Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Serena Aplisevi

***

Tháng 9.

Mặt trời gay gắt như lửa, ngoài cửa sổ, giữa những cành lá xum xuê, ve kêu ầm ĩ.

Tại tầng bốn cao trung Thương Hoa, tổ Ngữ Văn đang làm việc bên ngoài.

Lâm Thiến bị chủ nhiệm lớp cô là thầy Lưu đưa đến bên này phạt đứng.

Chùm sáng độc ác mang theo nhiệt độ nóng như lửa đốt chiếu vào cánh tay của cô, Lâm Thiến bị nóng không chịu được, áo sơmi trắng đều ướt sũng, cô mệt mỏi thở dài một hơi, giơ cánh tay xoa mồ hôi chảy dài từ tóc tới hai má, thuận tiện liếc mắt nhìn chủ nhiệm lớp cô đang đứng ở chỗ râm mát hung hăng trừng.

Vẫn là hắn hung ác, dùng cách vô nhân đạo như vậy làm hao mòn sức lực của cô.

Lâm Thiến tâm mệt đến nhìn trời, vầng sáng trước mắt từng vòng trở nên mơ hồ.

Cô bị bắt thật oan uổng, vào ngày hôm qua, sau khi phòng ngủ đã tắt đèn, cô tham gia vào  "Diễn xướng hội" do những người khác tổ chức, cô hát đến khi kết thúc mới thôi, tình cảm không thể chối từ, cô trao đổi tình cảm thông qua hoạt động ca hát thì có gì sai?

Kết quả là, sau khi thầy Lưu chứng kiến được cảnh thời gian nghỉ đêm của nhiều phòng trong kí túc xá bị giảm, hôm nay liền đặc biệt tự giác đi tìm cô.

Phòng 430 của cô, đêm qua bị trừ năm điểm.

Dì quản lí kí túc xá cũng thật là không nể mặt, lớp bọn họ xem ra là muốn bỏ lỡ dịp tốt cùng cờ đỏ di động .

Cũng khó trách, thầy Lưu sẽ tức giận nhiều đến thế.

"Trốn học, đánh nhau, leo tường, chính cô nhìn xem, đây là việc một người con gái nên làm sao?"

Lão Lưu hướng về phía Lâm Thiến mà tức giận, cáu kỉnh ngang như cua,  ở trước mặt Lâm Thiến hắn đi qua đi lại, căn bản là không nghe lời Lâm Thiến giải thích "Ngày hôm qua, hoạt động trong phòng ngủ là cô tổ chức đấy à?"

Lâm Thiến bĩu môi, có chút muốn chửi thề.

Trước đó cô giải thích bao nhiêu lần, đều vô dụng.

Vậy tất cả chuyện xấu đều là do cô làm hết đi, cô mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Hiện tại chỉ muốn ăn kem.

"Chính cô học không giỏi, thì đừng dạy hư người khác!"

Nếu hắn không kiềm chế lại và mắng, không chừng hắn có thể nói ra câu "Một mẩu phân chuột làm hỏng cả nồi cháo".

Nghe nhiều rồi thì không sao cả, Lâm Thiến lười biếng mệt mỏi tựa vào tường, cúi đầu, vào tai này ra tai kia mà đi thăm các vị thần.

Hồn của cô không ở yên tại chỗ, trong mắt thầy Lưu chính là đang khiêu khích trắng trợn, thầy Lưu nổi trận lôi đình "Lâm Thiến, cuối tuần gọi người thân đến gặp tôi."

"Tôi còn không tin là không trị được cô."

"..."

Lâm Thiến từ đầu đến cuối đều thờ ơ, nghe nói như vậy, cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Cô híp mắt, đón ánh nắng chói chang nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp mình, sau một lúc lâu, cuối cùng, trở thành "Xì" một tiếng cười khẽ.

Nghỉ trưa chấm dứt sau tiếng chuông reo.

Cuối cùng Thầy Lưu cũng đã khiển trách đủ , lắc đầu than thở, vẫy tay bảo Lâm Thiến nhanh chóng về lớp học.

Cám ơn trời đất!

Lâm Thiến thở dài ra một hơi, còn đặc biệt lễ phép hướng về phía Thầy Lưu cúi chào, sau đó cô bôi dầu vào lòng bàn chân, rồi chạy đi mà không ngoảnh đầu lại .

Chà, mỗi lần nắng chiếu xuống đều bị cảm nắng.

Vừa trở lại phòng học, cô liền vọt tới phía dưới điều hòa để hưởng khí lạnh.

Một em gái bình thường có quan hệ khá tốt với cô đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói bên tai "Thiến Thiến, tôi cảm thấy con mẹ nó không đáng giá bằng cậu."

Lâm Thiến không rõ ràng cho lắm "???"

"Cậu không phải vừa mới bị lão Lưu kêu lên vì chuyện trừ điểm trong phòng ngủ sao?" Em gái lôi cô vào chỗ trống : "Trưởng phòng ngủ của chúng ta, người tổ chức diễn xướng hội lần này, bạn học Tiền Phân, cô ta nói, dù sao trông mắt thầy cô cậu đã là như vậy, chỉ cần một mình cậu 'gánh tội thay' là đủ rồi."

"Cô ta chắc chắn rằng lời của cậu sẽ không được thầy cô tin tưởng."

Tâm Tình của Lâm thiến vừa mới chuyển tốt, bây giờ lại bắt đầu xấu đi .

Cô nheo mắt, nhìn về phía Tiền Phân đang trò chuyện với những nữ sinh khác ở cách đó không xa.

Sau một lúc lâu, cô áp xuống những khó chịu trong lòng, "Người như thế này sau này chắc chắn sẽ không có tương lai."

Xã hội dạy làm người.

Em gái mở to hai mắt nhìn, không dám tin "Cậu cứ như vậy mà bỏ qua cho cô ta?"

Lâm Thiến trầm mặc.

Với tính cách của cô, cô hoàn toàn không phải là loại người có thể nhân nhượng.

Nhưng lúc này không giống với lúc trước, hiện tại cô đang bị gọi phụ huynh đến.

Trước khi thầy Lưu gặp phụ huynh của cô, cô phải nhịn, không được gây chuyện.

Tóm lại có thể ít "đánh" lại là tốt.

Theo Lâm Thiến suy đoán, lần này gọi phụ huynh đến, thầy Lưu có thể sẽ đem "Chiến công vĩ đại" ở trường của cô nói hết cho ba mẹ cô.

Lâm Thiến có chút tuyệt vọng nằm xuống mặt bàn, nhíu chặt mày, nghiêm túc suy nghĩ tìm biện pháp đối phó.

Tuyệt đối không thể để cho mẹ cô đến, nếu mẹ cô đến , sau khi về nhà có thể mẹ cô sẽ cầm dao thái rau đuổi theo cô chạy hết hai vòng tiểu khu.

Người mẹ dễ cáu gắt, online "chặt" con gái.

Không phải là cô nói quá, sức chiến đấu của mẹ cô so với toàn tiểu khu chắc chắn là tốt nhất.

Dưới tình huống biết rõ dưới núi có hổ, Lâm Thiến không thể không đem số mệnh của chính mình giao phó cho ba của cô.

Khi cô lên mẫu giáo, ba ruột của cô mới xuất hiện.

Đến bây giờ vẫn cùng mẹ cô diễn kịch tình ba ruột : anh theo đuổi tôi, tôi không cho đuổi theo.

Cô đã không chịu được rất lâu rồi , câu chuyện tình yêu giữa người trung niên và người già thật khiến cho người ta khó hiểu.

Thứ sáu, sau khi tan học, Lâm Thiến liền gọi điện thoại cho Lâm Vọng Châu.

"Ba, giang hồ cứu cấp."

Lâm Thiến thẳng thắn thật lòng, hoàn toàn không quanh co lòng vòng.

Do cô ỷ vào việc Lâm Vọng Châu cực kì cưng chiều cô, cho nên mới lớn gan làm loạn như thế.

Hơn nữa, chuyện trong trường cô cũng dám cùng Lâm Vọng Châu nói, trong thâm tâm cô cho rằng, dù Lâm Vọng Châu biết những gì cô đã làm ở trường , Lâm Vọng Châu cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua , nhiều lắm là lải nhải vài câu, cái này không thành vấn đề.

Còn nói , chuyện lần này cũng khá tốt với cô.

Được rồi, cô đúng là có tham gia, nhưng không phải là chủ mưu nha.

Dựa vào cái gì lại muốn cô chịu trách nhiệm hoàn toàn!

Lâm Thiến đem tất cả sự thật nói với Lâm Vọng Châu , cuối cùng, còn muốn Lâm Vọng Châu cam đoan : "Lời quân tử, chuyện này người nhất định không được nói cho mẹ con biết."

Lâm Vọng Châu biểu thị sự bình tĩnh, hắn ghé mắt nhìn tâm trạng giận dữ của Đồng Dao bên cạnh.

Thật lâu, hắn mới chậm rãi giơ tay lên, hướng về phía Đồng Dao làm hành động im lặng, ánh mắt trấn an cô trước hết nên tỉnh táo lại, không nên bốc đồng.

Sau đó, lại lựa chọn nói thật với Lâm Thiến : "Nhưng mà Thiến Thiến, mẹ con hiện tại đang ở bên cạnh ba."

Lâm Thiến "..."

Đồng Dao "..."

Nghĩ rằng mình thông minh nhưng lại không cẩn thận rơi xuống đáy hố Lâm Thiến, thiên ngôn vạn ngữ, ở đáy lòng xếp thành câu, hét một tiếng "nói dối!" 

Lâm Thiến tưởng rằng mình chết chắc rồi, toàn bộ ngày cuối tuần cũng quá đáng sợ.

Nhưng sự thật chứng minh, là cô đã suy nghĩ nhiều quá nhiều rồi.

Ba cùng mẹ cô hình như đã đạt được thỏa thuận nào đó.

Nên hiệp nghị tạm thời cứu cô khỏi sự chỉ trích.

Điều này làm cho Lâm Thiến có chút ngoài ý muốn, cũng vui vẻ tìm không thấy phía bắc .

Tình cha con lớn như núi.

Ba cô quả nhiên đáng tin!

Nhưng mà, có vẻ cô vui vẻ quá sớm rồi.

Sau khi Thầy Lưu nói chuyện cùng với Lâm Vọng Châu, Lâm Vọng Châu đến phòng học cô mang cô về nhà.

Lúc ấy, sự xuất hiện của hắn còn mang tới chấn động không hề nhỏ.

Lâm Thiến bị em gái kéo kéo cổ tay, trong mắt em gái giống như có nhiều ngôi sao, sáng ngời trong suốt  "Thiến Thiến, đây là ba của cậu sao?"

Lâm Thiến liếc Lâm Vọng Châu đứng ở cửa, gật đầu cho có lệ : "Đúng."

"Đẹp trai quá đi a a a a." Có lẽ em gái thích ông chú đẹp trai như này , thế nên nhìn Lâm Vọng Châu có chút mất trí.

Lâm Thiến "..."

Sau khi Lâm Thiến bị Lâm Vọng Châu mang đi, lúc đầu còn có chút thấp thỏm.

Qua hồi lâu, thấy Lâm Vọng Châu không có hành động nào khác, cô liền dần dần yên lòng.

Lâm Vọng Châu mang cô đi ăn tiệc lớn.

Trên bàn cơm, hắn cuối cùng cũng muốn bắt đầu bày ra trách nhiệm của người bố.
Mẹ cô tương đối táo bạo, điểm ấy Lâm Thiến vẫn luôn biết.

Nhưng cô không biết là, ba cô tương phản với mẹ cô, ba cô là thuộc về phái ôn hòa, thích giảng đạo lý .

Dù là phái ôn hòa, nhưng cũng là loại ôn hòa mệt nhất.

Ở cái tuổi của Lâm Thiến, thứ ghét nhất chính là nghe giảng đạo lí.

Không thể không kể đến cuộc trò chuyện dài vô tận của Đường Tăng trong Đại Thoại Tây Du.

Có thể đánh cô một trận hay cùng cô cãi nhau một ngày, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nét mặt của cô dần dần bắt đầu nứt nẻ, ánh mắt cũng dần bắt đầu tan rã.

Cô ôm má, ỉu xìu nhìn chằm chằm Lâm Vọng Châu.

Lâm Vọng Châu nhấp một ngụm trà, lão thần tại tại, " Thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi.[1]"

"Những thứ này đều là kinh nghiệm của ông bà ta truyền xuống, ta cũng không phải không muốn con đem tất cả tinh lực đặt ở việc học tập, dù sao ngươi bây giờ đã sắp lên cấp ba , mất bò mới lo làm chuồng, thời gian cũng có chút chậm. Ta hy vọng con thu hồi tâm, hiểu chuyện hơn."

"Con cũng không muốn ta đem chuyện con leo tường trốn học đi chơi cùng bạn học nói cho mẹ con biết đi."

Lâm Thiến "..."

Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.

Tình cha như núi thể tuột dốc, là cô tin nhầm người.

Lâm Thiến nheo lại mắt, cắn chặt răng.

Lâm Vọng Châu nhướn mày, càng nói càng hăng hái, "Con cũng đừng trách ba dong dài, việc ba đặt kỳ vọng lên con cũng là bình thường ."

Ra phòng ăn.

Không khí bên ngoài nóng bức.

Lâm Vọng Châu với ý đồ "Làm gương tốt", dùng câu chuyện của chính mình để cảm hóa Lâm Thiến.

"Con phải biết, ba con có thể có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, đều là do lúc đi học ta học giỏi."

Lâm Thiến ghé mắt, khó lắm mới được phản ứng một câu "Tốt tới mức nào?"

"Nhiều lần dự thi đều là hạng nhất." Anh liếm da mặt dày, không khiêm tốn nói.

Lâm Vọng Châu ho khan một chút, "Nhưng con yên tâm, ba không cần con giống theo ta, ta chỉ hy vọng trong học kì tiếp theo, con có thể để cho ta và mẹ con bớt lo, dù sao lần này mẹ cũng không cãi nhau với con, đều là ta ở bên trong điều tiết nhiều lần hứa với cô ấy con sẽ sửa sai."

"Con cũng đừng làm cho lời nói của ba thành chi phiếu trống không."

Lâm Thiến không nói chuyện, không nói tốt cũng không nói xấu, cứ như vậy mặc kệ Lâm Vọng Châu.

Nhưng thành thật mà nói, thật sự, không bằng để cô cùng mẹ ầm ĩ một lần đâu.

Lời nói này nhìn như ba đối với cô không có yêu cầu gì lớn nhưng thật sự là thứ tra tấn người nhất, hơn nữa, ba cô nói qua lời nhận xét rằng mình ưu tú đều không dưới trăm lần .

Thật sự, lỗ tai đều nghe ra kén rồi .

Từ phòng ăn ra sau, lúc đầu Lâm Vọng Châu nghĩ sẽ đưa cô về trường học , nhưng cô không chịu, không có cách nào, dựa vào nguyên tắc: vừa đưa ra một cái tát phải đưa thêm một quả táo tàu, Lâm Vọng Châu lúc này phải theo Lâm Thiến, mà đưa cô về nhà nhất định là không thể , ở trên đường quay nửa vòng, Lâm Vọng Châu đánh tay lái, thay đổi phương hướng, đưa Lâm Thiến đến nhà bà nội.

Hai ông bà thấy được Lâm Thiến, cao hứng ghê gớm.

Thu xếp muốn dọn dẹp phòng cho Lâm Thiến.

"Không cần đâu mẹ, để cho nó ngủ phòng trước kia của con là được."

Lâm Thiến ngoan ngoãn gật đầu.

Phòng trước kia của ba cô nửa điểm cũng nhìn không ra bóng dáng của học bá.

Đây là Lâm Thiến lén vào phòng Lâm Vọng Châu trước khi đi vào giấc ngủ cho ra kết luận.

Đêm dần sâu, cô cuốn chăn, tiến vào mộng đẹp.
-

Ngày 17 tháng 9 năm 2018, sáng sớm.

Đúng lúc ngày này là thứ bảy.

Lâm Vọng Châu mười bảy tuổi đang nằm ngủ trên bàn sau khi chơi game cả đêm bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Hắn gãi đầu, chửi bậy một tiếng.

Buồn ngủ mông lung đạp lên dép lê đi đến trước giường, sờ đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, tắt nó đi.

Sau đó ngồi vào trên giường, chuẩn bị nằm xuống.

Vừa ngồi xuống, chăn dưới mông liền bị kéo kéo.

Hắn không quan tâm, ngáp một cái.

Sau đó liền nghe thấy giọng một cô gái.

"Bà ơi, cho con ngủ tiếp một lát."

Lâm Vọng Châu nháy mắt liền tỉnh táo, anh nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm giường mình.

Chăn nổi lên , phồng thành một tòa núi nhỏ.

Rõ ràng có người ngủ ở bên trong.

Hắn thậm chí chăn cũng không dám vén.

Thật lâu, mới nghẹn ra một câu

"Đệt, mày là ai?"
---------------

Tác giả có lời muốn nói! Lâm Vọng Châu mười bảy tuổi là ba ba cái gì? Người ta còn là một đứa trẻ!

Thỉnh cầu thu thập nha

Mở tân có ngẫu nhiên tiểu hồng bao!

Mỗi đêm khoảng mười một giờ đổi mới
--------------
[1] trích trong bài nhạc phủ đời Hán

"Trường Ca Hành Kỳ 1"

Thanh thanh viên trung quỳ,
Triêu lộ đãi nhật hy.
Dương xuân bố đức trạch,
Vạn vật sinh quang huy.
Thường khủng thu tiết chí,
Hỗn hoàng hoa diệp suy.
Bách xuyên đông đáo hải,
Hà thì phục tây quy?
Thiếu tráng bất nỗ lực,
Lão đại đồ thương bi.

Dịch nghĩa:

Trong vườn đầy màu xanh có quỳ,
Sương sớm [trên lá quỳ khô đi] do đợi ánh mặt trời.
Xuân mang đến khắp nơi sự tươi đẹp,
Vạn vật bừng sáng lên diễm lệ.
Nhưng lại thường lo sợ mỗi khi thu sang,
Vì hoa và lá sẽ héo vàng tàn rụng.
Trăm sông đều hướng về đông đổ vào biển,
Liệu có lúc nào chảy lại về phía tây chăng.
Lúc còn trẻ đầy sinh lực nếu như không cố gắng,
Thì khi về già sẽ hối tiếc lại những ngày đã qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro