Chương 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Edit: Iris
Beta: Tama

Lúc Lạc Dương kéo bạn tốt chen vào sàn nhảy, Đào Mộ đang nhảy một điệu nhảy nóng bỏng với một cô em sexy.

Cô em sexy có một mái tóc xoăn gợn sóng ngang vai, diện một bộ váy ôm mông cúp ngực màu vàng chói lóa, trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ mọng. Ánh đèn sân khấu rọi thẳng từ trên đỉnh đầu, cô em sexy giơ tay lên cao, xoay eo lắc mông trước người Đào Mộ, cơ thể mềm mại cọ xát lên thân người phía sau, chỉ cần hơi nghiêng đầu là mái tóc xoăn mềm mại sẽ phất qua hai má Đào Mộ. Đào Mộ thì như giả như thật ôm lấy vòng eo tinh tế của cô em sexy, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc. Khi nhảy đến khúc cao trào, trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời lộ ra ý cười, nhìn như thâm tình nhưng lại lơ đãng, ánh đèn rọi vào sườn mặt Đào Mộ, phác họa đường nét anh tuấn gợi cảm của cậu, mồ hôi trong suốt dọc theo chân mày chảy xuống chóp mũi khiến các cô gái dưới sàn càng ra sức hét chói tai và bày tỏ tình yêu, đôi môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, đôi mắt đen láy không chút để ý đảo qua phía dưới, dáng vẻ phong lưu bừa bãi lập tức kích thích các cô nàng hét chói tai, ngay cả mấy chàng trai trong sàn nhảy cũng không nhịn được mà hùa theo. Cảm nhận được sự theo đuổi, mến mộ cuồng nhiệt của đám người, cậu lại càng đắc ý nhảy múa, dáng vẻ quyến rũ hormone tăng vọt ấy khiến Lạc Dương đứng xem đến miệng đắng lưỡi khô, trợn mắt há hốc mồm, bật thốt lên: "Mẹ nó quá cuồng nhiệt!"

Đi theo sau Lạc Dương, Lệ Khiếu Hằng đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn thiếu niên anh tuấn ôm cô em sexy nhảy múa còn không quên trêu chọc khắp nơi, cực kỳ hưởng thụ sự say mê lưu luyến của mọi người, đôi mắt tối sầm lại.

Kết thúc một khúc, Đào Mộ từ chối lời đề nghị hỏi xin phương thức liên hệ của cô em sexy, sải bước nhảy xuống sàn nhảy. Bị Lạc Dương ngăn lại: "Tôi muốn mời cậu uống một ly, được không?"

Đào Mộ nheo mắt lại, chế nhạo một tiếng.

Lạc Dương như bị kéo mất một túm lông, la lớn: "Cậu đây là có ý gì? Tôi cũng không truy cứu chuyện cậu cạy góc tường của tôi, bây giờ muốn kết bạn với cậu. Cậu muốn làm minh tinh đúng không? Hai ta kết bạn với nhau, tôi nâng cậu!"

Đào Mộ cũng đã say, dưới sự kích thích của cồn và bầu không khí xung quanh, nhịn không được nói: "Nằm mơ đó hả. Ai cạy góc tường của anh? Bị người ta tùy tiện xúi giục mấy câu đã cắn câu, anh là đồ ngu hả?"

Kiếp trước Đào Mộ đã nói câu này, kiếp này lại phải nói lại: "Nếu không phải gia thế của anh hùng hậu, tôi không trêu vào được, chỉ với tính cách này của anh thì một ngày tôi có thể đánh anh tám trận, anh tin không? Còn mẹ nó kết bạn. Ai muốn kết bạn với loại người chỉ có nhiêu đó IQ."

Lạc Dương tự biết mình đuối lý. Cái chính là Lạc Dương đã nhìn thấy cảnh diễn của Đào Mộ và điệu nhảy tối nay, hắn không tức giận với Đào Mộ nổi. Chỉ có thể cười hì hì nhận lỗi: "Được rồi! Được rồi! Là tôi sai, tôi mời cậu uống rượu nhận tội được không?"

Đào Mộ cười nhạo một tiếng. Tầm mắt nhìn sang thì thấy Đại Mao và Tiểu Béo ở trong đám đông đang cố gắng chen qua đây. Đại Mao thấy Lạc Dương thì giận dữ, tiến lên đẩy Lạc Dương ra: "Đừng có quấn lấy anh Mộ nhà tụi tao nữa, nóng lòng muốn bị trùm bao tải hả!"

Con trai độc nhất của ông trùm than đá, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đánh nhau ẩu đả đều trùm bao tải.

Lạc Dương có thể cười hì hì với Đào Mộ. Nhưng nếu đổi lại là Đại Mao, hắn không thèm khách sáo, đẩy lại: "Mẹ nó mày là ai hả! Muốn trùm bao tải tao, có tin chỉ cần một cú điện thoại là tao có thể cho mày nằm viện ba tháng không?"

"Ôi chao, tính tình ghê gớm phết --" Đại Mao xắn tay áo đi lên.

Đào Mộ nắm cổ áo hắn lôi lại: "Đi về! Sáng mai còn phải quay phim!"

Lạc Dương cợt nhả đi lên: "Cậu ở đâu, tôi đưa cậu về?"

"Không cần." Đào Mộ một tay lôi Đại Mao một tay túm Tiểu Béo, chuẩn bị chào tạm biệt Cẩu Nhật Tân và những người khác.

Lạc Dương không từ bỏ ý định, dính theo sau Đào Mộ: "Vậy chuyện chúng ta kết bạn..."

"Được thôi!" Đào Mộ trả lời qua loa một câu: "Nhiều bạn bè nhiều đường đi, bốn bể năm châu đều là anh em! Xin chào anh bạn, tạm biệt anh bạn!"

"Ê nè nè cậu..." Lạc Dương vươn tay nắm lấy cánh tay Đào Mộ. Trước khi Đào Mộ đi, hắn thật sự muốn thuyết phục Đào Mộ, nhưng không ngờ Đào Mộ đã nói xong hết mấy lời hắn định nói.

Lạc Dương tức khắc nghẹn họng, cảm giác bị cướp lời thoại. Mấu chốt là nhìn cách nói chuyện gọn gàng của Đào Mộ, ai cũng có thể nhìn ra Đào Mộ không để chuyện này trong lòng. Tên trứng thối này đang qua loa lấy lệ với hắn!

"Cậu không quan tâm quan hệ của hai ta đúng không? Thiếu gia tôi thật sự có thể nâng cậu làm minh tinh." Lạc Dương nhấn mạnh lần nữa: "Diệp Dao là do tôi nhét vào đoàn phim đó."

Lạc Dương không nhắc tới Diệp Dao còn đỡ. Nhắc tới Diệp Dao, ngược lại khiến Đào Mộ nhớ tới trận tai bay vạ gió.

Đào Mộ khó chịu trong lòng, nhìn Lạc Dương lại tức đến bật cười: "Vậy Lạc đại thiếu gia định nâng tôi thế nào?"

Lạc Dương bị nụ cười của Đào Mộ làm cho rung động, đầu óc trống rỗng, không chút do dự nói: "Nâng cậu thành đại minh tinh được không? Cậu muốn ca hát thì ca hát, cậu muốn đóng phim thì đóng phim. Tôi có thể để Long Đằng ký hợp đồng với cậu."

Lạc Dương hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm để tăng tính thuyết phục: "Cha tôi là chủ tịch Long Đằng Entertainment. Nếu cậu muốn vào giới giải trí thì chắc là có nghe qua Long Đằng Entertainment đúng không?"

Đào Mộ khẽ cười ra tiếng, híp mắt đánh giá Lạc Dương, cười tà khí: "Vậy theo lời anh nói, tôi nên nghĩ cách kết bạn với cha anh nhỉ? Đến lúc đó chẳng những có được tài nguyên, còn có thể có thêm một đứa cháu trai lớn?"

Đào Mộ vươn tay nắm cằm của Lạc Dương, cười trêu chọc: "Tới đây, cháu trai lớn, kêu một tiếng chú trước xem nào?"

Đại Mao Tiểu Béo cười ầm lên! Dám đùa giỡn anh Mộ nhà bọn họ, đáng đời!

"Đào Mộ!" Lạc Dương tức giận hất tay Đào Mộ khỏi cằm, xù lông: "Mày đừng có được cho mặt mũi mà lại không cần!"

Lạc Dương nói xong câu này thì hối hận. Quả nhiên, Đào Mộ lạnh lùng nói: "Lạc đại thiếu gia nói đúng. Mặt của ngài lớn quá, tôi không dám nhận."

Không chờ Lạc Dương trả lời, Đào Mộ cười nhạo: "Chuyện buổi chiều hôm nay là tôi nể mặt anh, cũng không muốn làm đoàn phim khó xử. Nhưng anh đừng nghĩ tôi sợ anh. Không sai, một tên dân thường nhỏ bé như tôi không dám chọc giận nhà họ Lạc. Nhưng Lạc trong Lạc Dương của anh chưa chắc đã giống Lạc trong nhà họ Lạc."

Đào Mộ còn nhớ rõ, tên Lạc Dương 250 (đồ ngốc) này kiếp trước đã chọc tức cha mình đến chết, rồi bị chị của hắn đuổi khỏi nhà họ Lạc. Nếu hắn thật sự chọc giận cậu, cậu cũng không ngại đến nhà họ Lạc tìm đại tiểu thư, đá cái cục 250 này ra khỏi nhà.

Biết đâu còn có thể cứu được một mạng của lão gia tử nhà bọn họ!

Thấy Đào Mộ thực sự tức giận, Lạc Dương lúng túng, xấu hổ nhìn Đào Mộ rồi cười nói: "Cậu xem cậu tức giận rồi này, nói chuyện mà cũng tức giận, tôi cũng chưa nói sai cái gì phải không?"

Đào Mộ cười nhạo, xách hai tiểu đệ bỏ đi.

Lạc Dương ủ rũ xoa mũi, sau đó khẽ than thở: "Thật là... Nóng tính quá."

Quay đầu lại thì thấy bạn tốt từ trước đến nay đều nghiêm mặt như ông cụ non, vẻ mặt suy tư nhìn bóng lưng Đào Mộ. Lạc Dương nhướng mày tò mò: "Sao vậy?"

"Không có gì." Lệ Khiếu Hằng thu hồi ánh mắt, dặn dò người bạn ngớ ngẩn của mình: "Người này hơi tà tính. Tốt hơn hết là cậu đừng trêu chọc cậu ấy."

Lệ Khiếu Hằng có thể nhìn ra, vừa rồi Đào Mộ chắc chắn không phải chỉ hô hào cho có*. Có vẻ như cậu thực sự có thủ đoạn gì đó để đối phó với Lạc Dương. Nhưng Lệ Khiếu Hằng tò mò chuyện này cũng đúng -- Đào Mộ chỉ là một diễn viên quần chúng không gia thế không chỗ dựa, tại sao lại có lòng tin mạnh như vậy?

*Nguyên văn là "Hư trương thanh thế", nghĩa phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.

Lạc Dương ậm ừ, không để chuyện này trong lòng: "Yên tâm đi, tớ muốn kết bạn với cậu ấy, không phải muốn đắc tội cậu ấy. Cậu ấy lợi hại hay không cũng không liên quan gì đến tớ. Hơn nữa giới giải trí quá sâu, cậu ấy lợi hại một chút cũng tốt, đỡ cho tớ phải lo có người bắt nạt cậu ấy."

Chưa gì mà Lạc Dương đã đơn phương kéo Đào Mộ vào danh sách người một nhà.

Lệ Khiếu Hằng vô cảm nhìn thoáng qua tên ngốc đang sung sướng, lười nói tiếp.

Anh tin một người thông minh như Đào Mộ, chỉ cần Lạc Dương không làm chuyện gì quá phận ảnh hưởng đến lợi ích của cậu, có lẽ Đào Mộ sẽ không ra tay với Lạc Dương --

Chỉ mới gặp mặt một chút, nhưng Lệ Khiếu Hằng tinh ý đã nhận ra một số đặc điểm tính cách của Đào Mộ.

Sau đó, Lệ đại tổng tài từ trước đến nay không thèm quan tâm chuyện của người khác hiếm khi hỏi một câu: "Cậu ấy cũng là diễn viên?"

"Coi như là vậy." Lạc Dương gãi đầu: "Cậu cũng biết chuyện tớ đầu tư cho đoàn phim nhỉ? Cậu ấy là võ thế của nam chính. Nhưng tớ nghe nói cậu ấy đã thi đậu Kinh Ảnh. Sao vậy, cậu hỏi cái này làm gì?"

Lệ Khiếu Hằng khẽ cử động ngón trỏ, bình tĩnh nói: "Không có gì. Chỉ hỏi cho biết thôi."

Đào Mộ ra khỏi quán bar thì hắt xì một cái. Hơi nghi ngờ xoa xoa cánh tay, cảm giác được cái nóng 40° gay gắt ở Hoành Điếm: "Trời có lạnh đâu!"

"Có khi nào bị cảm rồi không?" Đại Mao đi phía sau quan tâm hỏi: "Hay là anh trở về uống thuốc cảm nhé?"

Đào Mộ cau mày, không hài lòng nói: "Không uống!"

Tiểu Béo liếc nhìn Đào Mộ đang hung dữ, lập tức nói: "Vậy thì không uống."

Không chờ Đại Mao quát, hắn nói ngay lập tức: "Chúng ta pha nước thuốc cảm."

Đào Mộ: "..." Có gì khác nhau hả?!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Trong đây có vài cách xưng hô về các cụ: lão nhân, lão nhân gia thì mình sẽ đổi thành ông cụ/ bà cụ; còn nếu là lão gia tử/ lão thái thái thì mình sẽ giữ nguyên, vì đây là bối cảnh hồi 2008, nhiều nơi vẫn còn xưng hô kính cẩn, trang trọng như hồi xưa.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 8

Edit: Iris
Beta: Tama

Đào Mộ có thói quen sạch sẽ. Nên dù 12 giờ mới về tới phòng trọ, Đào Mộ vẫn cầm bộ quần áo mới đi tắm.

Cả một buổi trưa bị súng nước phun mạnh vào người, khiến khắp người Đào Mộ đầy vết bầm xanh xanh tím tím, chỗ nặng nhất thậm chí còn có vết máu. Vết thương chồng chất trên làn da trắng nõn khiến người nhìn cũng thấy đau theo. Dòng nước ấm dội xuống từ vòi hoa sen, những vết bầm trên người cậu được dòng nước ấm cọ rửa trở nên đau nhức. Đào Mộ đau đến không dám tắm sữa tắm, dội nước vài cái rồi đi ra.

Đại Mao đưa nước thuốc cảm qua, Đào Mộ bóp mũi uống thuốc trước ánh mắt giám thị như hổ rình mồi của hai đàn em. Trên đỉnh đầu ướt nhẹp là chiếc khăn lông trắng, vẻ mặt không vui ngồi vào bàn nhỏ, lấy cuốn sổ nhật ký ra chuẩn bị ghi.

Đại Mao Tiểu Béo ở bên cạnh cười hì hì nhắc nhở: "Không được mắng chúng em trong nhật ký nha!"

Bất cứ ai quen thân với Đào Mộ đều biết, tuy cậu độc miệng, ngạo kiều*, tính tình nóng nảy, nhưng thực ra Đào Mộ có một sở thích cực kỳ đơn thuần đó là viết nhật ký. Có lẽ ở trong mắt người ngoài, sở thích này rất văn nhã và tinh tế. Chỉ có mỗi Đào Mộ mới biết, nhật ký của cậu không có bất cứ chuyện xuân thương thu buồn gì. Chỉ là viết lại những chuyện xảy ra hằng ngày và tiếp xúc với ai, cũng như các loại tin tức vô tình nghe được mà Đào Mộ nghĩ sẽ có ích cho tương lai, như tin lá cải hoặc tin đã chứng thực trong giới, để khi có tiếp xúc với người này người kia trong tương lai, cậu cũng có căn cứ để cho ra phản ứng tùy tình huống. Nói chính xác hơn là lợi dụng những chi tiết này để đạt được lợi ích cho bản thân.

*Ngạo kiều: Là người ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, cứng rắn nhưng bên trong là tuýp người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ. Mình không tìm được từ thay thế cho từ này.

Ví dụ, Đào Mộ sẽ viết ra đặc điểm quần áo và trang phục của mỗi người mà cậu đã tiếp xúc, thậm chí là nhớ kỹ những sở thích mà người đó vô tình lộ ra. Đến lần gặp mặt tiếp theo, cậu có thể nói chính xác món đồ trang sức mà đối phương đã đeo lần trước và khen ngợi nó, hoặc là lúc nói chuyện phiếm "vô tình" nhắc tới sở thích của đối phương. Cách làm này có thể lập tức kéo gần mối quan hệ giữa hai người và khiến đối phương cảm thấy rằng cậu thật sự quan tâm đến họ.

Cách này Đào Mộ được một MB chiêu bài cực kỳ được hoan nghênh dạy khi làm công ở một quán bar. Vị MB chiêu bài này tin rằng điểm cốt lõi của việc bản thân được hoan nghênh không phải vì hắn đẹp trai hay trẻ trung thế nào, mà là vì hắn luôn duy trì sở thích và phong cách của mình trong mọi mối quan hệ, tìm hiểu được sở thích và điểm yếu của mỗi người, thậm chí khai thác giá trị sử dụng của từng người.

Hắn kiến nghị với Đào Mộ nên nghiêm túc với mỗi một người mà cậu đã tiếp xúc. Phải nghiêm túc quản lý các mối quan hệ trong giới của mình. Dù sao cũng có rất nhiều người - đặc biệt là đàn ông - có thể sẽ có thái độ thù địch bẩm sinh với người đẹp trai cùng giới. Nhưng hầu hết mọi người sẽ không thù địch với người vừa đẹp trai vừa sùng bái họ.

"Em đừng cho rằng đàn ông không có lòng hư vinh. Thực tế, đàn ông mới là người muốn được khen được nịnh nhất. Nhất là những vị khách tới quán bar của chúng ta, hầu hết đều là tinh anh giới thượng lưu đã đạt được thành công trong lĩnh vực nào đó. Đám người này thì có cái gì chưa gặp qua, em nghĩ bọn họ rất khó lừa gạt đúng không? Sai rồi."

"Nếu một người sống trong một hoàn cảnh rất cao cấp, thì dù người này có cao cấp đến đâu, ném vào đám đông cùng cấp cũng sẽ không nhận ra. Nhưng nếu đổi lại nơi khác, có khả năng chính là hạc trong bầy gà. Vậy cái em phải làm là khiến người này cảm nhận được mình là con hạc trong cảm nhận của em."

"Anh có biết một chút về thân thế của em. Mạo muội nói một câu, quá bi thảm, nhưng cũng là ưu điểm để lợi dụng. Nếu đây là sự thật không cách nào thay đổi, em phải học được cách lợi dụng tất cả, sở thích điểm yếu không có cái nào là vô dụng hết. Mọi người đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, nhưng bẩm sinh lại đồng tình với kẻ yếu. Đây là chuyện rất mâu thuẫn. Nếu em lợi dụng tốt điều này, em sẽ luôn thuận lợi trong công việc."

"Mấy kỹ xảo nhỏ mà anh dạy cho em, thực ra bọn họ chưa chắc đã không biết. Dù trong lòng hiểu rõ, nhưng khi bọn họ biết em tốn tâm tư vì họ, sẽ chẳng có ai không muốn đáp lại em. Chúng ta làm ngành dịch vụ, thứ cần ganh đua chính là tâm tư thủ đoạn. Nếu em cảm thấy mình không nhớ hết được thì có thể ghi vào vở. Rảnh rỗi mở ra xem."

"Tuy nhiên em phải nhớ kỹ, mấy thứ này một mình em biết là được rồi. Tốt nhất là đừng để người khác bắt được, miễn cho tấm lòng biến thành tâm cơ, vậy thì hiệu quả sẽ giảm mạnh."

Từ đó về sau, Đào Mộ bắt đầu viết nhật ký.

Sau khi trùng sinh, mỗi ngày ngoại trừ viết nhật ký, Đào Mộ còn mua mấy quyển ghi chú để ghi lại những sự kiện quan trọng sẽ xảy ra trong mười năm tới -- bao gồm những tin đồn trong giới giải trí, kỷ lục phòng bán vé, giải thưởng, ratings, biến động giá cổ phiếu trong ngành tài chính thị trường, sự lên xuống, chuyện giật gân chấn động xã hội, vô số luật và quy định chính trị hiện hành; trong và ngoài nước, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bất kể quy mô, thời hạn và nội dung của các lĩnh vực chính, thỉnh thoảng sẽ nhớ lại rồi bổ sung thêm, nhớ nhiều viết nhiều nhớ ít viết ít. Để tránh làm rò rỉ nội dung cuốn nhật ký, Đào Mộ cố tình phát minh ra một bộ mật mã mà chỉ có cậu mới hiểu được.

Hồi ức không hề bị gián đoạn, Đào Mộ vui mừng phát hiện trí nhớ của mình dường như đã tốt hơn. Ví dụ như trước đây, Đào Mộ chỉ có thể nhớ đại khái mỗi giai đoạn có chuyện gì diễn ra; nhưng sau khi không ngừng dung hợp với cảnh trong mơ, Đào Mộ không chỉ nhớ được thời gian xảy ra chuyện, thậm chí còn nhớ chính xác từng chi tiết và thời gian cụ thể xảy ra chuyện, bao gồm chuyện khi người nào đó nói chuyện sẽ có vẻ mặt gì. Có vài câu vô tình nghe được đã cách một quãng thời gian dài mà vẫn có thể nhớ rõ.

Đại Mao và Tiểu Béo đã quen với việc Đào Mộ viết nhật ký mỗi ngày trước khi ngủ từ lâu. Đã quen với việc Đào Mộ viết nhật ký rồi phát minh ra mật mã -- dù sao bây giờ mọi người không còn ở thời kỳ hội chứng tuổi dậy thì* nữa, nói chuyện bằng văn bản rất thịnh hành giữa bạn bè. Đào Mộ là nhân tài kiệt xuất trong đám mắc bệnh hội chứng tuổi dậy thì, muốn phát minh mật mã nhật ký thuộc về riêng mình cũng không có gì kỳ lạ.

*Nguyên văn là "Chūnibyō (中二病: bệnh trung nhị) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

Ngược lại, trong mắt Đại Mao Tiểu Béo, Đào Mộ như vậy lại rất ngầu.

"Anh Mộ, anh thật trâu bò, không hổ là anh Mộ của chúng em." Đại Mao giơ ngón cái cho Đào Mộ: "Đúng rồi anh Mộ, đây là quà sinh nhật em tặng anh."

Vì Đào Mộ có thói quen sạch sẽ nên Đại Mao cũng bị cậu bắt tắm hai lần một ngày, giờ mới có thời gian tặng quà sinh nhật cho Đào Mộ.

Đó là một chiếc laptop doanh nhân. Vỏ kim loại màu trắng bạc thời thượng, Đại Mao cảm thấy nó cực kỳ hợp với anh Mộ nhà mình.

Tiểu Béo cũng lấy quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị ra, hóa ra là một chiếc smartphone mà Đào Mộ vẫn luôn nhớ mong: "Anh vẫn luôn muốn đổi điện thoại đúng không. Em cũng không thích kiểu dáng và chức năng của smartphone ở đây. Cái này là em nhờ các bạn học ở nước M mua một chiếc táo mới nhất. Thế nào, chắc phù hợp với thẩm mỹ của anh Mộ nhỉ?"

Đào Mộ hơi giật mình, sau đó nở nụ cười: "Cảm ơn, tớ rất thích."

"Hì hì!" Đại Mao Tiểu Béo gãi đầu, ngồi hai bên Đào Mộ. Đại Mao lôi một chai rượu thuốc trị vết bầm trông rất dân gian: "Đây là anh em võ phụ ở đoàn phim giới thiệu cho em, nói là rất hữu dụng với các vết bầm. Anh Mộ, em bôi thuốc cho anh nha?"

Đào Mộ đang định đồng ý thì điện thoại của Đại Mao đột nhiên reo lên.

Đại Mao nhìn thoáng qua tên người gọi, trực tiếp đưa điện thoại cho Đào Mộ: "Là viện trưởng Đào."

Động tác ghi nhật ký của Đào Mộ hơi ngừng lại. Nhận điện thoại, đứng dậy đi ra ban công.

"Tiểu Mộ, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói hiền từ của viện trưởng Đào vang lên ở phía bên kia ống nghe: "Con đó, đứa nhỏ này, lúc đi sao lại đưa điện thoại cho Tiểu Viễn vậy? Bà không có cách nào liên lạc được với con, khó khăn lắm mới tìm được cha của Vương Dã, hỏi xin số điện thoại của Vương Dã. Con ở bên kia thế nào rồi?"

Đào Mộ từ nhỏ đã ra ngoài làm công, qua nhiều năm, nhờ vào gương mặt đẹp xuất sắc nên cậu tìm được nhiều việc làm, cậu làm bồi bàn cho một nhà hàng Tây ở quán bar, làm nhân viên trong tiệm đĩa nhạc, thậm chí còn làm người mẫu, kỳ thực cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.

Chỉ là Đào Mộ luôn ăn xài phung phí, hơn nữa mỗi tháng đều phải chu cấp cho trại trẻ mồ côi nên cũng không tích góp được bao nhiêu.

Lần này tới trấn H, Đào Mộ muốn dùng thân thế bán thảm giả bộ đáng thương. Cậu tính là sẽ làm quen một vài đạo diễn hoặc nhà sản xuất thiện lương và có lòng nhân ái, nếu có cơ hội có lẽ sẽ dìu dắt cậu một phen. Cho dù không có cơ hội thì để lại ấn tượng hiểu chuyện ngoan ngoãn cho mọi người cũng không tồi. Vì vậy Đào Mộ tự thu nhỏ bản thân đến mức tối đa, cậu không mang theo mấy bộ quần áo hàng hiệu, ngay cả điện thoại nắp trượt đã dùng vài năm cũng đưa cho Phùng Viễn. Trên thị trường vừa ra smartphone mới, ban đầu Đào Mộ định đợi đến trước khai giảng sẽ mua một cái mới.

Đào Mộ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cậu không phủ nhận rằng cậu là người rất có tâm kế, rất thích diễn kịch, nhưng cậu chưa từng để bản thân chịu ấm ức. Nhưng bây giờ nhìn lại, những tính toán đó của cậu thật sự nông cạn đến ngu ngốc. Có lẽ có rất nhiều người đã nhận ra cậu đang diễn kịch từ lâu, chỉ là họ không nói toạc ra mà thôi.

Nghĩ đến kiếp trước, cậu bị mấy kẻ mến mộ Thẩm Dục mua dư luận viên* lột da trên mạng, mấy tâm tư kỹ xảo đó đều bị phơi ra ánh sáng. Ngay cả nhật ký được sử dụng để làm dịu các mối quan hệ cũng bị đưa lên xử tội công khai trên internet, cũng trở thành bằng chứng chứng minh cậu là người tâm tư kín đáo.

*Nguyên văn là "thủy quân", có bạn chỉ mình có thể thay từ này bằng "điều hướng dư luận" nếu là động từ hoặc "dư luận viên" nếu là từ chỉ người. Cảm ơn bạn nhoa.

Sau khi sống lại, Đào Mộ đương nhiên sẽ không tiếp tục làm mấy chiêu trò ngu ngốc này.

"Con định mua một chiếc smartphone, nhưng tới đây rồi mới biết, trấn H thật sự rất nhỏ. Kiểu dáng điện thoại không đẹp. Cũng may Tiểu Béo hiểu con, tặng một chiếc smartphone mới nhất làm quà sinh nhật. Ngày mai con đi làm số điện thoại xong sẽ gửi số cho bà." Đào Mộ cười hì hì nói: "Đúng rồi, gần đây sức khỏe bà thế nào? Sắp chuyển mùa rồi, tim bà ổn không? Chờ con trở về sẽ đưa bà đi bệnh viện kiểm tra."

Đào Mộ mãi mãi không quên được, kiếp trước viện trưởng Đào phát bệnh, chết thảm trong xe cấp cứu.

Kiếp này, cậu sẽ không để loại chuyện này xảy ra lần nữa.

"Sức khỏe bà rất tốt, đừng lãng phí tiền bạc." Viện trưởng Đào cười ấm áp: "Còn con đó, nhớ phải chăm sóc tốt bản thân. Buổi tối đừng ngủ quá muộn, phải ăn cơm đúng giờ. Bà nhìn dự báo thời tiết thấy nhiệt độ trấn H toàn ở mức 40 độ, con phải cẩn thận một chút, đừng để bị cảm nắng."

Viện trưởng Đào tạm ngừng một chút, nhoẻn miệng cười: "Còn có ông Tống cũng rất nhớ con. Hôm nay giữa trưa còn tặng đào mừng thọ cho trại trẻ mồ côi."

Đào Mộ sửng sốt. Ông Tống mà viện trưởng Đào nhắc đến chính là một đầu bếp già rất cứng đầu. Không con không vợ, lẻ loi một mình, tay phải còn bị tàn tật, mở một quán ăn nhỏ đối diện trại trẻ mồ côi. Lúc Đào Mộ 6 tuổi bị gia đình nhận nuôi trả về trại trẻ mồ côi, cậu không quen ăn thức ăn trong nồi lớn của trại trẻ mồ côi nên chạy ra quán rửa bát làm công để được ăn.

Ông chủ quán cơm kiêm đầu bếp duy nhất là ông Tống. Có lẽ là do Đào Mộ trông rất đẹp, hoặc là do ông thật sự quá cô đơn, thay vì đuổi Đào Mộ đi thì ông giữ Đào Mộ lại sau bếp coi như người giúp việc. Sau này ông còn muốn truyền tay nghề cho Đào Mộ, để Đào Mộ kế thừa quán cơm của ông.

Đáng tiếc khi 12 13 tuổi, Đào Mộ đang trong thời kỳ phản nghịch, hơn nữa còn bị bạn học cười nhạo nên cậu rất ghét mùi khói dầu trên người, nói cái gì cũng không chịu vào bếp nữa. Ngược lại ỷ vào mình đẹp, cậu bắt đầu làm công trong các nhà hàng Tây và cửa hàng âm nhạc, sau đó còn làm người nhặt bóng và bồi luyện quyền anh. Đến cấp ba thì làm phục vụ tại quán bar và câu lạc bộ, cậu vừa đẹp vừa dẻo miệng, dỗ cho các tiểu thư thiếu gia và bartender yêu thích không thôi. Ngay cả ca sĩ chính của ban nhạc cũng muốn kéo cậu lên đài, nhưng bị ông chủ của quán bar là anh Diệu ngăn lại.

Sau đó nữa thì Đào Mộ có làm người mẫu vài lần, song được người dẫn dắt thi đậu Kinh Ảnh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì dẫn hai bạn tốt đến trấn H, nói văn vẻ là muốn tích lũy kinh nghiệm.

Đào Mộ cảm thấy mình có rất nhiều ý tưởng và kế hoạch cho tương lai. Nhưng trong mắt ông Tống, hành động của Đào Mộ chính là không làm ăn đàng hoàng, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng căng thẳng. Từ lúc đó cho đến khi trùng sinh, Đào Mộ đã không còn liên lạc với ông trong rất nhiều năm. Nghe nói khi cậu tiếng xấu bay đầy trời trong giới giải trí, một phóng viên đã đến quán ăn để phỏng vấn ông Tống nhưng bị ông cầm cây lau nhà đuổi ra khỏi quán.

"Đào mừng thọ của ông cụ cực kỳ ngon." Đáng tiếc đã nhiều năm cậu không còn ăn nữa. Đào Mộ hơi khựng lại, vô thức hỏi: "Bà có thể gửi bưu điện vài quả cho con không?"

"Đứa nhỏ này, nói ngốc nghếch gì đó? Bây giờ đang là tháng nóng nhất trong năm, gửi qua đó sẽ hư hết." Nghe thấy tên nhóc thối Đào Mộ sống chết ngoan cố cuối cùng cũng chịu nhả ra, trong lòng viện trưởng Đào cảm động, mỉm cười cho biết: "Hai người các con nha, đều khẩu thị tâm phi như vậy, trong lòng nhớ người ta nhưng cứ cứng miệng. Nếu con thật sự nhớ ông ấy thì gọi điện đi. Chắc con không biết từ khi con đến trấn H, ông Tống đã nhờ người lắp điện thoại bàn trong quán. Còn cố ý nói số điện thoại cho bà biết để đặt cơm hộp. Con thấy bà đã bao giờ đặt cơm hộp đâu. Đây đúng là làm khó ông ấy. Nhiều năm qua, rất nhiều khách hàng giục ông ấy lắp điện thoại bàn để phục vụ giao đồ ăn nhưng ông ấy không chịu. Bây giờ lại vì con mà lắp hẳn một cái."

Đào Mộ hơi sửng sốt, kiếp trước cậu không hề biết chuyện này.

Nghĩ lại thì thấy cũng phải. Kiếp trước vì cậu ghi danh vào Học viện điện ảnh nên hai người ầm ĩ túi bụi. Ông cụ cho rằng suy nghĩ của cậu rất kỳ quái, người bình thường dễ gì trở thành minh tinh nổi. Cậu cũng cho rằng ông cụ cổ hủ cứng đầu. Hai người không ai thuyết phục được ai, ầm ĩ quá trời. Đến khi cậu đến trấn H, tất cả tâm tư đều tập trung vào thích ứng hoàn cảnh mới, căn bản không có sức lực chú ý cả người lẫn việc ở Yên Kinh. Sau đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn, thân thế của Thẩm Dục và cậu được lôi ra ngoài sáng. Cậu vẻ vang trở lại Thẩm gia, Thẩm Dục bị cậu đuổi ra khỏi nhà. Sau đó là mười năm cậu liều mạng đấu đá với Thẩm Dục...

Những chuyện cũ vụt qua như đèn kéo quân, Đào Mộ hồi phục tinh thần: "Dạ được. Lát nữa con sẽ gọi cho ông ấy."

Viện trưởng Đào nghe vậy thì vui vẻ: "Vậy thì tốt rồi. Vậy thì tốt rồi."

Đào Mộ mang theo cảm giác buồn bã gọi điện cho ông cụ. Kết quả ngay khi điện thoại được kết nối, người bên kia đã chửi bùm bùm.

Kỹ năng mắng chửi của người dân Yên Kinh nổi tiếng khắp thế giới, càng đừng nói đến ông cụ đã rèn luyện kỹ năng này hết 60 năm. Đào Mộ không chen vào nổi, chỉ có thể nghe bên kia tự biên tự diễn, cái gì mà ăn trộm, hèn hạ. Đào Mộ tức giận cúp điện thoại.

Quả nhiên filter thời gian gì đó, cách cả đời cũng rất hố cha người ta!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mấy chục chương đầu mình sẽ chú thích hơi nhiều, tại vì lúc mình để QT với Hán Việt rồi chú thích thì có bạn bảo là có thể ghi thẳng lên luôn, còn khi mình ghi thẳng lên thì có bạn lại không hiểu nghĩa lắm nên mình chú thích hơi nhiều, mấy bạn thông cảm 😂

Đăng: 22/9/2022

Beta: 18/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro