Chương 63: Đại sư huynh công vị đu đủ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Minori

Nghe Phạn Âm, cầm kiếm điên cuồng.

Cửu Minh ám, Thiếu Lâm quyền, Tam Thanh chưởng.

Giang hồ vô thương, thiếu niên ý chí hăng hái, đều có trong bảng anh hùng.

Chính đạo vì quốc gia, võ lâm kiệt xuất cất giấu công danh, chúng ta cố gắng gom lại tài năng.

—— Bách Hiểu Sinh · Giang hồ lục

*

Một trong những sự kiện quan trọng sôi nổi nhất trong giang hồ gần đây là cuộc liên hôn giữa phái bắc Ngự Kiếm Minh và sơn trang Mạc Tà hùng mạnh lân cận.

Nói đến Hạ Tâm Nhã cô con gái duy nhất của chưởng môn Bắc Nguyên kiếm phái cũng có một số chuyện cũ, lần gả cho thiếu trang chủ của sơn trang Mạc Tà này là lần gả thứ ba của cô! Vị hôn phu đầu tiên của cô vốn là Diệp Vũ con trai của các chủ Phạn Âm Các, năm năm trước anh ta đã chết vào đêm tân hôn trong tay Diệp Quy - Hữu hộ pháp của Ma giáo lúc ấy, nay là giáo chủ Ma giáo.

Người đời đồn thổi rằng ai dám lấy Hạ Tâm Nhã, người đó sẽ là Diệp Vũ thứ hai.

Đương nhiên có người không tin tà ma, vì thế vị hôn phu thứ hai của cô —— nhị đồ đệ của Hạ chưởng môn của Bắc Nguyên kiếm phái cũng chết trong đêm tân hôn.

Hạ Tâm Nhã tuổi xuân phơi phới, cô được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhấtt giang hồ, nhưng lại bị trì hoãn năm này qua năm khác cho đến khi Mạc Quan Sư, thiếu trang chủ của sơn trang Mạc Tà yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bây giờ hôn sự đang đến gần, bất luận là Bắc Nguyên kiếm phái hay là sơn trang Mạc Tà đều lo lắng đề phòng, dưới sự hiệp thương, bọn họ nhân cơ hội liên hợp võ lâm chính đạo bố trí cẩn thận, nếu Diệp Quy kia còn dám tới, nhất định phải để hắn có đến mà không có về!

Mà ký chủ của Cẩu Lương lần này chính là giáo chủ Ma giáo khét tiếng —— Diệp Quy.

【Đinh, mục tiêu nhiệm vụ đã khoá!】

Ngoài thành Bắc Nguyên, núi Mạc Tà.

Một cuộc chiến ác liệt vừa xảy ra, cỏ và đá bị phá hủy ở một góc sơn cốc.

Tả hộ pháp của Ma giáo mặc đồ đen xác định Diệp Quy trên mặt đất đã tắt thở mới dám đến gần. Ngay khi gã định giơ tay muốn xé quần áo của Diệp Quy để tìm tín vật của giáo chủ Ma giáo và bí kíp tâm pháp cao nhất của Ma giáo do giáo chủ đời trước để lại ——

"Vị huynh đài này, không phải là quá thô lỗ khi chạm vào một cô nương giữa thanh thiên bạch nhật sao?"

Bỗng nhiên, một người xuất hiện phía sau tả hộ pháp.

Tả hộ pháp sửng sốt, vội vàng né tránh —— vừa rồi gã không chú ý tới sự tồn tại của người này!

Đột nhiên mất cảnh giác, gã vẫn bị lột mặt lạ, để lộ ra gương mặt thật.

"Quả nhiên là ngươi, chẳng lẽ tả hộ pháp cũng đến đây uống rượu mừng sao?"

"Ngươi là ai?"

"Người lấy mạng của ngươi."

"Thật mạnh miệng! Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau rời đi, nếu không đừng trách ta xuống tay vô tình!"

Tả hộ pháp vất vả lắm mới giết được Diệp Quy, nội lực tiêu hao quá nhiều, cũng không muốn gây chuyện, vả lại người này xuất quỷ nhập thần, gã không biết nội tình trong lòng tất nhiên có kiêng kị.

Người tới cười lạnh một tiếng, ngừng nói nhảm, dùng quạt gấp trong tay thay kiếm để giết tả hộ pháp.

Hắn tuổi không lớn, nhưng võ công cao cường, nội lực thâm hậu, kiếm ý kinh người, không thể coi thường!

Giao thủ chỉ sau mười chiêu, tả hộ pháp đã nhận ra rằng mình không phải là đối thủ của người thiếu niên này, nhưng từng chiêu của đối phương đang muốn đẩy hắn vào chỗ chết! Hoảng sợ, tả hộ pháp không dây dưa với hắn nữa, thay vào đó, gã túm lấy Diệp Quy đang nằm trên mặt đất rời đi.

Thiếu niên sao có thể để gã thành công?

Tả hộ pháp đã lên kế hoạch tỉ mỉ trong mấy năm để đoạt lấy tín vật và bí kíp của giáo chủ tất nhiên cũng không chịu bỏ qua, cả hai lại xông vào đánh nhau.

Cuối cùng gã trúng một chưởng của thiếu niên, hộc máu ngay tại chỗ, trong lòng biết nếu còn đấu nữa cái mạng nhỏ của gã khó mà giữ được, nhưng không cam tâm gã cũng chỉ có thể chạy trốn trước.

Thiếu niên nâng bước muốn đuổi theo, lại nhạy cảm nhận phát hiện người trên mặt đất vẫn còn thở.

Nhìn người đang hấp hối trên mặt đất rồi lại nhìn tả hộ pháp đã chạy trốn, thiếu niên do dự một chút, vẫn là quay người lại.

Hắn móc ra một vật từ trong ngực, nói: "Sư phụ nói với ta thánh dược trong phái có thể giải mọi loại độc, nhưng không biết có thể giải loại độc xương khô này không."

Sau khi đút thuốc xong, thiếu niên nhìn xung quanh nói: 'Sự cấp tòng quyền*, cô nương, Nhạc Khiêm mạo phạm."

*事急从权 – sự cấp tòng quyền: khi có chuyện rất gấp rất vội, phải coi tình hình mà quyết định.

Vì vậy, thiếu niên bế Cẩu Lương lên, đi hai bước rồi dừng một chút: Vị cô nương này nhìn gầy, nhưng mà... hơi nặng.

Cẩu Lương nhìn bản thân đi theo điểm mù lớn, liền an tâm thoải mái lấy ra hình ảnh phản chiếu của hồn thể nguyên chủ.

Nguyên chủ, tên Diệp Quy, nam, 25 tuổi.

Đúng vậy, nguyên chủ bị mục tiêu gọi là cô nương, xác thực không nghi ngờ gì hàng giả thì đổi trả là một người đàn ông. Y sở dĩ bị nhận sai không phải vì thị lực của mục tiêu kém, mà là bởi vì nguyên chủ có sở thích... mặc đồ khác giới.

Y thích màu máu tươi nhất, vì vậy y luôn mặc đồ màu đỏ.

Y thích chữ thêu hoa lệ, thành thạo thêu thùa, ám khí kim thêu một tay của y khiến nó trở nên tuyệt diệu.

Y cuồng cái đẹp còn rất tự luyến, tự cho mình là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, còn thường mê váy hoa, cho nên luôn nam giả nữ trong lén lút, váy áo bồng bềnh.

Y vốn là sinh nam tướng nữ, mặt trái xoan tinh tế, đôi mắt đào hoa phong lưu, khi cười rộ lên một lúm đồng tiền sâu hằn trên má trái của y. Mà trong mắt y hằng năm đầy băng sương, giữa hai hàng lông mày có một tia tà mị, khí chất bá đạo, đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Y cải trang thành con gái hoàn toàn không thua kém gì Hạ Tâm Nhã, thậm chí còn đẹp hơn.

Đương nhiên, sở dĩ y giết hôn phu của Hạ Tâm Nhã cũng không phải vì người trong giang hồ có mắt như mù nhận cô là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, lý do trong đó là cả một câu chuyện dài.

Trong thế giới này võ thuật được coi trọng, chính đạo do Phạn Âm Các, Ngự Kiếm Minh, Cửu Minh Lâu, Thiếu Lâm Tự và Tam Thanh Giáo đứng đầu; ngược lại tà đạo do Ma giáo đứng đầu.

Bốn mươi năm trước, Bào Thức vốn là đệ tử đứng đầu Bắc Nguyên kiếm phái của Ngự Kiếm Minh đã phản bội sư môn.

Ông ta tam quan không hợp với sư môn, hoàn toàn không thấy hổ thẹn với tà môn ma đạo, ngược lại cho rằng chỉ cần đạt được mục đích, thì thủ đoạn có thể không cần quan tâm đến chuyện vặt vãnh. Sau này vì đoạt một quyển bí kíp mà sát hại đồng môn, sau khi sự việc bị bại lộ, Bào Thức không ngồi yên chờ chết mà trốn vào trong Hợp Hoan Môn. Sau đó, ông ta bằng sức mạnh của mình đã thống nhất tà môn ma đạo trong miệng chính đạo, thành lập Ma giáo và trở thành giáo chủ đời thứ nhất của Ma giáo.

Thực lực của Ma giáo tăng gấp bội, đủ để sánh ngang với chính đạo.

Mà tính tình của Bào Thức hung bạo, hành động ngang ngược tàn nhẫn, có rất nhiều môn phái chính đạo đã xúc phạm ông ta đều bị xóa sổ, sau đó, ông ta thậm chí còn vì cướp bí kíp võ lâm mà giết người vô số tội.

Nếu là như vậy thì thôi, ông ta còn cố tình thích nhận nuôi những đứa trẻ dưới ba tuổi từ môn phái hoặc võ lâm mà ông ta diệt trừ làm đồ đệ, không chỉ để chúng nhận giặc là cha, còn truyền thụ cho chúng cách giết người, đạo lý cá lớn nuốt cá bé từ khi còn nhỏ, mượn tay chúng tiếp tục đánh giết với người chính phái.

Nguyên chủ chính là một trong số họ.

Trong một lần chấp hành mệnh lệnh của sư phụ, y vô tình phát hiện ra bí mật về thân thế của mình.

Hóa ra mẹ ruột của Diệp Quy là em gái của các chủ hiện tại của Phạn Âm Lâu, người đã gả cho đồ đệ đứng đầu Đường gia của Cửu Minh Lâu thanh danh hiển hách vào thời điểm đó. Vì quy định của Phạn Âm Lâu, bất kể con gái Diệp gia kén rể hay gả chồng, đứa trẻ sinh ra đều phải mang họ Diệp, vì vậy y mới mang họ Diệp.

Diệp thị và mẹ ruột của Hạ Tâm Nhã là bạn thân, hai người đồng thời mang thai, cả hai từng nói đùa rằng muốn cho hai đứa đính hôn từ trong bụng mẹ.

Sau đó, Diệp Quy và Hạ Tâm Nhã lần lượt được sinh ra vừa hay là một trai một gái, vì vậy hai nhà Đường - Hạ trao đổi tín vật, ước định năm hai đứa nhỏ đủ 18 tuổi sẽ thành hôn.

Vốn dĩ là một mối hôn sự tốt nhưng không ngờ, Đường gia đã bị Ma giáo tàn sát khi Diệp Quy chưa đầy ba tuổi.

Biết được sự thật, nguyên chủ cũng không lung lay trước mối hận thù chồng chất, vẫn cứ kính trọng kẻ thù giết cha mình cũng chính là sư phụ của y, nhưng lại âm thầm xóa bỏ cái tên Bào Cửu mà Bào Thức đã đặt cho mình, lấy lại cái tên Diệp Quy.

Về phần vị hôn thê cũ của mình, nguyên chủ đã hoàn toàn bị nuôi thành vặn vẹo bày tỏ: Nếu nàng là người của ta, cho dù là quả phụ, cũng phải an phận giữ mình cho ta.

Không ai nghi ngờ động cơ giết người của nguyên chủ —— người trong giang hồ đều biết sư phụ của y là Bào Thức xuất thân từ Bắc Nguyên kiếm phái, có thù oán với Hạ gia, cho nên chỉ cho rằng y là do sư phụ ra lệnh.

Nguyên chủ không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào về mình, y cũng không có ý định báo thù hay cưới vợ, trong lòng y chỉ có một chấp niệm, đó chính là trở nên mạnh mẽ.

Y muốn trở thành người mạnh nhất trong võ lâm!

Mà bước đầu tiên y thực hiện chính là thay thế sư phụ của mình.

Một năm trước, y lợi dụng việc Bào Thức luyện công đang tẩu hỏa nhập ma, giết ông ta rồi chiếm những bí kíp võ công mà ông ta đã thu thập và tạo ra trong nhiều năm cho riêng mình, sau đó kế nhiệm vị trí giáo chủ Ma giáo đời thứ hai.

Trong số đó có công pháp tối cao của Ma giáo ——《 U Minh Cửu Quyết 》.

Nguyên chủ gấp rút bế quan tu luyện, nhưng không ngờ Bào Thức đã sớm để lại một cái cạm bẫy trong bí kíp 《 U Minh Cửu Quyết 》, y sơ ý tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến nội lực toàn bộ được kích thích, gân cốt đảo ngược, tu vi nhiều năm của y gần như bị phá hủy. Không thể làm gì, nguyên chủ chỉ có thể lựa chọn phế bỏ tu vi võ công, lần nữa tu luyện.

Nhưng điều mà nguyên chủ không ngờ tới là tình trạng của mình đã bị tả hộ pháp đầy tham vọng trong giáo phát hiện, người sau giữ kín bí mật nhưng lại âm thầm bắt đầu tính kế để y bước vào vết xe đổ của Bào Thức.

Tuy nhiên, ngay khi nguyên chủ rời khỏi Ma giáo và định tìm một nơi an toàn để phế và tái tạo lại võ công, y lại nghe Hạ Tâm Nhã muốn cắm sừng mình. Đó là lý do tại sao nguyên chủ lại xuất hiện ở đây —— y muốn giết Mạc Quan Sư trước khi phế bỏ võ công của mình.

Mà khi nguyên chủ tiến vào núi Mạc Tà, tả hộ pháp đi theo phía sau chờ cơ hội ra tay, nguyên chủ đột nhiên mất cảnh giác lập tức bị trọng thương. Nguyên chủ mất hết nội lực, tuy có một chiêu tuyệt sát nhưng cũng không còn sức lực, chật vật chống đỡ, cuối cùng vẫn chết dưới kịch độc.

【Hệ thống: Kim thêu, đam mê giả gái, giáo chủ Ma giáo... Chủ nhân, tôi dường như có quen biết một người như vậy. 0 v 0】

【Cẩu Lương: Nếu chọn cho tôi một ký chủ tôi không nắm được, bây giờ cậu có thể suy nghĩ muốn chết như nào rồi đấy.】

【Hệ thống:... Hu.】

【Đinh, thông tin cơ bản của mục tiêu đã rà quét xong!】

Tên: Nhạc Khiêm

Giới tính: Nam

Tuổi: 19 tuổi

Chiều cao: 189 cm

Ngoại hình: ★★★★★

Trí lực: ★★★★★

Thể lực: ★★★★★

Sức khỏe: ★★★★★

Tiềm năng: Cấp S

Độ hảo cảm hiện tại: -100.

Những con số in đậm đỏ như máu khiến người chấp hành và cả hệ thống thoáng chốc rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Sau một hồi.

【Cẩu Lương:... Bây giờ, cậu suy nghĩ xong chưa?】

【Hệ thống: Nhất định là Chủ Thần lưu lại đường truyền màu xanh lục lại gặp trục trặc rồi! Đó không phải là lỗi của tôi, cậu phải tin tưởng tôi, chủ nhân (/TДT)/】

Cẩu Lương mệt mỏi bắt đầu đọc thông tin của mục tiêu.

Mặc dù Nhạc Khiêm năm nay mới 19 tuổi nhưng hắn đã là đệ tử đứng đầu của một phái nổi tiếng trong giang hồ.

Hắn xuất thân trong gia tộc lớn về võ thuật, vì căn cốt hiếm thấy mà hắn đã được chưởng môn Nam Sơn kiếm phái của Ngự Kiếm Minh kiên quyết thu làm đồ đệ trong buổi lễ thôi nôi, trở thành đệ tử đầu tiên của Tư Đồ chưởng môn. Bởi vì thiên phú hơn người của mình, Nhạc Khiêm đã học được tất cả các kiếm pháp và nội công tâm pháp của Nam Sơn kiếm phái khi chưa đầy mười tuổi, bắt đầu tự sáng tạo võ công, cũng không ai dám coi thường hắn vì tuổi còn trẻ.

Sau đó, hắn đã giành được quán quân trong cuộc đấu võ 5 năm một lần của năm môn phái lớn, năm mười bốn tuổi hắn đứng đầu danh sách thiếu niên anh hùng do giang hồ Bách Hiểu Sinh đặt ra.

Tuy nhiên, cũng chính vào năm này, cả nhà họ Nhạc bị Ma giáo giết hại.

Trong lúc đau buồn, Nhạc Khiêm xúc động lén trốn xuống núi, muốn một mình tiến sâu vào Ma giáo để giết Bào Thức trả thù cho cha mẹ, nhưng không ngờ gặp phải một cơn bão trong sa mạc.

Các cao thủ võ lâm thích quyết đấu trong sa mạc, từ xưa đến nay thương vong vô số, thi thể và binh khí của bọn họ chìm trong cát vàng trước nay hậu nhân chưa ai từng tìm thấy. Ai có thể ngờ rằng bọn họ bị gió và cát cuốn về một chỗ trong sa mạc, sau nhiều năm đã biến thành một thánh địa võ lâm chưa được khám phá, Nhạc Khiêm đã bị cơn bão cuốn vào đây khi tỉnh dậy.

—— Hào quang nhân vật chính tuyệt đối, không gặp vách núi cũng có kỳ ngộ.

Nhạc Khiêm đã mất ba năm để tiếp nhận những bí kíp do những hài cốt đó để lại, hắn đã đạt được thành công lớn trong võ công. Ý thức được rằng mình có đủ sức mạnh để đấu một trận với Bào Thức, hắn đã chôn cất những tiền bối này cùng vũ khí của họ, rồi đến Ma giáo để báo thù.

Không ngờ, vừa bước vào thành trấn ốc đảo, hắn đã bị Tư Đồ chưởng môn người tìm đồ đệ đến sắp phát điên bắt được, cưỡng ép đưa hắn trở về.

Nhạc Khiêm trời sinh tính tình quật cường, thề muốn báo thù, Tư Đồ chưởng môn cũng không làm sao được.

Thiên tài luyện võ trăm năm khó gặp, đồ đệ tốt lên trời xuống đất cũng không cầu được, dù sao Tư Đồ chưởng môn cũng không thể để hắn đi chịu chết được. Vì thế ông nói với Nhạc Khiêm, chỉ cần hắn đột phá tất cả kiếm trận mà các tiền bối trong phái để lại, ông sẽ đồng ý để hắn xuống núi. Nhạc Khiêm lại mất hơn hai năm để đột phá gần một nghìn kiếm trận lớn nhỏ do các tiên hiền của môn phái để lại, vừa mới xuất quan thì được tin Bào Thức đã chết trong tay đồ đệ của mình cũng chính là nguyên chủ.

Nhạc Khiêm uể oải một thời gian, cho đến khi Tư Đồ chưởng môn thật sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy mới lấy cớ để hắn đến sơn trang Mạc Tà dự tiệc cưới thay mình, đuổi hắn xuống núi.

Cẩu Lương có thể hiểu được lòng căm thù đến tận xương tủy của hắn đối với Bào Thức và Ma giáo, nhưng... Đối mặt với tình yêu sâu sắc của -100 như này, Cẩu Lương chỉ có thể rơi lệ thành biển.

Dù rất không muốn đối mặt với hiện thực, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

"Đại sư huynh, vị cô nương này tỉnh rồi!"

Với giọng nói hân hoan của một thiếu nữ, có ai đó mở cửa và bước vào, sải bước về phía cậu.

Cẩu Lương lông mi run rẩy, sắp tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê ——

【Hệ thống: Đinh, nhắc nhở ấm áp, tả hộ pháp đang như hổ rình mồi ở gần sơn trang Mạc Tà, xin chủ nhân hãy chú ý không OOC nha.】

【Cẩu Lương đang muốn giả vờ yếu đuối dùng mỹ nhân kế:...】

Cẩu Lương mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sát ý cùng cảnh giác, cậu bóp chặt cổ họng của người tới, gắt giọng quát: "Ngươi là ai!"

Cậu vẫn rất yếu ớt, giọng nói một trời một vực với sự uy nghiêm mà cậu nghĩ, dường như không có một chút uy hiếp nào, nhưng sự sắc bén trong đôi mắt kia tuyệt đối không thể giả bộ, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhạc Khiêm còn chưa kịp làm gì, tiểu sư muội bên cạnh hắn đã bị cặp mắt sói đơn độc này dọa sợ đến mức không rét mà run, hét lớn: "Buông đại sư huynh của ta ra!"

Nhạc Khiêm gỡ bàn tay yếu ớt vô lực chỉ còn phô trương thanh thế hão vì hôn mê ba ngày không ăn cơm của Cẩu Lương ra, hắn cười trấn an sư muội nói rằng mình không sao, rồi nói với Cẩu Lương: "Cô nương, tại hạ là Nhạc Khiêm đệ tử phái nam của Ngự Kiếm Minh, đây là tiểu sư muội của tại hạ Tư Đồ Sương. Xin cô nương hãy yên tâm, bọn ta tuyệt đối không có ác ý với cô."

"Ngươi chính là Nhạc Vô Địch?"

"..." Khuôn mặt tươi cười của Nhạc Khiêm đông cứng lại, hắn cười gượng nói: "Không ngờ cô nương lại biết biệt danh của ta, ha ha, thật trùng hợp, không biết ta nên xưng hô với cô nương như thế nào đây?"

Trong mắt Cẩu Lương hiện lên ý cười.

Khi Tư Đồ chưởng môn giành được đồ đệ quý giá này thường khoe khoang khắp nơi, một ngày nọ không biết bị cái gì kích thích, ông ta kéo đồ đệ của mình ồn ào muốn hắn đổi tên, nói thẳng đồ đệ của Tư Đồ Trường Thiên ta cần Khiêm cái gì mà Khiêm, từ hôm nay trở đi con được gọi là Vô Địch! Sau khi vấn đề này được Bách Hiểu Sinh lan truyền, nó đã trở thành một trò cười trong một thời gian và Nhạc Khiêm cũng có biệt danh là Nhạc Vô Địch từ đó.

Tuy nhiên, bản thân hắn không hề thích xưng hô này.

Cẩu Lương thầm nghĩ: Hài lòng đi, thiếu niên, ít nhất sư phụ ngươi không gọi ngươi là Bất Quần. (*Không hòa nhập)

Cậu ngồi dậy, không trả lời câu hỏi của Nhạc Khiêm, mà nhàn nhạt nói: "Rót nước."

Tư Đồ Sương bị giọng điệu đương nhiên của cậu làm cho ngã ngửa: "Cô!"

Nhạc Khiêm lại rất phối hợp mà rót cho cậu một ly nước, trên mặt vẫn mỉm cười.

Nhạc Khiêm này cho người ta cảm giác giống như trong lời đồn, công tử ôn hòa, đoan trang như ngọc. Cẩu Lương liếc mắt đánh giá hắn, rõ ràng hắn có một đôi mày kiếm cùng đôi mắt sáng, nhưng bởi vì lông mi vừa dày vừa dài, che đi sự sâu thẳm trong mắt, dường như còn có tính cách rất hay cười, sự lạnh lùng trong đôi mắt đó cũng đã được hóa giải, thoạt nhìn hắn thực sự rất hào phóng và rộng rãi...

Nhạc Khiêm đưa nước cho cậu: "Cô nương đã hôn mê ba ngày ba đêm, cũng may chất độc đã được giải trừ, giờ cô thấy đỡ hơn chưa?"

"Tàm tạm." Cẩu Lương cẩn thận ngửi ngửi một cái, xác định không có độc sau đó uống một hơi, cuối cùng mới nói: "Là ngươi đã cứu ta?"

Nhạc Khiêm gật đầu: "Không biết cô nương làm sao chọc phải Ma giáo, lại bị tả hộ pháp kia suýt chút nữa lấy mạng của cô vậy?"

"Khi nào thì Ma giáo lại cần lý do để giết người hả?" Cẩu Lương tùy ý liếc hắn một cái: "Ta nghe nói Nam Kiếm Nhạc Khiêm võ công cao siêu, xin hỏi ngươi, ngươi lấy được đầu của gã chưa?"

Nhạc Khiêm không nói nên lời, vô cớ nhìn thấy hai từ rác rưởi trong mắt Cẩu Lương.

Tư Đồ Sương cả giận nói: "Này, thái độ của cô là sao chứ! Đại sư huynh ta là có lòng cứu cô, cô còn không quỳ xuống cảm tạ, còn dám nói chuyện với sư huynh ta như vậy!"

Nữ nhân vốn có chút ác cảm với những người cùng giới đẹp hơn mình, đương nhiên không thể nhịn được khi nhìn Cẩu Lương coi thường đại sư huynh mà mình ngưỡng mộ nhất. Nhạc Khiêm còn chưa kịp ngăn cản cô nói lời vô lễ, Cẩu Lương đã đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dùng ngón tay thon dài nâng lên mặt cô, cúi người cười nói: "Tiểu mỹ nhân, cô cười lên còn đẹp hơn đấy."

Trên mặt Tư Đồ Sương bỗng dưng đỏ bừng, hoảng sợ bỏ chạy: "Ta... ta đi mời Kỷ sư thúc."

Cẩu Lương cười lớn, sai Nhạc Khiêm rót cho mình một ly nước khác, cậu cầm lấy nói: "Tiểu mỹ nhân này xem ra rất thích ngươi."

Nhạc Khiêm rất vui vẻ nói: "Cô nương, cô hiểu lầm rồi, tiểu sư muội trẻ người non dạ, nếu có gì đắc tội, mong cô nương thứ lỗi."

Cẩu Lương liếc nhìn hắn một cái, đúng là cô còn trẻ, nhưng tình yêu mới chớm nở với đại sư huynh của mình cũng là thật. Ngẫm lại cũng phải thôi, có một đại sư huynh diện mạo anh tuấn, võ công cao cường còn ôn nhu ân cần, e rằng không chỉ trêu ghẹo mỗi tiểu cô nương đang tuổi thiếu niên này. Cố nén không vui trong lòng, Cẩu Lương đặt ly nước xuống, nói: "Ta tên là Diệp Quy, ngươi đã cứu ta, muốn ta báo đáp ngươi thế nào?"

Nhạc Khiêm: "Diệp cô nương khách sáo rồi, chuyện nhỏ không tốn sức gì không cần lo lắng."

Cẩu Lương thản nhiên gật đầu: "Nhớ đấy, ngươi đã không muốn, ta cũng không nợ ngươi."

Nhạc Khiêm: "..."

Ô, hình như đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân như sư phụ nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro