Chương 7:Thức tỉnh dưỡng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỷ miên nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn đến nóc nhà quen thuộc trên đỉnh đầu, có chút không phản ứng lại được. Nàng không chết? Nàng thế nhưng không chết? Quay đầu, liền nhìn đến thân ảnh của Chỉ Tuyết đang ghé vào giường mà ngủ, trong giây lát hốc mắt nổi lên một chút ươn ướt. Tay trái bị gãy, cảm giác trên người cũng rất đau, so lần trước còn bị thương nặng hơn nhiều, kỷ miên nguyệt tưởng vươn tay phải đụng Chỉ Tuyết, xác nhận đây có phải là chân thật không, vậy mà cũng không làm được.

Lúc này, Chỉ Tuyết đột nhiên tỉnh lại, nhìn đến Kỷ Miên Nguyệt đã tỉnh lại, đôi mắt liền ướt, thân mình nhổm lên về hướng của Kỷ Miên Nguyệt, cùng kỷ miên nguyệt bốn mắt nhìn nhau, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Miên nguyệt, người rốt cuộc tỉnh, người làm ta sợ muốn chết aaa."

Nước mắt của Chỉ Tuyết theo gương mặt chảy dọc xuống, làm lòng của Kỷ Miên Nguyệt căng thẳng tựa như có gì đó nắm lại, muốn duỗi tay lau sạch nước mắt của nàng, lại không với tới được. Chỉ Tuyết vươn tay cầm tay phải đang duỗi ra của Kỷ Miên Nguyệt, theo đà mà ngồi lên giường, nói: "Miên nguyệt, người đã hôn mê nửa tháng."

Kỷ miên nguyệt kinh sợ, thì ra thời gian đã lâu như vậy, đồng thời sự nghi hoặc trong lòng lại dâng lên, hỏi: "Chỉ Tuyết, là ai đã cứu ta?"

Chỉ Tuyết lắc lắc đầu, nói: "Ta không biết, ta thấy người đã lâu nhưng vẫn không trở lại, liền đi theo phương hướng người đã đi để tìm,thời điểm tìm được người, người nằm trong một vũng máu. Nhiều máu như vậy, làm ta rất sợ hãi, ta cho rằng...... Cho rằng......" Nói nói liền bắt đầu khóc nức nở lên.

Kỷ miên nguyệt nắm tay Chỉ Tuyết thật chặt, an ủi nói: " Chỉ Tuyết, đừng khóc...... Ta này đây không có việc gì hay sao."

Chỉ Tuyết lại là trừng mắt: "người còn nói, người hôn mê nửa tháng, vẫn luôn không có tỉnh lại, ta thật sự sợ quá......" đáng tiếc hiện tại Chỉ Tuyết khóe mắt rưng rưng, làm động tác trừng người khác liền một chút khí thế cũng không có, kỷ miên nguyệt nhìn trong lòng một chút sợ hãi cũng không mà thay vào đó chỉ toàn là đau lòng.

Hiện tại toàn thân Kỷ Miên Nguyệt chỉ có tay phải có thể nhúc nhích,muốn an ủi Chỉ Tuyết, cũng chỉ có thể dùng lời nói, suy nghĩ trước sau, cũng chỉ có thể nói: "Chỉ Tuyết, nếu ta đã tỉnh, vậy sẽ không có việc gì sau này người không cần phải sợ nữa ."

Chỉ Tuyết thấy Kỉ Miên Nguyệt tỉnh lại, tâm trạng lo lắng kỳ thật cũng đã giảm một nửa, nên lúc này mới nhíu mày hỏi: "Miên nguyệt, người rốt cuộc gặp gỡ thứ gì? Lần trước người gặp được lão hổ, cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy."

Kỷ Miên Nguyệt nhớ đến con quái thú lúc ấy gặp được, trong lòng nhớ lại vẫn có chút sợ, cũng không dối gạt Chỉ Tuyết, nói: "đó là một loài thú ta cũng không biết rõ, cả người đỏ đậm, đầu có hai cái sừng, nó thập phần hung ác, mũi tên của ta đều không thể làm rách da nó được. Ta đoán đó có thể là loài yêu thú được nhắc đến trong sách.

Chỉ Tuyết che miệng lại, tưởng tượng đến cảnh mà Kỷ Miên Nguyệt vừa kể, trong lòng hoảng loạn không thôi, dồn dập hỏi: "Vậy người chạy thoát như thế nào?"

Kỷ miên nguyệt trong lòng nặng nề, thành thật nói: "ta căn bản không phải là đối thủ của nó, bị nó chụp một cái liền bay lên, cho nên mới bị thương thành như vậy, sau lại liền ngất đi rồi. Cũng không biết, tại sao con quái thú kia lại bỏ qua ta......"

Nghĩ đến đây Kỷ Miên Nguyệt nắm chặt tay phải, tựa hồ chỉ có thể làm như vậy thì mới có thể xác nhận dường như Chỉ Tuyết ở bên người mình, biểu tình hoảng loạn nói: "Chỉ Tuyết, mấy ngày này người dù thế nào cũng đừng ra cửa, nếu là người gặp được con quái thú...... Kia......" Kỷ miên nguyệt không có cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng kia, nàng không tiếp thu được.

Tay phải của Chỉ Tuyết bị Kỷ Miên Nguyệt cầm rất chặt chẽ, tay trái khẽ vuốt trên tay phải Kỷ Miên Nguyệt, nỗ lực trấn an cảm xúc của Kỷ Miên Nguyệt: "Miên nguyệt, đừng sợ, ta chỉ ở chỗ này, bên cạnh người bầu bạn với người sẽ không đi đâu cả."

Kỷ miên nguyệt thân còn bị trọng thương, lúc này lại vì cảm xúc quá mức kích động, , miệng vết thương trên người lại nứt ra, một cảm giác choáng váng đánh úp lại đại não, nàng chịu đựng không nổi, nàng muốn nói cái gì, miệng lúc đóng lúc mở, cuối cùng vẫn là không có thể nói ra , liền lại lần nữa hôn mê qua đi.

Chỉ Tuyết ở một bên nhìn khuôn mặt đang ngủ của kỷ miên nguyệt, đôi mắt lại có chút nóng lên, lại bị nhịn xuống, kéo chăn nhìn thoáng qua, nhìn đến miệng vết thương của kỷ miên nguyệt đang bị nứt ra, máu tươi đỏ thắm, làm nàng hoảng hốt. Cuống quít đem chăn đắp lên, chạy ra lấy một thau nước, lại cầm ít thảo dược, mới trở lại mép giường.

Lần này kỷ miên nguyệt bị thương quá nặng, Chỉ Tuyết cũng không mặc quần áo cho nàng, chỉ dùng mảnh vải giúp nàng băng bó, sau đó liền đắp chăn lên. Làm như vậy khi thay thuốc cũng rất dễ dàng, kéo chăn ra, gỡ mảnh vải, liền có thể bôi thuốc một lần nữa.

Chỉ Tuyết, một bên quan sát thương thế trên người kỷ miên nguyệt. Cái ngày mà kỷ miên nguyệt nằm trong vũng máu, Chỉ Tuyết là thật sự sợ hãi, thị trấn thì cách đây quá xa, nàng không dám xuống núi mời đại phu, chỉ có thể đắp những thảo dược lúc trước đã từng hái, lại đút cho nàng một loại thảo dược . không biết trong hai loại thảo dược có một lại hiệu dụng, vẫn là hai loại đều có hiệu dụng, hoặc có thể là kỷ miên nguyệt thể chất rất tốt, qua nửa tháng, thương thế tuy rằng vẫn rất kinh khủng, nhưng cũng là tốt không ít. Đặc biệt là tay trái của kỷ miên nguyệt, Chỉ Tuyết ngày đó vào thời điểm phát hiện kỷ miên nguyệt, đã hoàn toàn bị gãy tay, cơ hồ đều thấy xương cốt nhô lên, Chỉ Tuyểt không biết làm cách nào để băng bó, chỉ có thể tô thêm thảo dược,kẹp hai bên hai tấm ván, dưới nửa tháng, dần dần bắt đầu khép lại. Dựa theo đà này tiếp tục bình phục, một thân thương như thế này của kỷ miên nguyệt, lại dưỡng thương hai tháng, tất nhiên có thể hoàn toàn khỏe lại, còn không để lại bất cứ hậu quả gì. Cũng vào lúc này Chỉ Tuyết mới chú ý tới, kỷ miên nguyệt trên tay trái, vết thương lưu lại lúc trước, thế nhưng đã hoàn toàn không có. Chỉ Tuyết tưởng không rõ nhiều như vậy, chỉ có thể quy công với, thảo dược hiệu quả quá tốt, kỷ miên nguyệt thân thể cũng không tồi, cho nên hai thứ kết hợp, hiệu quả nổi bật.

Thời điểm Kỷ miên nguyệt lại lần nữa tỉnh lại, đã là qua đi ba ngày, lúc này đây nàng mới vừa tỉnh dậy, Chỉ Tuyết liền phát hiện, ném xuống một câu liền cuống quít chạy ra ngoài phòng : "Ta đi sắc thuốc cho người."

Kỷ miên nguyệt vừa tỉnh lại liền gặp cảnh tượng như thế, thực sự phản ứng không kịp, bất quá khi an tĩnh nằm ở trên giường trong chốc lát, bất tri bất giác vui sướng khi sống sót giữa gang tấc. Nhớ lại lúc trước Chỉ Tuyết có nói nàng đã hôn mê hơn nửa tháng, cũng không biết lúc này đây lại ngủ bao lâu, bất quá nhà gỗ và Chỉ Tuyết đều an toàn, có lẽ quái thú đã rời đi hoặc bị người giết chết.

Nghĩ đến sự hung ác của con quáo thú đó, kỷ miên nguyệt vẫn cứ có chút nghĩ mà sợ, trong lòng đối thực lực có chút khát cầu, nhưng có ai bảo nàng rời xa Chỉ Tuyết để đi học nghệ, nàng hoàn toàn làm không được. Lúc sinh tử chỉ còn là đường chân tơ kẽ tóc, làm nàng càng thêm quý trọng tánh mạng, đồng thời, cũng minh bạch cuộc sống ngắn ngủi , phải trân trọng cuộc sống hiện tại. Lúc sắp chết trong đầu nàng liền tràn ngập chỉ là hình ảnh của Chỉ Tuyết, làm nàng rõ ràng tâm ý của chính mình, nếu là lúc trước, nàng khả năng sẽ do dự, nhưng nàng vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết , tâm tính tự nhiên khác xưa. Về sau vận mệnh nếu là không có khả năng nắm giữ, kia liền sống ở hiện tại, không để lại tiếc nuối.

Trong chốc lát, Chỉ Tuyết bưng một chén thuốc tiến vào, múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi thổi, đút đến bên miệng kỷ miên nguyệt. Kỷ miên nguyệt ngoan ngoãn mà uống thuốc, vài phút sau, một chén thuốc liền khô cạn. Chỉ Tuyết cầm chén thuốc đặt ở một bên, rất vừa lòng mà cười nói: "Miên nguyệt, người hôn mê, cũng không có biện pháp uống thuốc, hiện giờ người tỉnh, cuối cùng có thể uống thuốc rồi."

Kỷ miên nguyệt nghe vậy, trong lòng mơ màng rất nhiều, nhìn chằm chằm môi Chỉ Tuyế, chờ mong hỏi: "Người là làm cách nào...... Như thế nào đút ta uống thuốc?"

Chỉ Tuyết hoàn toàn không chú ý tới ánh mát chờ mong của kỷ miên nguyệt , đáp: "Dùng cái muỗng đút a, còn có thể như thế nào?"

Tiểu miên nguyệt trong lòng nàng rơi lệ đầy mặt , phim truyền hình quả nhiên đều là gạt người...... Đáng tiếc ý tưởng nội tâm không thể biểu lộ ra tới, chỉ phải xấu hổ mà cười cười, nói: "Ta nghĩ ta vẫn luôn hôn mê, tất nhiên không thể đút thuốc cho ta được......"

"Đúng vậy......" Chỉ Tuyết phụ họa gật đầu, "lúc ta đút thuốc cho người, thuốc luôn là bị ngăn lại ở khóe miệng, đút mười muỗng phỏng chừng người mới uống đi vào hai ba muỗng."

Kỷ miên nguyệt nhất thời nói không ra lời, Chỉ Tuyết than vãn kỷ miên nguyệt khó hầu hạ xong, liền cầm chén thuốc đi ra ngoài, lại cầm một cái rổ tiến vào, lột da một cái sơn trà xong, đưa đến kỷ miên nguyệt bên miệng. Kỷ miên nguyệt nhìn Chỉ Tuyết một cái, ngoan ngoãn mà ăn sơn trà, trong lòng lại nghĩ , tựa hồ mỗi lần đều là nàng trở thành người bị chiếu cố.

Chỉ Tuyết một bên đút kỷ miên nguyệt ăn sơn trà, một bên nói: "Nửa tháng này, người vẫn luôn hôn mê, ta không dám rời quá xa, còn may là trước kia người có trồng một ít rau ở trong sân, lại đem sơn trà về trồng gần nhà gỗ, nếu không thật đúng là không biết ăn cái gì a."

Kỷ miên nguyệt lấy lòng mà cười nói: "Chờ ta khỏe lại, nhất định sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon cho người."

Chỉ Tuyết nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm kỷ miên nguyệt: "Vậy người phải khỏe nhanh một chút a."

Kỷ miên nguyệt làm bộ mất mát nói: "Chỉ Tuyết, địa vị của ta ở trong lòng người... thì ra còn kém hơn đồ ăn......"

Chỉ Tuyết tin là thật, sốt ruột giải thích nói: "Không phải...... Miên nguyệt, ở trong lòng ta, người mới là quan trọng nhất."

Tim kỷ miên nguyệt dường như rớt một nhịp, tuy rằng biết rõ lời nói của Chỉ Tuyết không phải ý tứ mà nàng muốn, nhưng vẫn làm cho lòng nàng không thể bình tĩnh, thật vất vả, mới thốt ra hai chữ: "Thật sự?"

Chỉ Tuyết lại nghĩ lầm kỷ miên nguyệt còn đang nóng giận, gấp đến độ đều mau khóc, nhổ mình về phía trước, lôi kéo tay phải kỷ miên nguyệt, nói: "Ta là nói thật, miên nguyệt, người thật là nhất, nhất, quan trọng nhất."

Kỷ miên nguyệt thuận thế nắm lấy tay Chỉ Tuyết, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chỉ Tuyết, nói: "Chỉ Tuyết, người ở trong lòng ta cũng là sự tồn tại quan trọng nhất."

Chỉ Tuyết cười ngọt ngào, kỷ miên nguyệt đầu nghiêng nghiêng, ý bảo Chỉ Tuyết ngủ ở bên cạnh chính mình. Chỉ Tuyết lại lắc đầu không chịu: "Nếu là chạm vào miệng vết thương của người làm sao bây giờ?"

Kỷ miên nguyệt lại kiên trì nói: "Sẽ không, người ngủ ở bên cạnh, ta mới an tâm."

Chỉ Tuyết do dự trong chốc lát, rồi cũng cẩn thận mà nằm ở bên cạnh kỷ miên nguyệt, bởi vì là nằm ở bên trái kỷ miên nguyệt, kỷ miên nguyệt bất đắc dĩ buông lỏng tay, muốn dùng tay trái tiếp tục, nhưng vừa động, lại đau đến "Tê" mà một tiếng.

"Làm sao vậy?" Chỉ Tuyết mới vừa nằm xuống liền bật dậy liền, kiểm tra kỷ miên nguyệt thương thế.

Nhìn đến tay trái kỷ miên nguyệt chảy ra máu tươi, Chỉ Tuyết vành mắt đều đỏ, đứng dậy xuống giường nói: "Ta đi lấy dược cho người."

Kỷ miên nguyệt nhìn bóng dáng vội vàng của Chỉ Tuyết, trên mặt tràn đầy ủ rũ, nhỏ giọng nói thầm: "Thật là một cái tay trái không biết cố gắng."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau hẳn là liền thành thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro