chương 1: hiểm sau sơ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Kỷ miên nguyệt cố hết sức để nâng tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, cố gắng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nhận ra bản thân đang nằm trong rừng. Trong đầu thì mờ mịt, hoàn cảnh xung quanh  rất xa lạ. Đứng dậy, cúi  nhìn quần áo của chính mình, áo dài màu xanh biển, giày vải màu đen, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một từ: Cổ đại.

Chẳng lẽ nàng xuyên về cổ đại? đánh giá bốn phía một lần nữa, trừ bỏ cây, vẫn là cây, không biết được là triều đại nào cả. Nhìn xuống đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một bộ cung tên, chẳng lẽ nàng đang đi săn? Nàng ôm đầu, đau đầu đến mức không thể suy nghĩ được gì cả, kỷ miên nguyệt xoa mạnh huyệt Thái Dương, cố sức nheo mắt lại để nhớ những kí ức trước khi xuyên qua.

Nàng tập trung để nhớ, nhưng một lúc sau kỷ miên nguyệt rất kinh ngạc bởi vì, nàng nhớ không được bất cứ thứ gì cả, nàng không nhớ trước khi xuyên qua nàng làm gì cả. Ký ức trước kia giống như một mảng sương mờ, mọi chuyện lúc trước đều trở nên mơ hồ không rõ, tựa như đã qua thật lâu, thật lâu, lâu đến mức không nhớ được. Chỉ là, nàng rõ ràng nhớ rõ tên của mình, cũng nhớ rõ chính mình đến từ hiện đại, nhớ rõ sinh hoạt ở quá khứ, thói quen ở quá khứ, chỉ là nghĩ không ra công việc cụ thể là gì.

Nàng mờ mịt mà nhìn lướt qua hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, trong lòng kỷ miên nguyệt dâng lên một sự bất an, nhặt cung tên lên đeo lên lưng, tuy nàng không biết bắn tên, nhưng mang vũ khí sẽ có cảm giác an toàn một chút. Nghó nghiên trái phải, dù sao toàn là cây kỷ miên nguyệt ngẫu nhiên chọn một phương hướng, lảo đảo lê bước về phía trước, mong là có thể gặp được người để hỏi thăm tình hình hiện tại.

Đáng tiếc kỷ miên nguyệt vận may không tốt, ở trong rừng cây đi hồi lâu, hoàn toàn tìm không thấy đường ra, cũng may nàng tuy đầu bị đau, nhưng cũng không thấy đói bụng. Ngay khi tâm trạng nàng ngày càng kém, ông trời lại cho nàng thêm một điểm tổn thương. Nơi xa truyền đến một tiếng "Ngao ô", một thanh âm chạy nhanh đến, trong lòng kỷ miên nguyệt hoảng hốt, vội vàng chạy về hướng tương phản. Trên đường nàng quay đầu nhìn lại, bị dọa đến nỗi suýt nữa bị ngã.

Phía sau có một con hổ to lớn đuổi theo nàng, sau vài lần hô hấp, nàng có thể cảm nhận được cơn gió sắc bén ở đằng sau. Chỉ một lát, kỷ miên nguyệt cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, đột nhiên gỡ bao cung tên xuống, kéo cung cài tên, động tác lưu loát. Tốc độ tuyệt đối có thể lập kỷ lục Guinness, chỉ nghe "Ngao" một tiếng, thanh âm vật nặng rơi xuống, kỷ miên nguyệt vẫn duy trì tư thế kéo cung, tinh thần hơi đờ đẫn.

Cũng vì một chút đờ đẫn này, làm nàng mất đi cơ hội tốt nhất, con hổ trên mặt đất lại lần nữa đứng lên, trên bụng còn cắm mũi tên, máu từ từ chảy ra, lại làm dáng vẻ của nó càng thêm hung ác. Trong đôi mắt to như cái đèn lồng của nó tản ra sự hung ác, liếm liếm hàm răng sắc nhọn, chân sau vừa giẫm, liền hướng kỷ miên nguyệt nhào tới.

Kỷ miên nguyệt vào lúc nguy hiểm nhất hoàn hồn, nhảy vào hướng bên cạnh, "Xé lạp" một tiếng, quần áo phía bên trái bị xé toạt, tay trái bị móng vuốt của con hổ trảo ra ba đường máu, vừa lúc mất thăng bằng, ngã trên mặt đát. Kỷ miên nguyệt dựa vào bản năng của mình lăn vài cái, nhanh chóng đứng lên, dùng tay phải nhặt lên bộ cung tên bị rơi do tay trái bị thương, hướng bên cạnh chạy vài bước, đùi phải dùng sức giẫm, nhảy về phía sau, cung tên ở tay phải hung hăng nện xuống.

Lần này vừa lúc nện ở trên đầu con hổ, con hổ ăn đau, tính hung dữ tăng mạnh, thân hình dữ dằn, cái đuôi tựa như roi thép, đánh vào trên người kỷ miên nguyệt, trực tiếp đem nàng đánh bay vào một thân cây, sau đó rơi xuống thật mạnh.

Kỷ miên nguyệt cảm giác cơ thể đau đến mất cả tri giác, đặc biệt là vùng eo nơi bị con hổ đánh trúng, dường như phải đứt gãy ngay. Cố hết sức bò dậy, nhận ra con hổ đã xem nàng như con mồi trong miệng, Cho nên nó không nhanh không chậm, ung dung vung vẩy cái đuôi đi lại bên cạnh nàng.

Tay phải kỷ miên nguyệt vẫn luôn nắm chặt cung, mũi tên trong sọt thì đã rơi ra khi bị con hổ đánh bay, bây giờ chỉ còn lại một mũi. Kỷ miên nguyệt thở sâu, đổi cung qua tay trái, sử dụng tốc độ nhanh nhất giương cung cài tên, bắn nhanh ra ngoài.

Con hổ khi thấy kỷ miên nguyệt nâng lên cung tên, liền thu thái độ ung dung lại, hướng tới kỷ miên nguyệt nhào lại. Lại không nghĩ tới, bị một mũi tên đâm vào giữa trán, té mạnh xuống đất. Chữ " vương" trên đầu bị máu chảy ra nhuộm hồng đi, không còn khí thế hung hăng nữa.

Lần này kỷ miên nguyệt rút kinh nghiệm, nhanh chóng bò dậy nhặt một mũi tên dưới đất, nhảy tới trước mặt con hổ, tay phải dùng sức đâm mũi tên vào đầu nó, đâm từng mũi một, rất nhiều lần, xác nhận con hổ không thể đứng dậy, mới thở nhẹ ra, xụi lơ trên mặt đất.

Ngồi trên mặt đất một thời gian, kỷ miên nguyệt giơ tay trái lên, cung vẫn bị nắm chặt trên tay, ngay cả vừa rồi đâm tên, cũng không có buông. Cây cung trong tay, dường như trở thành cây trụ tinh thần cho nàng thêm cảm giác an toàn, tuy nhiên trong lòng nàng càng tích lũy nhiều câu hỏi.

Nàng tuy rằng nhớ không rõ công việc cụ thể trước kia, nhưng nàng biết rõ, nàng hẳn là sẽ không biết sử dụng cung tên mới đúng. Xã hội hiện đại hẳn đã qua thời kỳ sử dụng vũ khí lạnh lâu rồi, nàng là một con người bình thường, sinh hoạt ngày thường cũng rất đơn giản, ngoại trừ dao phay và dao gọt hoa quả, không tiếp xúc loại vũ khí sắc bén nào cả, như thế nào vừa rồi lại có phản xạ giương cung? Hơn nữa kĩ năng bắn cũng không kém, nếu không cũng không hai lần đều bắn trúng chỗ hiểm của con hổ.

Kỷ miên nguyệt cố gắng ngồi dậy, nhịn đau đớn trong người, khẽ kéo cây cung ra, trong lòng có cảm giác thần kỳ. không cần phải suy nghĩ, nàng cũng rất rõ ràng làm sao bắn trúng con mồi, hoàn toàn không cần tốn sức. Nàng kinh ngạc cất cây cung đi, kỷ miên nguyệt thật sự suy nghĩ không ra, chẳng lẽ là ký ức của thân thể? Tất cả chuyện vừa rồi, đều là bản năng chiến đấu của cơ thể này lưu lại.

"Tê......" nguy cơ hiện tại đã qua, lúc này kỷ miên nguyệt mới cảm nhận được đau đớn kịch liệt trên người, nghiêm trọng nhất là tay trái từ đầu đã bị thương, sau lại còn mạnh mẽ sử dụng cung tên, toàn bộ tay trái đã bị nhuộm hồng, máu trên ba đường máu vẫn luôn chảy, dẫn đến một cảm giác choáng váng.

Kỷ miên nguyệt dùng tay phải xé một đoạn vải trên quần áo xuống, cuộn vài vòng trên tay trái, dùng hàm răng cùng tay phải phối hợp, đem mảnh vải cột chặt.

Đánh giá bốn phía, nhìn đến thi thể của con hổ, vẫn có chút sợ hãi trong lòng, tuy nhiên việc càng lo lắng hơn là mùi máu của thi thể sẽ đưa tới những con mãnh thú khác, nàng của hiện tại, không có tinh lực cũng không có dũng khí để đánh một lần nữa. Lại một lần nữa ngẫu nhiên chọn một hướng đi, lần này không chọn mang cung trên lưng mà là cầm chặt trong tay. Làm như vậy, mới có thể cảm nhận được sự an toàn. Kỷ miên nguyệt trong lòng cầu nguyện, lần này có thể đi ra rừng cây, nếu không, nàng chỉ sợ phải chôn thân nơi đây.

Kỷ miên nguyệt đi một lúc lâu, cảm giác trước đôi mắt toàn màu đen, nàng chỉ dựa một sự kiên trì, nghị lực sống mà tiến lên. Kỷ miên nguyệt nghĩ , nàng có lẽ phải thua tại rừng cây, nàng còn chưa rõ ràng bản thân có thật sự xuyên qua hay không, không có thể suy nghĩ rõ ràng tại sao kí ức của bản thân lại mơ hồ, còn không có...... Sống đủ đâu...... Kỷ miên nguyệt chịu không nổi, mang theo sự không cam lòng ngất đi.

Khi kỷ miên nguyệt tỉnh lại, đầu còn mê mê hồ hồ, theo bản năng nghĩ muốn ngồi dậy, lại cảm thấy rất đau đớn. Ký ức trước khi hôn mê xuất hiện, kỷ miên nguyệt nằm trên một chiếc giường gỗ, trong mắt lập lòe hơi nước: cuối cùng thì cũng sống sót.

Trên người chỗ nào cũng đau, nhất là tay trái, quần áo tựa hồ đã được thay ra, nhẹ nhàng nâng lên tay trái, đang bị băng bó, cách băng bó rất thô ráp, đáng mừng là đã không đổ máu. Kỷ miên nguyệt nằm một lúc, tâm trạng đã hồi phục, lúc này mới nhìn hoàn cảnh xung quanh. Lần đánh giá này làm kỷ miên nguyệt đã khẳng định suy đoán ban đầu của nàng, nàng thật sự đã xuyên qua. Phòng ốc được làm bằng gỗ, nội thất trong phòng đều mang hương vị cổ kính, không có bất cứ hơi thở nào của hiện đại cả.

Kỷ miên nguyệt không biết miêu tả tâm tình của mình bây giờ ra sao, đã trải qua một cuộc chiến đấu sinh tử, nàng ngoài mệt cùng đau, trong lòng thực sự cũng không có cảm giác nào khác. Hiện giờ xác định sự thật đã xuyên qua, cũng không làm nàng có cảm giác quá lớn. Điều này thật ra làm bản thân nàng cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc, trí nhớ mơ hồ, nàng chắc cũng không giống như là một người trầm tĩnh như vậy, có lẽ, là quá mệt mỏi đi.

Đôi tay hướng bên cạnh sờ, kỷ miên nguyệt trong lòng hoảng loạn, cung tên của nàng đâu? Bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quanh mọi nơi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, thì ra bị treo ở trên cây cột chỗ cạnh cửa. Kỷ miên nguyệt chỉ cảm thấy trên người vô cùng đau đớn, đang chuẩn bị nằm xuống lần nữa, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người con gái mặc quần áo đơn giản đi đến, trong tay bưng một cái chén nhỏ.

Trên mặt cô gái có chút kinh ngạc và hoảng loạn, nhìn tháy kỷ miên nguyệt, trong mắt hiện lên một ý vui mừng: "Người tỉnh rồi a?" Bước nhanh đi đến mép giường, vội vàng nói: "Thời điểm vừa mới nhìn đến người, người đầy cả người đều là máu nằm ở nơi đó, dọa ta sợ."

Kỷ miên nguyệt mang theo sự cảm kích nhìn về phía đối phương: "Cảm ơn người đã cứu ta."

Cô gái cúi đầu, nhẹ giọng nói: "thật ra ta cũng không xác định...... Có thể cứu sống người hay không. Trước kia, ta đều là cứu động vật, đây vẫn là lần đầu tiên cứu người ......"

Kỷ miên nguyệt nhìn cô gái dường như có chút ngượng ngùng kia, không biết sao, thế nhưng nhẹ nhàng cười, thấy cô gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng phát giác bản thân thất lễ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Người đã cứu ta, đó chính là ta ân nhân, xin hỏi ân nhân cao danh quý tánh, về sau nhất định khắc trong tâm trí."

Cô gái cảm xúc có chút mất mát nói: "Ta không có tên......"

Kỷ miên nguyệt giật mình, chỉ cảm thấy xấu hổ, nhìn đến cô gái mất mát cảm xúc, lại nhìn thoáng qua cách trang điểm mộc mạc của cô gái, trong lòng hiện lên một chủ ý: "Cái tên này thì sao, Xuân Mai Chỉ Tuyết, ta gọi người là Chỉ Tuyết được không?" Lời vừa ra khỏi miệng, kỷ miên nguyệt trong lòng lo lắng, nàng vì người khác đặt tên như vậy, có thất lễ quá hay không? Có lẽ là do sau khi xuyên qua gặp được người đầu tiên, lại có lẽ là do đối phương đã cứu chính mình, lần gặp mặt này, kỷ miên nguyệt rất để ý ý tưởng của cô gái.

Cô gái xinh đẹp cười, đáp: "Ta thực thích tên này, từ hôm nay trở đi, ta liền gọi là Chỉ Tuyết." Chỉ Tuyết miệng cười, làm kỷ miên nguyệt ngẩn ngơ, rõ ràng dung mạo không được xem xuất chúng, nhưng lúc này Chỉ Tuyết, lại là đẹp nhất trong lòng kỷ miên nguyệt.( tình nhân trong mắt hóa tây thi)

"Người thì sao? Người tên là gì?" Nghe được Chỉ Tuyết đặt câu hỏi, kỷ miên nguyệt một 囧 ( khuôn mặt ba chấm) , nàng vậy mà quên nói tên của mình.

Kỷ miên nguyệt vội vàng nói: "Ta tên kỷ miên nguyệt, người gọi ta miên nguyệt là được."

Chỉ Tuyết nhẹ nhàng cười, nói: "được thôi, miên nguyệt."

"Ai......" Kỷ miên nguyệt có chút ngây ngốc trả lời, làm Chỉ Tuyết cười càng thêm vui vẻ.

Sau lại, khi các nàng bên nhau, tình cảnh khi sơ ngộ*, thành lịch sử đen của nàng, nàng cố chấp không chịu thừa nhận, nàng cũng có thời điểm ngốc như vậy. Bất quá trong lòng, lại là rất may mắn, có lẽ chỉ có chính mình ngu ngốc như vậy, mới có thể cùng nàng tương ngộ**, duyên phận một khi đến, trước nay khó có thể nắm lấy.

*sơ ngộ: lần đầu gặp

**tương ngộ: gặp được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro