Chương 12: Kỳ phùng địch thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Kỳ phùng địch thủ

Edit:  Tuyết Ly

Mạn Yêu không nói gì, cũng không hỏi gì, cứ như vậy cùng hắn đánh cờ. Nét mặt nàng bình thản trầm lặng, nhưng trong lòng đang xoay chuyển trăm lần.

Cơ thể nàng chiếm dụng là một công chúa, đi tới thế giới xa lạ coi mạng người như cỏ rác này đã ba năm. Khắp nơi đều chú ý, hành sự thận trọng. Tuy có vinh hoa phú quý trong tay, nhưng lại sống vô cùng mệt mỏi, tịch mịch khôn cùng.

Tông Chính Vô Ưu nhìn bàn cờ bạch ngọc, tâm tư phiêu dạt, hắn đã bao lâu chưa cùng người khác đánh cờ, không nhớ rõ nữa. Tay hắn vô thức vuốt ve quân cờ, thờ ơ hạ xuống, động tác rất nhẹ, giống như làm mạnh một chút sẽ hư hại bàn cờ bạch ngọc.

Mạn Yêu ngước mắt nhìn hắn một cái, ngón tay tinh tế trắng noãn cầm lên quân cờ giống như bị ngăn lại, đặt vào giữa, rời tay.

Tông Chính Vô Ưu đang uống trà nhàn nhạt quét mắt nhìn ván cờ, nhất thời trong lòng cả kinh, ánh mắt hơi biến đổi, mỗi một nước đi của nàng lúc trước nhìn như không có chương pháp gì, chỉ là đi loạn một hồi, vậy mà nước này lại khiến cho toàn bộ quân cờ của nàng hình thành nên một cái bẫy, làm quân xe của hắn không thể đi, quân mã cũng không thể nhảy, tượng không chỗ bay, sĩ không thể chống đỡ, hắn chưa thua, nhưng cũng không có cách cứu, thắng thua đã định.

Hắn nheo mắt, bình tĩnh nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, con ngươi biến đổi mấy lần. Dùng ngữ khí khẳng định nói:

“Ngươi, biết đánh loại cờ này! Học được từ đâu?”

Nàng nhìn ánh mắt của hắn, cố gắng từ ánh mắt ngông cuồng kia nhìn ra gì đó, nhưng đôi mắt hắn lại thâm sâu khó lường, không nhìn ra được gì cả.

Nàng nhàn nhạt cười, không đáp mà hỏi ngược lại:

“Vậy điện hạ là học từ đâu?”

Nàng không cách nào xác định được hắn có phải cũng giống nàng xuyên không tới đây, con người như hắn, dù phải hay không phải thì có làm sao?

Linh hồn nhập thân, loại chuyện này quá kỳ dị, nếu như truyền ra ngoài, đối với thân phận mẫn cảm này của họ tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Ánh trăng như nước, chiếu nghiêng trên thân thể hai người, bọn họ cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, phỏng đoán nghi hoặc lẫn nhau, tâm tư dị biệt, dường như đã qua cả thế kỷ.

Trà nóng mới rót thêm trên bàn bốc lên hơi nóng nghi ngút, bay lên quẩn quanh giữa tầm mắt hai người, như khói như sương.

Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên nở nụ cười nói:

“Tốt! Bổn vương cuối cùng cũng gặp được đối thủ rồi, đánh thêm một ván. Lần này… bổn vương sẽ không nhường ngươi đâu.”

Mạn Yêu chỉ cười không nói, quân cờ trở về vị trí cũ, vẫn là nàng màu đỏ hắn màu đen, nàng hơi mỉm cười nói:

“Điện hạ mời đi trước.”

Tông Chính Vô Ưu cũng không nhún nhường, bắt đầu đi trước, không còn sự thờ ơ lúc đầu nữa, mỗi bước đều suy tính cặn kẽ. Mạn Yêu lại càng đi thêm một bước là sợ hãi một bước.

Cờ cũng giống như đời người, thông qua cách đánh cờ của một người có thể nhìn ra chỗ sâu kín trong tâm tư của người đó, không cách nào dò xét. Mặc dù nàng toàn lực ứng phó, vẫn cảm thấy có chút khó khăn.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong vườn đã không còn khách nhân nào nữa, có thị nữ tiến lên hỏi có nên đóng cửa, nàng còn chưa mở miệng, đã thấy Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, trên mặt có vẻ không kiên nhẫn, cao thủ đánh cờ đang quyết đấu, thông thường không thích bị người khác quấy rầy.

Nàng gật đầu một cái, cho tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi, Trầm Ngư là người cuối cùng rời khỏi, len lén nhìn trộm Tông Chính Vô Ưu một cái, đối với chuyện ngày đó nàng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, đứng xa xa hướng hắn thi lễ.

Trầm Ngư đi tới bên cạnh Mạn Yêu liền giơ tay phủi đi một cánh hoa rơi trên áo nàng, lại lấy cho nàng một cái áo choàng khoác lên vai, thanh âm vô cùng dịu dàng nói:

“Công tử, ban đêm trời lạnh, người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Mạn Yêu chân thành nói cảm tạ, cười nhìn nàng chậm rãi rời đi. Nửa tháng nay, giữa hai người chung sống vô cùng hòa hợp. Thân phận mới của Trầm Ngư cũng đã cho người an bài thỏa đáng.

Đêm khuya vắng vẻ, trong vườn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đèn hoa sen trôi nổi trên mặt nước, chiếu vào trong nước từng đốm sáng lắc lư, ánh nến đỏ tỏa ra quầng sáng vàng ấm áp, che dấu đi màu nước lành lạnh.

Dưới cây anh đào có hàng liễu vây quanh, ván cờ của họ giằng co đã nửa canh giờ, không ai nói lời thúc giục, đều cho đối phương thời gian suy tính.

Trong không khí có hương thơm nhàn nhạt, như có như không vương vấn nơi chóp mũi, khiến người ta không tự chủ được mà tâm trạng ngẩn ngơ.

Tông Chính Vô Ưu nhìn khuân mặt trầm tư của nữ tử ngồi đối diện, yên tĩnh xinh đẹp đến lạ lùng, đôi mắt đẹp tràn đầy sự khôn khéo, giống như suối nước xanh dưới ánh trăng, thanh tịnh trong sáng, tựa như vừa nhìn đã thấu được lòng người.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm hắn để tâm đến một nữ tử, dường như muốn tìm ra thứ gì đó trên người nàng.

“Điện hạ, Ly vương điện hạ?”

Mạn Yêu đặt quân cờ xong, thấy hắn không có phản ứng, ngẩng đầu lên thấy hắn đang nhìn nàng đến xuất thần, loại ánh mắt đó nàng chưa từng thấy qua… Lộ ra khoảng hồi ức mênh mang, nàng nhíu mày khẽ gọi.

Tông Chính Vô Ưu chợt thức tỉnh, thần sắc khẽ biến đổi, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, nháy mắt biến mất, khôi phục dáng vẻ tà mị thâm trầm như trước, nhấc một quân cờ, giả vờ lơ đãng hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

Quen nàng hơn nửa tháng, ngoại trừ cái tên Ly Nguyệt mà Lão Cửu đặt cho, hắn vẫn chưa biết tên nàng.

Nàng ngẩn người, suy nghĩ một chút, vẫn đáp lại:

“Mạn Yêu.”

Tông Chính Vô Ưu hạ nước cờ, nói:

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa?”*

(*chữ “yêu” trong câu của Vô Ưu nghĩa là xanh tốt)

Con ngươi nàng hơi rủ xuống, thản nhiên nói:

“Không, là yêu trong tảo yêu.”**

(**tảo yêu: chết yểu)

Tên cha đặt cho nàng, không biết vì sao lại là chữ này. Về sau nàng cũng hiểu được, số mệnh đã định, nàng không được trường thọ.

Có lẽ là ánh nến quá nhu hòa, ánh trăng quá đẹp đẽ, cũng có lẽ vì nhiều năm mới tìm thấy kỳ phùng địch thủ, khiến người ta dễ dàng tháo bỏ phòng bị.

Nàng cầm quân cờ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Còn ngươi? Tông Chính Vô Ưu… cha mẹ ngươi nhất định là hi vọng ngươi một đời không ưu sầu.”

Hắn bưng lên chén trà sớm đã lạnh ngắt, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, màu trắng gần như trong suốt, nhàn nhạt nhấp một ngụm, nước trà lạnh như băng có vị đắng chát, khóe miệng hắn chứa ý cười không chút cảm tình nào, thuận miệng nói:

“Là vô hữu, tức là cái gì cũng không có.”

Một đời mênh mang, chẳng có được gì, cũng chẳng lưu lại gì.

Nàng giật mình, thanh âm của hắn trầm thấp, không có bất kỳ tâm tình gì, nàng không nhìn rõ thần sắc ẩn dưới hàng mi đen dày, chỉ cảm thấy đêm yên tĩnh như vậy, lại nói những lời kia, bỗng dưng khiến tâm tình nặng nề, liền khẽ cười nói:

“Là ngươi tự lý giải ra thôi? Cha mẹ đặt tên cho con, sao có thể đặt ý nghĩa như vậy.”

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi như hồ nước sâu, hỏi ngược lại:

“Ngươi chẳng phải cũng như vậy? Có cha mẹ nào lại hi vọng con mình chết sớm?”

Nàng mấp máy môi, không nói thêm gì nữa, trong vườn lại rơi vào im lặng.

Hắn tiếp tục uống trà lạnh, mùi vị đắng chát từ môi lưỡi lan tràn thẳng vào tim, lại từ trên người hắn lan ra, nhè nhẹ quẩn quanh trong không khí.

Trên mặt bàn cờ đã chỉ còn lác đác vài quân cờ, trước mặt hai người chất đống quân cờ của đối phương.

Ván cờ này, hòa rồi, trải qua hai canh giờ.

Cùng hắn đánh cờ, cực kỳ hao tâm tổn trí, nhưng lại có vui vẻ trước nay chưa từng có. Nàng không nhớ nổi đã bao nhiêu năm chưa gặp địch thủ.

Ông ngoại của nàng là chuyên gia cờ tướng, nàng từ nhỏ đã được hun đúc, yêu thích cờ tướng, cùng ông ngoại đánh cờ là niềm vui lớn nhất của nàng khi còn bé.

Sau này ông ngoại qua đời, dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của cha, nàng chỉ có thể đợi lúc không người, tự mình chơi.

Tông Chính Vô Ưu cũng là như vậy, rất lâu đã không cùng ai đánh cờ, một ván cờ hòa, có cảm giác vẫn chưa đánh xong. Nhưng đêm nay không phải thời cơ tốt để đánh cờ.

Chợt có gió nổi lên, cuốn tới tận ngọn liễu, mang theo khí tức lạnh như băng, vỗ vào một cây hoa đỏ, hoa rơi như máu.

Một cỗ sát khí mãnh liệt, phút chốc tràn ngập cả vườn. Con mắt Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng, sắc mặt thong dong, cong môi cười lạnh nói:

“Hiện thân cả đi, bổn vương không đủ kiên nhẫn chờ thêm nữa đâu.”

Hết chương 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro