Chương 62: Ảnh vệ công vị quất ngọt (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Minori

Tại buổi lễ đăng cơ, tân đế bị ám sát, tất cả các quan thần đều hoảng sợ.

Đặc biệt là đối với nhóm Các lão đã trải qua hai triều đại, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ trải qua việc tân đế chưa đăng cơ đã băng hà khiến triều đình và bá tánh rung chuyển, chỉ khác nhau ở chỗ huynh trưởng của Võ Đế không đợi được đến buổi lễ đăng cơ.

Bọn họ cùng Thái Thượng Hoàng vội vàng xông vào nội điện, hung thủ đã bị bắt tại chỗ, tân đế ngã trên đất với một con dao cắm vào ngực, hai mắt mở to, trong tình trạng đã chết không nhắm mắt.

An vương và Lý Tích mặt đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, còn tưởng rằng người ra tay của mình bị bắt, trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm đi theo, nhưng khi nhìn thấy hung thủ lại vô cùng kinh ngạc —— Chung Việt?!

Võ Đế nhìn thẳng Chung Việt, thấy y thất thần nhìn đôi tay nhuốm đầy máu của mình, không dám tin mà lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy, sao có thể..." Trong lòng ông ta nhảy dựng, lập tức biết Chung Việt đã thất bại!

Võ Đế trước mắt tối sầm, bị đại thái giám đỡ lấy, ông ta chịu đả kích nhanh chóng quyết định nói: "Kẻ gian lớn mật dám mưu hại thái tử! Giết chết ngay tại chỗ cho trẫm!"

"Khoan đã!"

Không đợi Ngự lâm quân tới gần Chung Việt, một người đột nhiên xuất hiện trong đại điện.

"Người tới là ai, dám tự tiện xông vào đại nội hoàng cung!"

Trương thống lĩnh hét lớn, sắp ra tay, nhưng không biết vì sao, toàn thân đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Võ Đế khá bình tĩnh: "Không biết ngài là vị tiền bối nào của Chung gia?"

Người tới lại không trả lời ông ta, mà vội vàng chạy tới bên cạnh Chung Việt, chau mày nhìn Lý Ngạn trên mặt đất, bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Việt Nhi, hắn vẫn chưa chết."

"Cái gì?"

Chung Việt ngơ ngác mà nhìn ông của chính mình, Chung tộc trưởng lặp lại nói: "Con còn chưa đủ tàn nhẫn, hắn vẫn chưa có chết. Con có biết phải làm thế nào không?"

Chung Việt nhìn về phía Lý Ngạn, trong mắt tất cả đều là nước mắt và sợ hãi, Chung tộc trưởng nắm bờ vai của y, "Thành hay bại là ở bước này, con còn do dự cái gì?!"

Chung Việt lúc này mới tỉnh táo lại, lảo đảo nhào về phía Lý Ngạn, nắm lấy chuôi dao, định đâm vào ngực hắn một nhát nữa ——

"Dừng tay!!"

Võ Đế theo bản năng mà hét lớn lên, quần thần cực kỳ hoảng sợ, nhưng bị giam cầm bởi một lực lượng vô hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện, đá bay Chung Việt trẻ tuổi vào Chung tộc trưởng cao tuổi, cả hai ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

"Việt Nhi!"

"Tộc trưởng!"

Những người còn lại của Chung gia ẩn mình trong bóng tối lập tức xuất hiện —— bọn họ vốn sợ xen vào việc Chung Việt độ kiếp, nhưng lúc này bọn họ không rảnh quan tâm nhiều đến vậy. Chung Việt phun ra một ngụm máu, đỡ ông của mình đứng dậy, quay đầu thấy hai người nữa xuất hiện bên cạnh Lý Ngạn —— Cẩu Lương ngồi trên xe lăn đang châm cứu cho Lý Ngạn, Chung Thuyên cầm kiếm đứng một bên.

Mà ảnh vệ áo đen lặng lẽ xuất hiện đang kề lưỡi dao lạnh băng vào cổ bọn họ, khiến người Chung gia không thể nhúc nhích.

Sau vài lần châm, máu đã được cầm thành công, Cẩu Lương nhét một viên thuốc vào miệng Lý Ngạn.

Trong chốc lát, đôi đồng tử đã giãn ra của Lý Ngạn lại thu lại ánh sáng.

Võ Đế và chúng thần đã nhìn thấy, nhất thời đều có suy nghĩ về nó.

Tuy nhiên, không ai quan tâm đến suy nghĩ trong lòng của bọn họ, Chung Thuyên nhấc Lý Ngạn lên, lấy một chiếc ghế từ xa đặt hắn xuống, Cẩu Lương hỏi: "Nhận ra ta là ai không?"

Lý Ngạn mấp máy miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào, hơi thở đầy những tiếng rên rỉ yếu ớt và đau đớn.

Cẩu Lương lại chỉ Chung Việt, "Hắn thì sao?"

Lý Ngạn vẫn không thể phát ra âm thanh nào, nhưng trong mắt hắn trào ra sự kinh hoàng và hận thù sâu sắc, thay hắn trả lời.

Cẩu Lương liền cười nói: "Vậy thì tốt."

Mọi người đều bối rối trước tình huống trước mắt, Võ Đế gấp giọng nói: "Trường Khanh tới rất đúng lúc, mau khiến những người này giải vu thuật trên người trẫm và các khanh đi!"

"Không vội."

Cẩu Lương cười tủm tỉm gỡ mặt nạ xuống, nói: "Chúng ta tính tính toán nợ cũ trước đã rồi bàn luận sau cũng không muộn."

"Trường Khanh, ngươi nói như vậy là có ý gì  ——"

"Chủ nhân đang nói chuyện, kẻ nào dám cắt ngang?" Chung Thuyên mặt mày sắc bén, "Bịt miệng hắn lại, nếu còn có ai dám xen ngang, toàn bộ cắt lưỡi."

"Rõ!"

Trong hư không có người đáp lại, sau đó bóng đen liền đáp xuống đất, hung hăng bịt miệng Võ Đế đang bất động —— hoàn toàn không thèm để ý đến ngôi cửu đế chút nào! Đừng nói đến Võ Đế vừa sợ vừa giận, ngay cả những người khác cũng vô cùng khiếp sợ, không khỏi ngậm chặt miệng sợ bị cắt lưỡi, thậm chí còn nín thở luôn.

Cẩu Lương liếc nhìn Chung Thuyên tán thưởng, nghịch chiếc mặt nạ mà nói: "Nói về điều đó, gia tộc Chung Thị ta, có một mối quan hệ sâu sắc với các vị ở đây."

"Thái Tổ phụ của ta xuất thân từ núi Thiên Cơ, chỉ vì xuống núi báo ân can thiệp vào bố cục thiên hạ mà bị Chung gia xoá tên, chỉ có thể thiệt thòi làm quốc sư Đại Lương này. Thái Tổ phụ đã trả lại đoạn nhân quả này, hậu nhân chúng ta cũng được hoàng thất Đại Lương nể trọng tin cậy mà ở lại kinh thành, nhưng không ngờ có người quên nguồn quên gốc, thất tín bội nghĩa. Võ Đế mê muội, bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả con gái mình làm con Cao gia cũng không biết, còn đối đãi như trân bảo, vì vậy mà gieo trái đắng cho Chung gia."

Khi bí mật cay đắng của hoàng gia bị cậu tuỳ tiện nói ra, khóe mắt Võ Đế nứt ra ông ta phát ra tiếng hét ô ô đầy căm phẫn, quần thần đều rất bất ngờ, sau đó bị lưỡi kiếm lạnh lẽo cảnh cáo mới vội vàng ngừng giọng.

Cẩu Lương tiếp tục nói: "Đáng thương tổ phụ của ta dốc hết sức lực vì ông, cuối cùng lại bước xuống suối vàng vì sự ngu xuẩn của ngươi."

"Hoàng đế bệ hạ, ông có biết, năm đó khi ngươi sinh ra tổ phụ đã lường trước được ngươi là tai tinh, không thể cùng tồn tại với Chung gia. Đáng tiếc tổ phụ lương thiện, không nỡ làm hại tính mạng của ông, thậm chí khi ngươi mưu hại huynh trưởng của mình và thay thế ông ta, người vẫn giữ lòng trung thành với Lý thị, không vạch trần tội ác của ông. Nhưng không ngờ, lòng nhân từ ngày đó cuối cùng lại huỷ hoại Chung gia."

"Mà ta, vốn dĩ cũng muốn kế thừa di chí của tổ phụ, cống hiến cho Lý thị. Thật ngu trung mắc cười biết bao!"

"Chỉ tiếc, sau khi con trai ông lợi dụng ta để diệt trừ những kẻ đối lập, từng bước thăng tiến, liền xoay người dồn ta vào chỗ chết vì để giành được người thiên cơ."

Cẩu Lương nhìn về phía Lý Ngạn, "Ngày đó khi ngươi hứa với Chung Việt hủy đi dung mạo ta có từng nghĩ đến hôm nay y sẽ tự tay giết ngươi không? Ngày đó khi ngươi đánh gãy hai chân ta, dùng mọi cách tra tấn ta, có từng tưởng tượng một ngày ta sẽ là dao thớt, còn ngươi là thịt cá không?"

"A, ư..."

"Đừng kích động như vậy." Cẩu Lương có lòng tốt nhắc nhở hắn, "Nếu như ngươi không cẩn thận chết đi, vở kịch này sẽ mất đi rất nhiều sự thú vị."

Cẩu Lương sau đó quay sang người Chung gia, "Chung tộc trưởng, có một chuyện Chung Cố vẫn luôn muốn ông chỉ bảo."

"Nếu ta nhớ không lầm, trong quy củ của Chung gia có câu: Thứ nhất, con cháu trực hệ không can thiệp vào thiên hạ, thứ hai không được vào triều đình, thứ ba không được hại chính mình. Năm đó, Thái Tổ phụ của ta chỉ phạm tội thứ nhất đã bị đuổi đi, còn Chung Việt đã phạm cả ba tội, thậm chí chưa tròn 20 tuổi đã thành tàn hoa bạo liễu, vì sao tộc trưởng không những không xoá tên hơn nữa còn bảo vệ y như vậy? Chẳng lẽ mới qua mấy trăm năm, quy củ Chung gia lưu truyền qua các đời đã không còn tính nữa sao?"

"Chung Cố ngươi chớ có nói bậy!"

Chung tộc trưởng trầm giọng nói.

"Ồ, ta lại quên mất, Chung Việt không giống với những người khác." Cẩu Lương cười như không cười, nói: "Dù sao, Chung gia đợi mấy trăm năm mới mong được một người thiên mệnh. Để hoàn thành thiên mệnh của y, ngay cả người trong thiên hạ cũng có thể phụ lòng, vậy gia quy nhỏ nhoi này thì tính là gì?"

Hai chữ "Thiên mệnh" vừa thốt ra, sắc mặt của người Chung gia đã thay đổi chóng mặt

"Câm mồm!"

Chung tộc trưởng quát lớn, nhưng ngay sau đó lưỡi kiếm cắt qua da thịt đến yết hầu buộc ông ta phải câm miệng.

Cẩu Lương làm như không thấy, vô cùng hứng thú nhìn về phía Lý Ngạn, hỏi hắn: "Ngươi có biết Chung Việt phải làm thế nào mới có thể trở thành người thiên mệnh chân chính không?"

"Gia truyền rằng người thiên mệnh đều phải trải qua kiếp nạn, có thể phá số kiếp dục hoả trùng sinh mới danh chính ngôn thuận, mà số kiếp của Chung Việt vừa hay chính là ngươi. Sở dĩ y giúp ngươi, là để khiến ngươi yêu y, quyết một lòng với y; là để trong khi ngươi tràn ngập cảm kích và tình yêu với y, dễ như trở bàn tay mặc long bào với thiên hạ, lại một dao lấy đi tính mạng ngươi. Như vậy, tình kiếp của y sẽ được phá giải."

"Ngươi vốn dĩ là mệnh đế vương, mệnh nắm giữ giang sơn thiên hạ, sở dĩ đi đến ngày hôm nay, tất cả đều là do Chung Việt ban tặng, ngươi có biết không?"

Lý Ngạn nhìn về phía Chung Việt, trong mắt tất cả đều là không dám tin tưởng, trong cổ họng phát ra càng dồn dập tiếng vang.

Chung tộc trưởng nhìn về phía Cẩu Lương.
Cẩu Lương xua xua tay, ý bảo Khuyển Ảnh để ông ta cứ nói không ngại.

Chung tộc trưởng: "Ngươi biết được chuyện này từ đâu?"

"Ta còn biết nhiều hơn thế này đó." Cẩu Lương mỉm cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mọi người trong Chung gia, cuối cùng dừng lại trên một người, "Ta còn biết, hai người thiên mệnh, chỉ một kẻ sống. Chung Siêu, ngươi nói có phải thế không?"

Chung Siêu bỗng dưng mở to hai mắt, Chung Thuyên ngẩn ra, ngay sau đó kiếm khí xẹt qua xé rách tay áo của Chung Siêu, quả nhiên, trên cánh tay trái của hắn có vết thương.

"Là ngươi."

"Chung Thuyên, trở về."

Thấy Chung Thuyên muốn tự tay đâm Chung Siêu, Cẩu Lương hô lên.

Chung Siêu thấy sự tình bại lộ, buông ra một chân bị đá thượng Chung Việt, từ trên mặt đất đứng lên, chất vấn nói: "Ngươi làm sao biết chuyện này!"

"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."

"Năm đó, cựu tộc trưởng núi Thiên Cơ của ngươi đã dốc hết công sức tính toán ra thế hệ Chung gia này sắp có người thiên mệnh xuất hiện, nhưng đáng tiếc, lại có hai người đồng thời có được cơ duyên như vậy. Một người ở núi Thiên Cơ, người còn lại ở Chung gia tại thượng kinh, trên người tội nhân đã bị các người đuổi đi từ lâu. Ông ta không muốn thiên mệnh rơi vào tay kẻ khác, sau khi chết còn trăm phương ngàn kế sắp xếp người cướp đoạt cơ duyên, tránh những rắc rối trong tương lai."

"Vì thế, các ngươi đã lợi dụng việc Chung gia ta bị Võ Đế trục xuất, phái tử sĩ Uông gia ám sát, sau đó huỷ thi diệt tích. Ta nói vậy, có đúng không?"

Thấy trong mắt Chung Siêu lộ vẻ ngoan tuyệt, Cẩu Lương cười nói: "Vô dụng, những tử sĩ Chung gia mà ngươi bố trí bên ngoài hiện tại đã thành vong hồn dưới lưỡi kiếm từ lâu rồi. Nếu ngươi không tin, có thể thử xem."

Chung Siêu siết chặt nắm tay, nói: "Như vậy thì sao? Tư chất của ngươi chẳng qua chỉ có vậy, có tư cách gì tranh với Việt Nhi? Thiên mệnh, trước nay chỉ một người có được, ngươi không xứng!"

"Thiên mệnh chỉ một người nhận được, lời này nói không sai."

Cẩu Lương hoàn toàn không bị hắn chọc giận, ngược lại cười càng sâu, thong dong gỡ ngọc tiêu xuống, tiện tay ném lên không trung, nhìn về phía người Chung gia: "Tộc trưởng, ông có nhận ra vật này không?"

Trên cây sáo ngọc lưu chuyển huỳnh quang óng ánh, sáo ngọc đứng thẳng, dây ngọc đen nhánh rủ xuống trông thật đẹp trong chốc lát, mà trên thân sáo, hai từ "Hỏi trời" rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người.

"Lệnh..lệnh hỏi trời?!"

Chung tộc trưởng thất thanh kêu lên.

"Chuyện này không thể nào!"

"Không thể nào!"

Chung Siêu và Chung Việt hét lên, Chung Việt càng không nhịn được từ dưới đất đứng dậy muốn cướp đoạt, nhưng lại bị một lực lượng vô hình đẩy lùi, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đen nữa.

"Việt Nhi!"

Lúc này đây, ngoại trừ Chung Siêu và cha của y thì không có ai chú ý đến Chung Việt trên mặt đất.

Cẩu Lương giơ tay, sáo ngọc Hỏi trời không chút do dự bay vào trong tay cậu, ngón tay lướt qua thân sáo, sáo ngọc phát ra tiếng kêu vui tai.

"Nếu đã biết là lệnh Hỏi trời, tại sao ngươi không quỳ xuống?"

Cẩu Lương nhìn về phía người Chung gia, ý chỉ của sáo ngọc, một lực nặng nề đè lên đầu bọn họ, khiến người Chung gia toàn thân đổ mồ hôi lạnh hai chân run rẩy, bọn họ gần như đầu hàng trong vô thức, quỳ trên mặt đất.

Một người, hai người... người Chung gia quỳ đầy đất, ngay sau đó Chung tộc trưởng cũng hoảng sợ quỳ xuống, miệng xưng: "Đại đệ tử đời thứ 109 của Chung thị Thiên Cơ cùng toàn tộc cung nghênh mệnh chủ, kể từ đây tộc Thiên Cơ chỉ nghe lệnh của một mình ngài, nguyện làm trâu làm ngựa vì ngài!"

Những người khác cùng kêu lên nói: "Chung thị Thiên cơ, cung nghênh mệnh chủ!"

"Không, không thể nào!" Chung Việt đẩy huynh trưởng ra che ngực hét lớn: "Không thể nào! Ta mới là người thiên mệnh chân chính! Ta mới đúng!"

Cẩu Lương cười ra thành tiếng.

Cậu đứng lên đi về phía Chung Việt, hai chân tựa hồ có gió tự động nhấc lên, mỗi một bước mà cậu đi, vết sẹo trên mặt đều biến mất, lộ ra dung mạo tuấn mỹ vô song.

Những tia sáng màu vàng ẩn chứa sức mạnh thần bí nhất trên thế giới lưu chuyển xung quanh cậu, khiến mọi người sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Chung Siêu và cha Chung đều không chịu nổi sự uy áp quỳ rạp trên đất, Chung Việt ngoan cố không chịu đầu hàng, khuôn mặt nhăn nhó nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại uy thế của Cẩu Lương, ngã xuống đất.

Cẩu Lương đứng yên trước mặt Chung Việt, cúi người nhìn y.

Trong đôi mắt kia ẩn chứa ý cười, đó là sự hời hợt nhất và cũng là sự khinh thường sâu sắc nhất, cậu nâng cằm Chung Việt lên cười khẽ, giống như đang thường thức một tác phẩm đáng tự hào.

"Ngươi có biết, ta kế thừa Hỏi trời, hoàn thành thiên mệnh khi nào không?"

"Còn nữa, chuyện này ta cũng phải cảm tạ ngươi, nếu như không phải ngươi cùng Lý Ngạn đẩy ta vào chỗ chết, để ta vượt qua kiếp nạn, chỉ sợ ta đã chết trên đường chạy trốn rồi." Cẩu Lương nói: "Ngươi có biết tại sao ta trở thành người thiên mệnh từ lâu, nhưng không hạ lệnh cho tộc Thiên Cơ, lại để cho ngươi làm loạn tình hình kinh thành không?"

"Đó là bởi vì ta muốn nhìn ngươi dốc hết sức lực trở thành người thiên mệnh, muốn nhìn ngươi tự mình đẩy bản thân và Lý Ngạn vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, bằng không làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta?"

"Nói cho ta, cảm giác này như thế nào, hử?"

"Không, không thể nào... Là ta, phải là ta..."

Chung Việt đã hoàn toàn sụp đổ.

Cẩu Lương tặc lưỡi chán ghét buông y ra, ngay sau đó nhìn về phía Lý Ngạn, khuôn mặt xinh đẹp đó khắc sâu vào đôi mắt của Lý Ngạn, điều này khiến Lý Ngạn trong phút chốc nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chung Cố.

Rặng liễu trong trẻo, thanh niên tao nhã dựa vào cây liễu nhàn nhã chơi đùa, quay đầu nhìn lại khiến thiên hạ này trở nên nhạt nhoà.

Mà bây giờ...

"Trường... Trường..."

Lý Ngạn cố gắng hết sức muốn nói gì đó, Cẩu Lương ân cần đi về phía hắn, "Ngươi muốn nói, Trường Khanh ta sai rồi, ngươi hối hận vì đã đối xử với ta như vậy, ngươi vẫn yêu ta phải không?"

Lý Ngạn hấp tấp gật đầu, trong mắt chảy ra lệ nóng.

Cẩu Lương cười một tiếng, lại tiếp một tiếng, giống như nghe một trò cười. Cậu phất tay áo nhìn về phía Chung Việt, "Bây giờ, ngươi nên biết vì sao bản thân không thể hoàn thành thiên mệnh chứ? Cho dù không có ta, ngươi cũng không làm được, bởi vì người đàn ông này, hắn chỉ yêu bản thân mình, chưa từng yêu ngươi. Hắn yêu chỉ là thân thể không biết tự ái của ngươi, hắn yêu chỉ là thân phận người thiên cơ của ngươi, chưa bao giờ biết Chung Việt ngươi. Như vậy, làm sao ngươi có thể không thất bại chứ?"

Chung Việt lại ho ra máu, nhìn về phía Lý Ngạn ánh mắt như muốn băm hắn thành từng mảnh.

Cẩu Lương vui vẻ ngồi xuống, "Chung Thị Thiên Cơ, ta lại hỏi ngươi, mưu toan giết hại mệnh chủ, cần phải chịu sự trừng phạt gì?"

"Phải xoá tên khỏi tộc, thiên đao vạn quả."

"Ta đã kế thừa thiên mệnh từ lâu, Chung Siêu lại năm lần bảy lượt hại tính mạng của ta, ngươi nói hắn, có nên giết hay không?"

Chung tộc trưởng cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới nói: "Nên."

"Rất tốt." Cẩu Lương nhìn về phía Chung Việt, "Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cứu rỗi, đi giết tên tội nhân này, ta sẽ cho phép ngươi lập công chuộc tội, giữ lại tính mạng của ngươi."

Chung Việt: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

Cha Chung Chung Siêu đều kinh hãi mà nhìn về phía Cẩu Lương, người sau cười nói: "Nếu ngươi không muốn...... Tộc trưởng ngươi nói cho hắn, hủy dung mạo mệnh chủ, làm nhục mệnh chủ, thì là tội gì."

Chung tộc trưởng hung hăng mà nhắm mắt lại, "Phải xoá tên khỏi tộc, cắt bỏ tứ chi, cho chó hoang và kền kền ăn."

Cẩu Lương vừa lòng cười, nhìn Chung Việt run bần bật: "Ngươi muốn như thế nào? Muốn bị phạt cùng huynh trưởng ngươi, hay là vứt bỏ hắn bảo vệ bản thân?"

Chung Việt khóc rống thất thanh, cha Chung sợ hãi dập đầu: "Chủ nhân, nể tình hai đứa nhỏ ngu dốt, hãy tha cho chúng một mạng đi!"

Cẩu Lương kinh ngạc, "Sao, ngươi nghĩ rằng ta là người rộng lượng như vậy sao? Chung Việt, ta cho ngươi thời gian một tuần trà, nếu ngươi không động thủ, theo quy tắc gia tộc tay chân ngươi sẽ bị chặt, làm thành nhân côn ném vào vùng núi cằn cỗi, cho dù không đủ chó hoang cắn xé, cũng phải lẳng lặng nhìn cơ thể của bản thân hư thối... Yên tâm, ta nhất định không để ngươi chết quá nhanh, nhất định khiến ngươi hưởng thụ cảm giác chờ chết."

Chung Việt mặt không còn chút máu, không đến thời gian một tuần trà, y đã nhìn về phía Chung Siêu, "Ca, ca...... Tha thứ cho đệ."

Chung Siêu mở to hai mắt, mới nói một tiếng Việt Nhi, đã bị y một nhát cắt vỡ yết hầu.

"Siêu nhi!!"

Cha Chung nhào tới, cố gắng muốn che lại cổ đang phun máu của Chung Siêu, nhưng máu cùng với sinh mạng của Chung Siêu đang trôi đi qua khe hở ngón tay.

Chung Việt vừa khóc vừa ôm lấy bản thân, "Ta làm rồi, ngươi không thể giết ta, không thể giết ta!"

Cẩu Lương cười nhạo, nhìn về phía nhóm người Chung gia đang ngạc nhiên, "Thấy đó, đây là người thiên mệnh mà các ngươi xem trọng ư?"

Thấy sắc mặt bọn họ trắng bệch, Cẩu Lương đứng lên, "Chung Thuyên, dẫn hai người bọn họ đi. Về phần các ngươi, mau trở về núi Thiên Cơ, đến điện Thiên Cơ quỳ xuống, sau khi ghi nhớ gia quy và biết phải làm gì với hậu duệ Chung gia thì hẵng đi ra."

Khuyển Nhất nhận được mệnh lệnh của thủ lĩnh, nhấc Chung Việt và Lý Ngạn trên tay.

Giam cầm trên người mọi người đều được giải trừ, thấy Cẩu Lương sắp rời đi, Võ Đế hét lớn:

Mọi người trên người giam cầm giải trừ, thấy Cẩu Lương phải đi, Võ Đế hét lớn: "Trường Khanh, ngươi đã trở thành người thiên mệnh có thể mượn tuổi thọ với trời, mau cứu trẫm!"

Cẩu Lương dừng lại, trước tiên nhìn hắn nói, "Ta có thể, nhưng ta, vì sao phải cứu ông?"

"Ngươi, sau khi ngươi là quốc sư, nhiều thế hệ phụ tá hoàng thất Đại Lương ta ——"

"Làm sao, sao không nói tiếp đi?" Cẩu Lương khinh miệt thu hồi tầm mắt, "Sống chết có số, ông đáng chết từ lâu rồi."

Cẩu Lương giơ sáo lên thổi, sau đó mắt các trọng thần trong điện bắt đầu tan rã, tiếng sáo kết thúc thì toàn bộ đều ngã xuống đất, khi tỉnh lại đã quên hết mọi thứ về Cẩu Lương. Về phần gia tộc Lý thị... Lý Tích nhìn Lý Ngạn bị mang đi và Võ Đế đang hộc máu, lại nhìn An vương đã mất đi khả năng nối dõi đứng lên. Còn An vương nhìn thấy Ngưu Bút, phụ tá đáng tin cậy nhất của mình, quỳ gối trước Cẩu Lương và Chung Thuyên, cùng bọn họ rời đi, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ớn lạnh thấu xương...

Hắn cuối cùng cũng hiểu, bản thân từ đầu chí cuối, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Cẩu Lương mà thôi.

Ngày đó, trên đại điển kế vị thái tử bị ám sát bỏ mình, Lý Tích lấy lý do Võ Đế mưu hại huynh trưởng đoạt vị mà giành được đại nghĩa, ép Võ Đế nhường ngôi cho hắn, còn An vương bị vạch trần gốc con cháu bị tổn hại đã bất tỉnh nhân sự từ lâu.

Cẩu Lương không quan tâm nữa, cậu mang theo Chung Việt và Lý Ngạn rời đi, tốt bụng cứu lấy tính mạng Lý Ngạn, sau đó cho Chung Việt uống loại thuốc mà lúc trước y đã cho nguyên chủ uống, rồi giam hai người bọn họ cùng nhau.

Những người nhìn nhau không vừa mắt, ngày ngày gặp nhau, Chung Việt đòi hỏi quá nhiều, chỉ ba ngày đã hút cạn tinh khí của Lý Ngạn, lại khó đứng dậy.

Hắn mắng chửi Lý Ngạn là phế vật, sau đó Cẩu Lương phái người tới cho y cứu rỗi.

Lý Ngạn nhìn Chung Việt, cuối cùng vào một ngày nào đó, hắn muốn bóp chết Chung Việt, rồi hai con chó cắn nhau. Lý Ngạn cuối cùng ấn đầu Chung Việt đập vào tường kết thúc tính mạng của y, mà chính hắn cũng mất máu mà chết vì vết thương Chung Việt đâm bị rách ra.

Hắn không cam lòng mà ngã trên mặt đất, trong miệng kêu: "Chung Cố, Trường Khanh, cứu ta." Cuối cùng cũng giống như Chung Việt chết không nhắm mắt.

Khoảnh khắc hắn tắt thở, hồn lực phụ của nguyên chủ đã hoàn toàn được thanh lọc.

*

Mười lăm năm sau.

Sáng sớm một ngày nọ, Cẩu Lương đang ngồi trước gương, Chung Thuyên vấn tóc giúp cậu.

Người trong gương nở nụ cười thật sâu, hai lúm đồng tiền rất bắt mắt, Chung Thuyên thất thần lẩm bẩm: "Hố Nhỏ, hôm nay ngâm suối nước nóng được không?"

Mười năm trước, sau khi đạt được 100 độ hảo cảm của mục tiêu, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 99%, Cẩu Lương kinh hãi không thôi, không chỉ tuyên bố chất độc của mình đã được giải trừ còn không cần Chung Thuyên giải độc nữa, sau đó thậm chí cậu không dám hôn Chung Thuyên suốt ba tháng. Thủ lĩnh ảnh vệ của cậu lòng đầy hoảng sợ cho rằng bản thân già nua nên bị lạnh nhạt, chịu đựng tới tháng thứ ba, không nhịn được nữa mạnh mẽ "yêu" Cẩu Lương một hồi, trút bỏ hết những suy nghĩ trong lòng.

Hắn si mê gọi cậu Tiểu Hố Nhi, ôm cậu thần hồn điên đảo, Chung Thuyên chỉ nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng của bọn họ nên không chút đắn đo mà tỏ ra bá đạo.

Sau đó, Cẩu Lương phát hiện, dù cậu và Chung Thuyên có phóng túng như thế nào thì 1% cuối cùng kia cũng chưa từng đột phá.

Cẩu Lương trong lòng vui sướng, sau đó cũng tùy Chung Thuyên làm xằng làm bậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, dịu dàng vô hạn, hơn mười năm lắng đọng lại trong mắt họ là một sự hiểu ngầm và yêu thương mà không ai khác có thể chen vào được.

Khuyển Nhất ở ngoài cửa nhẹ giọng thông báo: "Chủ nhân, tộc trưởng Chung thị Thiên Cơ cùng con trai tới gặp."

Cẩu Lương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đưa tay về phía Chung Thuyên.

Chung Thuyên bế cậu lên —— mấy năm nay Cẩu Lương càng ngày càng lười biếng, nếu không phải sợ hai chân cậu sẽ teo lại yếu ớt, Chung Thuyên bắt cậu thường xuyên đi lại, thì cậu một bước cũng lười đi.

"Ngươi đợi ở đây, là vì chuyện gì?"

Chung tộc trưởng đã già đến mức nói chuyện cũng thở dốc, cung kính trả lời: "Hồi bẩm chủ nhân, đại nạn của lão phu đã đến, cho nên cùng con trai đến xin chỉ thị của ngài, ngài có muốn tự mình bổ nhiệm tộc trưởng Chung gia đời kế tiếp không?"

"Không cần, các ngươi tự mình sắp xếp."

Chung tộc trưởng lúc này mới yên tâm, đỡ tay trưởng tử đứng lên đang muốn rời đi, cổ đột nhiên đau nhói.

Ông ta ngơ ngác nhìn về phía trưởng tử của mình, rất nhanh chết đi, mà trên cổ Chung Thuyên đột nhiên cũng xuất hiện một vết thương giống nhau như đúc, máu chảy không ngừng.

"Chung Thuyên!"

Cẩu Lương đột nhiên đứng lên đỡ được hắn, chacChung cười to nói: "Hôm nay, ta cuối cùng cũng báo thù được cho con trai ta! Ha ha ha! Vô ích, đây là chú thuật sống chết cùng mạng ác độc nhất của Chung gia, ta không giết được người thiên mệnh nhưng có thể giết người ngươi để ý, khiến ngươi nếm trải nỗi đau khi mất đi người yêu, cũng coi như như báo thù máu cho con trai ta!"

Ông ta còn muốn chạy trốn, bị Khuyển Ảnh bắt ngay tại chỗ.

Cẩu Lương không quan tâm đến ông ta, tiếng sáo vang lên liên tục, nhưng không thể ngăn máu trên cổ Chung Thuyên trào ra.

Sáo ngọc Hỏi trời phát ra tiếng đua tranh yếu ớt, nhưng đột nhiên tiêu tan mất, chỉ để lại một dải lụa màu đen rơi vào tay Cẩu Lương.

【Định! Người chấp hành NO.00401 xin hãy chú ý, ý thức Chủ Thần của thế giới này sắp khôi phục, còn 1% tiến độ nhiệm vụ chưa hoàn thành, hãy nghĩ cách hoàn thành ngay lập tức!】

Cẩu Lương không nghe rõ, cậu ôm Chung Thuyên, hoảng loạn dùng y thuật của mình cứu hắn.

"Chủ nhân......"

"Ta sẽ cứu ngươi, đừng rời khỏi ta, đừng mà..."

【Cảnh báo! Người chấp hành NO.00401 hãy lập tức chấp hành nhiệm vụ! 】

"Chung Thuyên, đừng chết mà..."

【Ý thức Chủ Thần thức tỉnh, nhiệm vụ sắp tiến vào đếm ngược! Còn ba phút nữa, người chấp hành cần phải tranh thủ cơ hội!! 】

Cẩu Lương cố nén đau tê tâm liệt phế nói: "Chung Thuyên, ngươi có biết vì sao ta có thể tính được số mệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng lại không thể nhìn rõ số mệnh của ngươi không? Bởi vì, ta yêu ngươi... Chung Thuyên, đừng rời xa ta."

Nước mắt Chung Thuyên lăn dài, khó khăn đưa tay vuốt ve gò má của cậu, "Chủ nhân... Hãy sống thật tốt, tự lo cho bản thân..."

"Đừng mà!!"

【Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ tăng lên, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 100%!】

【Đếm ngược nhiệm vụ bắt đầu, người chấp hành sẵn sàng chuẩn bị rời đi! 10, 9, 8——】

Mọi thứ trước mặt cậu bắt đầu tan biến, Chung Thuyên cuối cùng cũng biến mất trong vòng tay cậu.

Cẩu Lương lau nước mắt, giơ ngón giữa lên trời: "Chủ Thần rác rưởu, tôi nguyền rủa ông không có "cậu nhỏ"!!!"

Sấm sét giáng xuống, tại đây đâu còn bóng dáng Cẩu Lương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro