Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Serena Aplisevi

***

Lâm Thiến bị mời xuống phòng khách dưới lầu, mới tới một thế giới xa lạ, cô thu hồi lại khía cạnh kiêu ngạo khó thuần của bản thân, ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, đối mặt với tam đường hội thẩm.

Ngồi đối diện với cô, là ba Lâm Vọng Châu, bà nội Hứa Tuệ và ông nội Lâm Diệp Đông của cô.

Sự việc linh tinh vớ vẩn như vậy, ngoại trừ lấy DNA ra làm bằng chứng, còn lại mấy lời giải thích dư thừa không thể nào chứng minh được.

"Con thực sự không lừa mọi người." Khuôn mặt Lâm Thiến chứa đầy sự thành kính.

Nói xong, còn hướng về phía Lâm Diệp Đông và Hứa Tuệ chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ mọi người không thấy con với ba rất giống nhau sao?"

Lâm Thiến chỉ vào Lâm Vọng Châu.

Lúc cô nói xong lời này, Hứa Tuệ thật sự nghiêm túc so sánh hai người với nhau.

Lâm Vọng Châu tức giận, trợn mắt: "Giống cái rắm!"

Ở trong mắt anh, Lâm Thiến chính là đồ tâm thần trong miệng nói toàn lời bậy bạ.

Anh hít sâu hai hơi, híp mắt, sắc mặt không tốt: "Mẹ, loại sự việc quỷ thần vớ vẩn này cũng đáng tin sao?"

"Nói không chừng chính là loại người đặc biệt chọn nhà chúng ta để lừa đảo." Lâm Vọng Châu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Thiến.

Lâm Thiến cũng không thèm nhìn tới anh ta, qua một lát, như là nhớ tới cái gì, sờ sờ cổ, lát sau, lấy ra một sợi dây.

Đó là một cái đồng hồ quả quýt, bên trong có ảnh chụp của cô cùng với Lâm Vọng Châu.

Cô gỡ đồng hồ quả quýt xuống, đưa cho Hứa Tuệ: "Bà nội xem đi."

Ảnh chụp Lâm Thiến mới năm sáu tuổi, buộc bím tóc mà cô thích nhất.

Mà người ôm cô là Lâm Vọng Châu 27-28 tuổi.

Sau khi Hứa Tuệ nhìn ảnh chụp, cực kỳ kinh ngạc, bà mím môi, đưa đồng hồ quả quýt cho Lâm Diệp Đông.

Sau đó, lại nhìn về phía Lâm Thiến.

Bà nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, thật sự không biết nên xưng hô với cô gái trước mắt như thế nào, sau một lúc lâu, mới buồn bã nói: "Cái kia, bà thương lượng với cháu chuyện này, cháu đừng có gọi bà là bà nội."

Lâm Thiến: "......"

Cô nhớ mẹ cô.

Lâm Vọng Châu ngồi bên cạnh người Lâm Diệp Đông, ngồi không ra ngồi bắt chéo hai chân, liếc nhìn đồ vật trên tay Lâm Diệp Đông, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hơi hơi nhíu mày, cuối cùng "A" một tiếng: "PS lại ghê gớm như vậy."

Lâm Thiến cắn răng: "......"

Cô thật sự nhớ mẹ cô!

Đúng lúc này, Lâm Diệp Đông đột nhiên mở miệng: "Kiểm tra đi."

Thời khắc mấu chốt, vẫn là ông nội đáng tin, Lâm Thiến vuốt mép cốc, ngẩng đầu, cảm kích mà nhìn Lâm Diệp Đông.

Lâm Diệp Đông: "Nếu là giả, trực tiếp đưa tới Cục Công An."

Nước mắt sắp tràn ra lập tức thu lại, Lâm Thiến cực kỳ ủy khuất.

Chuyện kiểm tra DNA này là do Lâm Diệp Đông chuẩn bị, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, chỉ có thể trộm đi tìm kiếm quan hệ, sau đó lấy tóc của hai đứa nhỏ đi kiểm tra, còn lại chính là chờ kết quả.

Trong quá trình chờ đợi kết quả, Lâm Thiến tạm thời ở lại nhà họ Lâm.

Lâm Diệp Đông chụp ảnh cho cô, nhờ người ở Cục Công An tra thông tin của cô trên hệ thống, kết quả là cái gì cũng không tra ra.

Không có bất cứ tin tức nào về thân phận của cô, cô giống như là thoát ra từ một khoảng không.

Lâm Vọng Châu vừa đến cửa hiệu cắt tóc ở đối diện để cắt tóc, còn cắt thành kiểu tóc giống như bị chó gặm, ngó trái ngó phải trong gương, cảm thấy giá trị nhan sắc của anh nhất định sẽ bị kiểu tóc này làm sụt giảm, anh tự nhiên khó chịu, cảm thấy ba mẹ nhất định là điên rồi mới đi tin lời điên khùng của cô gái kia.

Ở trong lòng Lâm Vọng Châu, Lâm Thiến đã bị dán nhãn "tâm cơ sâu"

Cô ta mẹ nó mà nói bản thân là em gái anh thì anh ta may ra còn tin, vậy mà lại dám nói là con gái anh!

Hừ, anh cũng không thể nào đẻ ra đứa con gái lớn như vậy được.

Lâm Vọng Châu thật sự tức giận, ra khỏi phòng đi thẳng tới phòng Lâm Thiến, cửa cũng không gõ, trực tiếp mở cửa cái "rầm", biểu đạt sự tức giận như ngọn lửa hừng hực, Lâm Thiến hoảng sợ, mới quay đầu lại, liền thấy Lâm Vọng Châu đã chạy tới trước mặt cô, sau đó cực kỳ không thân sĩ mà cầm lấy cổ áo cô nhấc lên.

Ánh mắt của anh với giọng điệu đều là hung tợn: "Cha mẹ cô làm sao có thể sinh ra loại mặt dày lừa đảo như cô?"

Lâm Thiến bỗng nhiên có chút thương tâm.

Ba của cô từ nhỏ đến lớn chưa từng hung dữ với cô.

Cô muốn trở về, cô không muốn ngơ ngác ở lại nơi này.

Lâm Thiến rơi vào trầm mặc, qua một lát, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, cô quật cường mà nhìn Lâm Vọng Châu, không nói lời nào.

Lâm Vọng Châu tuy rằng hỗn láo, nhưng cũng chưa từng trêu ghẹo đến mức khiến con gái khóc, hiện tại thấy Lâm Thiến không tiếng động mà rơi nước mắt, anh lại có chút chân tay luống cuống.

Anh bỏ cô ra, xoay người đá chân vào ghế dựa: "Mẹ kiếp."

Sau một lúc lâu, Lâm Thiến bình tĩnh lại.

Cô cúi đầu nhỏ giọng nức nở, còn lấy giấy lau nước mũi.

Cô là người hiểu đạo lý, có thể hiểu được Lâm Vọng Châu, nếu như cô ở tuổi 17 18 mà lại đột nhiên xuất hiện một đứa con lớn, cho dù đánh chết cô thì cô cũng không thể chấp nhận.

Nhưng mà hiện tại, sự thật vớ vẩn này lại bày ra trước mắt, mặc kệ Lâm Vọng Châu có tiếp thu được hay không thì nó cũng không thể thay đổi.

Nếu thay đổi không được, vậy chỉ có thể khuyên nhủ anh ta tiếp thu.

Lâm Thiến hít sâu hai lần, ngẩng đầu, nhìn Lâm Vọng Châu: "Ba còn nhỏ, cho nên con có thể tha thứ cho sự vô tri của ba."

Nói xong, lại cảm thấy như vậy quá vô lễ với người lớn, vì thế bổ sung: "Sự vô tri thời thiếu niên của ba."

Lâm Vọng Châu: "......"

Sự nóng bức của mùa hè khó che được, giữa hè khô nóng lại ồn ào.

Tuy là hoàng hôn, cũng có thể thiêu đốt mọi thứ, oi bức quả thật khiến người ta hít thở không thông.

Lâm Vọng Châu xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm.

Thực ra có hai lý do xin nghỉ :

Một chính là kiểu tóc hiện tại của anh không thích hợp để gặp người khác, tổn hại tới uy nghiêm ở trường học của anh.

Hai là anh muốn đích thân chờ kết quả, chờ đến khi có kết quả sẽ lập tức đuổi người này ra khỏi nha.

Trong lúc này, Lâm Vọng Châu thường xuyên đi tìm Lâm Thiến gây phiền phức.

Lâm Thiến bỗng dưng xuất hiện, ngoại trừ quần áo trên người, cùng với đồng hồ quả quýt đeo trên cổ, thứ gì cũng không có.

Nói thật, cứ như vậy mà ngơ ngác ở lại nơi này, thật sự rất nhàm chán.

Cô ngoại trừ nhớ Đồng Dao, còn nhớ máy chơi game, điện thoại di động của cô.

Lâm Vọng Châu đại khái là nhận ra ý định trong lòng cô, liền mỗi ngày cầm di động đi qua đi lại trước mắt cô.

Ý đồ dùng phép khích tướng.

"Thế nào? Hâm mộ không! Về nhà mà bảo bố mẹ mua cho."

"Tôi nói cho cô nghe, đây chính là loại mới nhất, có giới hạn."

Dừng một chút, lại thay đổi sách lược, bắt đầu dụ dỗ: "Như vậy đi, nếu như cô thừa nhậm sai lầm của bản thân, ra khỏi nhà của tôi, điện thoại di động này sẽ cho cô."

Anh nhướng mày, ngậm cười, rất là rộng lượng.

Lâm Thiến có chút động tâm mà thò lại gần, nhìn hai lần, lại tâm như nước lặng mà quay đi, ngồi nghiêm chỉnh.

Sau một lúc lâu, cô rất là khinh thường mà nói: "Điện thoại cũ có cái gì mà tốt."

Tươi cười của Lâm Vọng Châu cứng đờ, anh thật sự càng ngày càng không vừa mắt cô.

Không chỉ có là kẻ lừa đảo, lại còn là kẻ cứng đầu!

Nếu tương lai anh thật sự có con gái như vậy, khẳng định đã sớm cầm chổi đuổi theo đánh cô.

Lúc Lâm Diệp Đông đi công tác trở đã là một tuần sau.

Lâm Vọng Châu nhân lúc cuối tuần, anh thực sự đã xin nghỉ, chỉ là hai ngày sau, đã bị Hứa Tuệ đưa tới trường học.

Đến thứ sáu, Lâm Diệp Đông về đến nhà, vừa vặn thấy Lâm Thiến ngồi ở trên sô pha xem TV, Lâm Thiến thấy ông đi vào, liền chạy lại, câu nệ mà đối diện với ông, cô lùi lại một bước mà gọi, "Ông nội."

Cô vừa mới gọi, Hứa Tuệ lập tức quay đầu ra, Lâm Vọng Châu vui sướng chuẩn bị xem náo nhiệt khi người gặp họa.

Lâm Diệp Đông biểu tình phức tạp, kết quả kiểm nghiệm DNA đã có, Lâm Vọng Châu con của ông cùng với cô gái tên Lâm Thiến này thực sự có quan hệ cha con, ông cũng không dám tin tưởng, lúc nhìn kết quả kia còn hỏi người bạn kia có phải có nhầm lẫn gì hay không, người bạn kia bảo đảm nhiều lần là không hề mắc lỗi.

Kỳ thật cũng đúng, người bạn kia của ông ở phương diện này chính là chuyên gia, sao có thể sẽ lầm.

Cho nên, Lâm Thiến thật là cháu gái của ông!

Ông ta mới 40 tuổi, vậy mà lại có cháu gái 14 tuổi.

Lâm Diệp Đông hít một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó ở trong cái nhìn chăm chú của bà xã và con trái, rụt rè gật đầu, "Ừ."

Hứa Tuệ: "......"

Lâm Vọng Châu: "......"

"Không phải chứ, ba, ba làm gì vậy?" Lâm Vọng Châu lập tức nhảy ra, không dám tin tưởng nói, "Ba sao lại thế này?"

Quả thực là gặp quỷ, người ta gọi ba là ông nội thì đồng ý à?

Lâm Diệp Đông không có chú ý Lâm Vọng Châu, ông lấy ra một tập văn kiện từ túi, đưa cho Hứa Tuệ.

Theo sau, ánh mắt ý bảo Lâm Thiến ngồi xuống.

Kỳ thật buổi sáng ông đã trở lại Bắc Kinh, chẳng qua sau khi biết kết quả kiểm nghiện DNA lại đi ra ngoài làm chút việc, lúc này mới trì hoãn đến bây giờ.

"Kết quả đã có, cháu không có gạt chúng ta."

Tiếng nói vừa dứt, Lâm Vọng Châu lại lần nữa nhảy ra, "Sao có thể!"

Lâm Diệp Đông trừng mắt liếc anh một cái, anh ta mới ngậm miệng yên tĩnh lại.

Lâm Thiến chủ động mở miệng: "Cháu cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này, trên thực tế, cháu muốn trở về hơn bất cứ người nào khác."

"Ông biết." Lâm Diệp Đông gật đầu.

Trong phòng khách nháy mắt lâm vào trầm mặc quỷ dị, dưới ánh đèn chói lọi, chỉ còn lại có nhìn nhau không nói gì yên tĩnh

Hứa Tuệ lúc này cũng nhìn giấy báo cáo, bà kinh ngạc mà che miệng lại.

Sau đó lại nhìn Lâm Thiến, lại nhìn Lâm Vọng Châu.

Cách nhiều ngày như vậy, tâm lý tiếp thu của Hứa Tuệ cũng mạnh hơn rất nhiều, trên thực tế, lúc biết ở đồn công an không có thông tin của Lâm Thiến, hoài nghi ở đáy lòng bà đã giống như hạt cây mọc rễ nảy mầm.

Hứa Tuệ thở dài: "Kỳ thật khuôn mặt này có chút giống Châu Châu."

"Mẹ!"

Mẹ hẳn là đang giữ chiêu cuối đi!

Lâm Vọng Châu muốn điên rồi, anh một tay giật lấy văn kiện trên tay Hứa Tuệ.

Tay còn run rẩy, rũ mắt nhìn xuống dòng cuối cùng.

Lâm Vọng Châu: "......"

Mình vậy mà mẹ nó lại có quan hệ cha con!

Sự thật bày ra trước mắt, Lâm Vọng Châu một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Anh thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn Lâm Thiến.

Vài giây sau, che lại ngực, nôn ra máu, anh thật sự là......

Không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của anh ra sao!

Một nhà ba người.

Tỉnh táo nhất vẫn là Lâm Diệp Đông.

Có lẽ là khiếp sợ ban đầu đã qua đi.

Ông nhấp môi, nghiêm túc mà nhìn cháu gái trước mặt, "Lâm Thiến đúng không."

Lâm Thiến: "Đúng vậy, ông nội."

Lâm Diệp Đông: "......"

Âm thanh quảng cáo trong TV quá mức ồn ào, Lâm Diệp Đông cầm lấy điều khiển từ xa, trực tiếp tắt đi.

"Ông đã cho người đi làm giấy chứng minh thân phận cho cháu, rất nhanh sẽ đưa tới."

"Đến lúc đó, cháu liền đi theo Vọng Châu  đến học ở cao trung."

Vừa dứt lời, Lâm Thiến liền ngốc.

Cô, cô, cô, cô chỉ là một vị khách ngoài ý muốn mà thôi

Tại sao lại còn phải đi học?

Lâm Diệp Đông cũng không chú ý biểu cảm của Lâm Thiến, ông nghiêng nghiêng mắt liếc về hướng Lâm Vọng Châu: "Vọng Châu, ở trường học chú ý chăm...... con gái."

Lâm Vọng Châu: "......"

-

Tác giả có lời muốn nói: 

Thiến Thiến: Ông nội, vì sao cháu cũng phải đi học?

Châu Châu: Bởi vì ba cũng đang đi học.

Học sinh kém Châu Châu: Con nhẫn tâm nhìn ba đau khổ một mình sao?

Học sinh kém Thiến Thiến: Nhẫn tâm.

Cảm ơn các tiểu tiên nữ, thích thì hãy bỏ phiếu đi moah moah.

Đọc văn vui vẻ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro