Chương 11: Tổng tài có bệnh 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: xiaomaomi

Đào Ngữ bị biểu tình của Chu Yên Nhiên chọc cười, cô cười tủm tỉm hỏi: "Như thế nào, cô không tin?"

"Cô cảm thấy tôi nên tin cái lời nói ngu xuẩn này?" Chu Yên Nhiên cười lạnh, nữ nhân này thật là không biết xấu hổ, vì lấp liếm đến lời nói này cũng nói được.

Đào Ngữ nhún nhún vai: "Cô không tin, tôi cũng không có cách nào, cũng không thể vì làm cô tin tưởng tôi là bạn gái Lâm Trạch, liền nói cho cô Lâm Trạch thích chơi lạt mềm buộc chặt trên giường, tôi cũng không thích đem sự riêng tư trên giường nói cho người khác nghe, cô lại ép hỏi cho bằng được, tôi cũng chỉ có thể nói anh ấy thích tôi kêu anh ấy là tiên sinh, không hơn."

Chu Yên Nhiên: "......"

Quản gia đang nghe lén càng thêm khiếp sợ: "......" Bác sĩ Đào cùng tiên sinh là trong sạch, vì cái gì bác sĩ Đào nói nghe như đây là sự thật?!

Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nghe những đam mê mà đến mình cũng không biết, sau một lúc lâu chậm rãi nói: "Đào Ngữ."

Anh chỉ nói hai chữ liền không nói nữa, quản gia lại tựa hồ hai chữ xuôi tai này đem tới tinh phong huyết vũ, ông khụ một tiếng thẳng lưng, một bên làm bộ cái gì cũng chưa nghe được, một bên nghiêng đầu tận lực đưa lỗ tai tới gần di động nghe trộm.

Chu Yên Nhiên miệng mở vài lần, nổi giận đùng đùng nói: "Cô có biết xấu hổ hay không, loại sự tình này cô lại nói ra, rốt cuộc là xuất thân nghèo khổ, nói chuyện làm việc đều thô tục như vậy, thật không biết Lâm Trạch vì cái gì lại coi trọng cô!"

Cô lời còn chưa dứt, quản gia liền nhìn biểu tình Nhạc Lâm Trạch lại lần nữa âm trầm xuống. Ông âm thầm buông tiếng thở dài, nghĩ thầm Cố lão gia làm người sợ không đủ thể diện, không nghĩ tới tìm loại con dâu như thế này, đôi mắt bị tiền che đậy, chỉ biết lấy loại đồ vật này đi công kích người.

Cô ta đây là không hề nghi ngờ? Thật đúng là dễ lừa. Đào Ngữ cười đến ôn nhu: "Tôi cũng rất tò mò, vì cái gì Lâm Trạch lại thích thô tục, bần cùng lại kém cỏi như tôi, lại đối với loại xinh đẹp có tiền như Chu tiểu thư lại làm như không thấy, chẳng lẽ là bởi vì Chu tiểu thư luôn xen vào việc người khác?"

"Nhạc Lâm Trạch thích ai đâu có liên quan tới tôi?" Chu Yên Nhiên bị cô nói ra lời trong lòng, phảng phất như bị lột sạch quần áo, lúc này cô hoàn toàn bị chọc giận, càng nói không lựa lời lên tiếng "Hắn chính là cái người què, tôi sao có thể sẽ nhìn trúng hắn, khi đó đi tới nhà hắn, bất quá là muốn nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn mà thôi."

"Chu tiểu thư." Đào Ngữ không vui nhíu mày.

Chu Yên Nhiên cười nhạo một tiếng: "Hắn quả nhiên thực đáng thương, liền lộ vẻ đi không được, trước kia kiêu ngạo như thế nào, hiện tại cùng phế vật giống nhau cả ngày không ra khỏi cửa, cũng mất công hắn không biết xấu hổ tới tham gia yến hội sinh nhật Cố thúc thúc, sẽ không sợ đột nhiên nhiều người nhìn thấy như vậy sẽ căng thẳng nhục nhã sao?"

"Chu tiểu thư, mời cô nói chuyện tôn trọng một chút." Đào Ngữ thịnh trọng nói.

Chu Yên Nhiên nở nụ cười: "Tôi muốn tôn trọng, nhưng hắn cũng đâu đáng giá để tôi tôn trọng, một kẻ tàn tật sinh ra bởi nữ nhân không thể gả chồng và cần một người đàn ông ở rể, có cái gì tư cách để tôi tôn trọng?"

"Nữ nhân này sao lại thế này?! Tôi đi tìm cô ta!" Nói tiên sinh còn chưa tính, còn liên lụy cố đại tiểu thư, quản gia bị tức giận thiếu chút nữa tâm nghẹn, nói xong đi ra ngoài.

Nhạc Lâm Trạch rũ mắt: "Đứng lại."

Quản gia đột nhiên cứng đờ, vừa muốn nói gì, quay đầu lại nhìn thấy mặt lạnh nhạt Nhạc Lâm Trạch, cuối cùng ông cái gì cũng không nói, nhấp khóe miệng xoay người quay trở lại, phẫn nộ nhìn chằm chằm di động, thật giống như đang trừng Chu Yên Nhiên vậy.

"Chu tiểu thư." Đào Ngữ nhấp mở môi, trong lòng không kiên nhẫn đã tới đỉnh điểm.

Chu Yên Nhiên nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, hiểu rõ mắng Nhạc Lâm Trạch có thể kích thích đến cô, vì thế càng thêm kiêu ngạo: "Như thế nào, tôi nói anh ta cô không vui sao? Nhưng hắn chính là người què nha, là cái loại người què phế vật với hai bàn tay trắng, có Cố thúc thúc , hắn đừng nghĩ đến ở Nhạc gia xin một đồng tiền, đến lúc đó cô liền đi theo cái phế vật này đi ra ngoài xin cơm, dù sao cô cũng rất am hiểu không phải......"

Bang!

Cô nói còn chưa dứt lời, một cái bàn tay liền đánh tới mặt cô, Chu Yên Nhiên đầu đều lệch sang một bên, không thể tưởng tượng quay đầu lại nhìn về phía Đào Ngữ: "Cô dám đánh tôi......"

"Cô miệng tiện, không nên đánh sao?" Đào Ngữ bình thản ung dung nói. Ngay từ đầu cô cảm thấy nữ nhân này chỉ là ngu, còn chưa tới nông nỗi, lại cùng Nhạc Lâm Trạch không có trực tiếp xung đột gì, cho nên đối cô ta khiêu khích coi như chơi, ai biết cô ta với cao khá giỏi, không giáo huấn một chút cô ta liền không biết ai mới bà nội ngươi.

Quản gia vốn dĩ nghe lời Chu Yên Nhiên nói còn tức giận, sau một tiếng tát thất thanh tức khắc thần thanh khí sảng, đáng tiếc loại thần thanh khí sảng không có duy trì bao lâu, liền nghe được bên kia Chu Yên Nhiên giống như điên rồi thét chói tai: "Ngươi là cái thứ gì cũng dám đánh ta, bổn tiểu thư muốn giết ngươi......"

Đào Ngữ kinh hô một tiếng, tiếp theo là một âm thanh của vật nặng rơi xuống.

Quản gia giật mình một cái, nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch đã đem điện thoại đóng lại, biết anh muốn đi qua, vội vàng đẩy anh đi ra bên ngoài.

Bọn họ tới cửa phòng vệ sinh, chung quanh đã vây thành một đám người, mà Nhạc Lâm Anh lúc này cũng đã đi tới, nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch cười cười, nhưng mà Nhạc Lâm Trạch coi hắn như không khí, đầu cũng không có hướng hắn động một chút.

Nhạc Lâm Anh trong lòng đè nặng một tia lửa giận, nhìn đến cửa đám người kia sau cả giận nói: "Đều cút cho ta! Nháo lớn như vậy không sợ động tĩnh đánh thức lão gia?!"

"Đại thiếu gia, cửa bị khóa trái, Chu tiểu thư cùng Đào tiểu thư đều ở bên trong......" Một người giúp việc khó xử nói.

Nhạc Lâm Anh lòng dạ không tố: "Cho nên ngươi có biện pháp mở cửa sao? Không có biện pháp liền cút!"

Người giúp việc cẩn thận nhìn Nhạc Lâm Anh một cái, lập tức lăn, mà những người khác thấy hắn tính tình lớn như vậy, nhất thời cũng không muốn đi lên tìm xúi quẩy, một đám người làm tản ra như chim thú, màn trước mắt cũng chỉ dư lại ba người bọn họ.

Bên trong phòng vệ sinh lại có âm thanh đồ vật rơi tới truyền đến, Chu Yên Nhiên kêu thảm thiết một tiếng, mày Nhạc Lâm Anh lập tức nhíu lại, đi tới cửa liền đá một cái, quản gia sâu kín mở miệng: "Lâm Anh tiên sinh, Cố lão gia còn ở nghỉ ngơi, anh đá cửa như vậy sẽ đem ngài ấy đánh thức."

Quản gia vừa dứt lời Chu Yên Nhiên lại kêu thảm thiết một tiếng, Nhạc Lâm Anh sắc mặt cứng đờ bắt đầu gõ cửa: "Yên Nhiên em không có việc gì chứ, chạy nhanh cửa mở ra, nhanh lên! Bằng không tôi liền phá cửa!"

Hắn nói câu sau kia nói với ai nói thực rõ ràng, mà bên trong cũng xác thật an tĩnh trong chớp mắt, tiếp theo Đào Ngữ kêu một tiếng, tựa hồ bị Chu Yên Nhiên đánh.

Nhạc Lâm Anh đột nhiên thả lỏng, nhìn mặt Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh sau cười cười: "Quản gia nói đúng vậy, ba còn ở nghỉ ngơi, anh nếu tùy tiện đá cửa, chỉ sợ sẽ đánh thức ba."

Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, quản gia ưu nhã đứng ở bên cạnh cửa thu hồi chìa khóa, mỉm cười nói: "Cho nên ngày thường phải nhớ mang theo chìa khóa, như vậy không cần đá cửa cũng có thể mở cửa." Nói xong liền chạy nhanh lại đây, đẩy Nhạc Lâm Trạch hướng phòng vệ sinh chạy đến. Bác sĩ Đào của bọn họ cũng không thể bị đánh.

Nhạc Lâm Anh ý thức được chính mình bị chơi, trên mặt lập tức một mảnh âm trầm, nhịn nhẫn khôi phục như thường, bình tĩnh đi theo vào.

Phòng vệ sinh bên trong loạn thành một mảng, tất cả đồ vật đều bị quét tới mặt đất, vòi nước toàn bộ bật ra, trên mặt đất đã tràn đầy nước, mà Đào Ngữ cùng Chu Yên Nhiên đứng một góc, thoạt nhìn đều thập phần chật vật, mà Chu Yên Nhiên nửa bên mặt hơi hơi sưng, mặt trên có một dấu bàn tay rõ ràng.

Quản gia nhìn thấy Đào Ngữ ngoại trừ quần áo ướt cũng không có bị thương gì khác, tức khắc vừa lòng.

Nhìn Nhạc Lâm Trạch tiến vào hai người đều là sửng sốt, ngay sau đó Đào Ngữ linh hoạt chạy đến trước mặt anh cáo trạng: "Nữ nhân này mắng tôi!"

Nhạc Lâm Trạch nhìn mắt Đào Ngữ, ướt váy dán trên người, đem hình dáng thân thể cô đều hiện ra. Mày anh nhíu chặt đem áo khoác cởi xuống, như ném rác ném ở trên người cô.

Đào Ngữ sửng sốt một chút, lập tức cười tủm tỉm tiếp nhận áo mặc vào, cảnh tượng dừng ở trong mắt Chu Yên Nhiên, lòng tự trọng yếu ớt của cô lại lần nữa lại đánh cho bị thương.

Dưới ánh mắt Nhạc Lâm Trạch, Đào Ngữ đem áo khoác tròng lên, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Nhạc Lâm Anh tiến vào, tươi cười trên mặt cô lập tức thu liễm đi, giống đóa tiểu bạch hoa đứng ở bên cạnh Nhạc Lâm Trạch.

"Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Vừa thấy đến bộ dáng Chu Yên Nhiên chật vật, mặt Nhạc Lâm Anh liền trầm xuống dưới.

Chu Yên Nhiên nước mắt xoát một cái rớt xuống, khóc lóc đi đến bên Nhạc Lâm Anh bên: "Lâm Anh, anh phải vì em trút giận, em vốn dĩ muốn cùng Đào tiểu thư tâm sự, lại không nghĩ rằng cô ta sẽ ác độc như vậy, anh xem cô ta đem em đánh thành cái dạng gì."

Cô vốn là lớn lên tinh xảo, cộng với dáng điệu tự nhiên và yếu đuối, dễ dàng diễn người bị hại tới so với Đào Ngữ thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, Đào Ngữ vừa thấy hình tượng tiểu bạch hoa của mình so ra kém với người ta, dứt khoát lười diễn nữa, lời cô ta vừa nói xong lập tức cười lạnh một tiếng, đầy đủ tỏ vẻ chính mình thực sự khinh thường.

"Đào tiểu thư, cô là khách, tôi không muốn nói cô cái gì, nhưng mà tôi cảm thấy cô nên cho tôi một lời giải thích, vì cái gì đối Yên Nhiên động thủ? Hay là nói cô muốn đến gặp ba tôi giải thích." Nhạc Lâm Anh nhíu mày nói.

Chu Yên Nhiên lập tức nhìn về phía Đào Ngữ, đáy mắt hiện lên một tia miệt thị. Cô từ sinh ra không gặp nhục nhã lớn như vậy, lần này nhất định phải làm Đào Ngữ trả giá.

Đào Ngữ im lặng, quản gia lập tức nói: "Xem trạng thái nơi này, như thế nào cũng không giống như là Đào tiểu thư đơn phương động thủ, hơn nữa vừa nãy chúng ta cũng nghe rồi, Đào tiểu thư tựa hồ cũng bị Chu tiểu thư khi dễ, sự tình rốt cuộc thế nào, không thể chỉ nghe Chu tiểu thư nói."

Ông rõ ràng bênh vực người mình, làm Nhạc Lâm Anh cùng Chu Yên Nhiên sắc mặt rất khó coi, mà Chu Yên Nhiên càng phẫn nộ: "Cô ta vừa mới là nghe được bên ngoài có người, cho nên mới thét chói tai như vậy, tôi từ đầu tới cuối liền không đụng tới cô ta!"

Quản gia lập tức nhìn về phía Đào Ngữ, Đào Ngữ ngượng ngùng cười, thản nhiên thừa nhận: "Không sai, chuyện này hôm nay là tôi đơn phương ẩu đả, vừa mới nãy kêu cũng là cảm thấy cô ta kêu thảm thiết thực hay, cho nên cũng học hai tiếng."

Quản gia: "......" Bác sĩ Đào cái gì cũng tốt, chính là chẳng phân biệt trường hợp chuyện này nói ra không tốt lắm.

"Quản gia cũng nghe rồi chứ? Việc này không có cách nào thiên vị cô ta?" Nhạc Lâm Anh lạnh mặt nói.

Quản gia ai oán nhìn Đào Ngữ một cái, Đào Ngữ chột dạ cười cười. Cô lúc ấy nghe được bên ngoài có người, nghĩ rằng thét chói tai hai tiếng chứng minh là đánh nhau, nhưng mà cô vừa mới mới nhớ tới trên người Chu Yên Nhiên đều là vết thương, mà cô cái gì đều không có, lời nói dối này cũng thực dễ dàng bị vạch trần.

"Đào tiểu thư, tôi hỏi lại cô một lần, vì cái gì lại đi đánh Yên Nhiên?" Nhạc Lâm Anh thấy Đào Ngữ vẫn luôn không chịu mở miệng, liền kế tiếp tới gần nói, "Nếu cô không thể cho tôi một câu trả lời vừa lòng, chỉ sợ tôi sẽ làm tổn thương cô đền bù cho vị hôn thê tôi, vì vậy không thể để cô ở lại nơi này."

Đào Ngữ nhìn hắn liếc mắt một cái, cười nhạo nói: "Trong nhà này người làm chủ hẳn là Cố tiên sinh, anh không có khả năng đuổi tôi đi."

"Ba tôi hiện tại không thoải mái, tôi sẽ không bởi vì điểm này đi quấy rầy ông, Đào tiểu thư, mời cô lập tức rời đi." Nhạc Lâm Anh lãnh đạm nói.

Quản gia nhíu mày: "Lâm Anh tiên sinh, tiên sinh còn ở nơi này, Đào tiểu thư đi hay ở hẳn là từ quyết định của tiên sinh mới phải."

"Được, Lâm Trạch em nói, em cảm thấy cô ta còn có thể ở lại nơi này không?" Nhạc Lâm Anh lập tức nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch.

Hắn vừa nói ra miệng , ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Nhạc Lâm Trạch. Nhạc Lâm Trạch nhìn lướt qua Đào Ngữ có chút khẩn trương, chậm rãi mở miệng nói: "Đào Ngữ bị thương nghiêm trọng hơn, có đi cũng nên là Chu Yên Nhiên đi."

Vừa mới thừa nhận chính mình đơn phương ẩu đả Chu Yên Nhiên, Đào Ngữ: "......"

Cảm thấy tiên sinh mắt mù bênh vực người mình, quản gia: "......"

Nhạc Lâm Anh cười: "Cô ta vừa mới nói qua là đơn phương động thủ, như thế nào lúc này lại thành cô bị thương nặng? Lâm Trạch em không nên quá bênh vực người mình."

Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nhìn hắn, bình tĩnh từ trong miệng thốt ra hai chữ: "Nội thương." Nói xong liền nhìn về phía Đào Ngữ.

Trong một giây Đào Ngữ đột nhiên nhanh trí, nháy mắt nhắm mắt lại ' té xỉu ', không nghiêng không lệch vừa vặn dừng trong lòng Nhạc Lâm Trạch, Nhạc Lâm Trạch tay vừa đỡ, đem cô an ổn đặt ở trên xe lăn.

Chu Yên Nhiên: "......" Quả thực không biết xấu hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro