Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Serena Aplisevi

***

Lâm Thiến bị tiếng rống giận bất ngờ làm cho tỉnh lại.

Tuổi trẻ, tinh thần phấn chấn bồng bột, thanh âm của một chàng trai bằng tuổi cô.

Đầu tiên là cô sửng sốt hai giây, sau đó sâu ngủ nháy mắt biến mất, mở mắt ra liền phát hiện cái chăn trên người cùng cái chăn tối hôm qua ngủ không giống nhau, Lâm Thiến hoàn toàn kinh hoảng.

Lâm Thiến cuốn chăn, thật cẩn thận mà hướng mép giường mấp máy.

Thuận tiện bắt đầu hoài nghi nhân sinh!

Muốn điên rồi.

Rốt cuộc tình huống là như thế nào a a a a a.

Lâm Thiến không ngừng hít ra thở vào, không ngừng mà điều chỉnh chính mình, khiến cho bản thân bình tĩnh lại, rồi mím môi, nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi kéo chăn xuống che đầu, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp nhưng ánh mắt chưa định hồn.

Nơi xa phía chân trời, mặt trời nổi lên từ phương đông, ánh sáng mặt trời tươi đẹp lại xán lạn.

Chùm tia sáng ôn hòa xuyên thấu qua cửa kính, lặng lẽ rơi vào trong phòng ngủ.

Lâm Vọng Châu chống lại tầm mắt Lâm Thiến, nao nao.

Ngay sau đó, ngọn lửa liền bùng lên : "Mẹ nó, cô là ai? Tuổi còn nhỏ mà học bò lên giường người khác rồi hả?"

Lâm Thiến: "......"

Lâm Thiến cũng không phải cái thiện tra.

Cô cũng sẽ không bởi vì đối phương là nam sinh hung dữ mà  hoảng sợ.

Trong lòng đối phương có lửa, tức giận từ đáy lòng càng tăng lên.

Cô có xứng với cảm giác tội lỗi khi thức dậy liền không biết đi đâu về đâu còn bị chủ nhân căn phòng tát bát nước bẩn sao?

Lâm Thiến híp híp mắt, khí thế bàng bạc, chuẩn bị trở về oán hận.

Nhưng mà oán khí mới đến cổ họng, liền lại bị cô nhanh chóng nuốt xuống.

Nam sinh trước mắt này mi thanh mục tú còn treo hai quầng thâm mắt, lớn lên đặc biệt giống ba cô.

Cùng ba cô quả thực chính là cùng một khuôn mẫu khắc ra.

Điểm khác nhau duy nhất là ở, ba cô là bản trung niên, mà hắn là bản thiếu niên.

Lâm Thiến khắc chế xúc động muốn mắng thô tục của chính mình, bình tĩnh lại, dời mắt đi, nhìn quanh bốn phía.

Căn phòng này dường như là phòng ba cô đi.

Giống như so với phòng của ba cô lớn hơn chút.

Nàng không có tưởng tượng theo hướng phi thực tế, mà là nghiêm túc chăm chú nhìn Lâm Vọng Châu một lát.

Cô bỗng nhiên lý giải được ba cô tại sao không đuổi kịp mẹ cô, hóa ra sau lưng ba cô còn có một đứa con trai.

Lâm Thiến mím môi, ôm chăn, suy nghĩ mấy giây, mặt không biểu cảm nói: "Tôi là em gái của anh."

Dừng một chút, lại cảm thấy nói như vậy không đủ nghiêm cẩn, vì thế bổ sung : "Cũng có thể là chị của anh."

Lâm Vọng Châu: "......"

Gân xanh trên trán Lâm Vọng Châu thình thịch mà nhảy.

Hắn có thể tin chuyện ma quỷ của cô mới là lạ.

"Chậc." Lâm Vọng Châu mặt trầm xuống, sắc mặt không tốt : "Ăn vạ tới cả tôi à?"

Hắn chậm rãi đi về phía Lâm Thiến, giống như là muốn đánh đầu cô, hoặc là muốn đem người trên giường hắn trực tiếp kéo ra.

" Ba mẹ cô đều không dạy cô cách làm người sao?"

Lời này rất khó nghe, lửa giận mới tắt của Lâm Thiến dần dần cháy lại.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn hai mắt Lâm Vọng Châu, giây lát, lại dựa lần đầu gặp mặt nên lễ phép, cũng dựa vào nhận ra khả năng đối phương không biết sự tồn tại của cô, Lâm Thiến bĩu môi, thầm mắng "Tra cha", sau đó mới chịu đựng giải thích: "Tôi không ăn vạ."

Ba mẹ cô đều đảm đương người giảng về nhân sinh, chỉ là cô không muốn học tốt.

Lâm Thiến linh hoạt tránh sự công kích đối phương, nhảy nhót lung tung : "Người anh em, anh đừng kích động."

"Ba anh cũng là Lâm Vọng Châu."

Nếu đúng, Lâm Vọng Châu chắc chắn là tra cha.

Cô sẽ suy xét sửa họ thành "Đồng", "Đồng Thiến" so với "Lâm Thiến" dễ nghe hơn nhiều.

Vừa dứt lời.

Động tác công kích của nam sinh đối diện lại đột nhiên dừng lại.

Hắn dường như là nghe được một sự việc kinh hãi nào đó, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Ngay sau đó, nhíu mày, hắn hít sâu, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại : "Cô nói cái gì?"

"Tuổi còn nhỏ mà lỗ tai không dùng được?" Lâm Thiến cười nhạo, gậy ông đập lưng ông, ai bảo hắn vừa mới nói rằng cô tuổi còn nhỏ mà không học giỏi : "Anh đừng giả ngu, nói không chừng hai chúng ta có cùng ba. Anh và ba tôi Lâm Vọng Châu lớn lên quá giống."

Lâm Vọng Châu: "......"

"Người anh em, anh nói cho tôi, tên mẹ anh là gì?" Lâm Thiến cổ cổ quai hàm.

Cô vì mẹ cô dò hỏi tình địch, nếu sự tình đúng như tưởng tượng của cô, cô xác định sẽ đứng cùng hàng với mẹ.

Đồng Dao độc thân cả đời, chỉ có mình đứa con gái là cô.

"Ách." Đã chịu kích động quá lớn, Lâm Vọng Châu thật sự là không biết nên nói như thế nào, phản ứng đầu tiên của hắn là hù người, phản ứng thứ hai là đi, người này mặt dày mày dạn ăn vạ, thủ đoạn quả nhiên cao, đều có thể nói khoa trương như vậy, cuối cùng thì rối rắm có nên đánh cô gái này không, nhưng mặc dù rối rắm, hắn vẫn buột miệng thốt ra, "Hứa Tuệ."

Hắn mới vừa nói xong, cô gái đối diện liền mở to hai mắt nhìn.

"Sao có thể!" Cô nói.

"Hứa Tuệ là tên bà tôi." Cô lại nói.

"......"

Còn có chuyện giống như vậy.

Lâm Vọng Châu lúc này bình tĩnh lại, liền lẳng lặng mà đứng ở một bên nhìn cô biểu diễn.

Qua một lát, Lâm Thiến bừng tỉnh, "Ồ, tôi biết rồi."

"Anh là chú của tôi."

Cô nói như vậy, nhưng vừa nói xong, cô liền ý thức được, "Nhưng ba tôi là con một mà."

Hai cha con hai mặt nhìn nhau, gặp nhau không quen biết.

"Cô đừng đùa." Kiên nhẫn của Lâm Vọng Châu dần hao hết.

Mà đúng lúc này, phòng ngủ cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Hứa Tuệ nữ sĩ đẩy cửa vào : "Châu Châu, cùng mẹ chạy bộ buổi sang đi."

Bà nói chưa hết lời, giương mắt, ánh mắt bất ngờ không kịp phòng bị xuyên qua Lâm Vọng Châu, dừng ở trên người Lâm Thiến đang trên giường Lâm Vọng Châu.

Lâm Thiến: "......"

Hứa Tuệ: "......"

Cùng với Lâm Vọng Châu: "......"

Trầm mặc mấy giây.

Hứa Tuệ "A" một tiếng thét chói tai.

Ngay sau đó thuận tay bắt lấy cây gậy bóng chày gần bà nhất, đánh mất lý trí, lao thẳng đến Lâm Vọng Châu.

"Lâm Vọng Châu, mày giỏi rồi đúng không!"

"Còn tuổi nhỏ không chịu học, còn, còn......" Lại còn mang con gái người ta về nhà...

Còn lại bà có chút không cất lên thành lời.

Vì thế, bà dứt khoát không nói, trực tiếp ra tay đánh.

Lâm Vọng Châu chạy rất mau, trốn đông trốn tây: "Không phải, mẹ, mẹ nghe con giải thích, sự tình không phải như thế."

Nhưng hiện tại Hứa Tuệ sao có thể nghe vào lời nào, vừa sáng tinh mơ, bà đã bị tức giận đến không chịu được.

"Mẹ, trước hết người hãy nghe con nói, ai da" Lâm Vọng Châu trực tiếp trốn ở phía sau Lâm Thiến.

Đại đa số phụ huynh đều như vậy, đối con của mình nhẫn tâm sử dụng gậy , nhưng đối với con người khác thì tỏ ra lịch sự không hạ thủ.

Quả nhiên, Hứa Tuệ tới trước mặt Lâm Thiến, liền dừng động tác.

Bà híp mắt, không quá thân thiện mà đánh giá Lâm Thiến.

Lâm Thiến cũng quan sát bà.

Quả thật người này cùng bà của cô rất giống nhau.

Nhưng bà cô rất ôn nhu rất đoan trang.

Lâm Thiến liếm liếm môi, lúc này mới nhớ tới Hứa Tuệ vừa mới kêu lên "Lâm Vọng Châu".

"......" Nhất định là cô còn ở trong mộng đi!

Khẳng định là ở trong mộng đi!

Lâm Thiến có chút hoảng hốt, cô là thể loại tàn nhẫn lên thì chính mình cũng đánh, vì thế, để chứng minh bản thân rốt cuộc là thức hay vẫn ngủ, cô đột nhiên tát mình một cái.

"Bang" một tiếng trong trẻo.

Đau là thật sự đau, Lâm Thiến cắn răng "rít" một tiếng.

Hành động này của cô thành công làm Hứa Tuệ cùng Lâm Vọng Châu đều ngơ ngẩn, đừng nói tới Lâm Thiến, hai người họ xem đều cảm thấy đau nữa là.

Đủ tàn nhẫn, Lâm Vọng Châu bĩu môi.

Sau một lúc lâu, Lâm Thiến ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tuệ, biểu tình phức tạp.

Cô không biết nên xưng hô như thế nào với Hứa Tuệ, kêu dì thì bổn phẩn có thể sẽ rối loạn, kêu bà, ngoại hình của bà cũng không thích hợp.

"Cái kia, có thể hỏi, hiện tại là bao nhiêu năm?"

Hứa Tuệ lộ ra thần sắc "Đứa nhỏ này không phải ngốc đi".

Bà không biết làm sao mà liếc mắt nhìn Lâm Vọng Châu.

Lâm Vọng Châu nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc sao lại thế này, sau đó chậm rì rì mà trả lời: "Năm mười tám ."

Lâm Thiến: "......"

Biểu tình bình tĩnh của Lâm Thiến hoàn toàn tan vỡ.

Làm sao có thể?

Năm 2018!

Cô còn chưa đầu thai đến trong bụng mẹ cô đâu!

Lâm Thiến nghiêng mắt nhìn Lâm Vọng Châu, lại nhanh chóng quay đầu, cô bất an mà bắt đầu cắn ngón tay, cắn hai phút, bỗng nhiên duỗi tay giữ lấy đôi tay Hứa Tuệ, "Tuy rằng nói ra thực không thể tin......"

"Nhưng con cần thiết phải nói cho người, con là Lâm Thiến."

Cô cắn chặt răng: "Là cháu gái người."

Hứa Tuệ: "......"

Lâm Vọng Châu vừa nghe xong, mắt trợn trắng.

Hắn nóng nảy, hắn cảm thấy cô gái thật đúng là không dứt.

"Không phải, mẹ, người đừng nghe cô ta nói bậy bạ, cô ta đang ăn vạ đấy."

Lâm Thiến: "......"

Cô như thế nào lại cảm thấy cha cô thời niên thiếu có khi không có người thích đâu!

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, bọn họ không tin mới là bình thường. Lâm Thiến muốn khóc, chuyện này là như thế nào!

Cô thở dài, hỏi lại Lâm Vọng Châu: "Vậy người giải thích như thế nào việc con đột nhiên xuất hiện ở phòng người."

Lâm Vọng Châu biểu tình "Tôi sao biết được". 

"Ai biết có phải nửa đêm cô bò cửa sổ không!"

Hắn vẫn là một đứa trẻ, đừng gọi bậy ba không?

Lâm Vọng Châu trăm phần trăm không muốn tiếp nhận sự thật này.

Hắn là con trai của mẹ hắn, hắn nhất định làm mẹ tin tưởng, cô gái này tự tạo chuyện xưa ăn vạ.

Chỉ là hắn còn chưa tiếp xúc với ánh mắt cảu Hứa tuệ, Lâm Thiến đã đi trước hắn một bước.

"Bà."

Hứa Tuệ hổ khu chấn động.

Không được không được! Thật sự không được!

Sự phát đột nhiên, Lâm Thiến kỳ thật cũng là cùng đường.

Nếu cô biết mẹ cô ở đâu, cô chắc chắn sẽ đi tìm mẹ cô làm nơi dựa vững chắc.

Dù sao, cô cũng nhìn ra, ba cô hiện tại không thích cô.

Cô là người có cốt khí, cô cực kì không muốn cùng người không thích gặp mình sống ở cùng dưới mái hiên.

Nhưng tình hình hiện tại, dù là có cốt khí cũng không dung được.

Xem như cô là người đến từ tương lai đi, người đến từ tương lai ở chỗ này không có thân phận không có sở hữu......

Không đem cốt khí vứt một bên, không dựa vào những người thân đáng tin cậy, rất có thể sống không nổi.

Quỷ biết cô rất hi vọng đây chỉ là mơ!

Nghĩ đến đây, Lâm Thiến không tự chủ được mà bĩu môi, đôi mắt đen lấp lánh nước, trông rất nhu nhuận đáng thương, cô không cần đem hy vọng giao trên tay Lâm Vọng Châu, cô có thể giao cho ông bà cô.

Vì thế, Lâm Thiến không ngại chứng minh thân phận của chính mình: "Nếu người không tin, con có thể cùng ba đi xét nghiệm DNA."

Lâm Vọng Châu: "......"

Mẹ nó ai là ba cô!

--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Châu Châu: Ăn vạ! Đánh chết!

Lâm Thiến:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro