Chương 9: Tổng tài có bệnh 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editer: xiaomaomi

Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nhìn Đào Ngữ, cũng không có mở miệng trả lời vấn đề của cô, đương nhiên cũng không đem ánh mắt dời đi. Ngay từ đầu Đào Ngữ còn có chút hụt hẫng, dần dần liền trở nên hết nói nổi, chỉ cảm thấy người đàn ông có bệnh này cô không thể phỏng đoán.

"Đào tiểu thư, quần áo này thực sự rất thích hợp với cô ." Quản gia hiểu chuyện đánh vỡ trầm mặc, ông mới đầu chọn quần áo cho Đào Ngữ, vốn dĩ muốn dựa theo phong cách ngày thường của cô, nhưng không biết vì sao, trong đầu xuất hiện bộ dáng cô khi hoạt bát , vì thế tự chủ trương chọn một bộ váy như vậy.

Hiện tại vừa thấy quả nhiên không làm người ta thất vọng, ông rất ít khi nhìn thấy mỹ nữ khác đem đáng yêu cùng ưu nhã kết hợp hoàn mỹ như vậy, nhưng bác sĩ Đào thì làm được.

Đào Ngữ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, cười hướng Nhạc Lâm Trạch đi tới, suy nghĩ một chút hỏi: "Nhạc tiên sinh, anh cảm thấy tôi hôm nay thế nào?"

"Xấu." Nhạc Lâm Trạch liếc mắt nhìn cô, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên sách.

...... Cô chính là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Đào Ngữ không biết nói gì, đang muốn nói sang chuyện khác, thì nhìn thấy mấy người ăn mặc áo blouse trắng vội vã chạy vào trong nhà, cô a một tiếng, nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch: "Đúng rồi, Cố tiên sinh vừa mới té bị thương, Nhạc tiên sinh biết không?"

Nhạc Lâm Trạch còn chưa nói chuyện, quản gia liền nghi hoặc hỏi: "Cố lão gia té bị thương? Chuyện khi nào?"

"Liền vừa lúc nãy, lúc tôi vừa ra" Đào Ngữ đáp.

Quản gia nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch: "Tiên sinh, Cố lão gia bị thương, tuy rằng vừa nãy có chút không thoải mái, nhưng chúng ta không đi thăm, chỉ sợ không thích hợp."

"Tôi không đi." Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nói.

Quản gia lập tức gật đầu: "Được tiên sinh, vậy Đào tiểu thư ở chỗ này với ngài tiếp tục phơi nắng, tôi một mình đi xem cũng được." Nói xong hơi hơi cúi một chút liền rời đi.

Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, có vị quản gia này thật là bớt việc, một chút khuyên bảo cũng không làm.

Nhạc Lâm Trạch thấy cô nhìn chằm chằm vào hướng quản gia rời đi, mày dần dần nhíu lại: "Lại đây."

Đào Ngữ vội đem ánh mắt thu về, chạy bước nhỏ đến trước mặt Nhạc Lâm Trạch, mỉm cười hỏi: "Nhạc tiên sinh, làm sao vậy?"

"Ngồi xổm xuống." Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nói.

Đào Ngữ vẻ mặt không hiểu, nhưng vẫn nghe lời làm theo. Lúc trước hai người ngồi cùng một chỗ, cô nhìn Nhạc Lâm Trạch không tốn sức chút nào, hiện tại cô ngồi xổm xuống, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt Nhạc Lâm Trạch, cũng chỉ có thể tận lực ngưỡng mặt, bất tri bất giác lộ ra cổ yếu ớt.

Nhạc Lâm Trạch tựa hồ vừa lòng, sắc mặt hơi hòa hoãn. Anh nhìn Đào Ngữ dưới ánh mắt, mặt không biểu cảm lấy ra một cái hộp tinh xảo.

Đào Ngữ tò mò nhìn ngón tay thon dài của anh, sau đó liền nhìn đến cái hộp trong tay anh bang một tiếng mở ra, lộ ra bên trong cái kim cài áo tinh xảo.

"Thật xinh đẹp......" Đào Ngữ nhìn kim cài áo kinh hô một tiếng. Không phải cô thiếu kiến thức, mà là kim cài áo này thật sự là làm người ta thích, kim cài áo hình dạng nơ con bướm, cánh bướm được khảm kim cương, ở giữa là một khối đá quý màu lam nhạt, màu sắc tươi mát làm cô cảm thấy tâm thiếu nữ thập phần rung động, mà mặt trên còn dùng đá quý làm người khác cảm thấy không dễ có được.

Nhạc Lâm Trạch nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô xuy một tiếng, mặt không cảm xúc cầm kim cài áo hướng cô vươn tới. Đào Ngữ biết anh muốn làm cái gì, vội vàng lùi về sau, thiếu chút nữa té lăn trên đất: "Nhạc tiên sinh, cái này quá quý trọng, tôi không thể cầm."

Hơn nữa nếu tính là muốn, thứ này cô cũng không thể mang về thế giới hiện thực, còn không bằng mượn cơ hội này cho thấy bản thân mình cao quý khinh thường tiền tài, nói không chừng có thể đem hình tượng bẻ trở về.

Bất quá tiền đề là Nhạc Lâm Trạch sẽ không khóc la muốn đưa cho cô.

"Lại đây."

Nhạc Lâm Trạch không vui nhìn cô, Đào Ngữ lập tức thỏa hiệp, thậm chí còn hướng phía trước, để anh tiện mang lên cho mình.

Đáng tiếc Nhạc Lâm Trạch hiển nhiên tay không thế nào thuần thục, cầm kim cài áo ở xương quai xanh cô đi xuống một tấc dừng lại hồi lâu, cũng chưa có thể đem đồ vật cài lên.

Anh cầm trong tay, trong lúc lơ đãng đụng tới ngực cô, làm cho Đào Ngữ rụt vài lần, đều bị anh trách cứ. Đào Ngữ đành phải chịu đựng cảm giác quái dị nhìn anh, sau một lúc lâu nhịn không được nói: "Nhạc tiên sinh, may mắn tôi tín nhiệm nhân phẩm của anh, nếu không thật đúng là cho rằng anh đang chiếm tiện nghi tôi nha."

Nhạc Lâm Trạch ngón tay dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về mặt cô. Hai người khoảng cách vốn cực gần, anh vừa nhấc đầu, Đào Ngữ hoảng hốt cảm giác anh tựa hồ muốn hôn cô.

"Cô cũng xứng?" Nhạc Lâm Trạch nói chuyện đè thấp thanh âm, hơn nữa hai mắt nghiêm túc, ba chữ nghe tới phá lệ chân thành.

......Bà nội anh. Đào Ngữ treo lên nụ cười giả trân: "Anh tiếp tục."

Nhạc Lâm Trạch cười nhạt một tiếng, cúi đầu lại bắt đầu tìm vị trí, cuối cùng ở trên ngực cô tìm được chỗ thích hợp vì thế đem kim cài áo ghim tới.

Mắt thấy anh không chút do dự muốn lại đây, Đào Ngữ cúi đầu nhìn đến kinh hồn bạt vía, sau một lúc lâu rốt cuộc nhịn không được nói: "Nhạc tiên sinh, vẫn là để tôi."

Nhạc Lâm Trạch liếc xéo cô một cái, thủ pháp lưu loát đeo cho cô, chờ Đào Ngữ lấy lại tinh thần, anh đã ngồi ngay ngắn, cùng cô lần nữa cách xa ra không ít.

Đào Ngữ nhẹ nhàng thở ra, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, nhìn trang sức xinh đẹp giờ phút này đeo trên người mình, tâm tình cô rất tốt hỏi: "Nhạc tiên sinh vì cái gì muốn đưa tôi trang sức quý như vậy?"

"Bởi vì ngại mất mặt." Nhạc Lâm Trạch thành công dùng năm chữ, đem nội tâm cô đang sung sướng đả kích rớt xuống một phần ba.

...... Đầu tiên là quần áo, giày, đồ trang điểm, tiếp theo là loại trang sức sang trọng, xem ra anh rất để ý nữ nhân của mình là người nghèo nha, vậy vì sao còn muốn mang cô trở về?

"Yến hội sinh nhật Cố Nghiêm Sinh có rất nhiều người lung tung ồn ào, mang cô tới là muốn ngăn cản đám nữ nhân đó." Phảng phất biết cô suy nghĩ cái gì, Nhạc Lâm Trạch chậm rãi nói.

Ngón tay Đào Ngữ cứng một chút, không dám suy nghĩ miên man, cô khụ một tiếng nói: "Thì ra là vậy."

"Còn có, thứ này không phải cho cô, là mượn, chờ ra khỏi nhà cũ, cô đem trả." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nhìn cô.

Hai phần ba sung sướng trong lòng cũng tan biến, cô im lặng cười cười: "Xem ra tôi phải tìm một chỗ tốt cất, vạn nhất không cẩn thận làm hỏng thì làm sao bây giờ." Lấy tính cách tính toán chi li của Nhạc Lâm Trạch, nhất định sẽ kêu cô bồi thường, cô đền không nổi là một, lại bởi vì điểm này mà khiến lệ khí anh tăng lên, vậy thì cô không cần sống nữa rồi.

"Mang theo" Nhạc Lâm Trạch nheo lại đôi mắt, "Nếu tôi phát hiện cô tự tiện gỡ xuống, tự gánh lấy hậu quả."

...... Lại nữa, anh không nói lý cũng không phải ngày một ngày hai, tập làm quen thói quen của anh là được. Đào Ngữ bất đắc dĩ nhìn anh: "Đã biết, Nhạc tiên sinh."

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái, lúc này mới cúi đầu tiếp tục xem sách, như lúc cô vừa tới nhìn thấy vậy, nếu không phải kim cài áo ở ngực cô đã cài, cô còn cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cô nhàm chán đứng ở một bên, đang lung tung nhìn xung quanh, nhìn thấy quản gia từ trong nhà ra tới, cô vội cười chào hỏi: "Quản gia tiên sinh, ông sao lại nhanh như vậy đã ra rồi?" Không cần một mình ở với Nhạc Lâm Trạch cảm giác thật là quá tốt.

Quản gia đi tới nhìn thấy kim cài áo trên người cô sửng sốt một chút, theo sau buông tiếng thở dài nói: "Cố lão gia thấy tiên sinh không tới, ở trong phòng tức giận."

"Không đi thăm ông ta có chút không thích hợp, nhưng mà ông ta buổi sáng mới gây chuyện với Nhạc tiên sinh, Nhạc tiên sinh không muốn đi cũng là đương nhiên." Đào Ngữ lập tức nói tiếp, thuận tiện quan sát phản ứng Nhạc Lâm Trạch.

Anh tín nhiệm nhất chính là người quản gia này, không chọc giận anh là tiền đề, có thể giúp quản gia hai câu vẫn là muốn giúp, ai biết về sau chính mình cũng có lúc cần quản gia hỗ trợ.

Quản gia nhíu mày: "Không ở nhà cũ còn không sao, hiện tại chúng ta ở nhà cũ, về tình về lý đều không thể nào cãi được, lại nói tiên sinh khẳng định sẽ không đi, rốt cuộc cũng phải......"

Rốt cuộc cái gì? Lỗ tai Đào Ngữ giật giật.

Quản gia buông tiếng thở dài: "Tóm lại không đi gặp Cố lão gia, chỉ sợ là không được."

"Cho nên?" Bị quản gia phiền đến một chữ cũng không đọc vào, Nhạc Lâm Trạch mặt vô biểu tình ngẩng đầu, ánh mắt mang sắc lạnh rơi xuống trên người quản gia.

Quản gia nghiêm túc lên: "Cho nên tôi cảm thấy không bằng Đào tiểu thư thay ngài đi thăm Cố lão gia, hiện tại cô ấy là bạn gái ngài, thân phận tương đối thích hợp, thứ hai Đào tiểu thư nhạy bén, nói không chừng có thể giúp tiên sinh che lấp, cứ như vậy cho Cố lão gia bậc thang, tin tưởng Cố lão gia sẽ minh bạch."

Đào Ngữ: "......" Tôi nhưng cảm ơn ông nha, ai mà không biết hiện tại Cố Nghiêm Sinh nhìn cô không vừa mắt, thế nhưng lại đem chủ ý đánh trên đầu cô.

Đào Ngữ một chút cũng không muốn đi, mới vừa rồi đem tai cô bị thương, nhưng khi quản gia vừa nói xong, Nhạc Lâm Trạch liền như suy tư gì nhìn về phía cô, cô cảnh giác nói: "Suy nghĩ biện pháp uy hiếp tôi?"

Nhạc Lâm Trạch không nói lời nào, trong lòng Đào Ngữ mắt trợn trắng, cắn răng mỉm cười nói: "Tôi đi là được." Nói xong nhìn Nhạc Lâm Trạch một cái, thấy anh không có ý tứ giữ lại, liền xoay người đi .

"Tiên sinh, kim cài áo......" Quản gia chần chờ nói.

Nhạc Lâm Trạch nhìn ông : "Không làm rõ ràng cô ta là ai phái tới, tôi không thể an tâm."

Quản gia gật gật đầu, thấy anh không có ý đọc sách tiếp, liền biết anh muốn làm cái, vì thế đẩy xe lăn chậm rãi đi về phòng ngủ, tiến vào phòng liền đóng cửa lại.

Nhạc Lâm Trạch lấy điện thoại di động ra, thuần thục mở app, nhìn di động biểu hiện liên tiếp chuyên nghiệp , quản gia thò qua nói: "Bác sĩ Đào hiện tại đeo kim cài áo, tin tưởng thân phận của cô rất nhanh sẽ rõ ràng."

Hiện giờ đối đầu với tiên sinh, cơ bản đều trong tòa nhà này, Đào Ngữ nếu thật là thủ hạ của ai, căn bản không có khả năng không giữ liên lạc với hắn.

Nhạc Lâm Trạch lẳng lặng nhìn di động không nói gì, quản gia suy nghĩ một chút nói: "Nhưng mà cũng không thể lập tức xác định, vạn nhất cô ta có thể có năng lực quan sát cao, sẽ biết kim cài áo giấu máy nghe trộm, chỉ sợ sẽ tương kế tựu kế."

Như vậy sự tình sẽ phiền phức , rốt cuộc ai cũng không thể chắc chắn cô có năng lực này hay không.

Không khí trầm mặc chớp mắt, quản gia hơi buồn rầu nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch: "Tiên sinh, nếu bác sĩ Đào vẫn luôn không có sơ hở, vậy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"

Nhạc Lâm Trạch rũ mắt nhìn di động, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bộ dáng sáng nay cô quên mình che trước mặt mình. Lúc ấy tai cô vẽ ra một đường máu, bên trên không ngừng có vết máu chảy xuống, làm dơ cả áo. Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng anh không để ý, nhưng không biết anh thấy đến rõ ràng.

"Nếu cô ta không lộ ra dấu vết, vậy tạm thời không cần lo nữa." Nhạc Lâm Trạch chậm rãi nói.

Quản gia kinh ngạc nhìn anh, nếu ông không hiểu sai, những lời này có nghĩa là về sau sẽ không hoài nghi Đào Ngữ nữa? Tiên sinh khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Thế nhưng lại dễ dàng buông tha một người mà mình hoài nghi.

Tuy rằng quản gia cũng biết, nếu Đào Ngữ 24 giờ bị giám thị còn có thể bình thản mà sống, vậy cô có lẽ thật sự không có vấn đề gì, nhưng nghe Nhạc Lâm Trạch chủ động nói như vậy, trong lòng ông lại có chút lo lắng không rõ.

Ông nhìn về mặt Nhạc Lâm Trạch, đang muốn nói cái gì, liền nhìn thấy di động biểu hiện liên tiếp thành công, giây tiếp theo thanh âm Đào Ngữ từ di động truyền ra: "Vương bát đản Nhạc Lâm Trạch ngươi biết rõ Cố Nghiêm Sinh khinh thường ta chán ghét ta, ngươi còn cho ta đi gặp hắn, không sợ ta bị hắn ức hiếp sao......"

Nhạc Lâm Trạch: "......"

Quản gia: "......"

Kim cài áo không hổ là chế tạo tỉ mỉ, giọng nói nhỏ thì thầm đều nghe đến rõ ràng, cho nên quản gia sau khi nghe xong lời công kích đối với tiên sinh, lại nghe tiếp nói với mình. Khóe miệng ông giật giật, cơ hồ lập tức xác định vị bác sĩ Đào này là vô tội.

Đang hoài nghi đây là đệ nhất gián điệp, nhanh như vậy ở trong lòng ông tẩy trắng hiềm nghi, rốt cuộc không có cái gián điệp nào biết bị cài máy nghe trộm, sẽ làm việc.....ngu như vậy?

"Tiên sinh?" Quản gia cẩn thận nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt ngẩng đầu: "Tôi muốn đuổi việc cô ta."

Quản gia: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro