sáp đến bên người Tông Chính Vô Ưu, còn chưa tới gần thì trước mặt đã có một cánh tay chắn ngang, nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại là tên đầu gỗ Lãnh Viêm! Không khỏi uất ức nói:

“Vô Ưu ca ca––– huynh đến chỗ đẹp như vậy, sao không mang Vân Nhi theo?”

Tông Chính Vô Ưu không thèm nhìn nàng, lãnh đạm nói:

“Ngươi vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Chiêu Vân bĩu môi nói:

“Vô Ưu ca ca, huynh trước đây không phải như vậy… A, những chén này đựng gì? Chưa từng thấy qua.”

Cửu hoàng tử cười nói:

“Những thứ này là trà Thất ca gọi, uống rất ngon nha, Thất ca đều nếm thử rồi.”

“Có thật không, Vô Ưu ca ca? Muội cũng muốn nếm thử.”

Chiêu Vân liền giơ tay bưng lên một chén trà sữa màu tím, vừa vặn chính là chén Tông Chính Vô Ưu đã nếm qua, nhưng chén trà còn chưa đưa đến bên môi, chỉ cảm thấy một cỗ kình lực mạnh mẽ đánh tới, “Choang” một tiếng, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mạn Yêu cả kinh, Cửu hoàng tử đúng là sợ thiên hạ chưa loạn! Người như Tông Chính Vô Ưu, sao có thể để một nữ tử đụng vào đồ hắn đã uống, huống chi ai cũng có thể nhìn ra tâm tư của nữ tử này đối với hắn.

Nàng nhanh chóng nháy mắt với thị nữ sau lưng, nàng ta lập tức tiến lên thu lại sạch sẽ những chén trà trên bàn, lại đem những mảnh vụn dưới đất dọn dẹp.

Đôi tay Chiêu Vân nắm chặt góc áo, nước mắt giàn giụa, sững sờ nhìn Tông Chính Vô Ưu mặt không biểu tình, một câu cũng không nói được.

Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nói:

“Bây giờ ngươi muốn trở về phủ Quốc công?”

Chiêu Vân vừa nghe, lệ trong mắt đều bị dọa đến mức thu về, vội khoát tay nói:

“Không muốn không muốn… Vô Ưu ca ca, muội vừa mới ra ngoài, muội không quấy rầy huynh là được rồi, muội muốn ở lại đây, chỗ này thật đẹp…”

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, liền thấy Mạn Yêu đứng cách đó không xa, chợt cảm giác trước mắt sáng ngời, kinh ngạc kêu lên:

“A! Ngươi là ai? Sao lại giống Vô Ưu ca ca như vậy, lớn lên thật là đẹp?”

Cửu hoàng tử cười nói:

“Hắn là Ly Nguyệt, ông chủ của trà viên này, vườn này là hắn tự thiết kế đó nha!”

Đôi mắt Chiêu Vân bừng sáng, chăm chăm nhìn nàng, thanh âm giòn tan nói:

“Thật vậy sao? Ly Nguyệt công tử, ngươi thật lợi hại! Phải rồi, khi nãy Vô Ưu ca ca đã uống loại trà gì? Ta cũng muốn uống.”

Cô gái này rất thông minh, nàng vì muốn lưu lại trong tầm mắt Tông Chính Vô Ưu, biết cách chuyển mục tiêu, chỉ tiếc, từ đầu đến cuối Tông Chính Vô Ưu đều không nhìn nàng.

Mạn Yêu cho người chuẩn bị vài loại trà sữa hoa quả, sau khi Chiêu Vân nếm thử, luôn miệng nói:

“Ngon ngon, ngươi cho người chuẩn bị nhiều chút, ta muốn đem về cho người khác nếm thử.”

Cứ như vậy, nhờ có tình yêu của vị quận chúa này đối với Tông Chính Vô Ưu, đã khiến cho loại trà sữa hoa quả rất khó phát triển ở trong thời kỳ xa lạ này bắt đầu được lưu truyền trong giới quý tộc, sau đó trở nên thịnh hành một thời.

Mà cái tên “Ly Nguyệt công tử” cũng chỉ trong hai ngày đã truyền khắp cả kinh thành, từ hoàng thân quý tộc xuống đến quan viên tài chủ, phàm là người có tiền có thế có địa vị, lúc xây dựng nhà, vườn, phủ đều không khỏi nhờ đến một bản thiết kế của “Ly Nguyệt công tử” để ra oai.

Tông Chính Vô Ưu trở thành khách quen của Long Nguyệt Trà Viên, nửa tháng sau đó hắn phần lớn đều đến một mình, gọi một ấm trà Tây Hồ Long Tĩnh hảo hạng, lẳng lặng ngồi đến khuya.

Mạn Yêu ngồi ở bàn lưu ly cách hắn không xa, thấy hắn một thân bạch y khoác thêm ánh trăng lạnh, thoạt nhìn lại rất cô đơn.

Nàng bất tri bất giác đứng dậy đi về hướng hắn, Tông Chính Vô Ưu giương mắt nhìn nàng, nàng lúc này mới cả kinh hoàn hồn, dứt khoát thoải mái ngồi xuống đối diện hắn, cười nhạt nói:

“Điện hạ không ngại chứ?”

Tông Chính Vô Ưu đảo mắt đến những chỗ ngồi trống xung quanh, miễn cưỡng cười nói:

“Ngại hay không ngại… thì ngươi chẳng phải cũng đã ngồi xuống rồi? Bổn vương có chút hiếu kỳ, ngươi là một nữ tử, không ở nhà đợi xuất giá sinh con, vì sao lại chạy ra ngoài kinh doanh một trà viên như thế này?”

Mạn Yêu hơi ngẩn ra, hắn quả nhiên nhìn ra thân phận nữ tử của nàng! Cau mày nói:

“Ai nói nữ tử chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con? Nữ tử cũng có thể sở hữu sự nghiệp của chính mình, họ cũng có thể độc lập, không nhất định phải phụ thuộc vào nam tử mới có thể sinh tồn.”

Nàng nói: Nữ tử không nhất định phải dựa vào nam tử mới có thể sinh tồn?

Tông Chính Vô Ưu trong nháy mắt có hơi ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn nàng, mười mấy ngày nay, hắn thường xuyên thấy nàng một mình bưng một chén trà, rất an tĩnh ngồi ở đó đến xuất thần, dường như linh hồn thoát khỏi thể xác, không biết phiêu dạt về đâu.

Nhìn nàng dường như luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, mặc cho trời sụp đất lõm cũng không thể khiến nàng có nửa phân xúc động.

Hắn đột nhiên nghĩ, trên thế gian này liệu có một chuyện gì hoặc người nào có thể khiến đôi con ngươi tràn ngập sáng suốt kia lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ?

Thân thể hắn hơi dựa vào phía sau, đột nhiên hỏi:

“Ngươi có biết chơi cờ không?”

Nàng sững người, tư duy có chút không theo kịp tốc độ chuyển biến của hắn. Cờ vây thì nàng không biết, nhưng cờ tướng nàng là cao thủ, chỉ tiếc người của thế giới này có lẽ không biết cờ tướng

Nàng lắc đầu, cho rằng Tông Chính Vô Ưu chắc sẽ thất vọng, ai ngờ hắn lại nói:

“Bổn vương dạy ngươi. Lãnh Viêm, đi lấy cờ tới đây.”

Mạn Yêu ngây ngốc, nam tử này hành sự thật khiến người ta không đoán ra được. Lẽ nào do hắn tịch mịch đã quá lâu?

Một khắc sau, Lãnh Viêm thần tốc hiện thân, đem bàn cờ đặt xuống trước mặt hai người, nàng cúi mắt nhìn, cả người sững sờ, cờ này vậy mà lại là––– cờ tướng!!!

Tông Chính Vô Ưu một bên bày cờ, một bên giảng cho nàng cờ này phải đi thế nào, loại tình cảnh này cảm giác cực kỳ giống lúc nàng cô đơn buồn tẻ ở Khải Vân Quốc đã tự chế ra một bàn cờ tướng dạy Linh Nhi.

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro