2. Cùng chung chăn gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ miên nguyệt rất nhanh phát hiện bộ dạng ngốc ngốc của mình, mặt đỏ lên, muốn giơ tay che mặt lại, lại đau đến "Tê" hô lên một tiếng, nàng vậy mà quên mất, nàng lúc này còn bị thương.

Chỉ Tuyết cũng thu hồi vẻ tươi cười, vẻ mặt sốt ruột đối với kỷ miên nguyệt nói: "Ta quên mất, người còn bị thương nhanh nằm xuống ......"

Kỷ miên nguyệt nghe lời nằm xuống, Chỉ Tuyết ngồi ở mép giường, cầm chén gỗ, đối với kỷ miên nguyệt nói: "đây là nước thuốc ta thật vất vả mới nghiền xong, để ta bôi cho người , vết thương sẽ tốt nhanh hơn."

Nói xong, thật cẩn thận đem tay trái của kỷ miên nguyệt kéo qua, đem tay áo vén lên, lại đem dây băng bó bên trong gỡ ra, làm lộ ra ba đường máu dữ tợn. Kỷ miên nguyệt vẫn luôn ngơ ngác mà nhìn Chỉ Tuyết, tùy ý nàng băng bó.

Chỉ Tuyết đem chén nước thuốc cẩn thận đồ lên trên vết máu, kỷ miên nguyệt nhất thời đau đến gân xanh trên trán nhảy lên, Chỉ Tuyết thấy thế, an ủi nói: "Đau là không có biện pháp giảm, miệng vết thương này quá sâu...... Đúng rồi, miên nguyệt, người là như thế nào bị thương?"

Kỷ miên nguyệt cố nén đau đớn, cố gắng đem sự chú ý dời đi, trả lời nói: "Gặp lão hổ."

"Lão hổ?" Chỉ Tuyết một tiếng kinh hô, "Ta ở trong núi này lâu như vậy, chưa từng thấy qua lão hổ đâu...... Liền động vật lớn một chút cũng chưa gặp qua."

Kỷ miên nguyệt xem bộ dạng của Chỉ Tuyết có chút tiếc nuối, tức giận nói: "Nhìn dáng vẻ của người, là rất muốn gặp gỡ lão hổ?"

Chỉ Tuyết nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ là nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, mới trả lời nói: "Có một chút muốn......"

Kỷ miên nguyệt nhịn cười, nhịn xuống đau đớn quơ quơ tay trái bị thương, nói: "Nhìn cái tay tàn phế này của ta, ngươì còn muốn gặp gỡ lão hổ sao?"

Chỉ Tuyết nhìn thoáng qua tay trái có vết thương đáng sợ của kỷ miên nguyệt, lại hồi ức một chút trên người kỷ miên nguyệt các loại vết thương, lập tức lắc đầu: "Không muốn."

Kỷ miên nguyệt nhẹ nhàng bật cười: "Chỉ Tuyết, người thật đáng yêu."

Chỉ Tuyết đối với kỷ miên nguyệt cười ngọt ngào , tay trái kỷ miên nguyệt một lần nữa được băng bó tốt, nàng xốc lên chăn mỏng trên người kỷ miên nguyệt, nói: "Miên nguyệt, cởi quần áo ra đi."

Kỷ miên nguyệt ngây ngốc mà nhìn Chỉ Tuyết: "Cởi quần áo?"

Chỉ Tuyết nhìn về phía kỷ miên nguyệt, ánh mắt trong sáng, biểu tình đơn thuần: "Trên người của người còn có thương tích đâu, cũng cần bôi thuốc."

Kỷ miên nguyệt mặt đỏ lên, muốn nói để chính mình cởi, chính là lại nghĩ đến tình huống của bản thân, tựa hồ cũng không có biện pháp tự bôi thuốc, chỉ phải ngơ ngơ nhìn Chỉ Tuyết, không biết nên nói cái gì. Chỉ Tuyết thấy thế, lại cho rằng miệng vết thương của kỷ miên nguyệt quá đau, không có biện pháp nhúc nhích, nên đem chén trong tay buông, giúp kỷ miên nguyệt cởi quần áo ra.

Kỷ miên nguyệt vẫn luôn bảo trì trạng thái hồn treo cành cây, để Chỉ Tuyết bỏ đi quần áo của nàng, lại đem nước thuốc đổ lên trên người nàng, đổ lên miệng vết thương lớn lớn bé bé , thẳng đến Chỉ Tuyết giúp nàng mặc quần áo lại lần nữa, cũng không có thể hoàn hồn.

Chỉ Tuyết giúp kỷ miên nguyệt mặc tốt quần áo, liền đứng dậy nói: "Miên nguyệt, ngủ lâu như vậy, người hẳn đã đói bụng đi, ta cho người lấy trái cây ăn." Nói xong liền bưng chén đi ra ngoài.

Kỷ miên nguyệt suy nghĩ dần dần thu hồi, nghĩ đến vừa rồi cảnh tượng, trên mặt như có lửa đốt, trong lòng âm thầm cầu nguyện, tác dụng của thuốc mà Chỉ Tuyết đổ lên sẽ nhanh một chút, làm nàng nhanh tốt hơn, nếu mỗi ngày đều làm như vậy, chỉ tưởng tượng thôi, kỷ miên nguyệt đã cảm thấy cả người đều nóng.

Kỷ miên nguyệt thật ra không phải đối Chỉ Tuyết có ý tưởng gì, chỉ là nàng chưa bao giờ ở trước mặt những người khác bại lộ thân thể trừ bỏ cha mẹ, tự nhiên là sẽ xấu hổ đến không được.

Vết đỏ ửng trên mặt chưa tan, Chỉ Tuyết cũng đã quay lại, chỉ là trong tay không hề cầm chén gỗ lúc nãy, mà cầm một cái giỏ tre, bên trong bỏ mấy trái cây kỷ miên nguyệt không quen biết.

Chỉ Tuyết đến gần mép giường, nhìn đến kỷ miên nguyệt bộ dáng đỏ bừng, trong lòng hoảng sợ, vội vàng cúi người dùng tay phải sờ cái trán kỷ miên nguyệt. Sự nóng bỏng trong tay làm Chỉ Tuyết lo lắng mà nhíu mày: "Miên nguyệt, ngươi đầu như vậy nóng, có phải hay không vết thương chuyển biến xấu?"

Kỷ miên nguyệt vội vàng lắc đầu: "Ta không có việc gì...... Người không cần lo lắng."

Chỉ Tuyết xem kỷ miên nguyệt trả lời rất khẳng định, lại xem sắc mặt tựa hồ cũng không có gì khác thường, nên yên lòng, từ giỏ tre lấy ra một ít trái cây, đưa đến bên miệng kỷ miên nguyệt nói: "Vậy là tốt rồi, tới, ăn trái cây."

Kỷ miên nguyệt vừa định dùng tay phải tiếp nhận trái cây, Chỉ Tuyết đã đem trái cây đưa đến bên miệng nàng, giương mắt nhìn đến ánh mắt trong sáng của Chỉ Tuyết, kỷ miên nguyệt nhịn xuống sự khác thường trong lòng, cắn một ngụm trái cây, a rất ngon. Kỷ miên nguyệt ánh mắt sáng lên, cảm giác đói bụng đang tích lũy trong lòng liền bùng nổ, mặc kệ hình tượng của bản thân, ăn trái cây trong tay Chỉ Tuyết, chỉ mấy ngụm liền ăn sạch trái cây.

Chỉ Tuyết vẫn luôn ôn nhu mà nhìn kỷ miên nguyệt, đợi nàng ăn xong một cái trái cây, lập tức lấy ra cái thứ hai, một bên đút cho nàng, một bên nói: "Miên nguyệt, ăn từ từ, còn có nhiều đâu, nếu là không đủ, ta lại đi tìm cho người."

Kỷ miên nguyệt liền ăn bốn năm cái trái cây, mới cảm thấy bụng dễ chịu chút, lúc này mới cảm thấy chính mình vừa rồi tựa hồ quá mức vội vàng, xấu hổ cười nói: "Ước chừng là ngủ lâu lắm, thật sự đói đến hôn mê, trong rổ còn có trái cây, Chỉ Tuyết, người cũng ăn một chút đi."

Chỉ Tuyết cười ngọt ngào, tiếp tục cầm lấy một cái trái cây đưa tới kỷ miên nguyệt bên miệng: "Ta không đói bụng, người nếu đói, liền ăn nhiều một chút đi, nếu là không đủ, ta lại đi tìm."

Kỷ miên nguyệt lúc này không có da mặt dày như lúc nãy, thẹn thùng nói: "Chỉ Tuyết, ta ăn đủ rồi, người ăn đi."

Chỉ Tuyết liền thật sự thu hồi trái cây, chính mình từng ngụm cắn, kỷ miên nguyệt vì giải quyết sư quẫn bách của mình, bắt đầu tìm chuyện để nói: "Chỉ Tuyết, người có biết, hiện tại là triều đại gì ?"

Chỉ Tuyết vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn về phía kỷ miên nguyệt: "Triều đại?"

Kỷ miên nguyệt hơi suy tư, thay đổi cách hỏi: "Hiện giờ là vị nào hoàng đế chấp chính?"

Trán Tuyết tiếp tục nghi ngờ: "Hoàng đế?"

Kỷ miên nguyệt từ bỏ vấn đề này, thay đổi phương hướng của đề tài : "Nơi này là địa phương nào?"

Lúc này đây Chỉ Tuyết cuối cùng cho một cái chuẩn xác đáp án: "Nơi này là Tuấn Tật sơn."

"Tuấn Tật sơn?" Kỷ miên nguyệt có chút há hốc mồm, địa chỉ này có chút cụ thể a, "Ngạch...... Kia nơi này thuộc về...... Ân...... Châu nào?"

"Châu?" Trán Tuyết nghiêng nghiêng đầu, lại lần nữa tỏ vẻ khó hiểu.

Kỷ miên nguyệt lại lần nữa chuẩn bị từ bỏ, Chỉ Tuyết lại nói: "Nơi này là...... Đông hoang Tuấn Tật sơn."

Đông hoang? Địa danh chưa bao giờ nghe qua , kỷ miên nguyệt trong lòng ẩn ẩn đoán, có thể nơi này quá mức hẻo lánh, thanh danh không có, hoặc là, nàng xuyên qua đến không thuộc về triều đại có trong lịch sử.

"Miên nguyệt......" Chỉ Tuyết biểu tình có chút do dự, hàm răng khẽ cắn môi dưới, rốt cuộc vẫn là hỏi ra tới, "Nhà của ngươi...... Không ở đông hoang sao?"

"Nhà?" Kỷ miên nguyệt biểu tình có chút hoảng hốt, không biết vì cái gì, rõ ràng là một chữ rất thân thiết, trong lòng nàng lại dâng lên một loại camr giác xa cách. Mơ hồ nhớ lại chỗ ở hiện đại, thanh âm của kỷ miên nguyệt, làm người nghe không ra cảm xúc trong đó: "Không ở đông hoang...... Nó ở rất xa, rất xa địa phương."

Chỉ Tuyết trên mặt hiện lên một tia biểu tình ngạc nhiên, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không có nói ra, mà kỷ miên nguyệt đang trong suy nghĩ hỗn loạn, cũng không có chú ý tới sự biến hóa sắc mặt của Chỉ Tuyết.

Chỉ Tuyết liếc mắt nhìn kỷ miên nguyệt một cái, đột nhiên nói: "Ta lại đi ra ngoài tìm chút trái cây." Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài, kỷ miên nguyệt lấy lại tinh thần, chỉ nhìn đến bóng dáng đi ra ngoài của Chỉ Tuyết.

Nằm ở trên giường, kỷ miên nguyệt không khỏi suy tư vì cái gì sẽ xuyên qua, cũng không hề muốn tìm tòi nghiên cứu, hiện giờ đang ở phương nào, nàng trong đầu, hiện lên Chỉ Tuyết nghiêm túc cho nàng bôi thuốc, bộ dáng vì nàng đút trái cây, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Thật là một cô gái ngây thơ ngốc ngốc......"

Chỉ Tuyết vừa đi, liền thẳng đến sắc trời bắt đầu tối, kỷ miên nguyệt tâm tình từ lúc bắt đầu bình tĩnh nhàn nhã, đến sau đó lo lắng không thôi. Ở nhìn đến Chỉ Tuyết đẩy cửa tiến vào lúc ấy, kỷ miên nguyệt chỉ cảm thấy cả người đều thả lỏng xuống dưới, nhịn không được oán giận nói: "Như thế nào người lại đi lâu như vậy?"

Chỉ Tuyết sửng sốt một chút, giơ lên trong tay giỏ tre, bên trong đầy trái cây: "Nếu là không tìm nhiều một chút, ngày mai người chắc chắn sẽ đói."

Kỷ miên nguyệt tự nhận không phải là một người dễ dàng làm cho cảm động, chính là Chỉ Tuyết mỗi một hành động, đều làm nàng có một loại cảm giác khó nói thành lời, nàng nhìn chằm chằm Chỉ Tuyết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật không biết nên nói cái gì mới tốt.

Chỉ Tuyết lại cho rằng nàng tức giận, vội vàng đi tới, nhẹ giọng nói: " Lần sau, ta cố gắng trở về sớm một chút."

Kỷ miên nguyệt trong mắt đau xót, nhìn chằm chằm mắt của Chỉ Tuyết , lại là cười: "Ta chỉ là lo lắng người, rốt cuộc, ta là vừa mới gặp lão hổ, còn kém chút là chết trong miệng hổ."

Chỉ Tuyết nghe vậy vui vẻ cười, đem giỏ tre đặt ở trên một cái ngăn tủ nhỏ, ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú mắt của kỷ miên nguyệt , nói: "Người có thể yên tâm, ta đối những thứ xung quanh đây rất quen thuộc, sẽ không có việc gì."

Chỉ Tuyết tựa hồ chưa từng cùng người ở chung thì phải, trong lòng kỷ miên nguyệt hiện lên suy nghĩ này, ẩn ẩn có chút vui vẻ, ý cười ở khóe miệng như thế nào đều che giấu không được, cuối cùng bản thân nàng nhẹ giọng khụ khụ, nói sang chuyện khác: "Sắc trời đã tối, sớm một chút nghỉ ngơi thôi."

Mới vừa nói xong, kỷ miên nguyệt lập tức phát hiện địa phương không thích hợp, ngây ngốc mà nhìn về phía Chỉ Tuyết: "Chỉ có một chiếc giường?"

Chỉ Tuyết gật gật đầu, nói: "Ta ghé vào trên bàn ngủ là được, vết thương của người chưa lành, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt." Đứng dậy liền phải đi bên cạnh bàn.

Kỷ miên nguyệt vội vàng giữ chặt tay của Chỉ Tuyết, bởi vì dùng chính là tay trái, chỉ cảm thấy tay trái một trận đau nhức, Chỉ Tuyết lập tức ngồi trở lại mép giường, sốt ruột mà nhìn về phía kỷ miên nguyệt tay trái: "Miên nguyệt, người này......"

Kỷ miên nguyệt vô cùng đau đớn, lại ra vẻ bình tĩnh, còn trái lại an ủi Chỉ Tuyết: "Không có việc gì, không đau."

Chỉ Tuyết trừng mắt nhìn kỷ miên nguyệt, tựa hồ ở trách cứ nàng không màng thân thể của mình, hỏi: "Người kéo ta làm gì?"

Chỉ Tuyết vẫn luôn là ôn ôn nhu nhu bộ dáng, hiện giờ trừng mắt bộ dáng, làm kỷ miên nguyệt lại ngẩn ngơ,ngơ ngơ nói ra mục đích của chính mình: "Chúng ta có thể cùng nhau ngủ trên giường......"

Chỉ Tuyết sửng sốt một chút, đánh giá kỷ miên nguyệt dưới thân giường, liền gật gật đầu: "tốt thôi."

Đều không cần khách khí từ chối một chút sao? Kỷ miên nguyệt thực sự không nghĩ tới Chỉ Tuyết sẽ dứt khoát như thế, tuy rằng nàng thiệt tình muốn cho Chỉ Tuyết ngủ chung giường, nhưng là nàng rốt cuộc còn không có chuẩn bị tốt tâm lí cùng nhau ngu chung giường nữa a.

Chỉ Tuyết hiển nhiên là thuộc phái hành động, quyết định cùng nhau ngủ, liền trực tiếp cởi ra áo ngoài, lên giường ở bên cạnh kỷ miên nguyệt nằm xuống. Kỷ miên nguyệt tự nhiên là theo bản năng cấp Chỉ Tuyết làm ra vị trí, liền đau đớn trên người cũng không cảm giác được, cả người giống như cứng đờ đầu gỗ giống nhau. Tùy ý trên người chăn bị Chỉ Tuyết kéo qua đi một nửa, cảm nhận được bên cạnh ấm áp hô hấp, kỷ miên nguyệt trong lòng có một tia hối hận, chính là nghĩ đến cảnh tượng Chỉ Tuyết suốt đêm đều ghé vào trên bàn ngủ , lại cảm thấy vẫn là như bây giờ tốt hơn.

Trời còn không có hoàn toàn biến đen, Chỉ Tuyết lại thực mau liền tiến vào mộng đẹp, kỷ miên nguyệt vẫn luôn cứng đờ thân thể, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cũng không biết trải qua bao lâu, thật sự mệt đến không được, mới ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cái tâm tình tốt, trước tiên đem chương 2 phát ra tới.

Vai chính là công, vai chính là công, vai chính là công, chuyện quan trọng nói ba lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro