Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Edit: Iris
Beta: Tama

Ngoài thành điện ảnh H, Đại Mao và Tiểu Béo mặt phồng như hai con cá nóc đi theo sau Đào Mộ.

"Họ Lạc kia bị điên à, Diệp Dao thích ai thì liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì bắt anh đổ vỏ!"

"Đúng vậy! Bỏ đoàn phim này đi, chúng ta không làm ở đây nữa! Chỉ là nhà đầu tư thôi mà! Cùng lắm thì ông đây gọi điện cho cha, kêu cha đầu tư cho đoàn phim, chúng em nâng anh làm nam chính!"

"Đúng là ức hiếp người quá đáng!"

Đào Mộ bị súng nước phòng cháy tưới cả buổi sáng, tinh thần và cơ thể có hơi không chống đỡ nổi, cậu dừng lại, Đại Mao và Tiểu Béo lải nhải phía sau cũng dừng lại theo.

Tháng 7 ở trấn H là tháng nóng nhất trong năm. Về cơ bản, công hội diễn viên sẽ ngừng cấp giấy phép làm diễn viên vào cuối tháng 6, nhưng không ngăn được giấc mơ làm minh tinh của những người mới, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, tìm mọi cách chạy đến chỗ này để đóng vai quần chúng. Cùng với dòng người đến đây du lịch vào kỳ nghỉ hè, có rất nhiều đoàn phim tự mang nhân viên công tác và minh tinh lập thành một đội, nên thành điện ảnh H nho nhỏ luôn luôn đông nghịt người.

Nhưng lúc này, con đường mà Đào Mộ đi rất vắng vẻ. Thỉnh thoảng có người đi qua nhưng đều trông vội vội vàng vàng, cúi đầu ôm ngực như đang né tránh cái gì đó —— là do con đường phía trước tụ tập nhiều diễn viên quần chúng cởi trần, lưng hùm vai gấu. Để tiện cho việc đóng phim và tránh nóng, nhiều người còn đi cạo trọc đầu, trông như hung thần ác sát, chẳng khác gì xã hội đen sống mái với nhau trên phim truyền hình. Người không liên quan đương nhiên đều trốn đi rất xa.

Đào Mộ nhận ra những người này. Bọn họ là võ thế chung đoàn phim 《 Tử Tiêu 》với cậu, nhưng không đóng đơn như Đào Mộ, nhóm người kia tự tổ chức thành một nhóm để làm việc. Dẫn đầu là Cẩu Nhật Tân, biệt danh Đại Cẩu, mọi người đều kêu là anh Cẩu, là nhóm trưởng nhỏ có chút danh tiếng.

Nhiều người nói rằng hắn làm người trượng nghĩa, rất có nghĩa khí. Nhưng Đại Mao và Tiểu Béo thấy đám người này là lại đỏ mắt như gặp kẻ thù —— bởi vì người mà Lưu mập tìm để kéo hai người ra đoàn phim chính là đám người này.

Đại Mao giận dữ: "Mẹ nó dây dưa mãi không xong! Cho rằng ông đây sợ bọn nó chắc?"

Tiểu Béo cũng mắng to: "Họ Cẩu mấy người đừng khinh người quá đáng, mẹ nó tiếp tay cho giặc đến nghiện rồi đúng không? Họ Lưu kia là cha ruột của tụi mày hay sao mà đáng giá để tụi mày hiếu kính ông ta như vậy! Có bản lĩnh thì solo đi, ông nội mày không đánh mày tè ra quần thì là cháu của mày!"

Đào Mộ đau đầu xoa giữa mày: "Mấy người muốn làm sao?"

Khi nói chuyện, ánh mắt cậu nhìn dưới chân tường các góc nhà, xem xem có gậy gỗ hay gạch đá gì đó không.

"Đừng hiểu lầm, các anh em ở đây là để xin lỗi." Cẩu đầu đàn da ngăm đen, dáng người cao ráo cường tráng đi đến phía trước hai bước. Anh đại cao 1m8 ngại ngùng xoắn xuýt đứng trước mặt Đào Mộ: "Chuyện hồi chiều chúng tôi cũng không hẳn là nghe lệnh Lưu mập để làm việc. Dù sao cậu còn phải làm ở đoàn phim, hai cậu nhóc này nếu đi ra làm loạn thì không phải chuyện tốt."

Lời này là thật, nhưng ——

Đào Mộ khẽ cười một tiếng: "Nói như vậy là tôi phải cảm ơn anh?"

"Cái đó thì không cần." Không biết Cẩu Nhật Tân có nghe hiểu Đào Mộ đang chế giễu hay không, hay cố ý giả bộ không hiểu, hắn xua xua tay, vẻ mặt chính trực: "Anh đã nói, hôm nay anh dẫn anh em đến đây là để nhận lỗi. Cậu đó, tính tình cứng rắn, võ công lại tốt, mấy anh em đều rất hâm mộ cậu. Anh biết chuyện hôm nay dù nói thế nào cũng là tụi này không đúng. Cho nên..."

Cẩu Nhật Tân gãi sau gáy: "Tụi này đã hỏi thăm, hôm nay là sinh nhật cậu. Nên mọi người đã bàn với nhau, định tổ chức một bữa tiệc. Đầu tiên là để chúc mừng sinh nhật cậu, thứ hai là nhận lỗi. Trên bàn tiệc, chúng ta ai nên phạt thì phạt, nên uống thì uống, nếu bọn họ làm cậu không vui, bọn họ sẽ không đi tiểu đứng nữa."

Cẩu Nhật Tân là người rất ít nói, bây giờ nói nhiều nên có hơi lắp bắp. Nhưng lời nói lại giống những câu thoại trong những bộ phim Hương Thành* cũ. Cơn gió trung nhị ập thẳng vào mặt...

*Hương Thành là từ tác giả dùng để chỉ Hồng Kông.

Đào Mộ nhướng mày, hai bên thái dương đau nhức. Hình như cậu bị cảm rồi.

Đại Mao phản bác: "Mẹ nó ai cần mày nhận lỗi. Vừa đánh vừa xoa hả? Xem tụi tao là mấy bé nhà trẻ hả?"

"Đúng vậy!" Tiểu Béo cũng chèn ép: "Còn uống rượu nhận tội. Mày hù dọa ai vậy? Có bản lĩnh thì nhào vô!"

Các võ phụ đứng sau Cẩu Nhật Tân bị chèn ép cũng ngồi không yên: "Cậu nhóc đừng nói khó nghe như vậy. Chúng tôi chỉ là nghe Lưu mập kéo hai cậu ra ngoài, đâu có ý gì với các cậu? Anh Cẩu sợ các cậu gây phiền toái cho đoàn phim. Dáng vẻ các cậu lúc đó, lỡ như xông lên đánh nhà đầu tư ——"

Phú nhị đại Đại — trong nhà có quặng — Mao hừ lạnh một tiếng: "Tao sợ tên đó chắc?"

"Đúng, cậu không sợ. Nhưng Đào Mộ thì sao? Sau này cậu ấy phải ở đoàn phim như thế nào?"

Nói như vậy, khiến Đại Mao Tiểu Béo hậm hực.

Cẩu Nhật Tân chờ đàn em nói xong, vẻ mặt chân thành nhìn Đào Mộ: "Người anh em, tụi này thật sự rất hâm mộ cậu, muốn làm bạn với người như cậu. Anh biết cậu thi đậu chính quy, không giống tụi này. Sau này cậu chắc chắn sẽ nổi như cồn. Anh biết nói như vậy có hơi trèo cao..."

"Mọi người đều là võ thế, diễn viên quần chúng, có gì mà trèo cao." Đào Mộ xua tay, mặt hơi tái nhợt, dứt khoát nói: "Buổi tối chúng tôi định đi chơi. Nếu các anh chịu đi chung thì cứ đến. Tôi bị súng nước phun nên hơi đau đầu, bây giờ trở về ngủ một giấc."

Thấy Đào Mộ lên tiếng, Đại Mao hừ một tiếng, nói tên quán bar ra. Còn về thời gian thì chờ Đào Mộ thức rồi tính.

Cẩu Nhật Tân nhận được câu trả lời cũng không dây dưa nữa, dẫn anh em đi ăn cơm, thuận tiện đến quán bar mà ba người Đào Mộ nói để trả tiền trước —— mọi người nói rất giữ lời, đã nói uống rượu nhận tội thì phải trả tiền thanh toán!

Bên kia, Đào Mộ về phòng cho thuê, đi thẳng đến phòng ngủ, ngủ đến trời đất tối tăm.

Lúc ba người Đào Mộ đến trấn H, các diễn viên quần chúng cũ đã hỗ trợ cho thuê căn phòng này. Rất gần với khu danh lam thắng cảnh và bộ phận dịch vụ, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ. Phòng chờ ở lầu dưới, ba phòng ngủ một phòng khách, bài trí như ký túc xá đại học, mỗi phòng có bốn giường, bên dưới là tủ quần áo và bàn làm việc. Bên ngoài có phòng tắm và phòng bếp riêng, trong phòng tắm có vòi sen, phòng khách có TV. Giá thuê là 200 tệ một giường, không bao gồm điện nước.

Trong lúc bọn họ về phòng, tin tức Đào Mộ bị người ta kiếm chuyện nhưng lại tỏa sáng rực rỡ ở phim trường đã được truyền ra ngoài. Đám diễn viên quần chúng dưới mái hiên đều chạy đến hỏi thăm. Khi Đại Mao và Tiểu Béo nghe được tin này cũng kinh ngạc không thôi.

Nhưng hai người lo, nhiều người tụ tập nói chuyện ở phòng khách sẽ quấy rầy giấc ngủ của Đào Mộ nên dẫn mọi người xuống quán ăn nhanh dưới lầu để buôn chuyện —— quán ăn nhanh có máy điều hòa, diễn viên quần chúng đến nghe tám còn mời hai người ăn cơm. Vừa có thể chiếm hời vừa không quấy rầy giấc ngủ của Đào Mộ, quả thực là một công đôi việc.

Đến khi Đào Mộ thức dậy xuống dưới lầu tìm người thì thấy Đại Mao Tiểu Béo đang đứng trong quán ăn nhanh, quơ chân múa tay như đang kể chuyện. Một đám người ăn dưa ngồi cạnh bàn tròn nhỏ —— trên bàn toàn là bia, đậu phộng xào, nghêu xào, dưa biển xào linh tinh, nghe xong thì hưng phấn vỗ tay huýt sáo.

Ở bên kia đường còn nghe được cả tiếng ầm ĩ.

Chị chủ quán đang nằm dài trên quầy, thấy Đào Mộ đẩy cửa đi vào thì ngừng cắn hạt dưa, hô: "Ui, Tiểu Mộ tới rồi? Tối nay muốn ăn cái gì, chị mời cưng nha."

Chưa kịp dứt lời thì có khách quen cười trêu ghẹo: "Ôi chao, phân biệt đối xử nha! Tôi nói nè chị chủ, chị không thể vừa nhìn thấy Đào Mộ đã nặng bên này nhẹ bên kia chứ. Mời khách sao có thể chỉ mời một mình Đào Mộ, cũng nên để mọi người dính chút mưa móc nhỉ?"

"Đmm! Xem bà là đồ ngu hả! Mời đám sói đói mấy người để sập quán hay gì." Chị chủ quán liếc khách quen: "Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật Đào Mộ. Bà mời birthday boy ăn cơm, nói có sách mách có chứng. Nói không chừng ngày nào đó birthday boy đột nhiên nổi tiếng sẽ quảng cáo quán này giúp bà. Mời mấy người thì dùng được cái rắm, khác gì lấy bánh bao thịt chọi chó."

Chị chủ quán xắn tay áo, nói một tràng khiến khách quen choáng váng rồi xoay người hô to vào phòng bếp: "Lão Phùng, anh làm hai món đặc biệt, thêm một tô mì trường thọ cho Tiểu Mộ. Thịt xá xíu tối qua em làm cũng mang lên luôn."

Quay đầu lại cười với Đào Mộ: "Thịt xá xíu này là tay nghề độc quyền của chị. Người bình thường chị không có cho ăn đâu."

Đào Mộ cười nói cảm ơn. Biết Đào Mộ còn chưa ăn tối, đầu bếp ở phía sau nhanh nhẹn làm mì trường thọ và thịt xá xíu đưa lên cho Đào Mộ. Đào Mộ còn chưa cầm đũa, Đại Mao và Tiểu Béo đã háo hức duỗi móng vuốt.

Thịt xá xíu được đặt trong nồi sắt đặc biệt của chị chủ, lúc vớt ra còn nóng hôi hổi. Hai con sói nhỏ ăn vụng gào lên vì bị bỏng, con có lông dày hơn còn không quên cảm thán: "Món này ngon thật. Không hổ là đích thân chị chủ nấu, chẳng những xinh đẹp mà tay nghề nấu nướng cũng tốt. Thảo nào anh Phùng xem chị như báu vật."

Tiểu Béo không cho là đúng: "Tao thấy cũng tạm thôi. Không ngon bằng anh Mộ nấu. Anh Mộ mới đúng là tay nghề nấu nướng xuất sắc, chân gà ướp rất ngon, da giòn sần sật, còn gân thì co dãn, rải hạt mè lên rồi nướng, cứ muốn ăn mãi không ngừng." Đáng tiếc Đào Mộ quá lười, số lần xuống bếp có thể đếm trên đầu ngón tay. (Xin lỗi ( ;∀;) editor chưa từng ăn gà nên không biết miêu tả thế nào.)

Im miệng đi! Ăn cơm của người ta mà còn chê ỏng chê ẹo!

Đại Mao hận sắt không thành thép trừng Tiểu Béo. Được ăn miễn phí còn nói nhiều như vậy, thằng này thiếu đòn à.

Tiểu Béo không hiểu chuyện: "Mày trừng tao làm gì?"

"Thì ra Tiểu Mộ cũng biết nấu ăn?" Mắt chị chủ quán sáng lên, cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ: "Tuổi trẻ đẹp trai, còn nấu ăn ngon, bạn gái cưng đúng là có phúc."

Cô biết Đào Mộ biết nấu cơm là do có một hôm, cô và lão Phùng đi chợ từng gặp Đào Mộ. Nghe nói là không quen ăn mấy món phương Nam nên muốn tự nấu. Cô chủ quán nhớ cực kỳ rõ, lần đó Đào Mộ đã làm sườn xào chua ngọt, cá hấp và rượu vang thịt cừu, lúc nấu xong, mùi thơm bay xuống dưới lầu suýt nữa câu mất khách của quán.

Lúc đó, chị chủ quán đã có một ký ức mới mẻ về tay nghề của Đào Mộ. Đáng tiếc lúc ấy mọi người không quen thân với nhau, chị chủ quán ngại đi lên gõ cửa.

"Tất nhiên rồi. Chị cứ tin đi, hôm nào để anh Mộ bộc lộ tài năng cho chị thưởng thức." Tiểu Béo choàng vai Đào Mộ, nói rất có trách nhiệm, sau đó cẩn thận bỏ cái tay phải dính đầy dầu mở khỏi vai vì bị Đào Mộ nhìn chăm chú.

Nghe Tiểu Béo nói như vậy, không ít khách quen nhớ lại mùi đồ ăn giữa trưa hôm đó, tức khắc ồn ào nói: "Không tin, không tin, trừ khi Đào Mộ nấu cho mọi người ăn."

"Này, mấy người đừng có không tin chứ." Tiểu Béo thấy có người nghi ngờ Đào Mộ thì nóng nảy, mặt mày đỏ bừng nói: "Em không có nói dối đâu, tay nghề nấu nướng của anh Mộ tụi em thật sự rất tuyệt đấy."

Các thực khách bao gồm cả vợ chồng chủ quán đều cười phá lên. Vương Dã che mặt lại, không đành lòng nhìn thẳng tên ngu ngốc này.

Chỉ có Đào Mộ là không phản ứng gì.

Chị chủ quán ỷ vào mình tặng đồ ăn miễn phí, cười hỏi: "Chị nói Tiểu Mộ này, có hứng thú bộc lộ tài năng cho chị thưởng thức không?"

Ngừng một chút, cô bổ sung: "Không cần cưng chuẩn bị nguyên liệu đâu, trong quán đều có sẵn cả. Cưng xem khi nào rảnh thì đến đây nấu là được."

"Hơn nữa chị cũng không để cưng nấu không công. Thế này nhé, nếu cưng thật sự nấu món hầm này ngon hơn chị. Trong một tháng này, cưng và Đại Mao Tiểu Béo không cần phải tự nấu, mỗi ngày đều tới quán chị ăn miễn phí. Được không?"

Chưa kịp dứt lời đã có vị khách ở đằng kia ồn ào: "Nè, chị chủ chơi vậy là không được nha, phú bà người ta một lần chỉ bao nuôi một bé đẹp trai, chị đây bao nuôi một lúc ba đứa!"

"Đmm!" Chị chủ mắt phượng lườm vị khách kia, véo eo chửi người: "Dám giễu cợt mẹ mày, không muốn sống nữa sao?"

Vị khách bị véo bày ra vẻ mặt em sai rồi, chắp tay xin lỗi, mọi người cười vang một trận.

Chị chủ quán đã nói đến vậy, Đào Mộ cũng không tiện từ chối, chỉ nói: "Vậy thứ bảy đi. Thứ bảy em không có lịch quay, đúng lúc mượn hoa hiến Phật nấu một bữa, coi như cảm ơn hai anh chị chủ quán đã chăm sóc chúng em mấy ngày qua."

°°°°°°°°°°

Sườn xào chua ngọt

Cá hấp

Rượu vang thịt cừu

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 6

Edit: Iris
Beta: Tama

Bất Dạ Cung.

Từ tên quán bar là có thể nhìn ra phạm vi kinh doanh và ý nghĩa kinh doanh. Phong cách trang trí cho thấy rõ chủ quán bar chắc chắn là phú nhị đại, ngay cả vòi WC cũng được mạ vàng nạm ngọc. Đứng ở trước cửa quán bar là hai cô gái mặc áo sơ mi trắng, tất đen và đôi giày màu đen cao 10cm, váy ngắn đủ che phần đùi đứng chào hỏi khách. Ngay khi khách vừa đẩy cửa đi vào liền khom lưng 90 độ nói "Hoan nghênh quý khách", sau đó lắc mông vểnh dẫn mọi người từ hội trường lộng lẫy đến một bức tường được dán những bức mosaic* cỡ siêu lớn, ánh đèn lập lòe khiến người đi trong hành lang bị hoa mắt, phòng ở hai bên không ngừng truyền ra tiếng ca quỷ khóc sói gào, đi thẳng đến cuối hành lang, tiếng nhạc dance dj càng lúc càng lớn, tầm nhìn đột nhiên trở nên rộng hơn ——

*Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.

Những nam nữ thanh niên đứng nhảy trên sàn nhảy, rung đùi giơ tay theo điệu nhạc dj đinh tai nhức óc, các vũ công trong trang phục mát mẻ đứng nhảy những vũ điệu nóng bỏng trên sàn nhảy khiến người đứng dưới sàn huýt sáo hết người này đến người khác, quả đèn tròn xoay nhanh phát ra ánh sáng khác nhau làm chói mắt, thoạt nhìn như một bầy tang thi đang cuồng hoan.

Đào Mộ có chút khó chịu nhìn đám người vặn eo, lắc mông, ma sát ngực, chà lưng vào nhau múa loạn xạ trên sàn nhảy.

Trước khi trùng sinh, Đào Mộ cố chấp gây phiền phức cho Thẩm Dục, không có sức lực đi thư giãn. Sau đó lại bị mấy kẻ mến mộ Thẩm Dục liên thủ khai trừ khỏi giới, buộc phải rời khỏi giới giải trí, được anh cả nhà họ Thẩm dẫn theo học kinh doanh, Thẩm Thần là một thần đồng kinh doanh, là người cực kỳ khắt khe và cổ hủ, hắn ghét những địa điểm ăn chơi như quán bar KTV, và thậm chí còn phản đối gay gắt người nhà hắn đến những nơi đó.

Trong mấy năm đầu khi Đào Mộ về nhà họ Thẩm, để lấy lòng người nhà họ Thẩm, cậu đương nhiên sẽ không làm bất cứ điều gì mà nhà họ Thẩm không thích. Sau khi bị đuổi khỏi gia môn, cậu càng một lòng một dạ muốn trả thù. Mỗi ngày đều suy nghĩ nên làm gì hoặc phải làm gì, tự biến mình thành một tên tâm thần lòng đầy thù hận, mọi hoạt động vui chơi giải trí đều bị cậu lãng quên.

Giờ thời gian đã lùi lại, Đào Mộ lẳng lặng nhìn cảnh quần ma loạn vũ trên sàn nhảy, không khỏi thở dài —— chỉ là, cậu cảm thấy kiếp trước của mình thật buồn cười. Ngay khi gặp Thẩm Dục thì như bị ma nhập, IQ giảm thẳng xuống như một con bò nhìn thấy áo choàng màu đỏ.

【 Đây có phải là vầng sáng nhân vật chính không? Cho dù là bia đỡ đạn độc ác hay là boss phản diện, chỉ cần đối diện với nhân vật chính thì IQ đều bị kéo thấp tới âm vô cực. Tác giả không thể viết ra một nhân vật phản diện bình thường sao? 】

Tim Đào Mộ đập loạn lên. 7 ngày sau khi trùng sinh, mảnh nhỏ trong mơ cuối cùng cũng được chắp nối lại, Đào Mộ đã chấp nhận bản thân trùng sinh. Nhưng những câu chữ thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu vẫn khiến cậu sợ hãi, rất khó thích ứng.

Đương nhiên cho đến bây giờ, Đào Mộ chưa từng nghĩ mình bị bệnh tâm thần. Hơn nữa, sau khi tập hợp lại những tin tức trong đầu —— những lời này có lẽ là đang đánh giá một cuốn tiểu thuyết.

Theo suy đoán của Đào Mộ, có vẻ như nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là Thẩm Dục, còn cậu là bia đỡ đạn ác độc có tác dụng thúc đẩy tình tiết và hỗ động tình cảm?

"Đào Mộ, anh đang nghĩ gì vậy?" Đại Mao đột nhiên khoác vai Đào Mộ, cười ha ha hét lớn: "Coi trọng em gái nào hả? Anh em giúp anh theo đuổi, sinh nhật 18 tuổi, mục tiêu của tụi này chính là để anh tạm biệt thân xử nam!"

Đào Mộ hồi phục tinh thần, tức giận đẩy Đại Mao: "Tự cậu chơi đi!"

Đại Mao cười hì hì, túm Tiểu Béo chui vào sàn nhảy.

Bởi vì Đào Mộ từng làm bồi bàn và bartender trong quán bar ở Yên Kinh, hai tên kia thường xuyên đưa đón Đào Mộ nên mưa dầm thấm đất, đã trở thành cao thủ quán bar từ lâu. Lúc này đang lắc lư theo điệu nhạc sập sình, điên cuồng chọc phá mấy chị gái ngực to chân dài xung quanh.

Đào Mộ lơ đãng đi theo hai người họ. Trước đó, khi cậu thức dậy đã thay quần áo rồi mới xuống lầu, bây giờ cậu đang mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu đen, quần jean rách ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da vốn trắng nõn đứng dưới sàn nhảy lóa mắt càng thêm trắng sáng. Ánh sáng màu sáng và tối khiến hình dáng của cậu càng thêm sâu sắc lập thể. Khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy nhưng không đơn bạc, dáng vẻ bất cần đời quả thực gợi cảm đến mức khiến người ta hét lên.

Kết quả, chỉ cần là nơi Đào Mộ đi qua, đều sẽ có người cố ý vô tình chạm vào. Một số chị gái can đảm thậm chí còn lấy ra một tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị từ lâu để ở trong ngực, cười hì hì nhét vào túi quần của Đào Mộ. Sau đó còn nhân cơ hội lén sờ vai, ngực, cơ bụng và thậm chí cả mông của Đào Mộ. Đào Mộ đã lâu không bị ai ăn đậu hũ nên né không kịp, chỉ có thể xụ mặt chịu đựng. Khuôn mặt vô cảm trông càng thêm lạnh lùng chọc người.

Một số chàng trai không phục Đào Mộ có thể hấp dẫn nhiều em gái ngự tỷ nóng bỏng như vậy chỉ bằng khuôn mặt, bọn họ xoay hông vung tay lắc lư trước mặt Đào Mộ, muốn khích Đào Mộ thi nhảy với mình, muốn chứng minh cho dù có đẹp trai thì ở sàn nhảy cũng chỉ là xác ướp. Một đám khách ăn dưa muốn xem trò vui lập tức nhường ra chỗ trống, còn có người huýt sáo.

Đáng tiếc, Đào Mộ dù bị khiêu khích nhưng vẫn lười, không muốn nhảy. Thế nên Đại Mao và Tiểu Béo ăn no rửng mỡ đi lên đấu với người ta.

Cẩu Nhật Tân khóc la muốn chịu đòn nhận tội dẫn bạn gái và đám anh em võ phụ của hắn đến từ lâu. Thấy bên sàn nhảy ồn ào thì chen qua, túm ba người Đào Mộ xuống ghế dài bên cạnh sàn nhảy. Trên bàn có vài chai bia đã được khui, gọi vài đĩa hoa quả và món ăn nhẹ, giữa bàn là một đĩa bánh kem matcha được trang trí bắt mắt đẹp đẽ — ở giữa còn trang trí bằng quả đào màu hồng, trông rất đẹp.

Cẩu Nhật Tân thân thiết khoát vai Đào Mộ, cười nói: "Đến đây, đến đây, đến đây, anh giới thiệu với mọi người một chút. Đây là Đào Mộ, thọ tinh* của tối nay, đối tượng chính mà anh muốn mời rượu nhận tội. Đây là Dư Mị, bạn gái anh. Thế nào, đẹp không?"

*Anh Cẩu hay nói theo kiểu mấy bộ phim Hồng Kông thời xưa nên mình giữ nguyên không đổi.

Dưới sự giới thiệu của Cẩu Nhật Tân, một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi trên sô pha, làn da trắng nõn, trang điểm đậm đứng lên. Ánh mắt cô nhìn Đào Mộ có sự kinh ngạc và tán thưởng không hề che giấu, vươn cánh tay mảnh khảnh về phía Đào Mộ, nói: "Xin chào bé đẹp trai, cứ gọi chị là Mị Mị."

Xuất phát từ lễ phép, Đào Mộ cũng vươn tay ra, trong lúc bắt tay, Đào Mộ cảm giác lòng bàn tay của mình bị người cào.

Dư Mị nháy mắt với cậu, cúi người tiến đến bên tai cậu nói lớn: "Hoặc là, cậu cũng có thể gọi chị là chị dâu."

Nếu không phải Đào Mộ vô thức nghiêng đầu, có lẽ Dư Mị đã hôn tai cậu.

Bên sàn nhảy ồn khủng khiếp, khi mọi người nói chuyện đều nói rất lớn tiếng, nên không ai nhận ra sự khác thường của Dư Mị. Đào Mộ bình tĩnh rút tay về, Đại Mao cười hì hì đi lên: "Chị dâu thật đẹp."

Dư Mị như không nghe thấy Đại Mao nói, vẫn nhìn chằm chằm Đào Mộ: "Sinh nhật vui vẻ. Bánh sinh nhật này là chị chọn, cậu thích không?"

"Đúng vậy! Bánh kem này là Dư Mị chọn. Nhưng quả đào kia là anh chọn." Cẩu Nhật Tân chỉ vào quả đào cực kỳ không phù hợp với bánh kem, cười hề hề nói: "Thích không?"

Ba người Đào Mộ bừng tỉnh. Đại Mao cười nói: "Hèn gì em thấy cách trang trí bánh kem này có gì đó sai sai. Thẩm mỹ của anh Cẩu không tốt như chị dâu nha."

Cẩu Nhật Tân dường như rất hài lòng về bạn gái của mình, nghe thấy câu này lập tức cười thấy răng không thấy mắt. Ngược lại, Dư Mị có vẻ có hứng thú với Đào Mộ hơn, lúc ngồi xuống, cô nhích từ chỗ Cẩu Nhật Tân đến cạnh Đào Mộ, cười hì hì nói: "Bé đẹp trai năm nay bao nhiêu tuổi? Chị nghe Đại Cẩu nói võ thuật của cậu rất tốt, còn thi đậu Kinh Ảnh chính quy. Tương lai chắc chắn sẽ là đại minh tinh!"

"Đến, hai chúng ta uống một ly! Anh Cẩu nói hôm nay anh ấy đắc tội cậu và anh em cậu ở đoàn phim, nên tối nay muốn chịu đòn nhận tội, còn sợ cậu không chấp nhận. Vậy cậu nể mặt chị đi, hai chúng ta chạm ly một cái ——"

Không chờ Đào Mộ nói, Dư Mị đặc biệt ngả ngớn bổ sung thêm: "Chỉ cần cậu bằng lòng tha thứ cho anh Cẩu, muốn chị dâu uống rượu giao bôi với cậu cũng không thành vấn đề."

Dư Mị vừa nói xong câu này, có vài anh em của Cẩu Nhật Tân khó chịu nhíu mày. Đương nhiên cũng có người khờ khạo, ngồi đó ồn ào khen ngợi. Trước giờ Đào Mộ rất ghét hành vi ngả ngớn tự cho là thân thiết này, điều này làm cậu nhớ lại kiếp trước, lúc cậu làm việc ở quán bar hoặc nơi nào đó đều phải ứng phó với đám khách kiểu này —— chẳng hạn như thấy sắc sinh lòng tham, hoặc là mượn rượu giả điên.

Trong mấy năm đầu vừa về Thẩm gia, cậu rất không muốn nhắc lại những chuyện này. Nhưng mấy sứ giả hộ hoa của Thẩm Dục lại luôn dùng đủ mọi cách nhắc nhở Đào Mộ về quá khứ hèn mọn nịnh nọt của cậu —— Vì để kiếm chút tiền hoa hồng cũng có thể nén giận lấy lòng người khác. Cũng gián tiếp chứng minh Đào Mộ là người không từ thủ đoạn vì ích lợi, vì đạt được mục đích, nói Đào Mộ là người dối trá, khéo đưa đẩy, tâm tư kín đáo, kém xa so với Thẩm Dục ngây thơ hồn nhiên phẩm chất cao quý.

Đương nhiên, bọn họ cũng dùng sự thật để chứng minh Đào Mộ thật sự là loại người âm hiểm độc ác dối trá đố kỵ.

Đào Mộ chưa từng phủ nhận cậu là người dối trá đạo đức giả ích kỷ. Nhưng trong trường hợp không liên quan đến ích lợi, Đào Mộ rất sẵn lòng bày ra sự phong độ và nhân phẩm của mình. Chính vì nguyên nhân này, dù trong lòng rất không thích tác phong của Dư Mị, Đào Mộ vẫn cầm ly rượu chạm vào ly của Cẩu Nhật Tân: "Rượu giao bôi thì bỏ đi, tôi và anh Cẩu cụng ly, chúng ta một nụ cười xóa thù hận."

Nói xong, Đào Mộ uống một hơi cạn sạch. Có lẽ vì sống trong trại trẻ mồ côi nên Đào Mộ có thói quen tiết kiệm, động tác uống rượu rất sạch sẽ. Cho dù là uống một ly lớn cũng sẽ không nhiễu bia xuống cằm như những người khác. Ngược lại thong thả ung dung uống đến giọt cuối cùng, còn lật ngược ly lại. Lúc cậu uống xong thì Cẩu Nhật Tân chỉ mới uống được một nửa, cam bái hạ phong vừa uống vừa giơ ngón cái cho Đào Mộ.

Đại Mao Tiểu Béo và các anh em võ phụ của Cẩu Nhật Tân đều đồng loạt vỗ tay khen ngợi. Có lẽ là do Đào Mộ chủ động cho bậc thang đi xuống, các anh em võ phụ của Cẩu Nhật Tân đều có ấn tượng tốt về Đào Mộ. Bầu không khí cũng trở nên hài hòa hơn.

Đàn ông dù bao nhiêu tuổi nhưng chỉ cần tụ tập nhậu nhẹt quá chén thì đều sẽ có người khoác lác. Cẩu — có bạn gái ngồi chắn ngang mình và Đào Mộ — Nhật — nói muốn tự phạt ba ly — Tân điên cuồng uống sạch ba chai bia, túm cánh tay Đào Mộ bắt đầu khoe khoang thành tích trong quá khứ của mình, hắn tự xưng là đệ tử của một môn phái Võ Đang, nói rằng võ công của hắn rất tốt, đã làm võ thế cho rất nhiều đại minh tinh, trong đó có vài vị rất nổi tiếng trong giới giải trí.

"... Thực ra anh không nghĩ đám người kia giỏi hơn anh bao nhiêu. Bọn họ chỉ là hên hơn anh mà thôi, nếu thật sự đứng trước ống kính, anh chưa chắc đã thua bọn họ. Đánh võ sao, chỉ cần động tác đẹp chút là được rồi, hơn nữa anh trông không cứng đờ như vậy đâu, phải không?"

Cẩu Nhật Tân nói, vỗ vỗ cơ ngực căng phồng và bắp tay của mình: "Cậu nhìn đi, quá nam tính đấy chứ!"

Đào Mộ ngồi bên cạnh, nhìn Cẩu Nhật Tân tay cầm chai bia sắm vai vận động viên thể hình, cậu mơ hồ nhớ ra người này, hình như hắn bị tai nạn gãy chân, vì không được chữa trị kịp thời nên cuối cùng biến thành tàn phế.

Nghĩ như vậy, quá xui xẻo rồi.

Bản thân Đào Mộ cũng xui xẻo nên khi thấy Cẩu Nhật Tân cũng xui giống mình thì không khỏi có chút đồng bệnh tương liên.

Dư Mị bị kẹt giữa hai người, nhìn bạn trai say khướt mượn rượu làm càn ôm người ta, trợn trắng mắt hét lớn: "Lại say nữa rồi! Suốt ngày cứ nhắc lại chuyện này, bây giờ Đào Mộ đang ở đây đấy. Anh có thấy mất mặt không hả? Anh thật sự cho rằng mình là đại minh tinh sao?"

Dường như đã quá quen với mấy lời quở trách của Dư Mị, Cẩu Nhật Tân say khướt chỉ cười hàm hậu, không để bụng nói: "Chỉ là trò chuyện thôi mà. Anh chỉ muốn tâm sự lý tưởng với người anh em Đào Mộ thôi. Trong mấy bộ phim cũng có lời thoại như vậy, đàn ông phải có lý tưởng, nếu không thì chẳng khác gì con cá muối cả."

Dư Mị cười nhạo, châm thuốc rồi nói: "Em thấy anh chính là một con cá muối, cả đời này có muốn lật cũng không được."

Mấy anh em của Cẩu Nhật Tân nghe không nổi nữa. Trừng mắt nhìn Dư Mị. Dư Mị không cam lòng yếu thế trừng lại, môi đỏ mọng, cầm điếu thuốc trên tay, dáng vẻ cực kỳ đanh đá.

Tình hình này có gì đó sai sai!

Đại Mao Tiểu Béo nhìn nhau, hét về phía Đào Mộ: "Chúng ta đi nhảy nha?"

"Đúng vậy, khó khăn lắm mới tới quán bar một chuyến, đâu thể chỉ ngồi uống bia suốt?" Tiểu Béo cười hì hì túm lấy Đào Mộ, la lớn: "Cho mời tiểu vương tử của quán bar chúng ta lên sân khấu."

Lại còn tiểu vương tử quán bar...

Đào Mộ vuốt mặt không nỡ nhìn thẳng, bị hai người đẩy ra sàn nhảy.

Sau khi uống vài chai bia lạnh, Đào Mộ cũng có chút hưng phấn. Cũng không mất hứng như khi vừa mới đến. Bước lên điểm phát nhạc để tiến vào sàn nhảy, sau đó nhảy lên trung tâm sàn nhảy bằng một cú lộn ngược. Động tác lưu loát dứt khoát phối hợp với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Đào Mộ, tác động thị giác tuyệt đối là 1 + 1 > 2.

Lập tức một trận la hét suýt sáo chói tai vang lên, ngay cả DJ trên tầng hai cũng điều chỉnh âm thanh sống động mãnh liệt hơn. Đào Mộ bị cồn và tiếng hét bên dưới kích thích, phối hợp với giai điệu bắt tai, hai tay chống mặt đất trực tiếp chổng ngược, hai chân đong đưa theo nhịp giữa không trung, thực hiện một động tác đạp xe đầy lưu loát. Ngay sau đó lại đổi thành một tay chống đất, uốn mạnh người mượn lực làm một cú xoay vòng liên tục, cuối cùng tạo dáng rất ngầu. Tất cả động tác nước chảy mây trôi, sáu khối cơ bụng xinh đẹp lấp ló dưới áo thun đen, màn biểu diễn đầy hormone lập tức gợi lên một đống tiếng sói tru khắp sàn nhảy.

Trong phòng riêng trên tầng hai, Lạc Dương đang ngồi uống rượu giải sầu với bạn của mình, vô thức nhìn qua sàn nhảy, lập tức thấy Đào Mộ đang biểu diễn và phóng hormone khắp nơi, mắt sáng lên: "Thế mà lại là cậu ta."

Thấy ánh mắt của hắn, Lệ Khiếu Hằng đang buồn chán nhìn theo qua. Nhưng chưa kịp nhìn kỹ người trên sàn nhảy đã bị Lạc Dương túm tay kéo ra khỏi sô pha: "Đi, chúng ta cũng xuống dưới tham gia cho vui."

°°°°°°°°°°

Đăng: 22/9/2022

Beta: 13/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro