Chương 263 + 264

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warn: Có cảnh cua gắt, mọi người nhớ đội mũ bảo hiểm trước. Còn editor thì bể đầu rồi :)))

Chương 263

Edit + beta: Iris

"Sao vậy, sợ rồi hả?" Tề tiểu thư thấy Đào Mộ ra vẻ suy tư một lúc lâu vẫn không nói chuyện, bất giác châm chọc.

Đào Mộ hồi phục tinh thần, nhìn Tề tiểu thư vênh váo tự đắc nhưng lại kiêu ngạo thẳng thắn trước mặt, bỗng có cảm giác quen thuộc.

Nhưng đây lần đầu tiên cậu và Tề tiểu thư gặp nhau, cảm giác quen thuộc đến từ đâu?

Đào Mộ hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới chợt nhận ra.

Tác phong làm việc rất quen thuộc!

Cái hành động kiểu một lời không hợp là phải chạy đến trước mặt đương sự để diễu võ dương oai, sẵn tiện ngu ngốc nói toẹt ra hết kế hoạch của bản thân, chẳng phải là cậu của năm đó sao?

Đào Mộ nhớ rất rõ, kiếp trước, khi cậu bị cốt truyện ảnh hưởng, nhằm vào Thẩm Dục ở khắp nơi, cậu thường xuyên làm loại chuyện này. Mỗi lần làm chuyện xấu gì cũng phải chạy đến trước mặt Thẩm Dục để khoe khoang, sau đó sẽ trùng hợp bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục nghe thấy. Diễn biến kế tiếp có thể tưởng tượng...

Tự dưng ngửi thấy hơi thở quen thuộc, lòng Đào Mộ mềm nhũn. Khi nhìn về phía Tề tiểu thư, cũng không còn là cái nhìn không đồng tình như ban đầu, thậm chí còn có chút mềm mại vì đồng bệnh tương liên.

"Cậu, cậu nhìn tôi vậy làm gì?" Tề tiểu thư có chút không chịu nổi ánh mắt quá dịu dàng khoan dung của Đào Mộ, đầu óc chợt ngừng hoạt động, những lời khắc nghiệt chuẩn bị thốt ra cũng không nói ra miệng được.

"Không có gì. Chỉ là muốn cảm ơn Tề tiểu thư vì đã cung cấp cho tôi tin tức quan trọng như vậy." Đào Mộ hơi mỉm cười, ấm áp nói: "Để bày tỏ sự cảm ơn, tối nay Tề tiểu thư hãy cứ nghỉ ngơi thật tốt, mọi chi phí tiêu dùng cứ ghi sổ cho tôi."

Tề tiểu thư: "..."

Không thể không nói, vẻ ngoài của Đào Mộ thật sự rất tuấn tú. Đôi mày cong cong, đôi mắt dịu dàng lưu luyến, dù là trong mắt Tề tiểu thư - người tự xưng là tình địch - cũng không thể sinh ra nhiều ý thù địch và ác ý. Rõ ràng trước đó vẫn còn rất nhiều tức giận và bất bình, lại lặng lẽ tan biến trong ý cười dịu dàng của Đào Mộ.

Tề tiểu thư cảm thấy mình có hơi không ổn, hầm hừ hai tiếng rồi xoay người đi mất.

Đào Mộ cũng cầm chìa khóa về phòng. Bởi vì có chút để ý đến lời nói trước đó của Tề tiểu thư, nên Đào Mộ đã gọi điện cho Lệ Khiếu Hằng, hỏi anh về Tề tiểu thư: "... Cô ấy tự khai họ tên, nói mình là vị hôn thê của anh, được chính miệng ông nội Lệ thừa nhận."

Cho dù lý trí biết rõ lời của Tề tiểu thư chắc chắn không thể là sự thật, nhưng Đào Mộ vẫn chua. Như thể trong lòng đang có cây chanh mọc rễ nảy mầm.

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: "Lệ gia và Tề gia cũng coi như là thế giao. Có lẽ khi ông nội của anh và lão thái gia Tề gia uống rượu, nhất thời nói đùa không lựa lời, em đừng coi là thật."

Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại một chút rồi giải thích tiếp: "Em nghĩ lại xem, nếu lời của Tề Diệu là thật, cô út sẽ giục mẹ anh, suốt ngày bắt anh xem mắt sao?"

Cũng đúng!

Đào Mộ thoải mái. Sau đó nghe Lệ Khiếu Hằng đổi chủ đề, nói có chút khó hiểu: "Chỉ là, biểu hiện của Tề Diệu quả thật có hơi không ổn. Trong ấn tượng của anh, mặc dù Tề Diệu hơi kiêu căng, nhưng chưa đến mức ngang ngược vô lý. Sao mới lần đầu gặp mặt đã tỏ thái độ đó với em?"

Đào Mộ nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng bỗng thoáng hiện lên cảm giác khó chịu cực độ. Cậu nhíu mày, giọng nặng nề hỏi: "Trong ấn tượng của anh, Tề Diệu không thể làm chuyện vô lý?"

"Không chỉ là vô lý." Lệ Khiếu Hằng hơi suy tư, nói: "Là có gì đó không đúng."

Lệ Khiếu Hằng không phải khoe khoang, nhưng những người có xuất thân từ gia đình như bọn họ, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên hiểu tầm quan trọng của việc giữ kín như bưng. Có vài lúc, chỉ một câu nói thôi là có khả năng sẽ ảnh hưởng đến dự án hơn trăm tỷ. Vì vậy khi dự án vẫn chưa hoàn thành thì không được nói bậy bạ ra ngoài, chưa kể Tề Diệu đã ở độ tuổi này, cho dù là đứa nhỏ 7 tuổi cũng sẽ không làm như vậy.

Trong lòng Đào Mộ nặng nề, bỗng có hơi bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang bất an cái gì. Cậu liếm môi, vô thức nói sang chuyện khác, nhắc lại với Lệ Khiếu Hằng về những gì Tề Diệu đã nói về kế hoạch của Thẩm Thần, đổi 25% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị thành tập đoàn Tề thị. Mặc dù có chút kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhạy của Thẩm Thần, nhưng Đào Mộ vẫn muốn biết 25% cổ phần này rốt cuộc là thế nào. Vì vậy trước khi gọi cho Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ còn gọi cho người chịu trách nhiệm chi nhánh Phi Tấn Giải Trí ở Hỗ Thành và Thâm Thành, để bọn họ điều tra chi tiết chuyện Thẩm Thần chuyển nhượng 25% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị.

Với năng lực hiện giờ của web Phi Tấn, muốn tìm hiểu loại chuyện này thật sự là dễ như trở bàn tay. Đào Mộ rất nhanh đã nhận được tin mình muốn.

Hóa ra 25% cổ phần này đến từ 10% của Thẩm phu nhân, 5% của Thẩm Nghiên và 7% của nhị công tử Thẩm gia, 3% còn lại đến từ cổ phần của Thẩm Thần và Thẩm Thế Uyên, mỗi người rút ra 1.5%. Nói cách khác, Thẩm Thần đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của Thẩm phu nhân, Thẩm Nghiên và Thẩm Dục ra ngoài. Lý do là, sở dĩ tập đoàn Thẩm thị rơi vào tình trạng khủng hoảng như hôm nay, tất cả là tại hành vi sai trái của Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên. Do đó Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên cần phải bù đắp lỗi lầm. Về phần thái độ của Thẩm Dục, căn bản không quan trọng, bởi vì Thẩm Dục không phải là nhị công tử Thẩm gia chân chính, vì vậy hắn không có tư cách hỏi chuyện này.

Khi biết được là do Thẩm Thần làm, Đào Mộ kinh ngạc cảm thán. Lại nghĩ đến Trác Nghiêm vẫn luôn châm ngòi ly gián, dốc hết sức khiến Thẩm gia nội đấu để ngư ông đắc lợi vì chút cổ phần này, Đào Mộ có chút đồng tình với đối phương. Quả nhiên Thẩm Thần vừa ra tay đã rút củi dưới đáy nồi. Dùng cổ phần của Thẩm phu nhân, Thẩm Nghiên và Thẩm Dục để đổi lấy sự ủng hộ của tập đoàn Tề thị, chẳng những có thể giải quyết triệt để tai họa ngầm là châm ngòi ly gián người trong gia đình, hoàn toàn loại bỏ khả năng xảy ra mâu thuẫn nội bộ, mà còn có thể lợi dụng điều này để kéo tập đoàn Tề thị đến viện trợ.

Đào Mộ đổi vị trí tự hỏi, nếu là cậu đứng ở vị trí của Thẩm Thần, cậu chắc chắn không thể nào hy sinh nhiều như vậy trong khoảng thời gian ngắn. Cổ phần chỉ là thứ yếu, mấu chốt là thái độ lạnh nhạt của Thẩm Thần. Đó chính là mẹ ruột của hắn và em gái cùng cha cùng mẹ với hắn, cho dù Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên làm nhiều chuyện sai trái, nhưng bọn họ chưa từng có lỗi với Thẩm Thần. Vậy mà Thẩm Thần lại có thể lấy cổ phần của Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên để đổi lấy lợi ích mà không chút do dự, loại quyết đoán này, Đào Mộ tự thẹn không bằng.

Nhưng điều khiến Đào Mộ càng không thể ngờ đến là hành động kế tiếp của Thẩm Thần --

Sau buổi ký hợp đồng đổi cổ phần với nhau giữa tập đoàn Tề thị và tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thần không có đủ 50% cổ phần trong tay lại thật sự trơ mắt nhìn tập đoàn Tề thị mở cuộc họp cổ đông để chân chính tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, hơn nữa còn đuổi Thẩm Thế Uyên khỏi ghế chủ tịch. Thậm chí ngay cả Thẩm Thần cũng nhận lỗi từ chức vì chuyện của Thẩm gia, chủ động từ bỏ chức tổng giám đốc điều hành tập đoàn Thẩm thị. Còn tập đoàn Thẩm thị cũng sửa tên đổi họ thông qua biểu quyết cổ đông, trở thành công ty con của tập đoàn Tề thị. Về phần tổng giám đốc điều hành mới của tập đoàn Thẩm thị, thế mà lại là Trác Nghiêm trăm phương ngàn kế muốn mưu đoạt Thẩm gia.

Đương nhiên không chỉ có Đào Mộ bất ngờ, ngay cả Thẩm Thế Uyên cũng không ngờ tới. Hành động của Thẩm Thần thật sự quá bừa bãi, thậm chí còn lừa cả Thẩm Thế Uyên. Vì vậy Thẩm Thế Uyên hoàn toàn không nhận ra mục đích thật sự của Thẩm Thần, từ bỏ chức quyền trong tay mà không có bất kỳ sự đề phòng nào.

Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Thẩm Thế Uyên tức đến mức tái phát bệnh tim, nằm trong phòng bệnh còn không quên mắng chửi Thẩm Thần. Thẩm Thần vừa mới hồi phục sau khi bị thương nặng đã phải đấu tranh với vận mệnh và vận may, nhưng trong mắt Thẩm Thế Uyên, đứa con trai này của ông ta chắc chắn là mất máu não quá nhiều, toàn thân tê liệt.

Không chỉ có Thẩm Thế Uyên cảm thấy đầu óc Thẩm Thần có vấn đề, mà còn có các cổ đông luôn nghiêng về phía cha con Thẩm gia trong tập đoàn Thẩm thị. Phải biết rằng, cha con Thẩm gia đã điều hành tập đoàn Thẩm thị rất nhiều năm, cho dù trong hai năm nay thỉnh thoảng gặp khó khăn, nhưng nhìn tổng thể thì việc kinh doanh của tập đoàn vẫn phát triển không ngừng. Cho nên trong tập đoàn cũng có không ít cổ đông và quản lý cấp cao ủng hộ cha con Thẩm gia.

Bọn họ không thể nào hiểu nổi cách làm của Thẩm Thần.

Đương nhiên Thẩm Thần cũng không giải thích với những người này. Đến khi mọi chuyện ổn định lại, đã là nửa năm sau. Thẩm Thần trực tiếp tìm đến căn cứ bỏ hoang nào đó - nơi Đào Mộ đang dẫn đoàn phim 《 Binh vương 》 đến quay, đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng một chút rồi."

Đào Mộ không ngờ, Thẩm Thần sau khi giải quyết xong chuyện của tập đoàn Thẩm thị, lại đến tìm cậu đầu tiên. Nhưng Đào Mộ cũng rất tò mò vì sao Thẩm Thần lại làm như vậy, nên cậu xin nghỉ phép với đoàn phim, dẫn Thẩm Thần rời khỏi phim trường, trở về ký túc xá.

Môi trường quay phim rất gian khổ, điều kiện ký túc xá đương nhiên cũng không tốt lắm. Thẩm Thần quan sát ký túc xá của quân nhân, đơn giản đến mức chỉ có một giường, một bàn, một ghế và một tủ, sau đó hắn ngồi lên chiếc ghế duy nhất.

Đào Mộ rót một tách trà cho Thẩm Thần, thuận tiện ngồi ở đối diện Thẩm Thần, nhướng mày hỏi: "Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì?"

Thẩm Thần suy tư một lát mới chậm rãi nói: "Trước khi kể chuyện, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

Đào Mộ nhướng mày, ý bảo Thẩm Thần có chuyện gì cứ nói thẳng.

Thẩm Thần hơi dừng lại, hỏi thẳng: "Cậu tổng cộng có ký ức của bao nhiêu kiếp?"

Hắn vừa dứt lời, Đào Mộ lập tức chấn động.

Thẩm Thần nhìn biểu cảm của Đào Mộ là đoán được: "Quả nhiên chỉ có một kiếp sao?"

"Có ý gì?" Đầu ngón tay Đào Mộ lạnh ngắt, thốt lên câu hỏi.

"Vầng sáng trên người Thẩm Dục đã không còn." Thẩm Thần nhìn chằm chằm vào mắt Đào Mộ, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, hiện lên một tia mỉa mai và lạnh lẽo: "Cậu có phát hiện xung quanh cậu có thêm cái gì không?"

Nghe Thẩm Thần hỏi, Đào Mộ lập tức nhớ lại lúc trước cậu cảm thấy Tề Diệu có chỗ nào đó không đúng. Buột miệng hỏi: "Cuối cùng anh muốn nói cái gì?"

"Chết, không phải là kết thúc." Thẩm Thần cong khóe môi, gần đây hắn liên tục mơ thấy ác mộng. Trong mộng lặp đi lặp lại chuyện cũ, nhưng chung quy không thoát được hai kết cục.

"Hoặc là cậu chết, hoặc là Thẩm Dục chết. Bất kể cuối cùng trong hai người các cậu là ai chết, kết cục của Thẩm gia luôn là chôn cùng."

Thẩm Thần nghĩ đến ký ức chồng chéo lên nhau trong đầu: "Mỗi một kiếp, một là sau khi cậu chết, Thẩm gia nhớ tới huyết mạch tình thân, báo thù cho cậu, sau đó đồng quy vu tận với những kẻ ái mộ của cậu ta. Hai là Thẩm Dục chết, 'tôi' nghĩ thông suốt người mình thật sự yêu là Thẩm Dục, vì vậy lén ra tay với cậu, khi tôi trả thù thành công thì bị cậu phát hiện, cuối cùng liên lụy khiến Thẩm gia chôn cùng."

Nói đến đây, ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Thần nhìn về phía Đào Mộ: "Có phải cậu cảm thấy thế giới của mình là một quyển sách, Thẩm Dục là nam chính? Dưới vầng sáng nhân vật chính của cậu ta, cậu luôn không được như ý, cầu mà không được, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng tự sát để được giải thoát?"

Trong lòng Đào Mộ lạnh lẽo.

"Nhưng trong ký ức của tôi, giống như một chiếc gương có hai mặt, câu chuyện có một phiên bản khác. Cậu mới là nam chính, Thẩm Dục là người luôn không được như ý, cầu mà không được, cuối cùng bị cậu chèn ép từng bước một, tuyệt vọng tự sát."

Điều kỳ quái là, dù là Đào Mộ hay là Thẩm Dục, nếu hai người họ trùng sinh thì chỉ có thể nhớ đến ký ức chết thảm ở kiếp đó. Còn Thẩm Thần, vì đồng thời đảm nhận vai trò là kẻ báo thù cho cả hai người, trời xui đất khiến nhớ hết tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên, điều bi kịch là cả đời Thẩm Thần chỉ để ý đến lợi ích Thẩm gia, nhưng trong ký ức ở mỗi kiếp, dù kết cục của Đào Mộ và Thẩm Dục có như thế nào đi chăng nữa, kết cục của Thẩm gia luôn là cửa nát nhà tan.

Không có ngoại lệ.

"Giống như lời nguyền của dải Mobius. Lặp đi lặp lại, mãi mãi vô tận." Thẩm Thần khẽ cười một tiếng.

"Không thể nào!" Tam quan của Đào Mộ như muốn nát, cậu liên tục lắc đầu, không chịu tin lời Thẩm Thần: "Tuyệt đối không có khả năng, tôi thừa nhận, kiếp trước tôi thật sự sống trong một quyển sách, nhưng kiếp này tôi đã, tôi đã thoát ra được. Bây giờ tôi có người nhà, có người yêu, đúng, kiếp trước tôi không hề quen biết Lệ Khiếu Hằng, nhưng tôi kiếp này..."

Thẩm Thần nhìn Đào Mộ nói năng lộn xộn, thản nhiên mỉm cười: "Nếu kiếp trước đã là một quyển sách, vì sao cậu có thể chắc rằng kiếp này không phải là một quyển sách khác?"

"Cậu có phát hiện ra không, số phận của cậu và Thẩm Dục luôn tương ứng nhau. Cậu ta càng tỏa sáng, cậu càng xui xẻo. Cậu ta càng xui xẻo, cậu càng kiêu hãnh. Cậu có cảm thấy, người bên cạnh cậu bắt đầu dần dần thích cậu hoặc căm thù cậu một cách mù quáng không, cậu có cảm thấy tính cách của người xung quanh bắt đầu trở nên phiến diện không?"

Không biết tại sao, Đào Mộ bỗng nghĩ đến Tề Diệu, giọng nói đột nhiên im bặt.

"Có thể cậu sẽ không tin lời tôi, nhưng mười năm một chu kỳ. Cậu có thể từ từ thử nghiệm. Khi nào cậu tin tôi thì đến tìm tôi. Chỉ cần trước khi Thẩm Dục chết, tôi tin sẽ có cơ hội."

Thẩm Thần hơi dừng lại một chút rồi nói: "Tôi cũng không biết vì sao tôi lại đột nhiên nhớ ra nhiều ký ức như vậy, thậm chí tôi cũng không biết ký ức của tôi có phải là thật hay không. Tôi tự tay hủy diệt tập đoàn Thẩm thị là vì muốn biết, nếu không có tập đoàn Thẩm thị, Thẩm gia có còn rơi xuống kết cục cửa nát nhà tan nữa hay không --"

"Nói cho tôi biết!" Đào Mộ ngắt lời Thẩm Thần: "Nói cho tôi biết ký ức mỗi một kiếp của anh."

Đào Mộ hơi dừng lại, trong lòng dao động, lại hỏi: "Có phải sau khi mỗi lần tôi trùng sinh, đều sẽ yêu nhau với Lệ Khiếu Hằng không?" Vì vậy ngay cả Lệ Khiếu Hằng cũng là nhân vật cốt truyện sao?

Thẩm Thần im lặng một lát, nói: "Không phải."

"Trong tất cả những ký ức của tôi, người yêu của cậu chỉ có Trác Nghiêm. Lệ Khiếu Hằng..." Thẩm Thần hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Anh ta là ngoại lệ."

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 264

Edit + beta: Iris

Trong đầu Thẩm Thần có quá nhiều ký ức, hơn nữa cũng không liền kề nhau, nên Thẩm Thần cũng không thể nào xác định câu chuyện mở đầu là như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ mỗi đoạn kết.

18 năm trước, hai đứa nhỏ bị tráo đổi bởi vì trò chơi khăm của Thẩm Nghiên. 18 năm sau, hai đứa nhỏ gặp nhau rồi trở thành bạn tốt ở trấn H, sau đó trời xui đất khiến cùng đồng thời trở lại Thẩm gia. Con nuôi ngây thơ thuần khiết thiện lương không có chút tâm cơ, con ruột lại vì lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nhìn thấu lòng người ấm lạnh, nên trong lòng luôn có cảm giác thù địch. Và sự thù địch này càng trở nên mãnh liệt hơn khi Đào Mộ tận mắt chứng kiến cuộc sống tuyệt vời và hoàn cảnh thoải mái của đứa con nuôi. Dần dần oán hận chất chứa quá sâu, cuối cùng không thể vãn hồi được nữa. Vì thế con ruột bắt đầu nhắm vào con nuôi khắp nơi, hãm hại con nuôi. Đến chỗ này, cốt truyện luôn lặp lại, điều khác biệt duy nhất chính là kết cục. Một là con ruột dùng hết tâm cơ, tự kết thúc tính mạng, sau đó trùng sinh báo thù, khiến con nuôi không chút tâm cơ chết thảm ở tuổi 28. Hai là con nuôi bị tính kế đến chết trùng sinh, trả thù con ruột. Con ruột sau khi chết tiếp tục trùng sinh, trở về trả thù con nuôi... Lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không có kết thúc.

"Không đúng!" Đào Mộ nghe Thẩm Thần miêu tả, đột nhiên phản ứng lại: "Kiếp này tôi trùng sinh, nhưng không hề nghĩ tới chuyện báo thù, càng không muốn quay lại Thẩm gia. Suy đoán của anh không có giá trị."

Thẩm Thần hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười mỉa mai: "Có lẽ là cậu chủ quan không nghĩ tới chuyện trả thù Thẩm Dục, trả thù Thẩm gia, nhưng sự tồn tại của cậu đã thúc đẩy diễn biến cốt truyện. Tôi nói rồi, động lực thúc đẩy cốt truyện phát triển là chấp niệm. Mà chấp niệm ban đầu của cậu và Thẩm Dục là cầu mà không được. Vì vậy, cho dù cậu có thể buông Thẩm gia xuống, nhưng chỉ cần Thẩm Dục không buông được thì có chuyện vẫn sẽ phát triển từng bước như cũ."

Chẳng qua sau khi tuần hoàn nhiều như vậy, vầng sáng cốt truyện ban đầu chỉ sợ đã biến dạng. Không thể chăm lo cho nhiều chi tiết, chỉ có thể nhớ được tiết điểm mấu chốt của cốt truyện.

Đào Mộ cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Thần đột nhiên thoáng hiện tia chế giễu, nhướng mày nói: "Chấp niệm của Thẩm Dục không phải là Thẩm gia sao? Cậu ta muốn được nhà họ Thẩm chấp nhận, muốn trở về nhà họ Thẩm, anh thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta không phải được rồi sao."

Thẩm Thần im lặng, sau một lúc lâu mới nói: "Nhưng tôi cũng có chấp niệm."

Nếu Thẩm Thần không có nhớ lại nhiều chuyện như vậy thì cũng thôi. Nhưng bây giờ hắn đã nhớ ra Thẩm gia vạn kiếp bất phục, sao có thể lại lần nữa chấp nhận Thẩm Dục mà không có chút khúc mắc trong lòng? Không nói đến Thẩm Dục vốn là người ngoài không liên quan đến Thẩm gia, ngay cả em trai chung dòng máu là Đào Mộ, Thẩm Thần cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Đào Mộ hiểu rõ. Điều Thẩm Thần quan tâm nhất trong cuộc đời là lợi ích của Thẩm gia, bất kể kết cục của câu chuyện là gì, Thẩm gia luôn không thể tránh khỏi kết cục cửa nát nhà tan. Cũng khó trách thẩm thần lại bài xích cậu và Thẩm Dục như vậy.

Thẩm Thần vốn cho rằng sau khi hắn nói những chuyện này với Đào Mộ, Đào Mộ cũng sẽ khó chịu như hắn. Suy cho cùng, tình huống bị một vầng sáng cốt truyện khó hiểu chi phối cuộc sống thực sự vừa đáng buồn vừa đáng cười. Tất cả cảm xúc và nỗ lực của bọn họ, đến cuối cùng chỉ là để thúc đẩy cốt truyện, làm áo cưới cho cái gọi là kết cục. Ban đầu khi Thẩm Thần nhớ lại mọi chuyện, hắn thật sự tức đến nỗi muốn giết người. Hắn phải dựa vào sự kiềm chế mạnh mẽ của mình mới không phát điên, chuyện đầu tiên hắn làm là giải quyết tập đoàn Thẩm thị, mục đích là để phá vỡ cốt truyện. Nhưng không ngờ sau khi Đào Mộ biết được những chuyện này, ngoại trừ lúc đầu cảm xúc dao động khá lớn, nhưng sau khi nghe xong lại lộ ra chút bình tĩnh.

"Không có gì kỳ lạ cả." Chú ý thấy cảm xúc của Thẩm Thần, Đào Mộ hơi mỉm cười: "Cảm xúc phập phồng lên xuống hiện giờ của anh là những gì mà tôi đã trải qua khi trùng sinh. Oán hận, không cam lòng, muốn khiến tất cả những người đã làm tôi thất vọng phải trả giá thật đắt. Mỗi phút mỗi giây, trong lòng giống như bị lửa đốt, nhưng sau một thời gian dài, gặp được nhiều người và nhiều chuyện hơn, anh sẽ phát hiện, thật ra thế giới này lớn lắm. Những người không thích anh, và những chuyện khiến anh không vui đều đã là quá khứ."

Lòng Thẩm Thần dao động, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đào Mộ.

Đào Mộ tự cười giễu: "Từng có lúc, tôi thật sự cho rằng con người tôi thật vô dụng. Vì vậy mới rơi vào kết cục bị chúng bạn xa lánh, người thân cùng huyết thống không thích tôi, ngay cả người yêu sống chung với tôi nhiều năm cũng phản bội tôi. Nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện tôi mới hiểu ra, hóa ra muốn trở thành người một nhà cũng cần phải có duyên phận. Vận mệnh của tôi và Thẩm gia đã được định sẵn là duyên người thân rất cạn."

Vốn dĩ sâu trong nội tâm của Đào Mộ vẫn còn ẩn giấu chút hy vọng xa vời đối với Thẩm gia, nhưng sau khi nghe Thẩm Thần kể lại nhiều ký ức như vậy, cuối cùng Đào Mộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu và Thẩm gia quả nhiên không có duyên phận. Nếu không, Thẩm gia cũng sẽ không luôn luôn nghiêng về phía Thẩm Dục sau nhiều lần luân hồi như vậy, không hề có một ngoại lệ.

Đào Mộ cũng biết tính cách của mình. Mặc dù Thẩm Thần không nói chi tiết, nhưng Đào Mộ hiểu rõ, khi cậu muốn tranh giành thứ gì đó, cậu có thể ép dạ cầu toàn đến mức độ nào. Vì vậy Đào Mộ có thể tưởng tượng được, nếu cậu vẫn còn chấp niệm với Thẩm gia, lại có ký ức khi trùng sinh, vì để được Thẩm gia chấp nhận, Đào Mộ chắc chắn sẽ giả vờ thành dáng vẻ của Thẩm Dục, dùng sự ngây thơ thiện lương để giành được ấn tượng tốt của người nhà họ Thẩm.

Nhưng cho dù là vậy, trong miêu tả của Thẩm Thần, ở đầu mỗi câu chuyện, Thẩm gia chưa từng chấp nhận cậu giống như chấp nhận Thẩm Dục. Tất cả sự hối hận nếu biết sớm thì đã chẳng làm chỉ sinh ra sau khi Đào Mộ chết. Giống như Thẩm Thần đã nói, có lẽ những hối tiếc này không liên quan gì đến ý định ban đầu, chỉ là sản phẩm dùng để thúc đẩy diễn biến cốt truyện.

Đào Mộ không có nhiều ký ức như Thẩm Thần, nhưng cậu có thể đoán ra được, Đào Mộ - người bị mắc kẹt trong vòng luân hồi hết lần này đến lần khác, muốn giành được sự chấp nhận của người nhà, đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu lần thất vọng thông qua đôi ba câu lời kể của Thẩm Thần, nên mới có thể hoàn toàn tiêu tan chấp niệm đối với Thẩm gia giống như cậu của kiếp này.

Lúc ấy Đào Mộ vừa mới trùng sinh đã cảm thấy rất kỳ lạ! Rõ ràng cậu là một tên tiểu nhân có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn không thấy quan tài không đổ lệ, chưa tới phút cuối chưa ngừng, vậy mà sau khi trùng sinh lại hoàn toàn không muốn trở về Thẩm gia hoặc trả thù Thẩm Dục. Lúc đó Đào Mộ còn tưởng, chết đi một lần đã trừ khử được mọi chấp niệm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như chấp niệm là cầu mà không được, thì làm sao có thể tiêu tan dễ dàng vậy được. Trừ khi là trải qua rất rất nhiều lần thất vọng, thậm chí là dần dần nhận ra bản chất của Thẩm gia sau mỗi lần trùng sinh, vì vậy chấp niệm trong tiềm thức mới hoàn toàn tiêu tan, không hề nghĩ đến báo thù hoặc thứ gì khác, chỉ muốn rời đi thật xa những người này.

Nghe Đào Mộ nói xong, Thẩm Thần nhíu mày, vô thức muốn phản bác suy luận của Đào Mộ. Nhưng khi lời nói đến bên miệng, Thẩm Thần đột nhiên sửng sốt.

"Anh cũng phát hiện đúng không?" Đào Mộ khẽ cười một tiếng: "Nếu Thẩm gia không có chấp niệm với Thẩm Dục, thì dù tôi có trùng sinh ép chết Thẩm Dục, các anh cũng sẽ không đến mức báo thù cho Thẩm Dục."

"Nói tôi tam quan bất chính hay ác độc bẩm sinh cũng được thôi. Tôi mới là con trai thật sự của Thẩm gia. Cho dù sau khi tôi trở về Thẩm gia và nhằm vào Thẩm Dục khắp nơi, đuổi Thẩm Dục ra khỏi Thẩm gia, cũng chỉ là vì muốn cho cậu ta trải nghiệm những năm qua tôi giãy giụa sống sót như thế nào." Đào Mộ nhìn vẻ mặt phức tạp của Thẩm Thần, cười nhạo: "Cậu ta chiếm thân phận của tôi, cướp người nhà của tôi, sống trong nhung lụa 18 năm. Tôi chỉ muốn cho cậu ta trải nghiệm cách sống của tôi một chút mà thôi, cậu ta là một người trưởng thành mà ngay cả 10 năm cũng không nhịn được. Mẹ nó còn có mặt mũi nào mà chấp niệm, mà trùng sinh báo thù?"

"Chó má!" Đào Mộ nhịn không được chửi tục một câu: "Thẩm Dục cậu ta mặt dày cỡ nào mà dám sinh ra loại chấp nhận này?"

"Có phải anh còn cảm thấy Thẩm gia các anh rất thảm, rất vô tội không?" Đào Mộ liên tục cười nhạo, nhưng trong lòng lại tràn ngập đau thương hơn là tức giận: "Nếu Thẩm gia các người chỉ cần đứng đúng vị trí của mình cả đời, ít nhất nhớ rõ con trai ruột của các người đã giãy giụa sống sót như thế nào trong khi các người mù quáng cưng chiều một tên hàng giả, chỉ cần có một chút tình thân huyết thống với tôi, các người cũng sẽ không trở thành con dao để Thẩm Dục đối phó với tôi. Tôi cũng rất ngạc nhiên, mỗi một kiếp các người lại đều lựa chọn tên hàng giả, hoặc là không đối xử tốt với tôi khi tôi còn sống, hoặc là sau khi Thẩm Dục chết thì thành kẻ thù với tôi."

Đào Mộ cảm thấy, năm đó mình ngu ngốc ảo tưởng xa vời về một gia đình ấm áp, có thể được người nhà chấp nhận thật sự quá buồn cười, hơn hết là cậu còn thật sự cười thành tiếng: "Ở mỗi một kiếp, Thẩm gia đều lưu lạc thành tình trạng cửa nát nhà tan, hoàn toàn là do các người gieo gió gặt bão."

Đôi mắt Đào Mộ ửng đỏ, chưa bao giờ Đào Mộ cảm thấy mình nhìn thấu Thẩm gia đến thế.

Cho nên trải qua nhiều kiếp như vậy, Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm mới là người một nhà.

"Đúng là khiến người khác buồn nôn." Yết hầu của Đào Mộ nhúc nhích lên xuống, trong lòng quay cuồng, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh: "Anh vẫn nên đi tìm Thẩm Dục đi."

"Người thật sự có trách nhiệm với Thẩm gia không phải tôi, mà là cậu ta." Đào Mộ hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen láy trong trẻo tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Mặc dù không biết vì sao, nhưng bây giờ tôi thật sự rất may mắn, anh cũng trùng sinh. Hơn nữa vì để Thẩm gia thoát khỏi kết cục cửa nát nhà tan, đích thân hủy đi tập đoàn Thẩm thị."

"Anh đoán xem, sau khi không còn tập đoàn Thẩm thị, Thẩm gia không còn là nơi có thể trở thành chỗ dựa để Thẩm Dục sống những ngày tốt lành, Thẩm Dục có còn quan tâm đến Thẩm gia như mấy kiếp trước không?"

"Tôi có một đề nghị cho anh." Đào Mộ chợt nảy ra ý kiến, khóe môi cong lên: "Anh dẫn người nhà họ Thẩm đến tìm Thẩm Dục, để Thẩm Dục nuôi các người, thế nào? Không phải cậu ta rất coi trọng tình thân sao? Không phải cậu ta rất thích cướp cha mẹ anh chị của người khác, thậm chí cướp đến mấy kiếp cũng không thấy phiền chán đó sao? Vậy anh để cậu ta gánh vác nghĩa vụ làm con một chút thì thế nào?"

"Mặc dù anh chưa có nói, nhưng trong mấy lần luân hồi trước đó, có lẽ Thẩm Dục đều được hưởng quyền lợi làm nhị công tử Thẩm gia đúng không? Năm nay cậu ta cũng đã 20 tuổi rồi. Là một người trưởng thành rồi, hưởng quyền lợi xong rồi, cũng nên thực hiện nghĩa vụ chứ nhỉ."

"Tôi nghe nói chủ tịch Thẩm -- không đúng, bây giờ không còn là chủ tịch nữa rồi. Thẩm, Thế, Uyên," Đào Mộ cười cười, gằn từng chữ một tên của cha mẹ ruột trên danh nghĩa của cậu: "Bị anh làm tức đến bệnh tim tái phát nằm viện phải không? Đây là một cơ hội tốt đó. Để đứa con nuôi quý giá nhất của nhà họ Thẩm các anh đến phục vụ trước giường bệnh của cha cậu ta?"

"Dù sao thì từ đầu đến cuối, hai cha con các anh cũng đối xử với cậu ta tốt như vậy." Đào Mộ nghĩ đến kiếp này, Thẩm Dục bị Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên đuổi khỏi Thẩm gia, cha con Thẩm Thế Uyên vẫn bày ra vẻ mặt cha và anh hiền từ đối với Thẩm Dục như cũ, thái độ không hề thay đổi. Cậu bất giác suy tư rồi cười nói: "Đi tìm Thẩm Dục đi. Nếu sau khi Thẩm gia mất đi tập đoàn Thẩm thị, mãi mãi không thể trở thành chỗ dựa cho Thẩm Dục dựa vào, mà Thẩm Dục vẫn có thể nhớ mãi không quên về Thẩm gia, vẫn muốn nhận được sự thông cảm và công nhận của các người, tôi sẽ thừa nhận Thẩm Dục mới là người nhà họ Thẩm chân chính." Cho dù không có quan hệ huyết thống.

"Tôi thề, nếu kiếp này Thẩm Dục vẫn có thể trước sau như một khi Thẩm gia thất bại, cho dù còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tôi sẽ không có bất kỳ chấp niệm nào đối với Thẩm gia và Thẩm Dục. Đào Mộ tôi, đời đời kiếp kiếp không phải là người nhà họ Thẩm. Đời đời kiếp kiếp không có bất kỳ quan hệ nào với Thẩm gia."

Nhưng nếu thái độ của Thẩm Dục thay đổi thì sao!

Đào Mộ và Thẩm Thần nhìn nhau, không ai nói chuyện. Nếu thái độ của Thẩm Dục thay đổi, vậy chứng tỏ chấp niệm của Thẩm Dục cũng không phải là chính bản thân Thẩm gia, mà là vinh hoa phú quý mà Thẩm gia có thể cung cấp cho hắn. Nếu nhìn thấu điều này, vậy chấp niệm có còn quan trọng nữa không?

Con người chỉ có một cuộc đời, nếu có thể sống rõ ràng cả một đời đã là không tệ rồi. Ai mà còn lo lắng chuyện của kiếp sau kiếp sau sau nữa như thế nào? Đào Mộ đã trùng sinh nhiều lần, chẳng phải cũng mãi đến hôm nay mới hiểu được cuộc đời của mình đó sao?

Ngay trong lúc này, Đào Mộ bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, như thể có thứ gì đó đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích huyết thống.

Thẩm Thần nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên nhẹ nhõm của Đào Mộ, trong lòng bỗng thấy trống rỗng. Giống như có thứ gì đó đã bị chặt đứt.

Hai anh em nhìn nhau. Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dời tầm mắt. Có lẽ bọn họ, chỉ có kiếp này là có duyên phận anh em!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chúc mừng Mộ đã hoàn toàn buông bỏ 😭😭 đọc những kiếp trước của Mộ mà đau lòng.

Hóng coi thử Thẩm Dục ra sao 😏

Đăng: 16/6/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro